Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Ru Ngủ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 31
T
rên đầu cầu thang có một cánh cửa.
Mùi hôi thối kinh khủng phát ra từ trong đó. Cô vẫn ngửi thấy dù đã bịt khăn cả mũi lẫn miệng. Mila giơ tay kiểm tra độ chắc của cánh cửa, nhưng cửa mở ngay khi những ngón tay của cô đẩy nhẹ.
Cô chĩa đèn pin về phía trước.
Những chồng báo cũ nằm chất lên nhau đến tận trần nhà cao ba mét. Nằm san sát nhau, chúng tạo thành một cái vách tường không thể vượt qua, và chừa lại một không gian chỉ vừa đủ để mở cánh cửa.
Mila vừa tiến vào vừa tự hỏi làm thế nào băng qua vật cản này, nhưng chiếc đèn pin đã chỉ ra một khoảng hở.
Không ngần ngại, cô lách người qua đó.
Trước mắt Mila là một hành lang trải dài, rộng vừa đủ cho một người đi, hai bên là những món đồ chồng chất. Cô tiến tới. Như một người dạy thú với cái roi trong tay, Mila soi đèn pin để xua đi bóng tối luôn chực chờ tấn công.
Xung quanh cô là đủ thứ linh tinh.
Bao bì nhựa, chai rỗng, vỏ đồ hộp. Cả sắt phế liệu nữa. Quần áo đủ kiểu dáng và màu sắc. Một cái máy khâu từ thời những năm 1920. Những cuốn sách cổ được bọc da hoặc sách mới hơn với bìa in màu, tuy đã phai nhạt theo năm tháng. Những cái đầu búp bê. Vỏ hộp thuốc lá đã rách. Tóc người. Vali. Hộp. Một dàn âm thanh cũ. Các cấu điện động cơ. Một con chim nhồi rơm.
Có thể nói đây là nhà kho của một tay đồng nát điên rồ. Hoặc là cái bụng của một con cá voi đã nhặt nhạnh tất cả mọi thứ trong các chuyến hải trình.
Sự hỗn độn này có một ý nghĩa.
Mila không hiểu, nhưng cô cảm nhận được nó. Thật khó giải thích. Như thể nó có một phương pháp. Như thể mỗi món đồ đều được ấn định một vị trí chính xác. Như thể ai đó đã cố gắng bày ra, vì một lí do bất kỳ, một bãi đồ phế thải khổng lồ, sắp xếp các thứ vứt đi theo một tiêu chí bí mật, trong đó mỗi cái đều có một vai trò riêng.
Câu trả lời cho thứ mà cô đang thấy trước mắt đã rõ ràng: rối loạn ám ảnh tích trữ. Căn bệnh của Diana Muller.
Lần này thì cô ta đã làm mọi thứ ở quy mô lớn. Một kho chứa đồ đầy ắp. Một mê cung.
Mila bước tới trước trên lối đi. Cô cảm thấy các đồ vật dưới chân mình. Chúng đã rơi xuống từ các núi đồ ở hai bên, qua đó cho thấy sự chông chênh của những thứ xung quanh Mila. Cô càng thận trọng gấp bội.
Khi đi đến cuối con đường, lối đi tạo thành một ngã ba. Mila soi đèn vào hai ngã, tìm kiếm một lí do để chọn bên này hoặc bên kia. Cô quyết định rẽ phải, vì có vẻ như nó dẫn vào trung tâm của mê cung.
Giống như kho lưu trữ của Minh Phủ, nơi này tiếp nhận tàn dư của hàng ngàn cuộc sống. Những bằng chứng duy nhất cho sự tồn tại trên trái đất của những người đã không còn nữa.
Đạo quân bóng tối, Mila nhớ lại. Tôi đang ở đâu đây? Điện thoại của Diana Muller nằm đâu? Cô ta đâu?
Bỗng một tiếng động vang lên. Tiếng sột soạt. Mila dừng phắt lại. Lũ chuột. Chắc chúng ở khắp mọi nơi, giống như bọn gián. Cô quét đèn pin trên mặt sàn, và sự nghi ngờ của cô được khẳng định. Sàn nhà đầy phân chuột.
Mila cảm thấy những đôi mắt đang chiếu vào mình, có lẽ phải đến hàng ngàn. Chúng quan sát cô từ trong chỗ nấp, tự hỏi kẻ xâm nhập là một mối đe doạ hay một bữa tiệc ngon lành.
Để xua đi ý nghĩ đó, Mila bước nhanh hơn. Một đầu gối của cô va phải vách đồ. Cô chỉ ngước lên để nhìn thấy đống đồ đạc rơi từ trên đỉnh xuống, rắp tâm chôn vùi mình. Mila lấy tay che đầu. Dòng thác các món đồ cứng có mềm có tuôn xuống người cô trong âm thanh rào rào. Chiếc đèn pin tuột khỏi tay Mila và tắt phụt. Khẩu súng của cô cũng cùng chung số phận. Một phát súng vang lên, dội lại đinh tai trong không gian kín. Mila khom người, chờ thật lâu để cho sự sụp đổ chấm dứt.
Một lúc sau, nó ngừng lại. Thật chậm rãi, cô mở mắt.
Tai cô vẫn còn ong ong - một âm thanh duy nhất, dai dẳng, xuyên thấu. Cơn đau trộn lẫn với sự sợ hãi. Lưng và hai tay cô nhức nhối dưới lớp vải áo. Thật may là chiếc áo khoác da đã giảm bớt chấn động. Tim cô đập mạnh. Nhận ra mình cần phải hít thở, Mila tháo chiếc khăn bịt miệng, và mặc kệ mùi hôi thối, cô tìm cách kìm hãm quả tim đang đập cuồng loạn trong lồng ngực như một chiếc pít tông. Kinh nghiệm của những năm tháng tự làm đau mình cho biết cô không bị gãy cái gì hết.
Cô dứng dậy và gạt các đồ vật đang trùm lên mình. Bóng tối đã thừa dịp tấn công Mila. Cô cảm thấy hơi thở hung ác của nó trên khuôn mặt mình. Đầu tiên, cô mò chiếc đèn pin.
Nếu có thứ gì tồi tệ hơn việc chết ngạt dưới núi đồ phế thải, chắc chắn đó là bị kẹt trong bóng tối mà không thể tìm thấy lối ra.
Cuối cùng Mila cũng tìm được thứ cần tìm. Hai bàn tay cô run bắn lúc bấm đèn, khi ánh sáng không xuất hiện ngay, suýt nữa cô lên cơn đau tim.
Mila dùng đèn pin để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra và tìm vũ khí. Xung quanh cô, một ngọn đồi đã hình thành. Cô nhấn tay xuống thật sâu, hi vọng các ngón tay của mình nhận ra được khẩu súng. Cúi xuống hết mức có thể, cuối cùng Mila cũng nhìn thấy nó. Khẩu súng nằm cách cô một mét, nhưng bị kẹt trong những thứ đang chống đỡ cho vách đồ phế thải. Nếu cô kéo dù chỉ một món, cả núi đồ sẽ lại rơi xuống.
Khỉ thật.
Một tay Mila đưa lên miệng, tay kia đặt trên cái hông đau ê ẩm. Cô cố suy nghĩ, một việc không đơn giản giữ tiếng vo ve trong tai. Cần phải đi tiếp, sau đó sẽ quay lại tìm khẩu súng. Không còn giải pháp nào khác. Mila nhìn quanh và tìm thấy một thanh sắt. Cô cầm lấy nó. Chắc cũng làm vũ khí được.
Vụ sụp đổ đã mở ra một lỗ hổng trên vách đồ. Mila bước qua đống rác trên sàn và thấy mình ở trong một lối đi song song.
Mila thận trọng tiến lên. Thỉnh thoảng, cô trông thấy thứ gì đó giống với một đống côn trùng lúc nhúc, như cô quyết định lờ chúng đi. Tai cô vang lên tiếng chuột chạy.
Như thế chúng đang dẫn cô đến một nơi cụ thể.
Theo tính toán của mình, Mila đã đi qua quãng đường ít nhất năm mươi mét, theo lối dích dắt. Ánh đèn chiếu vào một vật cản cách đó vài bước chân: một vách đồ khác đã sụp đổ. Mila định quay lại thì thấy một thứ lòi ra từ trong đống rác. Nó dài và có màu trắng nhợt. Cô tiến lại gần.
Một cái xương chày.
Đây không phải là một ảo giác. Mila chiếu đèn vào, và nhận ra các phần khác của bộ xương. Một cái xương cùi chỏ, những cái xương ngón tay.
Mila không còn nghi ngờ gì nữa. Diana Muller.
Cô ta đã chết từ bao giờ? Có lẽ ít nhất cũng phải được một năm rồi. Mình suýt nữa cũng có kết thúc giống cô ta. Nếu vụ sụp đổ không ngừng lại, cô đã chịu chung số phận. Xua đi ý nghĩ đó, Mila tìm cách vượt qua vật cản, cẩn thận tránh giẫm lên phần còn lại của thi thể.
Sau đó một chút, lối đi mở rộng ra.
Mila phát hiện một cái hốc, bên trong có một cái nệm đặt dưới sàn cùng với chăn gối bẩn thỉu - có phải là giường của Diana không nhỉ? Trên một chiếc bàn có các hộp đồ ăn bốc mùi và đủ thứ đồ vật linh tinh: nĩa nhựa, đĩa CD, những món đồ chơi mà không hiểu vì lí do nào lại được trân trọng hơn các thứ còn lại và được cất ở một nơi ưu tiên.
Giữa đống đồ lộn xộn, Mila nhận ra một vật có hình thiên thần màu xanh da trời. Ở đầu kia của sợi dây là chiếc điện thoại di động của Diana.
Mila dùng răng giữ đèn pin, đồng thời bỏ thanh sắt xuống. Cô cầm lấy chiếc điện thoại, quan sát cẩn thận lớp vỏ có hình những ngôi sao mạ vàng.
Màn hình bật sáng, nhưng không cho thấy bất cứ cuộc gọi đến hay đi nào.
Mila mở phần nắp lưng của chiếc điện thoại để đi tìm lời khẳng định cuối cùng cho thấy đây chính là món đồ của cô gái - dòng chữ "Đồ của Diana Muller" và tên viết tắt của người con trai được cô bé để ý. Cô phát hiện ra pin điện thoại mới được thay. Quả thực, Diana từng than phiền chiếc điện thoại rất nhanh hết pin. Với tình trạng trước đây thì nó không thể hoạt động suốt một buổi chiều.
Cái xác đã thối rữa ở cách đó vài mét không thể là người thay pin. Cũng không phải người đã bật điện thoại lên sau chín năm không sử dụng.
Bóng tối lại phả vào lưng Mila, khiến cô thẳng người dậy. Cô cầm lấy thanh sắt và chiếc đèn pin, từ từ quay lại. Phía sau lưng cô, nằm kín đáo giữa các món đồ phế thải, là một lỗ hổng khác của mê cung.
Mila phải bò trên đầu gối mới chui được qua miệng của đường hần. Bàn tay cầm thanh sắt của cô lướt trên mặt sàn bẩn thỉu phủ một lớp giấy báo. Cô dùng bàn tay kia chĩa đèn pin về phía trước. Đường hầm cuối cùng cũng kết thúc.
Một căn phòng thứ hai.
Khác với cái đầu tiên, nó cực kỳ ngăn nắp. Rất trật tự. Một chiếc giường nghiêm chỉnh được đặt ở giữa, có vải phủ và chăn, bên cạnh đó là bàn ngủ. Những ngọn nến đủ kích cỡ được chất đầy trên một cái bàn thấp. Sự chăm chút trong cách sắp xếp các đồ vật khiến Mila nhớ đến phòng dành cho khách mà mẹ cô rất đỗi tự hào.
Mila có cảm giác là ngoài Diana Muller, nơi này còn là chỗ cư ngụ của một người khác. Một người quan trọng, đáng nể. Xét cho cùng, đây là chỗ hoàn hảo để trốn mọi người.
Mila đang mải mê suy nghĩ thì nghe thấy tiếng đổ sụp ở một chỗ khác của mê cung, và cô không ngần ngại tắt ngay đèn pin.
Có ai đó đang ở đây.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Ru Ngủ
Donato Carrisi
Người Ru Ngủ - Donato Carrisi
https://isach.info/story.php?story=nguoi_ru_ngu__donato_carrisi