Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Bạn Bí Ẩn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Thứ Bạn Cho Đi
T
ôi để những cái bánh mì lại chỗ cũ, mặc áo khoác vào, xốc ba-lô lên vai và nhảy hai bước một xuống cầu thang. Có một đám trẻ bên ngoài như mọi khi, chơi đùa và trò chuyện dù trời vẫn rất lạnh và đang bắt đầu mưa. Tôi nhìn quanh tìm Sal, như mọi khi. Không có dấu hiệu nào của cậu ấy cả. Tôi quấn chiếc khăn của mẹ quanh tai, tiến lên ngọn đồi phía bắc để đến nhà Annemarie.
Thật vô lý. Vấn đề không phải là Colin đã lấy bánh mì - thật sự đó là điều mà tôi có thể mong đợi ở một người như Colin. Nhưng trong đầu tôi đầy những câu hỏi: Làm thế nào ai đó có thể biết rằng Colin sẽ lấy bánh mì? Và mẩu giấy được bỏ vào túi áo khoác của tôi từ khi nào? Tôi không nghĩ ra rằng bạn có thể bỏ nó vào đó trong cái ngày mà bạn để mẩu giấy đầu tiên lên cuốn sách của tôi. Tôi không hiểu gì cả, mãi đến sau này.
Và tại sao lại là tôi? Tôi nhảy qua một vũng đầy nước mưa và bước đến trước tòa nhà của Annemarie. Tại sao tôi lại là người nhận được những lá thư này? Tại sao tôi phải làm một cái gì đó về một điều gì đó không hay sắp xảy ra? Thậm chí tôi còn không biết tôi phải làm gì! Viết một lá thư về một điều chưa xảy ra ư?
“Miranda,” suy nghĩ của tôi bảo, “Sẽ không có gì xảy ra đâu. Ai đó đang trêu ghẹo bạn đó thôi.” Nhưng nếu suy nghĩ của tôi không đúng thì sao? Nếu ai đó thật sự cần được cứu mạng? Và nếu đây không phải là một trò chơi?
Người gác cửa tòa nhà vẫy tay mời tôi vào. Ở trên lầu, cha Annemarie mở cửa với một điếu thuốc chưa đốt trên môi và hỏi tôi có muốn một ít mì lạnh với sốt vừng hay không.
“Dạ không, cảm ơn bác.”
“Thế thì nước chanh có ga nhé?” Bác giúp tôi cởi áo khoác ra - lớp vải lót áo khoác đã dính chặt vào áo len của tôi.
Tôi bước lên phòng Annemarie với một ly nước chanh cho tôi, một ly nước đá cho cô ấy, cùng một đĩa hạt hạnh mà cha cô đã làm nóng lên. Hạt hạnh nóng nghe có vẻ hơi kỳ, nhưng thật sự thì chúng khá ngon.
Annemarie vẫn đang mặc đồ ngủ, nhưng trông cô có vẻ bình thường. “Cha mình cứ bắt mình ăn hoài,” cô nói, cầm lên một nắm hạt, “Cha còn không cho mình thay đồ nữa. Cha bảo mặc đồ ngủ tốt cho tinh thần. Thế có điên không?”
Tôi ngồi xuống mép giường của cô: “Bông hồng đó phải không?” Trên chiếc bàn cạnh giường có một bông hồng được cắm trong một cái lọ bạc nhỏ xinh xắn, như những thứ thường thấy ở nhà Annemarie.
Cô gật đầu và nhìn nó. Bông hoa trông thật hoàn hảo - vừa mới nở, như một tấm ảnh trong tạp chí vậy.
“Mình đã cố vẽ nó,” Annemarie nói. Cô cho tôi xem một xấp giấy nhỏ gắn gáy lò xo. Cô đã vẽ phác bông hồng bằng viết chì đen, hết trang này đến trang khác.
“Trời!” tôi thốt lên,“Mình không biết là bạn vẽ đẹp thế.”
Cô gấp xấp giấy lại: “Thỉnh thoảng cha chỉ mình vài ‘tuyệt chiêu’. Có rất nhiều ‘chiêu’ để vẽ. Hôm nào rảnh mình sẽ chỉ bạn.”
Nhưng tôi biết không bao giờ tôi vẽ được như thế, cũng giống như tôi không thể cắt nhát-cắt-chữ-V của anh Jimmy hoặc không vẽ được cái sơ đồ Đường Chính cho ra hồn.
“Này,” tôi nói, “Có thể cha bạn đã để bông hồng ở đó.”
“Có thể,” Annemarie cau mày, và tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, “Nhưng cha nói không có.”
“Nhưng chỉ có như thế mới giải thích được làm thế nào người đó đi lên cầu thang mà người gác cửa không gọi bạn,” tôi cảm thấy mình đang mỉm cười, “Cha bạn rất tinh tế. Có thể là bác ấy đấy.”
Tôi thật khốn khổ, ngồi ở mép giường cô ấy và cảm thấy mình thật hèn hạ. Nhưng tôi không thể dừng được. Tôi không muốn bông hồng của Annemarie là do Colin tặng. Có lẽ tôi không chịu được khi cô ấy có quá nhiều người xung quanh, có thể vẽ đẹp và cắt bánh mì cũng rất tuyệt. Có thể tôi muốn giành Colin cho riêng mình.
Cha Annemarie ló vào: “Có ai muốn uống nước thêm không?”
“Dạ không, cảm ơn bác,” tôi nói, dù cái ly của tôi đã cạn và răng tôi còn dính đầy hạt hạnh, Cháu phải về đây.”
“Ở lại năm phút nữa đi,” bác nói, “Bác đã bỏ cái áo khoác của cháu vào lò sấy rồi.”
Và thế là tôi phải ngồi lại với cái miệng khát nước. Sau đó tôi mặc cái áo khoác khô và ấm nhưng vẫn còn dơ bẩn vào, đi thang máy xuống tiền sảnh nhà Annemarie, nơi có những chiếc đèn rực rỡ ánh vàng và người gác cửa nhớ tên tôi. Trời đã tạnh mưa.
Trời rất lạnh nên đám con trai không tụ tập trước ga-ra như mọi khi. Thậm chí đường cũng rất vắng người.
Ánh đèn sáng trong cửa hàng của chị Belle trông rất mời mọc giữa bầu trời chiều ảm đạm, và tôi nghĩ mình có thể ghé vào một chút. Tôi đã kể cho chị Belle nghe câu chuyện trong sách, một chút ở đoạn này và một chút ở đoạn kia, Meg đã cứu cha trốn thoát như thế nào, và tôi đã miêu tả trận chiến đầu tiên của cô với NÓ, một tên độc ác có bộ não khổng lồ và muốn thao túng tất cả mọi người. Tôi biết chị Belle sẽ cho tôi một ít kẹo vitamin C và có thể một tách chocolate nóng. Nhưng đã khá trễ và tôi không muốn đi bộ về nhà khi trời tối hẳn, vì vậy nên tôi quyết định tiếp tục đi.
Đầu tiên tôi nghĩ ông-già-hay-cười không có ở góc đường. Nhưng sau đó tôi thấy ông đang ngồi co rúm, dựa vào thùng thư và ngước nhìn tôi đi qua. Trong một thoáng, tôi bỗng thấy gương mặt ông có cái gì đó rất quen thuộc, và lần đầu tiên tôi để ý ông trông rất già nua. Tôi nhớ bác Louisa đã nói rằng người ta có thể già đi rất nhanh nếu không đủ ấm. Tôi bỗng cảm thấy ông thật đáng thương. Có lẽ ông khiến tôi nhớ đến ông Nunzi ở trên lầu. Hoặc có thể tôi muốn làm một việc tốt, để bù lại những suy nghĩ tồi tệ với Annemarie, mặc dù cô ấy không thật sự nhận ra. Dù sao đi nữa, tôi bắt chuyện với ông ta.
“Ông ơi!” tôi vừa nói vừa mở ba-lô ra, “Ông ăn sandwich không?” Tôi vẫn còn chiếc sandwich phó-mát chưa ăn vào buổi trưa. Tôi lấy nó ra: “Phó-mát và cà chua.”
“Bánh mì có cứng không?” giọng ông nghe có vẻ mệt mỏi, “Tôi không ăn được bánh mì cứng. Răng yếu.”
“Không cứng lắm,” tôi nói. Nó là chiếc bánh cắt chữ V đẹp nhất của tôi từ trước đến nay, hơi bị mềm do nước cà chua ngấm vào suốt cả buổi chiều.
Ông đưa một tay lên và tôi đặt chiếc bánh mì vào tay ông.
“Hôm nay đám cháy lớn cỡ nào?” ông hỏi.
“Cháu... không chắc lắm,” tôi nói, giả vờ như tôi biết ông ta đang nói về chuyện gì, “Cháu không có dịp để... kiểm tra.”
“Không có gì che mưa,” ông nói, nhìn chiếc bánh sandwich trong tay, “Đáng lẽ họ nên dựng cái mái vòm lên.”
“Có thể ngày mai,” tôi nói.
Ông ngước lên nhìn tôi. Và bỗng nhiên tôi thấy ông ta có vẻ quen thuộc đến kỳ lạ. Có cái gì đó trong mắt ông khiến tôi bị thu hút. Ông nói: “Tôi chỉ là một ông già, còn bà ấy thì đã mất rồi. Đừng sợ nhé!”
“Vâng.”
Ông gật đầu: “Thông minh đấy!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Bạn Bí Ẩn
Rebecca Stead
Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead
https://isach.info/story.php?story=nguoi_ban_bi_an__rebecca_stead