Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Huyết Long Tuyệt Kiếm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hồi 34: Lạc Phong Cốc
T
rung Ngọc cho ngựa chạy chầm chậm sát với ngựa của Phụng Chân và nói:
- Chúng ta mất khá nhiều thời gian để truy tìm Dược Vương Thần Y song vẫn không đạt kết quả. Cũng may chúng ta cùng với hào kiệt vùng cận biên này phá được các sào huyệt của bọn đại ma đầu từ Tây Vực sang hoạt động ở vùng cận biên Trung Nguyên.
Phụng Chân giọng lưu luyến:
- Những ngày qua, chúng ta đã tiếp xúc với những con người vì hiệp nghĩa và đầy tình cảm rất đáng mến. Chỉ tiếc rằng, đêm đại phá Thanh Lâm Bảo, Cái Bang và Liên Hoa Cung đã có thiệt hại đáng kể. Nhưng cũng mừng là các cao thủ của họ đều thoát ra được trước khi địa lôi phát nổ.
Trung Ngọc lại nói:
- Có một điều chúng ta vẫn thắc mắc là tên bảo chủ Thanh Lâm Bảo và thuộc hạ của chúng bị tiêu diệt cả nhưng chúng ta không được nhìn mặt thật của chúng sau những chiếc mặt nạ và không hiểu chúng có liên quan đến Kim Ưng Bang không?
Phụng Chân tiếp lời:
- Khi chia tay với quần hùng, họ hứa sẽ tiếp tục truy tìm Dược Vương Thần Y và sẽ thông báo cho ta nếu có được manh mối, đó là điều hay để chúng ta quay trở lại tìm dấu vết Kim Ưng Bang, hầu tìm ra tên bịt mặt là kẻ thù của chúng ta, chắc huynh cũng đồng ý với muội chứ?
Trung Ngọc gật đầu rồi cả hai cho ngựa phi nhanh.
Sau mấy ngày không tìm được gì, cả hai bước vào Long Phụng quán. Nơi đây thường tụ tập nhiều khách lạ võ lâm cái nơi lui tới cũng như hảo hán lưu lạc giang hồ ghé tạm dừng chân.
Hai người vừa chọn bàn ngồi xuống thì có tiểu nhị đến hỏi:
- Quí khách dùng chi?
Trung Ngọc đặt hành lý lên bàn rồi nói:
- Cho ta một bình Hồng Quân Tửu và một dĩa thịt rừng nướng.
Rồi chàng quay qua Phụng Chân hỏi:
- Còn muội dùng món gì nào?
Phụng Chân hơi suy nghĩ rồi nói:
- Cho tôi một dĩa mì xào dòn nhé?
Suy khi nhìn thoáng các món ăn Trung Ngọc lấy bình Hồng Quân Tửu rót ra chung rồi uống một hơi hết nhanh rồi liền rót một chung nữa, rồi tư lự một lúc lâu mà không buồn ăn uống tiếp.
Phụng Chân thấy vậy mới nói:
- Đoàn huynh hãy ăn đi chứ, thức ăn ở đây nấu rất ngon đấy.
Trung Ngọc nhìn nàng đáp:
- Hôm nay lòng huynh nôn nao quá. Chúng ta đã lặn lội nhiều nơi mà vẫn không có một chút tin tức gì.
Phụng Chân mỉm cười nói:
- Đoàn huynh cứ ăn đi. Trước sau gì ta sẽ gặp lại họ mà.
Trung Ngọc nhìn với ánh mắt nghi ngờ hỏi:
- Tại sao muội chắc như vậy?
Vừa gắp một miếng thịt rừng bỏ vào chén cho Trung Ngọc nàng nói:
- Trong thời gian qua, chúng ta vì việc Dược Vương Thần Y nên lặn lội đến miền cận biên Tây Vực đã làm cho bọn Kim Ưng Bang không ngờ đến, nhưng khi chúng ta trở lại vùng này muội đã để ý phát giác có kẻ theo dõi chúng ta đó.
Nàng gắp cho mình một gắp mì rồi nói tiếp:
- Họ cho rằng con cừu lạc tới ổ rồi mà không chộp ăn lần này thì bị kẻ khác chớp thì sao. Vì thật sự tất cả đều cùng một mục đích là chiếm cho được Huyết Long Kiếm Phổ của Đoàn huynh thôi.
Trung Ngọc tươi tỉnh hơn:
- Có muội bên cạnh là huynh khỏi phải cần tính toán lo toan gì hết. Huynh phải mời muội một chung rượu mới được.
Nói xong chàng liền rót hai chung, cả hai cười vui vẻ và cùng uống cạn.
Chợt từ ngoài một người khách bước vào đã làm mọi người chú ý vì bước đi của gã xiêu vẹo nghiêng ngả quả là một kẻ say.
Gã đi thẳng đến bàn Trung Ngọc ngồi, nhưng còn qua hai bàn nữa thì có bốn người ngồi cùng bàn đều võ phục màu đen đứng chận gã say lại, một tên nói:
- Bọn ta chờ đón ngươi lâu lắm rồi. Chính ngươi đập phá và giết người ở Hương Mộng tửu lầu rồi chạy trốn ra tới đây ư.
Gã say lắc đầu, thân hình cứ lảo đảo đáp:
- Tụi bay là bọn nào, muốn sống thì tránh ra để ta đi uống rượu.
Tên kia đáp:
- Chúng ta chẳng qua được thuê mướn để bắt ngươi đền bù cho tửu lầu và những người bị thiệt mạng.
Một tên khác tiếp:
- Hãy đưa tay chịu trói, đừng chống cự vô ích, nếu cần chúng ta sẽ giết ngươi luôn đấy.
Dứt lời, bốn tên liền vung quyền tấn công gã say khá quyết liệt, nhưng với bộ pháp siêu vẹo của gã lại tránh né những chiêu đòn địch thủ một cách nhẹ nhàng khéo léo.
Trung Ngọc quay sang nói với Phụng Chân:
- Gã này dùng thế võ hay quá. Tránh né trong phút chốc, cả bốn tên kia coi bộ không làm gì được hắn đâu.
Phụng Chân mỉm cười nói:
- Đây là thế võ Túy Quyền cũng rất nổi tiếng và được nhiều nam nhi ưa chuộng đấy.
Liếc nhìn Trung Ngọc một cái, nàng nói tiếp:
- Họ cứ lấy cớ học võ Túy Quyền để thừa dịp ra quân để uống rượu cho say rồi lại phá phách người khác.
Trung Ngọc nghe vậy cười nói:
- Muội nói sai rồi! Võ Túy Quyền cũng như các loại quyền khác để học để hộ thân chứ, còn lợi dụng để uống rượu và phá phách là những tên vô loại đâu giống kẻ học võ chân chính được.
Họ lại tiếp tục ăn uống như không để ý đến trận đấu đang nhích dần đến bàn của họ.
Chợt có tiếng "Hự" tiếp theo là một tiếng là "a" là một tên y phục đen loạng choạng té lăn lộn trên mặt đất, đồng thời thân hình của gã say cũng nhào vào bàn của hai người.
Chỉ thấy hai bàn tay hắn quờ quạng liên tiếp ba lần như quơ chụp vào hành lý hai người. Cả hai đều bình tĩnh đẩy nhẹ nhích gói hành lý sang một chút chỉ vừa vặn tránh đôi tay ca gã say làm hắn chỉ chộp nhằm mặt bàn thôi.
Gã say sau đó lảo đảo tránh né và dẫn cuộc giao đấu dần ra khỏi phòng ăn và tiếp tục ở sân trống phía trước quán.
Trung Ngọc nói với Phụng Chân:
- Ít ai say được như hắn, vừa đánh mà lại vừa uống rượu.
Phụng Chân nói:
- Hắn uống rượu còn hơn uống nước vậy, thật là kinh khiếp, nhưng lúc nãy hắn định làm gì thế nhỉ.
Trung Ngọc đáp:
- Theo ngu huynh thì hắn cũng có thể say và cũng định giở một tí thủ thuật đạo chích nhưng thấy không làm ăn được nên bỏ đi đấy thôi.
Nói đoạn chàng quay sang Phụng Chân nói:
- Chúng ta đi thôi, để huynh kêu tiểu nhị tính tiền.
Vừa kêu tiểu nhị, chàng liền cầm hành lý. Bổng Phụng Chân kêu lên:
- Đoàn huynh xem này!
Trên mặt bàn có mấy chữ nét sắc sảo viết:
- "Hãy đến Lạc Phong Cốc".
Cả hai đều ngẩn người ra và hiểu ngay gã say vừa rồi đã viết lên mặt bàn lúc nãy.
Không hẹn mà hai người cùng nhìn ra cửa. Trận chiến đã không còn gì nữa và gã say cùng bốn hán tử biến đi đâu mất.
Trong khi trả tiền, Trung Ngọc hỏi tên tiểu nhị:
- Ngươi có biết Lạc Phong Cốc ở đâu không vậy?
Sau một chút tỏ vẻ suy nghĩ, tiểu nhị đáp:
- Nơi này ở chân núi Điền Nghi. Đường đi lên đó rất gập ghềnh. Đã lâu lắm rồi ở đây không có ai dám vào nơi này.
Trung Ngọc liền hỏi:
- Tại sao vậy?
Tên tiểu nhị đáp:
- Vì nơi đây các người vào đều không thấy trở về. Dân chúng truyền rằng họ bị các loài chim dữ ăn thịt mất mạng rồi.
Trung Ngọc liền thò tay vào túi hành lý lấy ra một nén bạc, ngầm vận nội lực ấn nhẹ, đẩy qua xóa hết các vết chử trên mặt bàn rồi nói:
- Đây! Ta trả tiền ăn uống. Còn tiền dư ta thưởng luôn cho ngươi.
Tên tiểu nhị cầm tiền gật đầu cám ơn lia lịa, còn hai người bước nhanh ra ngoài, khi đến chỗ cột ngựa Phụng Chân hỏi:
- Đoàn huynh định đi đến Lạc Phong Cốc phải không?
Khi hai người vừa ngồi trên lưng ngựa, Trung Ngọc mới đáp:
- Đúng vậy! Chúng ta nên đi nhanh một chút.
Hai con ngựa sãi vó lao đi, qua các khoảng đường rộng tốt và đi song hành qua các khúc đường nhiều đá lồi lõm.
Dĩ nhiên đường vào Điền Nghi Sơn tất phải gập ghềnh khó khăn dốc núi.
Có những bờ đá dựng cao ngút ngàn mà con đường cứ men theo bờ đá ấy còn một bên là vực thẳm hiểm nghèo.
Đi cho hết con đường lộ thì phải rẽ ngang mới đến chân núi được.
Trung Ngọc nói với Phụng Chân:
- Chúng ta không còn lựa chọn nào khác phải đến đây dù không biết nơi đó lành dữ thế nào và người say kia là ai.
Phụng Chân nói:
- Theo lời tên tiểu nhị, vùng núi này rất hung hiểm, gã say ấy chắc không có thiện ý đâu.
Trung Ngọc "hừ" một tiếng nói:
- Muốn dụ ta đến đây thiếu gì cách. Hắn muốn biểu diễn một chút công phu Túy Quyền và nội lực lúc viết trên bàn ấy mà.
Phụng Chân nói:
- Chuyến đi đến Lạc Phong Cốc này hình như đối phương có hoạch định kỹ càng. Đoàn huynh hãy cẩn thận mới được.
Trung Ngọc nhìn dãy núi và rừng thưa phía trước hỏi:
- Ta phải tìm Lạc Phong Cốc ở hướng nào đây? Tên tiểu nhị chỉ nói ở chân núi Điền Nghi mà thôi.
Đang quan sát để định một hướng đi thì Phụng Chân chỉ vào một phiến đá nói:
- Kìa kìa, có dấu hiệu đề Lạc Phong Cốc kìa!
Trên phiến đá chữ đã mờ nhạt nhưng vẫn còn nhận rõ được hướng đi. Cả hai liền cho ngựa băng qua từng đồi nhỏ đây thưa rồi đến một vùng chung quanh là những tảng đá xếp chồng lên nhau.
Không còn lối cho ngựa tiến lên nữa hai người phải xuống ngựa và cột ngựa vào gốc cây nhỏ.
Đưa mắt quan sát chung quanh rồi cả hai đi qua một lối đi hẹp trên các tảng đá nhỏ xếp thẳng hàng chung quanh có nước lờ đờ chảy qua.
Họ tiếp tục đi một lúc lâu. Phụng Chân buột miệng thốt:
- Lạc Phong Cốc đây rồi.
Vừa tới nơi này hai người có cảm giác khác lạ, bởi có những luồng gió xuyên qua các khe hở của tảng đá tạo thành những chiều gió khác thường.
Tiến dần qua các tảng đá xếp cao ấy thì khu phía trước cây cối xen lẫn đá to nhiều hơn.
Đi sâu vào thì hai người lại thấy một cửa hang lớn có lẽ là cửa một thạch động.
Đứng trước nơi này để quan sát, cả hai nghe gió lộng lúc đầu nhè nhẹ rồi đột nhiên gió lồng lộng như trần cuồng phong rồi cây cối nghiêng ngả bầu trời u ám phủ đen, cứ biến đổi đột ngột liên hoàn như thế.
Trung Ngọc vận nội lực nói lớn:
- Tại hạ đã đến đây rồi! Các hạ hãy ra mặt đi.
Vừa lúc ấy có tiếng cười vang dội theo gió lộng muôn chiều phản dội trong hang đá kéo dài như không muốn dứt.
Có tiếng nói:
- Hai người đã sa vào bẫy của ta rồi, đừng hòng sống sót.
Trung Ngọc đảo mắt nhìn quanh nói:
- Các hạ là ai? Có thù oán gì với bọn tại hạ?
Tiếng cười càng to và vang dội hơn trước:
- Các ngươi không nhận được tiếng kẻ thù của mình à. Các ngươi đã làm tan ra bao công trình gầy dựng của ta, các ngươi phải chết!
Phụng Chân bổng kêu lên:
- Ngươi là Ma Ảnh Đao Hàn Mộ Hiệp phải chăng?
Tiếng nói im bặt và tiếng gió lại thổi ào ào rồi không biết từ đâu hàng loạt đá lớn bắn đổ xuống. Cả hai lanh lẹ tung người nhảy ngang qua tránh né, nhưng khi cả hai vừa đặt chân xuống, cảm thấy mặt đất hình như hụt hẫng nhẹ tênh.
Biết gặp nguy hiểm có lẽ bị sụp hầm bẫy. Cả hai lập tức thân hình như pháo thăng thiên vọt người lên cao. Nhưng vừa vút lên cao đã thấy có tấm lưới khổng lồ phủ chụp xuống.
Chỉ nghe Trung Ngọc hét lên một tiếng lớn, hai tay chàng đánh liên tiếp mười mấy chưởng vào tấm lưới làm nó tung nhẹ lên rồi rơi xuống liên tục.
Với thân ảnh chớp nhoáng chàng nắm tay Phụng Chân lôi khỏi được ra mép lưới.
Có tiếng khen vang dội:
- Khá lắm! Có thể thoát được bẫy sập này chỉ có mình ngươi là kẻ đầu tiên đấy.
Trung Ngọc hét lớn:
- Hàn Mộ Hiệp hãy ra đây! Đừng giở trò trong bóng tối, các thứ này không hại được ta đâu.
Tiếng nói lại vang lên:
- Nếu ngươi thoát được Lạc Phong Cốc này thì ta nhất định ra gặp ngươi.
Rồi tiếng nói lại rít lên:
- Nhưng đừng hòng, hãy xem đây!
Vừa dứt lời thì có tiếng réo vứt và tiếng nổ liên tục chung quanh Lạc Phong Cốc.
- Bùng! Bùng! Bùng!...
Cả khu vực này khói mù mịt bay vòng theo chiều gió lộng rất là ghê sợ.
Trung Ngọc nói nhỏ với Phụng Chân:
- Chúng thả khói mù rồi, rất khó tránh được cạm bẫy. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.
Trong làn khói mờ mờ bổng nghe những tiếng bật "lách tách" vang lên. Chung quanh hai người là những tấm tre đan thành những ô vuông dựng lên.
Dù trong làn khói dày đặc, với nội lực thâm hậu của Trung Ngọc vẫn nhận ra các tấm này mang những ống tre hướng về hai người.
Chỉ thấy vun vút các ám khí nhỏ từ bắn nhanh lẹ về phía hai người. Đây là cơ quan với kỹ thuật tinh xảo. Một cao thủ bậc nhất cũng không thể phóng ám khí nhiều và nhanh như thế này được.
Không chậm trễ, Trung Ngọc liền cất mình lên cao xoay tròn cùng với đôi bàn tay tương tự như chiêu thức Vạn Lưu Qui Tôn của Băng Diện Tiên Nương.
Các ám khí đang bay tới như khựng lại và xoay tròn theo lực đạo của bàn tay chàng rồi va chạm nhau rơi lả tả xuống đất.
Trung Ngọc liền nắm tay Phụng Chân nói nhanh:
- Chạy đi thôi!
Cả hai phóng lộn vút qua hàng tre ám khí và rơi xuống đất để thoát đi.
Bổng Phụng Chân kêu lên:
- Coi chừng mặt đất!
Người lập cơ quan này tính toán rất kỹ, y tính chỉ phi thân qua hàng rào ám khí mới tránh được mà khi hạ xuống đất y rãi sẵn các kim độc chung quanh thì thế nào địch thủ cũng giẫm lên.
Do khói mù nên lúc rơi xuống gần mặt đất cả hai mới nhìn thấy. Phụng Chân kinh hãi chưa biết làm sao thì nghe "soạt" một cái.
Thanh kiếm của Trung Ngọc đã chống lên mặt đất. Đồng thời chàng dùng bàn tay đang nắm Phụng Chân hất tung nàng về phía trước cùng lúc thân hình chàng tung người đẩy bật thanh kiếm vút theo.
Vừa thoát khỏi cạm bẫy hiểm hóc thì bổng Phụng Chân kêu "Á!" lên một tiếng rồi lảo đảo ngã dựa vào lòng Trung Ngọc.
Chàng hốt hoảng kêu lên:
- Muội làm sao vậy?
Trên ngực trái nàng trúng phải một phi tiêu và máu đã thấm ướt một khoảnh nơi thân áo.
Trung Ngọc liền vung tay điểm các đại huyệt cầm máu cho Phụng Chân rồi ôm nàng phóng đi thật nhanh chạy khỏi các cốc quái dị và đầy cơ quan bảy sập nguy hiểm này.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Huyết Long Tuyệt Kiếm
Nam Kim Thạch
Huyết Long Tuyệt Kiếm - Nam Kim Thạch
https://isach.info/story.php?story=huyet_long_tuyet_kiem__nam_kim_thach