Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 34
racy lưỡng lự cân nhắc việc lái xe xuống đồi, quay về Independence, ở đó sẽ có sóng điện thoại, nhưng sẽ mất thời gian, và cô đã để một mình Fields ở lại với Strickland và bà Orr. Bụng cô quặn lại. Cô cho xe quay đầu trở lại và chạy ngược vào trong núi. Giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ, chí ít cũng là một vài chuyện trong số đó. Fields cho rằng Andrea Strickland đã chết. Hắn ta có lẽ đã biết về số tiền trong quá trình điều tra, và hắn tin là Graham Strickland đã giết vợ để chiếm đoạt số tiền đó. Khi số tiền ấy biến mất, Fields có lẽ đã đi tìm Strickland và tìm người bạn duy nhất của Andrea Strickland, và rồi hắn ta phát hiện ra Devin Chambers đã rời khỏi Portland đúng vào thời điểm Strickland mất tích, cùng với khoản tiền. Có thể Fields đã giấu nhẹm một số chứng cứ khác, những chứng cứ thuyết phục hắn ta tin rằng Devin Chambers đã lấy đi số tiền, và cả chuyện cô ta và Graham Strickland có mối quan hệ ngoài luồng. Tracy không dám khẳng định chắc chắn. Nhưng có một điều mà cô biết rõ đó là đối với một cảnh sát biến chất, số tiền đó cũng giống như những khoản tiền có được từ việc buôn ma túy mà Fields đã mất cả một thập kỉ truy lùng ở Arizona. Đó là một khoản tiền vô chủ. Strickland được cho là đã chết. Chồng của cô ta sẽ phải ngồi tù. Nếu hắn ta có thể tìm được Devin Chambers, hắn sẽ tìm ra số tiền đó, nửa triệu đô la tiền mặt đang chờ hắn lấy đi.
Fields không thể sử dụng các nguồn của cảnh sát để truy tìm Chambers, nhưng hắn không cần thiết phải làm như vậy. Hắn đã dành cả thập kỉ truy đuổi những kẻ buôn thuốc phiện, những kẻ sống ngoài vòng pháp luật trong sa mạc Arizona, và truy tìm những khoản tiền đã được chúng giấu diếm kĩ càng. Hắn biết cách rửa tiền và biết làm thế nào để có thể lấy được chúng. Khoản tiền đó ở ngay trước mắt hắn. Tất cả những gì hắn cần làm là giết chết Devin Chambers và nói với mọi người rằng cô ta đã bỏ trốn cùng số tiền đó, và thế là tất cả sẽ chìm nghỉm không ai hay biết nữa. Đó là lý do hắn nhét xác của cô ta vào trong lồng cua, một nơi dường như sẽ chẳng bao giờ có ai tìm ra được. Tracy nhớ lại cuộc nói chuyện của cô với Kins khi hai người họ ngồi trong phòng phẫu thuật ở văn phòng pháp y, chờ kết quả khám nghiệm. Kins đã nói rằng vụ án phi tang xác trong lồng cua này đối với quận King là lần đầu tiên, nhưng đó không phải là trường hợp độc nhất. Quận Pierce đã từng khởi tố một vụ án tương tự, mới hai năm trước đây.
Là Fields.
Nếu những gì cô suy đoán là đúng, hắn còn hơn cả một cảnh sát biến chất. Hắn là một tên sát nhân. Hắn đã giết Chambers, và hắn đáng lẽ đã có thể phủi tay gọn gàng, một kế hoạch tưởng chừng vô cùng hoàn hảo, cho tới khi Kurt Schill, trong một phần một nghìn khả năng, kéo nhầm chiếc lồng. Điều này đã khiến cho một sở cảnh sát khác phải nhúng tay vào, một sở cảnh sát sẽ đào bới để tìm cho ra câu trả lời. Đó là lý do Fields đấu tranh rất quyết liệt để giữ được thẩm quyền điều tra. Hắn không muốn bất kì ai lảng vảng xung quanh tội lỗi của hắn. Khi Schill tìm thấy cái lồng cua, Fields cần phải khiến cho Graham Strickland biến thành một kẻ giết người máu lạnh, hoặc chí ít cũng cần phải hướng sự chú ý quay trở lại anh ta. Khi cuộc điều tra lần ra sự mất tích của Andrea Strickland, Fields đã tìm đến căn gác xép ở đường Pearl, thậm chí đã lùng sục trong đó. Hắn chắc hẳn đã nắm rất chính xác từng chi tiết an ninh của tòa nhà, bao gồm cả mật mã thang máy và cửa chính.
Điều đó cũng giải thích cho thái độ miễn cưỡng của Penny Orr khi được yêu cầu cung cấp mẫu ADN. Bà ấy không muốn Tracy tìm ra sự thật người phụ nữ trong lồng cua không phải là Andrea Strickland. Sẽ dễ dàng hơn cho Orr và cho Andrea nếu mọi người vẫn cho rằng Andrea đã chết.
Tracy chạy chậm lại khi rẽ vào con đường đất. Dường như Fields đã tới tìm Graham Strickland trong căn hộ của anh ta, nhưng thay vì tìm thấy Strickland, hắn ta đã phát hiện ra Megan Chen đang nằm ngủ trên giường. Hắn cũng là thủ phạm đã giết chết cô gái đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn sẽ giết cả Andrea Strickland và Penny Orr, và cô vừa mới trao cho hắn cơ hội để thực hiện điều đó. Và rồi hắn sẽ giết luôn cả cô. Ngoại trừ ngay lúc này hắn vẫn chưa biết chuyện Tracy đã biết hắn chính là kẻ đã thuê thám tử tư để truy tìm Devin Chambers. Và lúc này, chí ít, trong tay Tracy vẫn nắm giữ cơ hội xoay chuyển tình thế.
Cô hi vọng đó là tất cả những gì mà cô cần.
Cô cho xe chầm chậm quay trở về bãi đỗ xe nhỏ xíu rồi tắt máy khi còn cách vài mét cuối. Cô kiểm tra lại khẩu Glock, kiểm tra lại đạn, và nhẹ nhàng bước ra khỏi xe. Cô hướng về phía con đường một cách chậm rãi, khẩu súng cầm ở vị trí thấp phía bên sườn của cô. Cô dừng lại đằng sau một cây thông ở chỗ chiếc cầu bằng gỗ, quan sát xung quanh ngôi nhà. Cô nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng rỉ rả của các loài côn trùng, nhưng không nhìn thấy ai cả. Cô băng qua cầu và hướng tới hai bậc thang bằng gỗ dẫn lên thềm cửa chính, mắt nhìn lướt xung quanh. Với khẩu Glock trong tay, cô tựa sát vào tường và liếc nhìn vào bên trong qua những ô cửa sổ bằng kính. Strickland và Orr vẫn đang ngồi trên sofa. Cô không nhìn thấy Fields đâu.
“Đứng im, cấm cử động!”
Giọng nói phát ra từ sau lưng cô, chậm rãi và khoan thai. Cô nghe thấy tiếng bước chân của Fields bước vòng từ trong góc nhà ra, trong đầu cô lập tức tính toán xem liệu cô có đủ thời gian để quay người lại và nhả đạn hay không.
“Crosswhite, bỏ khẩu súng trong tay xuống.” Fields nói. “Bỏ nó xuống, nếu không tao sẽ bắn gục mày đấy. Nghe thấy tao nói gì chưa, bỏ súng xuống.”
Tracy thả súng xuống. Nó rơi phịch xuống bậc thềm bằng gỗ. Bên trong căn nhà, Orr và Andrea Strickland quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ.
“Quay đầu lại.”
Tracy giơ hai tay lên đầu. Cô nhanh chóng ra hiệu bằng mắt cho hai người phụ nữ ở bên trong rồi quay mặt lại đối diện với Fields. Fields tiến thêm một bước nữa, nép sát vào phần rìa của ngôi nhà, khẩu súng vẫn giương lên, hướng thẳng về phía Tracy. Tracy biết cô đã quyết định đúng. Fields đã có thể bắn cô trước khi cô kịp quay lưng lại.
“Mày quay lại sớm quá rồi đấy.” Hắn đá khẩu súng đi và nói. “Quá sớm để mày có thể tìm thấy cảnh sát địa phương và gọi điện. Tao đoán đi được nửa đường xuống núi, điện thoại của mày đã bắt được tín hiệu, đúng không? Đâu đó quanh cái khu vực điện thoại của tao mất sóng. Và tao dám cá là mày đã nhận được chút ít thông tin thú vị liên quan đến một tài khoản thư điện tử ảo nào đó, tao đoán đúng rồi chứ?”
“Tại sao hả Fields?” Tracy hỏi, cảm thấy đắng nghét trong miệng.
Fields mỉm cười. “Tại sao lại không?”
“Anh đã thay đổi từ khi nào?”
“Thay đổi? Mày dùng từ hay đấy. Hãy cứ coi như là tao đã học được mấy thói quen xấu từ hồi còn nằm vùng đi. Mày thấy đấy, tao chợt nhận ra sau mỗi vụ triệt phá, lúc nào chẳng có những khoản tiền không được ghi chép lại, không ai có thể lần ra, ấy là còn chưa kể số hàng kia nữa. Tao đã mất bao nhiêu thời gian chỉ để nghiên cứu xem chúng nó đã phân bổ như thế nào để không bị bắt. Một món siêu hời. Hóa ra tao đã chọn nhầm bến đỗ.”
“Thế còn vợ anh thì sao? Thế còn những gì mà cô ấy đã hi sinh để đổi lấy?”
Fields mỉm cười, nhưng nụ cười của hắn tăm tối làm sao. “Nói thế này cho dễ hiểu, bọn tao đã không còn ở cùng một chiến tuyến khi cô ta phát hiện ra.”
“Và chính mày đã giết cô ấy.” Tracy gần như thét lên.
“Tùy mày nhìn nhận vấn đề theo góc nào. Vụ triệt phá bị bại lộ.” Hắn nói, vẫn tiếp tục mỉm cười. “Lúc nào chẳng thế. Mật vụ trót sẩy chân và có kẻ nào đó đã làm lộ vỏ bọc của cô ta. Vỏ bọc của tao cũng sẽ bị bại lộ ngay sau khi chúng nó biết thân phận thật của cô ta. Tao đâu còn lựa chọn khác, té thôi.”
Tracy vốn chẳng ưa gì Fields. Cô tự hỏi liệu cô có bỏ qua dấu hiệu nào hay không ngay lúc này cô có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng tất cả những chứng cứ hướng trực tiếp vào hắn. “Thế là khi mày nghĩ Andrea Strickland đã chết, và chồng của cô ấy là kẻ đã ra tay, mày nhìn ngay thấy cơ hội nuốt trọn số tiền của cô ấy?”
“Mày gặp nó rồi mà. Rõ ràng nó không xứng đáng có được số tiền đó.”
“Người khác chưa chắc đã nghĩ như mày, và mày thì cũng hơn gì hắn.”
“Nghĩ đến lại thấy buồn cười, cái cách con Devin Chambers chơi nó. Quá đẹp, nói thật đấy. Một vố đòi lại công lí đẹp như thơ. Thật ra nó đã đề nghị sẽ chia đều số tiền đó với tao. Nó bắt tao phải ghi nhớ và ngợi khen sự tài tình của nó, nhưng làm sao tao có thể sống yên khi cứ phải lo sợ một ngày nào đó nó sẽ quay trở lại hoặc sẽ làm hay nói ra điều gì đó ngu xuẩn.”
“Và vụ phi tang xác trong lồng của ở quận Pierce, có phải cũng là tác phẩm của mày?”
“Không, nhưng thực lòng tao rất ngưỡng mộ sự sáng tạo của thằng đó. Nó thậm chí còn hay hơn cả việc vứt cái xác vào trong sa mạc để làm mồi cho lũ động vật. Làm như thế, vẫn còn xương cốt bị sót lại. Vứt cái lồng cua xuống biển, sẽ chẳng còn gì sót lại, trừ khi một thằng nhóc chết tiệt bất ngờ, trong một phần một triệu cơ hội, kéo cái lồng lên.” Hắn lắc đầu. “Quả là hi hữu, đúng không hả?”
“Đúng thế.” Tracy nói. “Quả là hi hữu. Nhưng giờ thì sao hả Fields? Nhìn lại quanh mày mà xem. Mày sẽ đi đâu về đâu?”
Nụ cười của hắn ngoác rộng. “Mày đang đùa tao đấy à? Đi đâu mà chẳng được. Trong cái túi mà tao mang theo, tao có tất cả mọi thứ. Hộ chiếu giả. Quần áo để ngụy trang. Và khẩu súng này nữa - ai mà biết được nguồn gốc của nó từ đâu mà ra? Tao đã từng nhặt được cả đống như thế này cùng một lúc. Không thể truy ra được. Đấy, cho tới khi có kẻ nào đó tìm ra chút xương xẩu còn sót lại của một trong ba đứa bọn mày, nếu bọn nó có tìm thấy mày, tao cũng đã cao chạy xa bay rồi. Thậm chí chúng nó còn nghĩ xác của tao đang vất vưởng đâu đó ngoài kia làm mồi cho bọn thú hoang cũng nên. Tao sẽ lấy xe của Orr, hoặc cũng có thể là con Jeep, và tao sẽ phắn khỏi đây. Tao nói mày nghe, Crosswhite ạ, sa mạc từng là nhà của tao. Và bây giờ nó sẽ là của mày tất.”
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt