Ôn Nhu Nữ Phụ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 34: Phu Nhân Katie
ary cầm theo túi xách đứng trước cửa căn biệt thự. Tiếng chuông vừa vang lên liền có người chạy ra mở cửa.
"Tiểu thư Mary đã tới." Mở cửa là một người phụ nữ 35-36 tuổi. Nhìn thấy Mary, gương mặt hiện lên nụ cười hiền hòa.
"Chào dì Elly. Cháu là tới gặp phu nhân."
Mary lễ phép chào hỏi. Mặc dù Elly chỉ là một người hầu nhưng bà là người hầu riêng của phu nhân. Mọi người nhìn mặt phu nhân cũng cho bà ba phần mặt mũi. Mary là tiểu bối càng đối bà kính trọng. Nếu không như vậy, tới tai phu nhân, cô nhất định sẽ bị đánh giá là người nhỏ nhen, coi thường người khác.
Elly gật đầu cho cô vào trong. "Phu nhân đang ở trong phòng khách."
Lễ phép nói cảm ơn, Mary gương mặt rạng rỡ vào trong nhà. Trên đường, gặp ai cô cũng tươi cười chào hỏi. Giống như một vị tiểu thư ôn hòa, dịu dàng, luôn quan tâm tới những người xung quanh.
"Mary tới rồi à?" Luke phu nhân tươi cười vẫy tay Mary lại gần. Bà chính là mẹ của Alex, người có quyền hành lớn nhất trong gia tộc Luke chỉ sau gia chủ.
"Con chào dì." Mary cung kính cúi chào. Đây chính là núi dựa của cô, là trợ lực lớn nhất giúp cô lên làm gia chủ phu nhân.
"Tuần trước mẹ con đi du lịch Nhật Bản có mua cho dì chút đặc sản nhờ con mang tới." Mary vừa nói vừa đặt gói đồ lên bàn.
Tại sao Mary được phu nhân Katie yêu quý? Đó là bởi vì mẹ cô trước kia cùng Katie là bạn thân. Nhờ mối quan hệ này, Mary từ nhỏ đã thân thiết với Katie, được bà xem như con gái. Thời gian ở cùng Katie, Mary nhiều lần gặp gỡ gia chủ Alex cùng Hoàng phi Emy. Dục vọng quyền thế đã dần thay đổi cô gái lương thiện Mary trở thành người đầy tham vọng, mưu mô.
"Mẹ con luôn bày vẽ như vậy." Katie trách móc nhưng nụ cười trên môi cũng càng thêm rạng rỡ. "Để ta xem nào."
Vừa mở ra đã nhìn thấy một búp bê hình cầu màu đỏ tươi. Điểm đặc biệt của nó chính là không có mặt. Katie vui vẻ cầm búp bê. "Đây chính là búp bê Daruma đi?"
Búp bê Daruma của Nhật Bản được coi như một loại bùa hộ mệnh cầu vận may, sự thình vượng và tiếp thêm sức mạnh để hoàn thành những ước mơ. Một trong những đặc trưng được ưa chuộng nhất của Daruma là cái hình thể khiến nó có thể bật dậy ngay sau khi bị ngã, điều đó có ý nghĩa rằng ngay cả khi chúng ta sa cơ thất thế, chúng ta vẫn có thể vươn lên. Daruma thường không có mắt. Một con búp bê Daruma khi bày bán thường không được vẽ mắt. Người mua, vào lúc bắt đầu nói ra điều ước, sẽ vẽ vào một bên mắt, và bên mắt còn lại sẽ chỉ được vẽ hoàn chỉnh khi điều ước ấy đã trở thành hiện thực.
"Đúng vậy. Mẹ con cũng để lại một con giống vậy. Đây là tặng cho dì."
Thực ra, mẹ Mary là để lại nó cho cô. Bởi vì kiếm cớ tới gặp Katie, Mary mới nhớ tới nó. Đây thực sự là một đặc sản thích hợp làm quà. Cô đem tặng nó cũng không thất lễ.
Katie cười gật đầu. Món quà này, bà thật sự rất thích. "Vậy dì sẽ nhận. Con cho dì gửi lời cám ơn tới mẹ con."
"Vâng. Mẹ con biết dì thích nó nhất định sẽ rất vui vẻ."
"Con đó. Miệng như bôi mật vậy."
Katie mắng yêu cô. Mặc dù bà có hai đứa con, nhưng một đứa lạnh lùng như băng, một người cường thế, kiêu ngạo. Trước mặt chúng bà thật sự không có cảm giác thành tựu được làm mẹ. Chỉ có Mary luôn nghe lời, biết cùng bà làm nũng mới hợp ý bà.
"Dạo này công việc của con như thế nào?" Katie hỏi thăm. Bà vẫn không hiểu được tại sao Mary lại nhất quyết phải ra ngoài làm việc. Ở nhà làm một vị tiểu thư hiền thục không phải là tốt hơn sao? Mary không thể so Emy mạnh mẽ, sau này kết hôn cũng không phải quan tâm gia nghiệp. Như vậy, cần gì cô phải vất vả lao động.
"Vẫn tốt ạ. Mọi người rất hòa đồng, thân thiện. Nhưng..." Mary ngắc ngứ như có điều gì băn khoăn khó nói ra được.
Cô như vậy, thành công khiến Katie quan tâm. Sợ có người ở công ty làm khó dễ Mary, Katie vội vàng hỏi.
"Có chuyện gì còn không thể nói cho dì nghe được. Là con bị ủy khuất gì sao?"
"Dạ không." Mary vội vàng nói. Sau đó, như hạ quyết tâm thật lớn, Mary lo lắng nói. "Là con nghe được một chút tin đồn về gia chủ, sợ ảnh hưởng tới gia chủ và gia tộc."
"Tin đồn gì?"
Katie vội vàng hỏi. Là chuyện gì có thể ảnh hưởng tới Alex và gia tộc? Tại sao không ai nói cho bà biết? Chẳng lẽ bà ẩn dật lâu quá, mọi người đều đã quên vị phu nhân này rồi. Nếu như vậy, đừng trách bà không nể tình cảm xưa cũ.
Thành công gợi sự chú ý của Katie, Mary trong lòng cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ rụt rè, lo lắng.
"Sáng nay có cô gái tới tìm gia chủ. Con cũng không biết cô ấy là ai. Nhưng mọi người trong công ty đều đồn rằng, đó là bạn gái của gia chủ. Con sợ chuyện này..."
Nghe vậy, Katie có chút bất ngờ. Không để ý Mary ngồi bên cạnh, ngay lập tức bà cầm lấy điện thoại.
"Jim, Là tôi Katie...Tôi muốn biết chuyện sáng nay ở công ty... Như vậy sao?... Được rồi..."
Katie tươi cười cúp điện thoại. May là chỉ sợ bóng sợ gió một hồi. Cuối cùng Alex cũng có người yêu thương. Nghe Emy nói đó là một cô gái rất tốt. Bà cũng có thể yên tâm.
"Sao rồi dì?" Có chút không hiểu Katie cười chuyện gì, Mary căng thẳng nhìn bà. Chẳng lẽ phu nhân không những biết còn chấp nhận người đó vào cửa?
"Không có chuyện gì. Alex vốn cùng tiểu thư George có hôn ước. Sự kết hợp này sẽ chỉ mang lại lợi ích cho gia tộc. Khó được là Alex cũng thích con bé."
Katie mỉm cười nói. Nghĩ tới, bà cũng nên chuẩn bị đón con dâu vào cửa. Sau đó, bà sẽ có cháu chắt để bế. Thật là việc đáng vui mừng.
Tiểu thư George? Thì ra chính là tiểu thư George.
Khi Mary nghe được hôn ước này cũng lo sợ một trận. Thật may là qua lâu như vậy, gia chủ cũng không nhắc lại. Với tính cách của gia chủ, chỉ cần không thích thì không ai ép buộc được. Cô còn cho rằng hôn ước này sẽ bị hủy bỏ. Như vậy, cô còn có cơ hội.
Bây giờ lại xảy ra chuyện này...Từ bao giờ gia chủ nói một không hai lại bắt đầu thay đổi thái độ.
Nhìn phản ứng của phu nhân chắc chắn là rất hợp ý tiểu thư George. Vậy cô phải làm thế nào?
"Dì đã gặp tiểu thư George rồi sao?"
"Không có. Nhưng nghe Emy nói là cô gái hiền thục, dịu dàng. Ta cũng có chút nóng lòng muốn gặp rồi."
Biết chuyện hôn ước, Katie cũng cho người điều tra Thiên Lam. Kết quả thực sự khiến bà hài lòng nên mới khiến Alex nhắc lại chuyện hôn ước. Nhưng thời gian đó, Alex không tỏ thái độ, bà còn tưởng rằng chuyện không thành, còn tiếc nuối thật lâu. Không nghĩ, Alex vẫn là yêu thương tiểu thư George.
Mary nhìn Katie vui mừng, trong lòng đắng chát nhưng ngoài mặt vẫn phải bày ra dáng vẻ tươi cười.
Rời khỏi biệt thự.
Mary có chút thất thần đi trên đường. Ngay cả phu nhân cũng chấp nhận hôn ước này. Như vậy cô cần phải buông tay nhìn người khác ngồi lên vị trí gia chủ phu nhân sao? Thật không cam tâm.
Đột nhiên Mary chợt dừng bước. Cô bỗng nhớ ra một người. Có lẽ người này có thể giúp đỡ cô.
"Alo, ai đó?" Đầu bên kia một giọng nam trầm thấp vang lên.
"Là tôi, Mary. Lúc trước cứu anh, anh đã nói sẽ giúp tôi làm một chuyện."
Người kia dừng một chút giống như suy xét chuyện gì.
"Đúng vậy. Cô cần tôi làm gì?"
"Tôi cần anh....."
Ôn Nhu Nữ Phụ Ôn Nhu Nữ Phụ - Tình Tuyết