Chương 10
Ông lãnh sự tựa trên chiếc gậy, bước chậm rãi vào văn phòng. "Chào Marcel".
Marcel đang xem báo vừa ngẩng lên vừa gấp tờ báo cẩn thận, đặt đúng giữa bàn của ông lãnh sự. "Chào ngài".
Jaime liếc xuống tờ báo. "Họ thắng không?"
Marcel mỉm cười. "Tất nhiên ạ. Và Dax lại làm bàn nhiều nhất. Anh ấy là một người hùng. Tôi được biết cả đội được phép ở lại vào những ngày cuối tuần"
Ông lãnh sự ngồi xuống sau bàn làm việc, liếc tờ báo. Có quá nhiều sự tung hô đối với con trai ông. "Tôi cũng không biết là tôi có thích hay không. Tất cả những sự chú ý này. Thực không hay đối với thằng bé, nó còn quá trẻ".
"Nó chẳng hại nổi Dax. Anh ấy thừa ý thức được điều đó".
"Tôi hy vọng là như thế", ông lãnh sự đổi chủ đề. "Macao có trả lời gì về đoàn tàu không?"
"Chưa ạ".
"Tôi không thích thế. Tôi nghe nói người Anh nóng lòng muốn đoàn tàu ra khơi. Vậy mà nó vẫ nằm ì ở cảng. Và vẫn lặng thinh".
"Những chuyện này cũng mất thời gian".
"Bao nhiêu? Đã một tháng trôi qua kể từ khi Ngài Robert hứa xúc tiến mọi việc ở London. Người Anh có thể có tất cả thời gian trên đời này. Còn chúng ta thì không".
"Bức thư cuối cùng của Ngài Robert có nói rằng ngài đang gắng hết sức".
"Nhưng ông ta có làm thế không?" giọng ông lãnh sự pha sự giễu cợt.
"Một nửa tiền đầu tư là của ông ấy trong hợp đồng thương thuyền mà Nam tước đã đưa ra".
"Và ông ta cũng đồng thời là giám đốc của nhiều hãng tàu biển Anh quốc".
"Hai triệu rưỡi đô la là một khoản lớn, không thể mất được ạ".
"Ông ấy sẽ mất nhiều hơn, nếu như người Anh mất quyền cấm vận hàng của chúng ta".
Người thư ký không trả lời.
Cha Dax tựa người trên ghế một cách mệt mỏi. "Đôi lúc, tôi cứ nghĩ mình không phải là người để làm công việc này. Nó vượt quá sức tôi. Nó quá vòng ov với đầy thủ đoạn. Chẳng có ai nói điều mà họ thực lòng cả".
Marcel hiểu. Ông lãnh sự sút đi trông thấy và quá mong manh. Thân hình một thời đồ sộ của ông, nay chỉ còn là gầy yếu. Lại còn chiếc gậy. Đấy chẳng phải là hình ảnh của một nhà ngoại giao, như ông lãnh sự đã nhận xét một cách tự trào. Hơn nữa, ông lại trúng cảm lạnh mà lẽ ra ông phải nằm nghỉ.
"Tốt hơn hết là chúng ta gửi một thư nữa cho tổng thống", ông lãnh sự tiếp. "Tôi sẽ cập nhật tin tức cho ông ấy. Có thể ông ấy sẽ thay đổi ý định về việc để Dax theo học một trường ở Anh".
Với nhiều ý nghĩ lẫn lộn trong đầu, Dax cưỡi ngựa ra sân đấu của Anh quốc. Đây có thể là lần cuối cùng nó khoác áo tam tài của Pháp. Sang năm, nó sẽ chơi cho Sandhurst và người Anh. Ngài Robert và hai cô con gái ngồi trên khán đài. Hai con bé thấy nó, vẫy tay. Nó vẫy lại.
Sergei cười. "Thế là xong rồi đấy. Cậu sẽ chơi em nào trước?"
Dax cả cười. "Cậu điên à? Tớ đã lãnh đủ vì con bé Caroline rồi. Bố tớ có thể giết tớ".
"Con bé tóc vàng nom có vẻ đáng để chết đấy. Tớ có thể thấy nó mới nhìn cậu thôi mà háng đã ướt rồi".
Tiếng còi nổi. Đội Anh đã ra sân. "Nào" Sergei nói. "Đi gặp đồng đội tương lai của cậu đi. Và dạy cho chúng nó biết môn này phải thực sự chơi như thế nào".
Bữa tiệc đêm đó tổ chức tại nhà ở London của Ngài Robert. Đội Anh chơi hay và không thể tưởng tượng được là họ lại thua. Ngay cả Dax cũng công nhận họ là các tay thể thao cừ.
Giờ thì Dax đang đứng một mình, gần những cánh cửa khổng lồ kiểu Pháp dẫn ra vườn, xem các cặp đang nhảy.
Sergei nháy Dax khi nó nhảy vòng qua cùng một cô tóc vàng khá cao. Dax không thể không phì cười. Nó hiểu ý nghĩa của cái nháy mắt ấy. Sergei đã chọn được con bồ câu để qua đêm.
"Vui chứ?"
Dax nhìn quanh và thấy Ngài Robert đang đứng kế bên.
"Cảm ơn ngài, vui ạ".
Ngài Robert mỉm cười. "Tôi nghĩ là cậu sẽ thích ở đây. Có thể chúng tôi không rành kiểu Pháp, nhưng chúng tôi cố gắng để được dễ chịu".
Dax bắt đầu khoái lối nói khiêm nhường của người Anh. Nó nhìn quanh, và chưa từng thấy ngôi nhà nào sang trọng hơn. Ngay cả ngôi nhà ở Paris của Nam tước cũng không thể so với nhà này. "Thưa ngài, không ai có thể đòi hỏi hơn được. Ngài đã không bỏ qua từng chi tiết".
"Trong thời gian ở Sandhurst, anh phải coi đây là nhà mình. Tôi đã bảo người hầu dành cho anh một phòng lớn và chúng tôi cũng muốn anh nghỉ cuối tuần cùng chúng tôi ở nông thôn".
"Xin cảm ơn ngài. Cháu không biết nói gì hơn".
"Thì khỏi nói. Cứ thoải mái như ở nhà vậy". Ông nhìn Dax. "Sáng nay, tôi nhận được thư của cha anh".
"Vậy ạ? Cha cháu có nói tình hình sức khoẻ ra sao không?"
Ngài Robert lắc đầu. "Cha anh không bao giờ nói về mình. Chỉ về công việc mà thôi". Cặp mắt ông trở nên tinh quái. "Sức khoẻ ông thế nào?"
"Không tốt ạ". Giọng Dax dịu đi. "Cháu không biết thời gian này có nên để bố cháu ở nhà một mình không. Có lẽ cháu nên ở nhà để phần nào giảm nhẹ gánh nặng cho bố cháu thì hơn là đến Sandhurst trong năm nay".
Ngài Robert lưỡng lự. "Tôi có thể nói như một người trên của anh không?"
"Cháu rất biết ơn những ý tưởng của ngài ạ".
"Nếu là cha anh thì việc anh đến Sandhurst sẽ làm tôi sung sướng hơn cả. Ấn tượng mà anh sẽ gây được ở đây hữu ích cho ông cũng như đất nước ông rất nhiều so với việc anh ở bên ông".
Dax lặng thinh. Đấy cũng chính là điều cha nó nói. Vậy mà... không có nghĩa là cả hai đều đúng. Vẫn còn vấn đề sức khỏe của cha. Giá như ông đừng trúng thêm trận cảm lạnh nữa. Giá mà các con tàu khốn khổ được trả tự do thì sự căng thẳng của cha nó có thể chùng bớt. Và sẽ làm nó nhẹ nhõm hơn về sự ra đi. "Cảm ơn ngài. Có lẽ đấy chính là điều cháu sẽ làm".
Sau buổi tiệc, nó về phòng, trằn trọc. Đã ba giờ mà vẫn không ngủ được, nó ra khỏi giường, đến bên cửa sổ. Đường xá vắng lặng, nó đứng đấy, nhìn ra. Không biết lúc nào Sergei mới trở về.
Sergei đã mượn một chiếc xe để chở con bồ câu của nó về nhà, và như vậy thì phải đến sáng nó mới trở lại. Nhưng Dax thấy đèn xe đã dội vào sân, thấy Sergei ra khỏi xe và một lát sau thì vào phòng. "Cậu làm cái quái gì mà vẫn thức thế?" mắt nó đảo quanh, nghi ngờ. "Cậu có đưa một em vào đây chứ?"
Dax cười. "Đấy là tất cả những gì cậu có thể nghĩ được à?"
"Còn cái quái gì nữa đâu?" Sergei lột bỏ chiếc áo khoác một cách cáu bẳn. "Con bé tớ vừa đưa về nhà đúng là mất thì giờ!"
Dax lại cười. "Cậu không thể thắng tất cả bọn họ được".
"Cũng không rắn lắm đâu. Con bé bảo tớ là Ngài Robert dành cho cậu phòng này trong khi cậu ở Sandhurst". Dax gật đầu. "Cậu có biết phòng của các tiểu thư ở ngay đối diện không?"
"Thì sao?" Dax biết, vì cả hai đều đã bảo riêng nó.
"Cậu không thể lờ họ được". Sergei tụt quần ra. "Cả hai đều chín tới và sẵn sàng rụng. Bọn nó vẫn thức đấy, cậu biết không. Tớ thấy ánh đèn dưới khe cửa phòng bọn nó".
"Cậu có thuốc không?"
Sergei ném cho cả bao. "Có thể bọn nó đang chờ cậu".
"Tớ hy vọng là họ không chờ lâu quá".
Sergei lắc đầu một cách giễu cợt. "Cậu phạm một sai lầm lớn. Phải người khác thì đã sang tóm tuốt cả hai con bướm mới toanh và tuyệt trần ấy rồi". Nó nhìn bạn. "Cậu ngại cái gì chứ? Bố chúng nó ở khu bên kia, không nghe thấy gì đâu. Từ đây đến chỗ ông ấy có đến nửa dặm".
Dax cười. "Thôi, im đi và lên giường, thằng cuồng ạ. Tối nay cậu không chơi được cũng có phải lỗi tại tớ đâu".
Nhưng thực ra ngài Robert đang ngồi trong phòng làm việc, xem xét các báo cáo mới nhất về tình hình Corteguay. Ngày mai, ông sẽ mang theo về nhà nghỉ ở nông thôn để đối chiếu với các tài liệu khác. ở đấy an toàn hơn vì thậm chí nếu cánh người hầu kẻ hạ có tọc mạch chăng nữa thì những tài liệu này cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với họ. Cặp môi ông mím chặt nom thật nham hiểm. Giờ thì áp lực đang ở phía ông. Đã có lúc ông phải ngán ngẩm ông em họ. Nam tước rõ đặc Pháp, đặc tình cảm chủ nghĩa. Nếu như tay lãnh sự Corteguay là một người đáng kính thì có khác gì? Ngoài ra, ông ta lại là một người đau yếu, quặt quẹo. Chẳng lẽ ông em họ của ông không hiểu được rằng nếu như họ găm những con tàu, dù chỉ thêm một thời gian ngắn nữa, thì chính phủ sẽ đổ? Nếu không hiểu được như vậy thì ông ta là một thằng đần.
Sự thể phải như thế. Bọn cướp đã tung hoành trên vùng rừng núi. Lần này thì với tiền của Anh và vũ khí của Anh. Nông dân đang đói. Họ có thể tiếp tục chết đói đến bao giờ cho tổng thống, khi mà chính ông cũng chẳng hơn gì một tên cướp?
Phải không cho những con tàu tới. Mất hai triệu rưỡi đô la là quá ít để giữ cho chính phủ đương nhiệm không tiến hành thoả ước với người Hy Lạp. Và, cuối cùng khi chính phủ đổ, ông sẽ kiếm bẫm hơn nhiều lần khoản đã mất, một khi đoàn tàu của ông trở lại Corteguay.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu