Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mùa Gặt
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
23.1
C
hẳng có dấu vết gì ở cột cảng đâu, gió làm mờ tất cả rồi. - Carrier nói. - Và có vẻ như người lái bị một viên đạn vào mắt phải đấy. Anh biết rồi đấy, Sên. Tôi rất tiếc nhưng có lẽ tôi cần súng của anh.
Katzka gật đầu, một cách lo lắng, nhìn xuống dòng nước.
- Nói với thợ lặn là có thể anh ta sẽ tìm thấy súng của tôi ngay chỗ đó thôi, trừ khi gần đây nó chạy đi đâu mất.
Carrier gật đầu, và rồi đập vào vai Katzka.
- Về nhà đi, trông anh như mớ giẻ rách ấy, Katzka.
- Tốt quá nhỉ? - Katzka nói, và anh đi xuống cột cảng, qua những nhân viên phòng xét nghiệm hình sự. Cái xe tải đã được kéo lên vài giờ trước đó và giờ đang ở mép của sân container. Vì đã bị xì lốp nên cái xe có vẻ như ngả về phía sau. Kính chắn gió đầy bùn đất, chúng đã được đối chiếu với bệnh viện Bayside, tổng đài và các cơ quan. Theo quản lý của cơ quan điều tra, cái xe là một trong ba xe sở hữu của bệnh viện và được điều hành bởi bệnh viện với mục đích chở các dụng cụ và nhân viên ra ngoài. Người quản lý không biết xe nào bị mất cho đến khi cơ quan cảnh sát gọi anh ta một giờ trước đây.
Cánh cửa xe giờ đã mở, và người chụp ảnh đang bên trong, chụp những bức ảnh chỗ chắn bùn. Xác người chết đã được kéo ra tiếng rưỡi trước đây. Bằng lái của anh ta cho thấy anh ta tên Oleg Boravoy, ba mươi chín tuổi, cư dân Neward, New Jersey. Họ vẫn đang đợi thêm thông tin.
Katzka biết có cách vào xe nhanh hơn nhiều, hành động của anh vẫn còn gây nghi vấn nên anh phải tránh ra xa khỏi những bằng chứng. Anh băng qua bãi đậu container và đến chỗ để xe của mình, bên ngoài hàng rào, hơi chìa ra một chút. Chui vào trong, anh lấy tay ôm lấy mặt. Vào khoảng hai giờ sáng, anh về nhà để tắm và ngủ một chút. Sau đó ngay khi mặt trời mọc, anh trở lại chỗ cột cảng. Mình quá già rồi, anh nghĩ, già như đã trôi qua hàng thế kỷ ấy. Tất cả chỉ là chạy quanh và bắn vào bóng tối như một con sư tử non, không phải giống như một cảnh sát trung niên, anh cảm thấy mình đang ở dốc bên kia của cuộc đời.
Ai đó gõ vào cửa xe và anh ta nhìn lên, thấy Lundquist, Katzka kéo cửa kính xuống.
- Chào Sên, anh ổn chứ?
- Tôi định về nhà ngủ một lát.
- Ừ, nhưng trước khi anh làm thế, tôi nghĩ anh muốn biết về người lái xe đấy.
- Chúng ta lấy lại được cái gì à?
- Họ tìm cái tên Oleg Boravoy trên máy tính và thấy tên anh ta - nhập cư từ Nga, đến đây hai năm trước và lần cuối cùng được biết tới như là cư dân New Jersey. Ba lần bị bắt nhưng không bị kết án.
- Vì sao vậy?
- Vì tội bắt cóc và hành hung, những vụ xét xử đó chưa bao giờ thành công vì nhân chứng luôn biến mất. - Lundquist dựa vào xe, giọng nói của anh ta trở nên thì thầm. - Anh đã dính vào một vụ tệ hại đêm nay rồi đấy. Cảnh sát Neward nói là Boravoy là mafia Nga.
- Làm sao họ dám chắc?
- Họ hẳn phải biết chứ. Bọn mafia Nga có căn cứ ở New Jersey mà. Sên này, những gã làm cho bọn Colombia trở nên như bọn dở hơi ấy. Chúng không đánh nhau, chúng chặt tay và chân anh trước, rồi mới lấy súng.
Katzka nhíu mày, nhớ lại những khoảnh khắc kinh hoàng đêm qua, lặn ngụp trong dòng nước lạnh khi những gã đàn ông chạy rầm rầm bên trên và la hét bằng thứ ngôn ngữ không thể hiểu được. Anh vẫn còn ký ức về những ngón tay và ngón chân không xác định được của ai trên đường phố Boston. Nó khiến anh nghĩ về phòng bệnh.
- Boravoy có liên hệ gì với Bayside không?
- Không biết.
- Anh ta lái xe của họ cơ mà.
- Và cái xe đầy dụng cụ y tế. Giá hàng ngàn đô đấy. Có lẽ chúng ta nên nói chuyện với bọn chợ đen xem sao. Boravoy có lẽ có đồng minh ở đường dây cung cấp thiết bị y tế cho Bayside. Và anh đã bắt gặp anh ta đang lúc chở hàng.
- Còn con tàu thì sao? Cậu vừa nói đến cái gì? Cảng à?
- Con tàu là sở hữu của một người ở New Jersey, tên là Sigayev. Đăng ký Panama. Cảng cuối cùng dừng chân là Riga.
- Ở đâu?
- Latvia. Tôi nghĩ là một nước ly khai của Nga.
Lại là người Nga, Katzka nghĩ, không chỉ nổi tiếng với mafia, chúng còn nổi tiếng về tội ác đẫm máu.
Anh nghĩ về Abby DiMatteo và anh lại thấy lo lắng. Anh vẫn chưa gọi cho cô kể từ sau cú gọi lúc một giờ. Chỉ một giờ trước đây thôi anh đã ra ngoài nhưng khi anh bấm số gọi cô thì nhận thấy tim mình đập nhanh hơn. Khi đó anh nhận ra dấu hiệu của cái gì đó rất lạ: sự quan tâm, vui vẻ, đau đớn, háo hức khi nghe thấy tiếng của cô. Những cảm giác đó anh không hề cảm thấy trong nhiều năm qua, và anh ta hiểu, điều đó thật đau đớn.
Anh nhanh chóng ngắt liên lạc và sử dụng thì giờ vào việc suy nghĩ sâu hơn.
Anh nhìn về phía cột cảng, giờ con tàu có lẽ đã ra khơi xa hàng trăm dặm rồi. Ngay cả khi họ tìm thấy nó, cũng sẽ gặp rắc rối lớn về luật.
Anh nói với Lundquist.
- Tôi muốn có mọi thông tin về Sigayev. Tôi muốn biết họ có liên quan gì với Amity và Bayside không.
- Đã trong danh sách của tôi rồi, Sên.
Katzka khởi động xe và nhìn Lundquist.
- Anh trai anh vẫn đang ở đội bảo vệ biển à?
- Không, nhưng bạn anh ấy vẫn ở đó.
- Nhờ họ đi, xem họ biết những gì.
- Tôi nghi ngờ lắm, nếu như nó đến từ Riga. - Lundquist ngừng lại, nhìn lên. Carrier đi ngang qua, vẫy họ.
- Này, Sên, anh nhận được tin nhắn từ bác sĩ DiMatteo chưa?
Katzka tắt máy xe, nhưng không thể ngăn được nhịp đập của mình. Anh nhìn Carrier một cách chăm chú.
- Có một vụ tai nạn vừa xảy ra.
Cái xe đẩy ngang qua lối đi, Abby tỉnh dậy với ấn tượng đầu tiên là mình đang nằm trên một cái giường êm ái. Tim cô vẫn còn cảm giác từ cơn ác mộng vừa diễn ra. Cô cố lật mình nhưng nhận ra mình không thể, tay cô bị trói chặt và cổ tay bị dán lại. Cô nhận ra cô không hề mơ. Đây là ác mộng. Và cô không thể tỉnh lại.
Cô cảm thấy dường như mình đang kiệt sức. Cô nhìn lên trần nhà và nghe thấy tiếng ai đó kéo ghế. Ngay lập tức cô quay đầu lại.
Katzka đang ngồi bên cửa sổ, trong ánh sáng của ban ngày, mặt anh trông có vẻ già hơn và lo lắng hơn cô thấy trước đây.
- Tôi đã yêu cầu họ tháo bỏ dây. Nhưng họ nói với tôi là cô cứ cố bứt các dây dẫn ra.
Anh đứng dậy và đến bên giường cô. Anh đứng đó nhìn cô.
- Chào mừng trở lại, Abby, cô thật may mắn đấy.
- Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
- Cô gặp tai nạn, xe của cô lật nhào ở đại lộ.
- Có ai ở đó…
Anh lắc đầu.
- Không ai bị thương nhưng xe của cô thì hỏng nặng lắm.
Anh im lặng và cô nhận thấy anh không nhìn mình nữa, anh nhìn vào chỗ nào đó trên cái gối.
- Katzka… lỗi của tôi à.
Anh lắc đầu.
- Dựa trên những chứng cứ ở đó thì có vẻ cô lái xe quá tốc độ, có lẽ cô đã phanh gấp để tránh xe, xe của cô lao vào barrie bên đường, và lật nhào.
Cô nhắm mắt lại:
- Ôi lạy Chúa!
Ngừng một lát. Anh nói tiếp:
- Tôi đoán cô không nghe phần còn lại đâu. Tôi đã nói chuyện với cảnh sát điều tra, tôi e là họ tìm thấy một thùng vốt-ka trong xe của cô đấy.
Cô mở mắt và nhìn anh.
- Không thể nào.
- Abby, cô không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra, đêm qua, ở cầu cảng, có một chuyện kinh khủng. Có lẽ cô cảm thấy cần an ủi và uống ở nhà.
- Tôi nhớ chuyện đó. Tôi sẽ nhớ tôi có uống hay không…
- Xem này, điều quan trọng giờ là…
- Điều này quan trọng, anh không thấy à? Họ lại đang định dựng chuyện hại tôi.
Anh đưa tay ra và nháy mắt, một cử chỉ của người đàn ông cố gắng tỉnh táo.
- Tôi xin lỗi, Abby, nhưng tôi biết sẽ không dễ dàng gì cho cô. Bác sĩ Wettig vừa mới cho tôi biết lượng cồn trong máu của cô. Họ đã xét nghiệm tối qua, 0,25.
Giờ thì anh không còn nhìn cô nữa, anh nhìn ra cửa sổ như thể nhìn cô là việc quá sức. Cô đã có một hành động khiến cô đau đến phát khóc. Nhưng cô không muốn khóc. Khỉ thật, cô sẽ không khóc. Cô nhắm mắt lại và tập trung. Tất cả những gì cô có thể làm bây giờ, tất cả những vũ khí cô có thể dùng để chống lại họ là tập trung. Sẽ không ai có thể lấy gì của cô nữa, kể cả Katzka.
Cô nói, chậm rãi.
- Tôi không uống rượu, anh phải tin tôi, tôi không say.
- Cô có thể nói cho tôi biết cô ở đâu lúc ba giờ sáng không?
- Tôi đến đây, Bayside. Tôi nhớ rõ. Mark gọi cho tôi và tôi đến. Anh ấy có ở đây không? Sao anh ấy không ở đây?
Anh ấy im lặng, điều đó khiến cô phải nhìn qua đầu để thấy anh ấy, nhưng cô vẫn không thấy mặt anh ấy đâu.
- Katzka!
- Mark Hodell vẫn không trả lời điện thoại.
- Cái gì?
- Xe của anh ta không hề ở bãi đỗ xe, không ai biết anh ta ở đâu.
Cô cố nói, nhưng cổ họng như bị đóng lại, và âm thanh duy nhất thốt ra là: “không”.
- Còn quá sớm để kết luận điều gì.
Nhưng Abby biết, cô biết chắc chuyện gì đang xảy ra. Toàn thân cô tê cứng và không cử động được. Cô không nhận ra mình đang khóc, không hề cảm thấy là những giọt nước mắt đã rơi xuống khi Katzka đứng dậy, lấy khăn lau cho cô.
- Tôi xin lỗi - anh thì thào rồi anh gạt những sợi tóc ra khỏi mặt cô và trong một lúc anh để những ngón tay của mình ở đó, những ngón tay vuốt ve trán của cô. Rồi anh nói, khẽ hơn: “Xin lỗi”.
- Tìm anh ấy giùm tôi! - Giọng cô như bị ngạt. - Làm ơn đi, tìm anh ấy đi.
- Tôi sẽ cố.
Lát sau cô thấy anh đi ra khỏi phòng, chỉ khi đó cô mới biết anh đã cởi bỏ còng và khóa, cô tự do ra khỏi giường và ra khỏi căn phòng này. Nhưng cô không làm thế.
Cô úp mặt xuống gối và khóc.
Vào khoảng hai giờ, một y tá đến để đặt đồ ăn trưa và thay ống truyền. Abby không để ý tới đồ ăn, cái khay sau đó được đem đi.
Bác sĩ Wettig vào và đứng bên giường cô, lướt nhanh bệnh án của cô và thở dài khi nhìn kết quả xét nghiệm. Cuối cùng ông ta nhìn cô.
- Bác sĩ DiMatteo?
Cô không trả lời.
- Katzka nói cô phủ nhận việc uống rượu đêm qua.
Cô vẫn không nói gì.
Wettig thở dài.
- Điều đầu tiên để bình phục là thừa nhận vấn đề của mình, giờ có lẽ tôi phải biết, lẽ ra tôi phải nhận thấy cô đang cố gắng chiến đấu nhưng giờ thì rõ rồi. Đã đến lúc giải quyết vấn đề.
Cô nhìn lên ông ta.
- Nghĩa là sao? - Cô giả vờ ngây thơ hỏi.
- Vấn đề là, cô có tương lai ở phía trước. Dù không gây được ấn tượng tốt nhưng cô là một phụ nữ thông minh, cô biết mình nên làm gì, còn nhiều nghề khác đang chờ cô.
Cô vẫn chỉ im lặng. Giờ thì những thất bại nghề nghiệp chẳng có nghĩa lý gì với cô khi cô không thấy Mark.
- Tôi đã nhờ bác sĩ O’Connor giúp cô, anh ấy sẽ ở đây đêm nay.
- Tôi không cần bác sĩ tâm lý.
- Tôi nghĩ là có đấy. Tôi nghĩ cô cần giúp đỡ và tôi sẽ không để cô ra viện trừ khi có sự đồng ý của anh ấy. Có thể anh ấy sẽ chuyển cô tới khoa tâm lý. Chúng tôi không thể làm cô tổn thương, theo cái cách mà cô làm tối qua. Chúng tôi rất lo lắng cho cô, Abby. Tôi rất lo lắng, đó là lý do tại sao tôi cần có đánh giá tâm lý, vì cô thôi, tin tôi đi.
Cô nhìn ông ta.
- Ông là đồ khốn.
Đúng như cô nghĩ, ông ta gập bệnh án lại và ra khỏi phòng.
- Tôi sẽ kiểm tra lại cô sau, bác sĩ. - Ông ta nói.
Rất lâu sau cô vẫn nhìn lên trần nhà, lát sau, trước khi bác sĩ Wettig bước vào, cô cảm thấy sợ phải chiến đấu. Mọi thớ cơ của cô đều giãn ra và bụng thì nôn nao. Tay đau ê ẩm.
Tất cả đều là bọn khốn.
Cô ngồi xuống, cảm giác choáng chỉ kéo dài vài giây và trôi qua. Cô đã nằm trên giường quá lâu, đã đến lúc phải vận động rồi, để kiểm soát lại cuộc sống.
Cô mở cửa.
Một y tá chợt nhìn Abby chằm chằm. Tên bà ta là W.SORIANO, RN.
- Cô cần gì không?
- À không - Abby nói và quay lại phòng.
Lũ khốn, lũ khốn, họ giam giữ cô như tù nhân.
Cô đi chân trần quanh phòng và cố nghĩ ra bước tiếp theo. Cô không thể nghĩ về Mark được, nếu không cô sẽ lại nằm và khóc và đó chính là điều họ muốn cô.
Cô đi tới cái ghế bên cửa sổ và ngồi xuống nghĩ ngợi. Cô xem các cơ hội mở ra trước mắt nhưng không cái nào khả thi cả. Đêm qua Mark gọi và nói anh và Mohandas cùng phe nhưng giờ Mark đang mất tích. Cô không thể tin Mohandas hay bất kỳ ai ở đây.
Cô đến chỗ điện thoại và nhấc nó lên, có chuông. Cô gọi số nhà Vivian và nghe thấy tin nhắn. Sau đó cô nhớ ra Vivian đang ở Burlington.
Cô gọi số nhà mình và nhập mã số, nghe thấy tin nhắn từ máy. Có cuộc gọi từ Vivian, nghe có vẻ nghiêm trọng. Chị ấy để lại số ở Burlington.
Abby gọi theo số đó.
Lần này Vivian bắt máy.
- Suýt nữa thì không gặp nhé, tôi đang định đi.
- Chị về nhà à?
- Tôi bay chuyến đến Logan lúc chín giờ và nghe này, chuyến đi lần này là săn ngỗng trời. Chẳng có vụ lấy nội tạng nào ở Burlington cả.
- Sao chị biết?
- Tôi kiểm tra với sân bay ở đây và mọi chuyến bay ở khu vực. Vào đêm xảy ra vụ đó, không có chuyến bay nửa đêm nào từ đây đến Boston cả. Tim Nicholls có tác phẩm thật đấy.
- Giờ anh ta biến mất rồi.
- Hay họ để tuột mất anh ta.
Cả hai im lặng và Abby nói khẽ.
- Mark biến mất rồi.
- Cái gì?
- Không ai biết anh ấy ở đâu, Katzka nói họ không thấy xe của anh ấy, và Mark thì không trả lời điện thoại. - Cô ngừng lại.
- Ôi, Abby, Abby… - giọng Vivian thảng thốt.
Im lặng. Abby nghe tiếng tách bên đầu dây kia.
- Vivian? - Cô gọi.
Có tiếng tách nữa và đường dây đứt hẳn. Cô cúp máy và cố gọi lại nhưng không có chuông. Cô thử gọi
tổng đài nhưng không ăn thua. Bệnh viện đã cắt liên lạc của cô.
Katzka đứng bên lối đi hẹp của cầu Tobin và nhìn xuống dòng nước phía dưới. Từ miền tây, sông Mystic gặp sông Chelsea trước khi chảy ra khỏi cảng Boston và ra biển. Dài thật, anh nghĩ và tưởng tượng ra động cơ khiến người ta gieo mình xuống con sông đó.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mùa Gặt
Tess Gerritsen
Mùa Gặt - Tess Gerritsen
https://isach.info/story.php?story=mua_gat__tess_gerritsen