Chương 8
chap 8.1: chuyển lớp và những rắc rối
Vẫn như thường lệ,căn bản giờ người ta đang say giấc nồng thì nó lại thức giấc,ngồi thu mình trong một góc,nó nhận thấy có vật gì đó lấp lánh ở góc tường,với tay chạm nhẹ vào nút công tắc cảm ứng trên nền nhà.Toàn bộ căn phòng bừng sáng đến lạ lùng,những hình thù nhiều đồ vật lâu nay sống trong bóng tối đột nhiên được hưởng thụ thứ ánh sáng như ánh nắng của mặt trời,Góc khuất trong cạnh bàn là nơi phát ra ánh sáng,Một cây đàn violin hiện ra trước mặt nó,cây đàn màu trắng,nhưng lại bị trấy một vết xướt nhỏ do va chạm nhưng vẩn làm cây đàn đẹp đến lạ lùng.Cầm cây đàn trên tay đặt lên vai,nó nhẹ nhàng kéo một bản nhạc theo nhã hứng đang tuông trào.Bên ngoài ngôi biệt thực của nó,một chiếc Lamborghini Aventador LP700-4 đang đậu ờ đó không biết từ khi nào,người ngồi trên xe mắt vẫn dán vào tầng cao nhất của ngôi biệt thư nơi có tiếng đàn violin phát ra,thanh thoát mà não nề, bản nhạc vang lên lúc trầm lúc bổng như đưa con người ta vào một thế giới khác, thế giới của những nỗi đau.Âm thanh vẫn vang lên đến gần sáng mới dừng lại,chiếc xe ấy cũng đã rời khỏi đó ngay khi bản nhạc vừa dừng lại.
Nó rời khỏi phòng của mình xuống nhà,một ngày mới của nó lại bắt đầu như thế,vô vị là hai từ phát ra từ cửa miệng của nó dành cho cuộc đời này.Nó sống trong sự điều khiển của cuộc đời biết đâu hôm và mai sau cũng vậy,mãi chỉ là con búp bê bị nhốt trong căn nhà bằng vàng,chiếc chìa khoá để mở cánh cửa ấy đã mất đi thì rất khó để tìm lại.Mọi người thấy nó xuống thì cúi đầu chào
- Công chúa ngủ có ngon không ạ?
Nó không nói gì chỉ nhìn tổng qua rồi đi ra vườn nơi mà nó thường hay ngồi,nơi có những bong hoa đang hướng về phía đông để đón ánh sáng của buổi sớlm tinh mơ.Ngồi một lúc thì quản gia đi ra theo sau bà là một tốp người tay bưng khây đô ăn,tay bưng thức uống,một khây bưng sữa đặt lên bàn.Nó ra hiệu ọi người lui xuống chỉ còn bà quản gia đứng đó.
-Báo cáo đi -tuy miệng vẫn đang nhâm nhi ly sữa nóng kia nhưng tay vẫn làm việc thoăn thoắt trên màn hình máy tính
- vẫn đang điều tra - quản gia nói nhưng mắt lại nhìn vào gương mặt phẳng lặng như mặt hồ kia,bà thật khăm phục nó,mới mười mấy tuổi nhưng lại có được cái vẽ mặt bất cần,lạnh lùng như tảng băng di động,nhưng lại cảm thấy thương cho số phận ấy,bà chăm sóc nó từ khi còn nhỏ nhưng lại không thể hiểu được tình cách,ngoài cha của nó,anh nó ra và bà thì không ai biết được gương mặt thật của nó ra sao,đã mười mấy năm rồi từ khi nó biết nhận thức về cuộc sống,về mức độ quan trong mà nó phải gánh vác thì nó đã đeo gương mặt ấy cho đến bây giờ.
- IP thì sao?
- Không thu được gì cả.
- Được rồi bà lui đi -nó vừa nói tay vừa nhấn nút enter kết thúc chương trình mà nó vừa làm việc, đột nhiên nó nhớ ra điều gì liền lên tiếng - ông ta vẫn ở trong bệnh viện
- Vâng
-tình cảm cha con sâu nặng thật
-Nhưng....
-chuyện gì?
- lúc sáng ông ấy về đây và bảo công chúa thức dậy thì hãy đến trường ngay.
-chết tiệt! sao giờ mới nói.chuẩn bị xe cho tôi đi hôm nay không đi xe đạp.
-Vâng.
Trong phòng hiệu trưởng trường Vạn Thiên
- không biết ngài Louis đến đây có việc gì?- ông thầy vừa nói tay vừa lao mồ hôi lạnh trên trán
- chỉ là có chút việc thôi.
-Không biết là việc gì vậy?
- chuyển lớp cho con gái của tôi.
-con gái ngài,cô ấy không có học ở đây.
- có đấy,con gái của tôi...-ông ta chưa kịp nói hết câu thì từ ngoài của có tiếng vọng vào
- tôi không phải là con ông nên đừng xưng hô thân mật thế thưa ngài Louis
- Nguyệt Anh con dám nói..
- Chẳng có gì không dám cả,nếu ngài rảnh rỗi thì mau đến bệnh viện trong chừng con gái yêu quý của ngài đi.-nó vừa nói vừa ra hiệu cho thầy hiệu trưởng đi ra chư đây là nhà mình vậy
- nếu con không nghe lời ta thì..
- thì sao.
- con tự biết chứ sao lại hỏi ta, xem ra con cũng có bạn rồi ấy chứ
-Ông dám làm gì họ tôi sẽ cho ông không còn đường mà quay về Anh quốc đấy?
- con nghĩ ta không dám sao?
-ông nên nhớ quyền lục của dòng tộc đang nằm trong tay tôi nên nếu ông không muốn mất tát cả thì....
-con đừng bao giờ đem quyền lực ấy nói chuyện với ta dù sao..... ta cũng là cha của con.
- vậy thì ông cứ ở đó mà chuyển lớp đi tôi chẳng vào đâu?
-con dám không nghe lời ta thì gia đình con bé ấy sẽ biến mất thật sự đấy ngay cả anh trai của con.
- ông muốn gì?- trong lòng nó có chút dao động khi nhắc đến anh trai nó
- chỉ cần con vào cái lớp ta chọn trả thù cho em gái con là được?
- ông nghĩ tôi sẽ làm điều đó sao? em gái ư nghe mắc cười quá đấy.
- ta sẽ trả anh hai lại cho con.
- còn gì nữa?
-Từ nay không đụng vào anh trai con nữa. - còn nữa?
- con nghĩ ta sẽ chấp nhận điều tiếp theo sau.
- tôi chắc là ông sẽ phải làm thôi.- câu khẳng định đầy uy quyền,từ một người bị đưa vào tình thế ép buộc nó lại lật ngược biến thua thành thắng trong nháy mắt thật quả là một con người có đầu óc của thiên tài
Nàng Công Chúa Băng Giá Nàng Công Chúa Băng Giá - Người vô danh