Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 33
huôn mặt Zero giống như chiếc lồng đèn bí ngô bị phơi ngoài trời quá nhiều ngày sau lễ hội Halloween. Nó héo úa, cặp mắt hõm sâu và nụ cười rã rượi.
- Nước đó hả? - nó hỏi. Giọng nó yếu xìu và khản đặc. Cặp môi nó tái nhợt đến nỗi gần như trắng bệch, cái lưỡi lòng thòng vô dụng trong miệng nó khi nó nói, như thể bị đơ hẳn ở vị trí đó luôn.
- Bình rỗng - Stanley đáp. Cậu dòm Zero trân trân, hầu như không tin Zero là người thật - Mình đã cố mang cho đằng ấy cả một xe tải nước, nhưng mà - cậu cười gượng gạo - mình đã ủi xe vào một cái hố. Mình không thể tin đằng ấy lại...
- Mình cũng không tin - Zero nói.
- Nào, tụi mình quay về trại đi.
Zero lắc đầu - Mình sẽ không quay lại đâu.
- Cậu phải về. Cả hai tụi mình phải về thôi.
- Cậu muốn uống sploosh không? - Zero hỏi.
- Cái gì?
Zero giơ tay lên che mắt - Dưới thuyền mát hơn - nó bảo.
Stanley nhìn Zero bò giật lùi qua lỗ hổng. Quả là phép mầu khi nó vẫn còn sống, nhưng Stanley biết mình sẽ phải đưa Zero về lại trại ngay, dù cho cậu phải cõng nó đi nữa.
Cậu bò theo sau Zero, và ép mình vừa khít qua cái lỗ. Lúc mới đến Trại Hồ Xanh hẳn cậu không thể chui vào đó được. Cậu đã sụt cân rất nhiều.
Lúc cậu chui lọt vào, chân cậu đụng trúng vật gì đó sắc và cứng. Đó là một cái xẻng. Mất một thoáng, Stanley thắc mắc tại sao nó lại ở đây, nhưng rồi cậu nhớ ra Zero đã mang nó theo cùng, sau khi đập ông Pendanski.
Đúng là trong con thuyền bị chôn một nửa dưới đất này mát hơn thật. Có những vết rạn nứt và lỗ thủng ở đáy thuyền, bây giờ thay cho mái nhà, đủ để cung cấp ánh sáng và làm chỗ thông gió. Cậu nhìn thấy những cái hũ rải rác quanh thuyền.
Zero cầm một hũ trong tay và cố vặn nắp hũ ra.
- Nó là gì vậy?
- Sploosh! Giọng nó xì hết hơi trong khi đang mở nắp - Đó là mình gọi nó thế. Chúng bị vùi dưới con thuyền này.
Nó vẫn không thể mở được cái nắp ra.
- Mình tìm được mười sáu hũ. Này, đưa cho mình cái xẻng.
Stanley không có nhiều chỗ để nhúc nhích. Cậu với tay ra sau lưng, túm lấy đầu cán gỗ của cái xẻng và đưa lưỡi xẻng ra trước cho Zero.
- Đôi khi ta phải... - Zero nói, rồi đập cái hũ vào lưỡi xẻng, phạt cho miệng hũ đứt lia ra luôn. Nó vội đưa lên miệng và liếm sạch thứ nước trào lên mép hũ sắc lởm chởm trước khi nước tràn ra ngoài.
- Cẩn thận - Stanley cảnh báo.
Zero nhặt mảnh nắp vỡ lên và liếm sạch luôn chỗ sploosh dính ở đó. Xong, nó trao cái hũ bể cho Stanley - uống đi.
Stanley cầm cái hũ trên tay và trố mắt nhìn nó một thoáng. Cậu sợ mảnh thủy tinh vỡ. Cậu sợ cả cái thứ nước ấy. Nó trông tựa như bùn. Cậu nhận ra bất kể nó là thứ gì thì ắt hẳn nó đã ở trên thuyền khi con thuyền bị đắm. Có nghĩa là đã hơn một trăm năm là ít. Ai mà biết có loại vi khuẩn gì sống ở trong đó?
- Ngon lắm - Zero khuyến khích cậu.
Stanley tự hỏi, không biết Zero đã bao giờ nghe nói về vi khuẩn hay không. Cậu đưa hũ lên miệng và cẩn thận hớp một ngụm.
Cái này ngọt, ấm miệng, sủi tăm, có mùi thơm của rượu pha lẫn mật hoa. Có cảm giác như lên thiên đàng khi nó chảy qua vòm miệng khô ran và trôi xuống cổ họng cháy bỏng của cậu. Cậu nghĩ, hình như nó từng được làm từ một loại trái cây nào đó, có lẽ là quả đào.
Zero mỉm cười với cậu - Đã bảo là ngon mà.
Stanley định không uống quá nhiều, nhưng không thể cưỡng lại được. Hai thằng chuyền nhau cái hũ qua lại cho tới khi hết sạch.
- Còn bao nhiêu hũ nữa? - Stanley hỏi.
- Hết rồi - Zero đáp.
Miệng Stanley trễ xuống - Giờ mình phải đưa cậu về.
- Tớ sẽ không đào thêm cái hố nào nữa - Zero nhất quyết.
Stanley hứa:
- Họ sẽ không bắt cậu đào nữa. Họ sẽ đưa cậu đi bệnh viện, như Bao Hèm vậy.
- Bao Hèm đạp trúng rắn chuông - Zero nói
Stanley chợt nhớ lại mình cũng đã suýt bị như vậy.
- Mình đoán là anh ta không nghe thấy tiếng con rắn rung chuông.
- Anh ta cố ý đấy.
- Đằng ấy nghĩ vậy hả?
- Anh ta cởi giày với vớ ra trước mà.
Stanley rùng mình khi cố hình dung ra điều này.
- Mar-ya Luh-oh-oo là gì vậy? - Zero hỏi.
- Gì hả?
Zero tập trung cao độ - Marya Luh oh oo.
- Tớ không biết.
- Để mình chỉ cho cậu coi - Zero bảo. Đoạn nó bò ra khỏi thuyền.
Stanley theo sau. Ra trở lại ngoài trời, cậu phải che mắt khỏi ánh sáng chói chang.
Zero đi vòng ra sau con thuyền và chỉ vào những chữ lộn ngược - Mm-ar-yuh. Luh-oh-oo.
Stanley mỉm cười - Mary Lou. Đó là tên của con thuyền.
- Mary Lou - Zero lặp lại, nghiền ngẫm những chữ cái - Mình tưởng chữ phát âm là yuh chứ.
- Đúng - Stanley giải thích - Nhưng nó không phát âm như thế khi nó đứng cuối một từ. Có lúc y là nguyên âm nhưng có lúc nó là phụ âm.
Bất thình lình Zero rên rỉ. Nó ôm chặt bụng và cúi gập người xuống.
- Cậu có sao không?
Zero đổ oạch xuống đất. Nó lăn nghiêng qua một bên, hai đầu gối co quắp lên tận ngực. Miệng không ngớt rên rỉ.
Stanley nhìn nó một cách bất lực. Cậu thắc mắc không biết có phải tại sploosh hay không. Cậu quay lại nhìn về phía Trại Hồ Xanh. Ít nhất cậu nghĩ đó là hướng của Trại Hồ Xanh. Cậu không chắc chút nào.
Zero thôi rên, và nó từ từ duỗi mình ra.
- Tớ sẽ đưa cậu về - Stanley cương quyết.
Zero cố ngồi thẳng lên. Nó thở dốc liền mấy hơi.
- Ờ, tớ đã lập kế hoạch để cậu không bị rắc rối - Stanley cam đoan với nó - Nhớ lúc mình tìm thấy cái ống tuýp vàng không. Nhớ coi, mình đã đưa nó cho Tia X, và Cai đã điên cuồng bắt tụi mình đào hố ở chỗ mà mụ nghĩ Tia X tìm thấy nó. Mình nghĩ, nếu cho mụ biết mình thật sự tìm thấy nó ở đâu thì mụ sẽ buông tha tụi mình.
- Mình không quay về - Zero dứt khoát.
- Cậu đâu còn nơi nào để đi - Stanley nói rõ. Zero chẳng nói gì.
- Cậu sẽ chết dần ở đây - Stanley nói
- Chết ở đây thì chết.
Stanley không biết phải làm gì. Cậu đến để cứu Zero, nhưng thay vào đó, cậu lại uống nốt hũ sploosh cuối cùng của nó. Cậu nhìn ra khoảng không xa xăm - Mình muốn cậu thấy một thứ. Mình không...
- Mình chỉ muốn cậu nhìn ngọn núi đàng kia. Chỗ có cái gì đó chĩa thẳng lên ấy, thấy không?
- Ừ, thấy.
- Cậu thấy nó giống cái gì? Trông nó giống gì hả?
Zero nín thinh.
Nhưng trong khi ngắm ngọn núi, bàn tay phải của Zero từ từ nắm lại thành một quả đấm. Ngón tay cái nó từ từ giơ lên. Mắt nó rời ngọn núi, chuyển qua nhìn bàn tay nó, rồi nhìn lại ngọn núi.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố