Chương 31
hi đã cung cấp tất cả chi tiết về Grace mà mình có thể nghĩ đến, Shea hoàn toàn kiệt sức. Nhưng cùng lúc đó, niềm hy vọng lại sôi sùng sục trong lồng ngực cô. Những người đàn ông này tin chắc rằng họ sẽ xác định được vị trí của Grace và đưa chị ấy trở về. Cô được vây quanh bởi các chiến binh.
Những người mạo hiểm mạng sống của mình để bảo vệ và giúp đỡ người khác. Họ đã hứa với cô, và cô biết họ không phải nông nổi mà nói thế. Rio và đội của anh ấy cuốn hút cô. Họ trầm tính, cương quyết, thích đứng phía sau quan sát mọi thứ diễn ra xung quanh. Hình như người đàn ông khổng lồ có tên Terrence là trợ thủ đắc lực của Rio.
Đáng lý anh ta phải trông vạm vỡ và đáng sợ lắm. Nhưng đối với cô, anh ta giống một chú gấu bông bự chảng. Cô sẽ không nói ra suy nghĩ ấy đâu. Anh ta có thể sẽ bẻ gãy cô như bẻ một cành cây ấy chứ. Tuy nhiên Terrence đã tỏ ra ân cần, biết cảm thông khi họ hỏi Shea về chị gái cô.
Và giống như Rio, anh ta cũng long trọng hứa sẽ mang Grace về cho cô. Rồi họ nhanh chóng rời đi. Shea không biết họ sử dụng thông tin nào để làm điểm xuất phát hay nhặt nhạnh được gì từ cuộc nói chuyện với cô. Nhưng họ chỉ thu dọn đồ đạc, lên đường và khiến cô hơi lúng túng.
Làm sao cô biết họ sẽ tiến hành những việc gì? Nhưng rồi cô nghĩ họ sẽ không thông báo tin tức cho mình. Cô chỉ hy vọng họ sẽ báo cáo với ai đó, bởi vì tình trạng thinh lặng kéo dài giữa cô và Grace đang làm cô phát ốm vì lo lắng. Cô nhắm mắt lại rồi liên lạc với chị gái như đã làm rất nhiều lần trong mấy ngày qua.
Đừng lo lắng, Grace. Có người sắp đến cứu chị rồi. Giờ chúng ta đã được giúp đỡ. Em ước gì chị nói chuyện với em để em có thể giải thích mọi thứ. Những người đó sẽ giúp chị, như họ đã giúp em vậy. Sự trống rỗng gần như làm cô cảm thấy thất bại. Cứ như bản thân không hề có khả năng ngoại cảm và đang nói chuyện một mình vậy.
Shea cố thoát khỏi hướng suy nghĩ chán nản. Cô dồn sự tập trung trở lại những gì diễn ra trong phòng quân sự. Hình như mọi người đang làm gì đó. Cả phòng đều náo loạn. Điều ấy khiến cô cảm thấy lo lắng và căng thẳng. Cô đứng lên, không còn có thể ngồi yên bất động trong khi mọi người đều di chuyển xung quanh mình.
Shea lảo đảo, sau đó hoàn toàn cảm thấy mất thăng bằng. Cô ghét cuộc sống của mình trở nên thiếu kiểm soát. Cô xem trọng nguyên tắc và sự tĩnh lặng. Cách trưởng thành, việc luôn phải lập tức chuyển chỗ ở đã khiến cô hiểu rõ giá trị của sự yên bình bất ngờ mà gia đình cô có được khi họ chuyển đến Oregon.
Cô khao khát điều bình thường ấy. Và trên hết, cô thích kiểm soát bản thân ở mọi thời điểm. Trong một năm qua, cô đã trở thành một người phụ nữ hay hốt hoảng, hoang tưởng, và cô căm ghét điều đó. Cô muốn cuộc sống của mình trở lại bình thường. Không, cô chỉ muốn có được một cuộc đời mới, không còn tất cả nỗi sợ quá khứ nữa.
Có thể cô là một sản phẩm thí nghiệm chết tiệt nào đấy, nhưng cũng là con người có cảm xúc. Nếu bọn khốn kia nghĩ rằng cô chỉ là vật hy sinh, một con chuột nhát cáy thường xuyên bị kiểm tra xoi mói trong phòng thí nghiệm nào đó, thì chúng có thể cút thẳng xuống địa ngục đi.
Cô sẽ không bao giờ quay trở lại nơi đó đâu. “Shea.” Tiếng gọi khe khẽ của Donovan phá vỡ những suy nghĩ ảm đạm của cô. Cô chớp mắt tập trung nhìn anh ấy, một chút tức giận bỗng giảm bớt. Donovan đang đứng trước mặt cô, lộ ra vẻ mặt quan tâm. “Tôi muốn cô gặp những người sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ cô.” Shea nhíu mày khi cảm giác hoảng sợ đột ngột trở lại bóp chặt cổ họng cho đến khi cô khó thở.
“Ý anh là gì?” cô rên rỉ. “Thế còn…” Cô liếc nhìn Nathan đang đứng cùng với các anh trai anh, sau đó cắn môi, cương quyết không thốt ra những điều tính hỏi. Rồi cô hướng mắt nhìn chằm chằm Donovan và những người tụ tập quanh anh ấy. Vị đội trưởng đứng gần Donovan nhất và lạnh lùng nhìn cô bằng ánh mắt băng giá.
Anh ta có mái tóc vàng xỉn với những vệt sáng len lỏi qua những lọn tóc. Thật chẳng mấy khó khăn để bảo rằng anh ta là một nhân vật uy quyền. Anh ta khiến người khác phải kính trọng và rõ ràng nhận được điều đó từ mỗi thành viên trong nhóm của mình. “Đây là Steele.” “Cô Peterson,” Steele cất tiếng chào.
“Đằng sau anh ấy là Cole, P.J., Dolphin. Bên trái là Baker và Renshaw.” Shea cố mỉm cười nhưng không thể nào kìm nén cảm giác bất an của mình. Ở bên kia phòng, Nathan quay lại nhìn cô rồi cau mày. Ánh mắt họ giao nhau, sau đó cô cảm thấy anh bất ngờ xuất hiện trong tâm trí mình, khác biệt hơn lúc cô kết nối với anh.
Sự hiện diện của anh thật mạnh mẽ, không thể chống lại, áp đảo nhưng lấp đầy bản thân anh trong cô. Có chuyện gì vậy? Câu hỏi nôn nóng ấy nhanh chóng vang lên. Cô cảm thấy sự cương quyết của anh xoa dịu những thứ đang làm mình lo lắng. Trong giây lát, cô không thể trình bày suy nghĩ của mình.
Thật lố bịch mà. Cô đang cư xử kỳ quặc. Đáng lẽ cô nên quỳ gối cảm ơn nhưng lại tỏ ra không muốn những người này bảo vệ mình. Cô chỉ muốn Nathan. Cô không muốn bị tách khỏi anh. Ngay cả khi việc đó là vì sự an toàn của bản thân. “Chúa ơi!” Shea nghe thấy Nathan đi qua, giận dữ nhìn Donovan ngay khi kéo cô vào lòng mình.
Một hồi lâu, anh chỉ ôm cô, sau đó đẩy cô ra, nắm chặt vai cô rồi nhìn chằm chằm vào mắt cô như thể muốn cô không chỉ nghe mà còn phải cảm nhận anh nữa. “Anh sẽ không giao em cho Steele và đội của anh ấy đâu. Anh sẽ luôn ở bên em. Em có hiểu điều đó không? Đúng, đội của Steele được phân công bảo vệ em.
Chúng ta cần họ. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ đưa em đến nơi nào đó mà thiếu anh. Bất kể em đi đâu, anh cũng sẽ theo cùng.” Cảm giác nhẹ nhõm làm cô yếu đi, và tệ hơn là nước mắt khiến khoé mi cô bỏng rát. “Ôi Chúa ơi,” Donovan lầm bầm. “Ý tôi không như cô nghĩ đâu, Shea. Tôi xin lỗi.”
Shea lắc đầu và buộc mình làm chủ tình huống. “Tôi đã cư xử thật ngu ngốc. Chính tôi mới là người phải xin lỗi. Đáng lẽ tôi phải biết ơn. Tôi chỉ hoảng sợ trong giây lát thôi.” Nathan kéo cô vào lòng rồi thinh lặng hôn cô thật sâu. Cô kinh ngạc vì anh chẳng hề nghĩ xem họ đang ở đâu hay ai đang quan sát.
Hình như anh chưa bao giờ quan tâm chuyện đó cả. Cô rùng mình khi lưỡi anh quét qua lưỡi cô, dữ dội nhưng rất dịu dàng và quan tâm. Anh là một sự hoà trộn lôi cuốn giữa xúc cảm mãnh liệt và sự kiên nhẫn. Anh dữ dội, đòi hỏi nhưng luôn biểu lộ sự dịu dàng yêu thương với cô.
Anh yêu cô. Shea nhắc mình nhớ điều đó. Anh đã nói ba từ ấy với cô. Lời nói ẩn chứa sự tức giận nhưng mang ý nghĩa nhiều hơn, vì cách anh tuyệt vọng bày tỏ cảm xúc của mình dành cho cô. Dường như nó khiến anh phát điên đến nỗi không thể nào làm mọi thứ hoàn hảo. Có quá nhiều chướng ngại phải đương đầu nhưng anh chẳng để bất cứ thứ gì ngăn cản mình.
“Điều này còn hay hơn tiểu thuyết lãng mạn ấy chứ,” P.J. thở dài buồn bã nói. “Em cũng đọc thứ đó sao?” Cole hỏi. Shea đẩy người ra nhưng Nathan vẫn ôm cô, để cô nép bên người trong khi họ đối mặt với đội của Steele. “Thế quái nào anh lại hỏi như thế hả?” P.J. lên tiếng, giọng nói và vẻ mặt rõ ràng lộ vẻ khó chịu. “Chỉ là em có vẻ không phải là dạng người đọc tiểu thuyết lãng mạn thôi,” Cole lầm bầm. P.J. giơ ngón giữa lên khiến Shea phải cắn môi nín cười. P.J. chỉ bằng nửa kích thước của Cole nhưng trông có vẻ tự tin nhận lời thách đấu với người đàn ông to con hơn mình.
Thậm chí cô ấy có thể đá mông anh ta cơ đấy. Suy nghĩ đó làm Shea rất thích thú. “Tôi rất muốn đập hẳn một trong những quyển tiểu thuyết lãng mạn của mình vào mông anh,” P.J. nói gay gắt. “Nhưng tôi yêu những quyển sách của mình đến nỗi không thể nào mạo phạm chúng như thế.
Vì vậy, tôi sẽ dùng đôi bốt này để làm việc đó.” Cole liền giơ tay đầu hàng. “Tôi sẽ không nói lời nào nữa. Tiểu thuyết lãng mạn rất tuyệt. Tôi yêu chúng và nghĩ mọi người nên đọc chúng.” Dolphin cười khùng khục phía sau Cole khiến anh ta xoay người lại trừng mắt nhìn cậu ta.
P.J. mỉm cười tự mãn rồi nhàn nhã đi đến ngồi phịch xuống trường kỷ. “Vậy giờ chúng ta làm gì?” Shea lo lắng hỏi. “Chúng ta sẽ rời khỏi đây sao? Chúng ta có biết thêm gì nữa không?” “Hôm nay, chúng ta sẽ ở yên tại chỗ thôi,” Donovan nói. “Tôi sẽ gọi điện cho Resnick lần nữa.
Giờ Sam đang cố liên lạc với ông ta. Tôi biết gã chết tiệt ấy có lẽ biết nhiều thông tin hơn những gì thể hiện. Ông ta có nhiều tài nguyên để tìm hiểu chuyện đó. Ông ta đã sờ mó rất nhiều nơi đen tối ở nửa thế giới này, có thể chôn vùi những nhà lãnh đạo thế giới và các tay chủ chốt trong quân đội ấy chứ.” “Anh nghĩ ông ta có thể giúp chúng ta sao?” Shea hỏi.
“Tôi có nghĩ thế không à? Ờ, có. Vấn đề không phải là ông ta có thể giúp đỡ, mà là có sẵn lòng làm thế hay không. Trước đây bọn tôi luôn cư xử lịch sự với nhau. Nhưng giờ thì không được tử tế như vậy nữa. Chúng tôi đã giúp đỡ Resnick rất nhiều. Đã đến lúc ông ta trả hết nợ rồi.” “Chúng ta có thể tin ông ta chứ?” Donovan có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, nhưng rồi anh ấy cong môi nhoẻn miệng cười.
“Bọn tôi tin tưởng ông ta với mức độ ngang ngửa những kẻ từng làm việc cho Chú Sam, chính thức lẫn không chính thức.” Cô gật đầu. “Nếu anh tin ông ta thì tôi cũng sẽ làm thế.” Nathan hôn vào thái dương của cô. “Anh biết em lo lắng, cưng à. Nhưng em không cần phải cảm thấy như thế nữa đâu. Rio sẽ tìm ra Grace. Resnick sẽ cho chúng ta biết thông tin về kẻ cầm đầu bọn người tiến hành những cuộc thí nghiệm trên chị em em, sau đó chúng ta sẽ đuổi theo những tên đó.”
“Anh nói nghe có vẻ dễ dàng quá,” Shea buồn bã lên tiếng. “Em cũng muốn như thế, nhưng Chúa ơi, cuộc đời em chưa từng có việc gì là dễ dàng cả. Giờ em rất sợ tin điều đó có thể xảy ra. Em cảm thấy như mình đang chờ xem kết cục thế nào và chuyện kinh khủng gì sắp xảy đến vậy.” “Bọn tôi muốn cô cảm thấy an toàn, Shea à,” Donovan khẽ nói. “Và không chỉ vì cô là một người nào đó cần sự trợ giúp. Giờ cô là một thành viên trong gia đình này. Và bọn tôi luôn bảo vệ người thân của mình.” Shea chớp mắt sững sờ, sau đó xoay người, bối rối ngước nhìn Nathan.
Anh chỉ mỉm cười rồi hôn vào chóp mũi cô. “Ngoại trừ em, mọi người đều đã chấp nhận chuyện chắc chắn xảy ra đó. Em là người thân của anh. Họ biết điều ấy. Và cả anh cũng thế. Đã đến lúc em bắt đầu tin điều ấy rồi. Anh sẽ không để bất cứ ai hay bất cứ thứ gì thay đổi việc đó đâu. Em thuộc về anh, là của anh. Nó đơn giản hay phức tạp là tuỳ thuộc vào chúng ta.” Hai chân cô lảo đảo khi cảm giác choáng váng kỳ quặc len lén lan khắp người.
Căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt và cô cực kỳ muốn được ở ngoài trời vài phút để hít thở không khí trong lành, xử lý tất cả những điều đã được nói trong vài giờ qua. Dường như toàn bộ chuyện này rất phi thực tế nhưng nó lại rất thực. “Để anh đưa em về nhà,” Nathan lên tiếng.
“Hôm nay là một đêm dài và buổi sáng còn lê thê hơn. Bây giờ em ắt hẳn kiệt sức lắm rồi.” “Anh đi chào Sam cái đã, sau đó anh, Swanny và Joe sẽ đi cùng hai đứa,” Donovan nói. ~*~ Nathan và Shea chậm rãi theo sau Joe và Donovan đi vào căn nhà gỗ nằm bên hồ. Swanny ở đằng sau. Cậu ấy và Joe liền ném túi xách lên trường kỷ ngay khi bước vào trong.
Donovan quay qua Nathan. “Hai đứa có thể dùng phòng ngủ đằng sau. Swanny có thể ngủ cùng anh hoặc Joe.” Nathan siết nhẹ, xoa bóp phần gáy cho Shea. “Nếu em muốn tắm rửa và thay đồ, anh sẽ chỉ phòng tắm cho em.” Một phòng tắm và quần áo sạch nghe hết sức tuyệt vời. Bụng đói cồn cào khiến cô nhận ra mình chưa ăn gì vài tiếng qua.
Joe liếc nhìn Shea thật nhanh rồi cau mày. Sau đó anh ấy nhìn qua Donovan. “Chúng ta có gì ăn không? Shea đang đói đấy.” Dạ dày quặn thắt khi cô há hốc nhìn anh trai của Nathan. Cô ngậm miệng lại rồi quay đi. Chết tiệt. Anh ta có thể nghe được suy nghĩ của cô. Làm thế nào anh có thể len lỏi vào đầu tôi? Cô hướng mắt nhìn Joe rồi thận trọng bước lùi lại.
Chết tiệt, tôi sẽ không làm hại cô đâu. Đây là cách cô trò chuyện với Nathan phải không? Cô chậm rãi gật đầu rồi kìm lại. Đúng thế, chúng tôi có thể giao tiếp bằng cách này. Cô có thể nói chuyện với bất cứ ai sao? Không. Nó… Tôi không thể điều khiển nó. Nó chỉ xảy ra thế thôi.
Joe cau mày lần nữa. Vậy tại sao cô lại có thể nói chuyện với tôi. Tôi không biết. Có thể bởi vì anh và Nathan là anh em sinh đôi nên liên kết mật thiết với nhau. Tôi không định làm thế. Tôi xin lỗi nếu điều đó làm anh tức giận. Tôi không cố tò mò đâu. Joe thở dài đi qua và nắm lấy khuỷu tay của Shea.
Nathan nhướng mày rồi nhíu lại khi bối rối nhìn chằm chằm anh trai mình. “Anh có thể nói vài lời với Shea được chứ?” Cái cau mày của Nathan hằn sâu hơn. “Chuyện quái gì đang diễn ra thế?” “Anh chỉ cần một phút thôi. Bọn anh sẽ ra bên ngoài.” Nathan sắp sửa phản đối thì Shea đưa tay ngăn anh lại.
Không sao đâu, Nathan. Shea buông tay xuống khi anh gật đầu. Anh dõi mắt nhìn Joe dẫn cô ra cửa sau và đứng ở hiên gỗ trông ra hồ nước. Khi ánh mắt trời chiếu vào người, cô liền nhắm mắt lại và hít thật sâu. Một cơn gió nhẹ thổi bay làn tóc và cù vào mũi cô. Nơi này thật sự vô cùng tuyệt đẹp.
Joe dừng lại ngay lan can, nơi họ đứng xoay nghiêng với hồ nước. Trong giây lát, anh ấy chỉ nhìn xa xăm, sau đó tựa người vào lan can rồi nhìn cô. “Xem này, rõ ràng chúng ta có ấn tượng ban đầu không mấy tốt đẹp, hoặc có lẽ chẳng hay ho gì.” “Chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi,” Shea thì thầm.
“Nhưng cô nhìn tôi như thể tôi là một tên sát nhân búa rìu và cứ xin lỗi giống như nghĩ rằng tôi sẽ lấy đầu cô vậy.” “Tôi không biết anh muốn nói gì,” Shea chậm rãi nói ra từng từ. Joe thở hắt. “Kết nối này giữa chúng ta, ý tôi là nó đặc biệt phải không? Cô nói mình không thể nói chuyện với bất cứ ai như thế.
Nhưng cô lại có thể làm điều ấy với Nathan và giờ là với tôi.” Cô gật đầu. “Từ khi trở về từ Afghanistan, em trai tôi khác hẳn lúc trước. Nhưng cô biết gì không? Điều quan trọng là Nathan đã về nhà. Nhưng khả năng kỳ lạ ấy ảnh hưởng đến nó. Swanny là người cho tôi biết rõ những việc đã xảy ra.
Ý tôi là nếu không có cô, hai đứa nó hẳn đã chết rồi.” “Anh ấy sẽ không chết,” Shea khẽ nói. “Anh ấy sẽ không từ bỏ. Tôi chẳng quan tâm anh ấy đã nói gì đâu.” “Có lẽ tôi đồng ý với cô ở điểm đó, nhưng khi biết nỗi đau đớn mà Nathan trải qua cũng như thực tế cô đã lấy nó đi… Tôi không biết nói thế nào để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Tôi biết mọi người đều cảm kích cô. Nhưng Shea à, Nathan không chỉ là em trai tôi. Nó còn là người em sinh đôi và bạn thân nhất của tôi. Cô không chỉ trả lại cuộc sống cho nó hay đưa nó trở về với gia đình, mà còn trả lại cho tôi một phần cơ thể của mình. Và giờ chúng ta có mối liên kết giống như những gì cô chia sẻ với Nathan.
Xét về mặt siêu nhiên, điều này bình thường. Có thể… Có thể một ngày nào đó, tôi sẽ có khả năng báo đáp những gì cô đã làm cho gia đình Kelly. Tôi không tự cho là mình biết rõ khả năng ngoại cảm này, nhưng tôi hy vọng cô sẽ trò chuyện với tôi như đã làm với Nathan.” Shea mỉm cười trước sự chân thành biểu hiện trên gương mặt căng thẳng của anh ấy.
Đôi mắt sẫm màu quá giống Nathan kia đang chăm chú nhìn cô. “Tôi mừng là điều đó không làm anh sốc. Đâu phải ai cũng có thể chấp nhận thứ kỳ lạ này bất thình lình xuất hiện trong đầu họ chứ.” Joe nhún vai. “Điều ấy thực sự rất tuyệt. Tôi nghĩ thật hay là cô và Nathan có thể trò chuyện trong khi ở cách xa nhau.” “Cảm ơn anh vì toàn bộ những lời vừa nói.” Anh ấy cúi xuống và hôn nhẹ vào má cô.
“Không Shea ạ, tôi mới là người phải cảm ơn cô. Tôi cảm thấy như tôi đang có lại em trai mình, và tôi nợ cô vì điều đó.” Khi lùi người lại, anh ấy liếc nhìn phía ngôi nhà. “Giờ chúng ta hãy quay vào trong trước khi Nathan đi tới đi lui đến nỗi xuyên hẳn một lỗ trên sàn nhà.
Tôi sẽ thuyết phục Van lôi giàn nướng ra để chúng ta có thể làm hamburger và xúc xích nướng.” Shea chớp mắt cố hiểu một thứ quá đỗi bình thường như thế. Cứ cho là tới ngày mai họ sẽ vẫn ở đây để các anh trai của Nathan dành thời gian điều tra thêm, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn tưởng tượng mình đang núp trong căn phòng kín mít nào đó, trốn dưới gầm giường hay thứ gì đấy.
Một buổi chiều tự do nghe có vẻ thật tuyệt vời. Shea theo Joe trở vào trong và thấy Nathan đang đứng chờ, nhíu mày quan sát họ. Cô vòng tay quanh eo anh rồi ngả đầu tựa vào ngực anh. Ngay lập tức, anh thả lỏng và xoa sống lưng cô. “Anh làm hamburger được không, Van?” Joe cất tiếng gọi.
“Bọn em đang chết đói đây này.” Donovan rời khỏi nhà bếp và nhìn Joe với vẻ bực tức. “Hai tay chú có vấn đề gì sao?” “Em có thể làm loại hamburger cỡ trung,” Swanny lên tiếng. Mọi người đều ngạc nhiên hướng về người đàn ông kia. Cậu ấy rất hiếm khi có khuynh hướng hoà hợp như thế.
“Giàn nướng của anh thuộc về cậu,” Donovan cười toe toét nói. “Anh chưa bao giờ từ chối bữa ăn mà mình không cần phải mó tay nấu nướng cả.” “Tôi có thể giúp anh làm thịt băm viên,” Shea đề nghị. Swanny mỉm cười. “Tôi thích lắm. Cảm ơn cô.” Cô rõ ràng cảm thấy hân hoan với ý tưởng về một bữa tiệc nướng ngoài trời.
Nó rất đỗi bình thường. Cô thực sự thích nấu ăn, dành thời gian ở trong bếp, nhưng cô đã không làm việc đó quá lâu rồi. Hầu hết cô đều dùng bữa trên xe, y hệt những gì cô đã làm trong cuộc đời mình. Luôn luôn chạy trốn. “Anh sẽ lấy một số bánh mì hamburger và rã đông thật nhanh,” Donovan nói, “Ắt hẳn anh có mọi nguyên vật liệu khác, nhưng nếu thiếu thì chúng ta có thể cử Joe đến cửa hàng tạp hóa.” “Cứ như em tình nguyện làm việc đó không bằng,” Joe cộc lốc nói.
Điện thoại của Donovan bỗng đổ chuông và anh ấy lập tức bắt máy. “Con nghe, mẹ ơi.” Anh ấy cười toe toét cất tiếng chào. “Vâng, Nathan đang ở đây. Trở về bình an vô sự. Mẹ không tin bọn con à? Con bảo là bọn con sẽ kéo nó về nhà bằng cách này hay cách khác mà.” Shea liếc nhìn Nathan để xem phản ứng của anh thì thấy anh đang mỉm cười, ánh mắt dịu dàng chứa chan tình cảm.
Và điều đó làm tim cô hơi thắt lại. Donovan lắng nghe giây lát rồi quay ngoắt về hướng Nathan. “Vâng, đúng vậy, nhưng con sẽ không phỏng đoán bất cứ điều gì đâu, mẹ ơi. Mẹ cần phải nghe trực tiếp từ Nathan thôi.” “Ồ,” Joe nhỏ giọng nói. “Bị tóm rồi.” “Bữa trưa ạ? Vâng, bọn con đang tính làm hamburger. À, mẹ giữ máy được chứ? Để con hỏi thử xem.” Donovan áp điện thoại vào ngực rồi thì thầm hướng tới Nathan. “Mẹ muốn qua đây dùng bữa với chúng ta.” Rồi anh liếc nhìn Shea như để xin lỗi. “Nhưng cô biết là bà chỉ muốn gặp cô thôi. Cô có thích điều này không? Tôi luôn có thể từ chối bà.” Shea ngước nhìn Nathan, đột ngột cảm thấy lo lắng và thiếu tự tin.
Cưng à, hãy ngừng lo lắng đi nào. Lời nói dịu dạng của Nathan lan qua, tràn ngập cảm giác ấm áp và yêu thương trong tâm trí cô. Chúng ta không cần phải làm điều này bây giờ đâu. Không, em ổn mà. Ý em là miễn anh không bận tâm thì em cũng thế. Anh biết đấy, giới thiệu một cô gái với mẹ mình là một bước tiến lớn mà.
Nathan mỉm cười, và cảm xúc sâu sắc trong mắt anh làm cô sững sờ. Nếu trước đây còn có bất cứ nghi ngờ nào thì giờ nó lập tức biến mất rồi. Ánh mắt anh thật dịu dàng, tràn ngập tình yêu khiến cô cảm thấy suýt nổ tung. Bà sẽ yêu quý em. Giống như anh vậy. Cô ôm anh chặt hơn và vùi mặt vào ngực anh.
Donovan hắng giọng. “Ờ, hai đứa bàn bạc xong chưa? Mẹ vẫn còn chờ máy đấy.” Hai gò má đỏ ửng khi Shea ngước lên và nhìn thấy vẻ trêu chọc trong ánh mắt Donovan. Cô thư giãn rồi lại tựa vào Nathan. “Dĩ nhiên là mẹ có thể đến đây rồi,” Nathan nói. “Giờ có lẽ mẹ sẽ không còn lo lắng quá nhiều nữa.” Rồi anh quay sang Shea và nâng cằm cô lên.
Em cần phải thư giãn, cưng à. Hãy ngừng lo lắng mỗi khi các anh trai anh biết chúng ta đang trò chuyện tâm linh với nhau. Họ sẽ không suy nghĩ khác đi chỉ vì em khác biệt đâu. Em sẽ thử. Chỉ là tất cả chuyện này thật… khó hiểu. Nathan mỉm cười rồi về phía trước hôn cô. Hãy đợi cho đến khi em gặp toàn bộ gia đình anh.
Cô thở dài buồn bã. Em nghĩ mình thích việc đó lắm. Shea mải mê trò chuyện với Nathan đến nỗi không hề nhận ra Donovan đã cúp máy. “Được rồi Swanny, tất cả chúng ta chỉ cần làm hamburger thôi. Mẹ sẽ lo phần còn lại. Cậu biết bà mà. Bà luôn mang theo thức ăn đủ nuôi cả một đội quân đấy chứ.” “Bác ấy nuôi lục quân à?” Shea hỏi.
Donovan nhìn cô với vẻ mặt giả vờ kinh hoảng. “Cắn lưỡi mình đi, cô gái. Bà tiếp tế cho các lính Thủy quân lục chiến. À, bà cũng nuôi những tên xuất ngũ này nữa.” Anh chỉ tay về phía Swanny, Joe và Nathan. “Cẩn trọng lời nói đấy, Bo Peep,” Joe kéo dài giọng. “Bọn này không chỉ đông hơn mà còn to con hơn tên Thủy quân lục chiến gầy giơ xương là anh đấy. Lần này anh không có Garrett hỗ trợ đâu.” “Vậy tất cả các anh đều thuộc những quân chủng khác nhau sao?” Shea hỏi. “Thật không may là chỉ có Donovan và Garrett tham gia lính Thủy quân lục chiến thôi,” Nathan nói, khịt mũi xem thường. “Ethan thực sự cư xử ngược đời khi gia nhập hải quân.
Trước khi từ chức sĩ quan, anh ấy là lính SEAL[1]. Sam, Joe và anh đều phục vụ cho quân đội. Rõ ràng bọn anh thừa hưởng gen thông minh của nhà Kelly mà.” “Những người còn lại trong KGI thì sao? Dường như tất cả bọn họ đều là người trong quân đội thì phải.” “Thực ra, không phải tất cả đâu,” Donovan nói.
“P.J là cựu thành viên của đội S.W.A.T[2].”
“P.J là người phụ nữ trong nhóm của Steele phải không?” Shea hỏi. “Ừ, cô ấy là tay bắn tỉa cừ khôi nhất mà chúng tôi có,” Donovan trả lời. “Cô ấy rất ấn tượng,” Swanny ngắt lời. “Từ những gì tôi nghe được thì cô ấy là một tay súng cực giỏi đấy.” Donovan gật đầu.
“Những thành viên còn lại trong đội Steele đều là cựu quân nhân. Trái lại, đội của Rio… hơi thiếu rõ ràng một chút. Ý tôi là quá khứ của anh ấy cực kỳ tuyệt mật. Anh ấy được một số sĩ quan quân đội cao cấp giới thiệu. Đúng thế, tôi nói là quân đội, nhưng anh ấy chắc chắn không làm việc cho họ.” Shea nhìn Donovan với vẻ mặt bối rối.
“Ý anh ấy là không chính thức, không được thừa nhận,” Nathan giải thích. “Rio không thực sự làm việc cho bất kỳ tổ chức nào.” Shea bặm môi. “Điều ấy thật tồi tệ!” “Terrence, cậu trợ thủ đắc lực có vẻ luôn đi cùng anh ấy. Cả hai rất thân thiết. Tôi thề là họ có khả năng tâm linh vì họ hay làm một số giao tiếp thầm lặng kỳ quặc,” Donovan nói tiếp.
“Và Rio là người đang đi tìm Grace,” Shea khẽ nói. “Làm sao anh biết… Ý tôi là nếu anh ấy quá bí ẩn và không ai thực sự biết anh ấy làm việc cho ai, thì làm sao chúng ta biết anh ấy có đáng tin hay không?” Shea biết họ không hoàn toàn thích câu hỏi của cô nhưng họ vẫn cố kiểm soát phản ứng của mình.
“Rio là người đáng tin cậy,” Donovan khẽ nói. “Nếu anh ấy đã nói là sẽ đưa Grace về cho cô thì anh ấy sẽ làm việc ấy hoặc hy sinh mạng sống của mình.” Shea có thể cảm nhận Donovan cương quyết tin tưởng Rio ra sao, và điều đó làm giảm bớt lo lắng của cô. Chỉ nghe nói đến những tài năng của KGI đã làm cô cảm thấy an toàn và bình yêu hơn trước rất nhiều.
Chú thích
[1] Lính tinh nhuệ của Mỹ có thể hoạt động dưới biển, trên không và trên cạn.
[2] Viết tắt của cụm từ Special Weapons And Tatics – Đội chiến thuật và vũ khí đặc biệt. Là một thuật ngữ dùng để chỉ một đơn vị chiến thuật ưu tú trong các cơ quan thi hành luật pháp. Họ được đào tạo để thực hiện các hoạt động có nguy cơ cao nằm ngoài khả năng của lực lượng cảnh sát thông thường như: thực hiện giải cứu con tin và các hoạt động chống khủng bố, phục vụ bắt giữ tội phạm có độ nguy hiểm cao và tội phạm có vũ trang hạng nặng.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm