Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoa Miêu Miêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 34: Biết Vậy Chẳng Làm
T
hời gian chờ đợi trôi qua rất chậm, sau đó rất lâu, phía bầu trời đột nhiên mây mù bay đến, trên đám mây có hình bóng của Bích Thanh Thần Quân, theo sau không biết là người nào, tôi vui mừng nhảy cẫng lên, chuẩn bị lao vào lòng anh ta làm nũng, hỏi xem nguyên nhân thế nào mà đến muộn, nhưng khi nhìn rõ hình dáng lúc này của anh ta, tôi nghệt ra một lúc, cuối cùng không nhịn được kêu lên…
Máu, khắp nơi đều là máu… Đỏ tươi, chói mắt…
Chiến bào của Bích Thanh Thần Quân bị xé rách, bao vũ khí không biết rơi ở đâu, toàn thân dính đầy máu, trong đó vết thương ở vai, tay trái, eo thậm chí rách nhìn thấy xương, dường như đã bị đâm vào thấu nội tạng. Mặt anh ta dính đầy vết bẩn nhưng ngược lại không có biểu hiện đau đớn, chỉ là lo lắng bất an, cho đến khi nhìn thấy tôi mới thở phào.
Tại sao… Bị thương nghiêm trọng như thế? Anh ta không phải Chiến Thần lợi hại nhất toàn Thiên Giới sao? Nhìn thấy hình bóng của anh ta lung lay như sắp đổ trên đám mây, tim tôi bắt đầu run, có một nỗi đau nói không ra lời kéo lên tận cổ, khiến cho tiếng kêu khóc của tôi trở thành tiếng nấc, bước chân như dính chặt dưới đất, giống như bị mọc rễ, không làm sao mà nhấc chân lên được.
“Miêu Miêu…” Bích Thanh Thần Quân nhảy xuống khỏi đám mây, hành động bước đi trên đất khiến anh ta suýt ngã, phía sau có một người đàn ông tóc dài màu lam, mắt toàn lòng trắng, người mặc áo giáp, trên người cũng dính đầy máu tươi vội vàng dìu anh ta đi, và lo lắng khuyên,”Thần Quân đại nhân, cô ấy không sao, ngài có thể yên tâm rồi.”
Tôi nghệt mặt ra nhìn Bích Thanh Thần Quân, nhìn vào đôi mắt màu xanh lục bích của anh ta không biết có phải do nhuốm máu mà phát ra ánh lửa hay không, đột nhiên phát hiện bản thân chắc làm sai chuyện gì, nhưng trong đầu ngược lại trống rỗng, hoàn toàn không suy nghĩ được gì, đánh phải kêu lên một tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu:”Sư phụ…”
“Hải Dương, vất vả quá.” Bích Thanh Thần Quân thẳng lưng lên, đẩy người đàn ông ở bên cạnh ra, đứng lên, vết thương trên người căn bản không sao, sắc mặt lại hồi phục, anh ta bước lên phía trước, nói với tôi:”Thế con khỉ có bắt nạt ngươi hay không? Ngưoi không bị thương chứ?”
Tôi ngờ nghệch lắc đầu, giơ tay ra, sờ nhẹ lên vết thương, nhìn vết máu dính trên ngón tay mình, nhẹ nhàng nói:”Ngươi… Bị thương nặng quá…”
“Không sao.” Bích Thanh Thần Quân lạnh nhạt trả lời, mặt đỏ gay, người đàn ông tên là Hải Dương đứng bên cạnh liếm môi mấy lần, cuối cùng cũng không nói gì.
Tôi sáp lại gần, thè lưỡi liếm, muốn thay anh ta liếm lên vết thương. Cơ thể của Bích Thanh Thần Quân ngược lại dường như bị điện giật co rúm lại, anh ta ngăn chặn động tác tiếp theo của tôi, hơi xấu hổ hỏi:”Muội đang làm gì vậy?”
“Sau khi liếm xong thì không đau… Sau khi liếm xong thì sẽ khỏi…” Tôi ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn vào mắt anh ta, lắp bắp nói:”Miêu Miêu, không muốn sư phụ bị thương…”
“Không sao cả.” Bích Thanh Thần Quân lặp lại lời vừa nói, mặt trắng bệch nổi lên một mảng màu đỏ kì dị, anh ta vội vàng quay đầu nhìn Hải Dương ở bên cạnh:”Vất vả cho ngươi đã đưa ta qua đây.”
“Không dám, tôi là phó tướng của ngài, chuyện nhỏ này nên làm…, chỉ là…” Hải Dương do dự rất lâu, thay vào đó là khuôn mặt cười như mếu, “Thần Quân đại nhân, cầu xin ngươi đừng có gắng gượng nữa, nhanh chóng về nhà trị liệu đi!”
“Đây là vết thương nhỏ mà?” Hải Dương trách móc kêu lên:”Vết thương to có cần phải vất đầu đi không?”
“Nói năng linh tinh.” Bích Thanh Thần Quân nhẹ nhàng nói:”Phiền ngươi đưa Tiếu Thiên về chỗ ở của Nhị Lang Thần Quân, ta ở đây có Hoa Miêu Miêu chăm sóc rồi, không sao cả.”
“Cái này…” Hải Dương xoa đầu, xoay mấy vòng trên đất, lại rất không yên tâm liếc nhìn tôi, cuối cùng thỏa hiệp,”Được thôi.”
Tôi thấy dường như tinh thần của anh ta tốt hơn, hơi yên tâm, thắc mắc hỏi:”Ngươi làm sao mà bị thương nặng thế? Có phải ai bắt nạt ngươi không? Ta đi báo thù giúp ngươi!”
Bích Thanh Thần Quân nhìn tôi hơi thất thần, do dự rất lâu không nói, Hải Dương thì nhanh mồm đỡ lời:”Khi chúng tôi đang đánh với Huy Dương chiến tướng của Quỷ giới, không ngờ ngươi đột nhiên truyền âm, Thần Quân đại nhân một phút phân tâm…”
“Câm miệng!” Bích Thanh Thần Quân lấy lại tinh thần vội vàng ngăn cản anh ta nói tiếp:”Là tự ta khinh địch nên bị thương, không oán trách người khác, ngươi nhanh đưa anh ta về đi.”
Hải Dương so vai, không còn cách nào khác đành phải đi lại vác Tiếu Thiên lên, nhảy lên đám mây bỏ đi, Bích Thanh Thần Quân dắt theo tôi cưỡi mây về. Trên đường về anh ta không nói chuyện gì cả, tôi sợ anh ta giận mình len lén chạy ra trường tư thục Ấu Yêu, liên hồi kể cho anh ta chuyện vừa mới xảy ra, mong được xửa lí khoan hồng…
Bích Thanh Thần Quân cứ dùng những từ đơn giản:”Ừ, được, không…” để trả lời tôi, và không nói cái gì khác.
Tôi nắm lấy bàn tay băng giá của anh ta, trong lòng ngược lại không cảm thấy lo sợ, chỉ dựa sát vào người anh ta, dường như mới cảm thấy an tâm.
Kiến trúc của Huyền Thanh Cung hiện ra trước mắt, đám mây hạ xuống, cánh cổng màu đỏ chiếu vào mắt, Tiểu Lâm đang đi tới đi lui ở cổng, dường như đang lo lắng mong đợi chúng tôi về.
Mây ở dưới chân… Độ cao cách mặt đất chưa đến mười trượng, vẫn chưa đáp đất, bỗng nhiên không giữ nổi trọng lượng cơ thể của anh ta, hai người rơi cái bịch xuống đất, mà Bích Thanh Thần Quân không có phản ứng gì, cho dù cơ thể anh ta rơi thẳng xuống.
Tình thế không hay! Tốc độ rơi xuống từ trên cao là rất nhanh, tôi vội vàng xoay mình trên không, nằm ngang để giữ thăng bằng, và ôm chặt lấy Bích Thanh Thần Quân, hai chân co lại, dồn trọng lực xuống thấp, khi rơi xuống đất, mới phát hiện anh ta đã hôn mê rồi, hơi thở rất yếu… Cả người chả có tí sức sống nào.
“Sư phụ!Sư phụ!!” Tôi điên cuồng kêu lên, còn muốn lay người anh ta.
“Không được.” Tiểu Lâm vội vàng chạy lại, ngăn chặn hành vi lỗ mãng của tôi, và lớn tiếng hô hoán các Đãi đồng trong phủ đến, cẩn thận đưa Bích Thanh Thần Quân vào nhà, tôi cũng vội vàng hoảng loạn chạy theo sau vào phòng của Bích Thanh Thần Quân.
Các Đãi Nữ ra ra vào vào,Tiểu Lâm vừa tiến hành băng bó cho anh ta, vừa ra lệnh cho Cẩm Văn nhanh chóng đi mời Mạc Lâm Tiên Nhân đến.
Cẩm Văn nghe theo mệnh lệnh bỏ đi, Oa Oa cũng không để ý đến tôi, vội vội vàng vàng vào bếp nấu nước sôi, vắt khăn mặt… Giúp Tiểu Lâm một tay.
“Ta… Có thể làm được việc gì không?” Tôi bước lên phía trước, nhẹ giọng hỏi Tiểu Lâm,”Miêu Miêu có thể giúp sư phụ làm gì không?”
Tiểu Lâm không nhìn tôi, chỉ quay đầu cười:”Ngươi ngồi yên ở bên cạnh là được rồi, đợi Thần Quân đại nhân tỉnh dậy, ta sẽ gọi ngươi.”
“Miêu Miêu có thể giúp đỡ!” tôi vội vàng kêu lên.
“Ngoan… Nghe lời.” Thái độ của Tiểu Lâm rất kiên quyết, tôi đành phải ngoan ngoãn gật đầu, đi đến góc phòng, ngồi ngơ ngẩn như tượng gỗ, nhìn thấy mọi người bận rộn, lại nhìn cơ thể mệt mỏi đầy thương tích của Bích Thanh Thần Quân, trong lòng thấp thoáng xuất hiện ra những lời Hải Dương vừa nói, bỗng nhiên hiểu rõ ý nghĩa của anh ta…
Tất cả đều do sai lầm của tôi, do tôi truyền âm cho sư phụ, cho nên mới sợ anh ta đau lòng, thậm chí sau khi anh ta bị thương, tôi cũng không thể giúp bất cứ chuyện gì… Chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn anh ta khó chịu.
Đang suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề, bản thân vốn ngốc nghếch, cái gì cũng không biết làm, rất vô dụng. Mở mắt nhìn sư phụ chảy máu rất nhiều, nhìn tinh thần anh ta rất đau khổ… Ngược lại hoàn toàn không biết nên làm gì.
Tại sao, tôi ngốc thế? Tại sao lúc đó tôi đi cầu cứu, hại sư phụ ra nông nỗi này? Nếu annh tỉnh dậy rồi tức giận, không cần Miêu Miêu thì làm thế nào? Sớm biết như vậy, cứ để cho Tề Thiên Đại Thánh ăn thịt cho rồi.
Cúi đầu xuống, tôi ra sức vân vê mép áo, cho dù có thể trốn vào một góc, không ảnh hưởng người khác ra vào làm việc, hai mắt nhìn xuống đất, cũng không dám nhìn tất cả ở phía trước.
Mạc Lâm ôm hộp thuốc vội vàng đi từ ngoài cổng vào, cũng không chào hỏi mọi người, đi thẳng đến bắt mạch chuẩn đoán cho Bích Thanh Thần Quân.
Dưới sự giải thích của Tiểu Lâm, tôi không dám ngăn cản hành động của anh ta, chỉ đáng thương nhìn anh ta, liên tục hỏi kết quả cuối cùng.
Mạc Lâm thở dài, sờ vào đầu tôi nói:”Không xong rồi…”
“Cái gì không xong?” Tôi vội vàng hỏi,”Người xấu như ngươi, nếu bắt nạt sư phụ ta, ta nhất định cắn chết ngươi!”
“Cũng không phải là không được…” Mạc Lâm cười xấu nheo mắt nhìn tôi,”Trừ khi ngươi cho ta sờ cái kia…”
Tôi há hốc mồm nhìn tên khốn trước mắt đang mượn gió bẻ măng, ngược lại không được thể không khuất phục:”Cho ngươi sờ cái kia… Sư phụ sẽ khỏi sao?”
“Đương nhiên đương nhiên.” Mạc Lâm cười bằng mắt.
Thế là, tôi cuộn tròn người dưới đất, biến thành mèo, giống đầu con chó, tủi thân giơ móng vuốt của mình ra, tùy ý cho tên xấu xa trước mặt nắm chặt lấy, xoa lấy xoa để, vân vê miếng thịt đệm màu đỏ ở trong vuốt… Vừa vân vê vừa nói:”Dễ chịu quá, thật là thích~”
Tôi cảm thấy bị lăng nhục quay đầu đi nơi khác, để cho anh ta muốn làm gì thì làm, trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng vì vết thương của sư phụ, quyết định hi sinh sự tôn nghiêm của loài mèo… Hiền dịu làm đồ chơi cho anh ta xoa tới xoa lui móng vuốt và lông trên người mình. Tiểu Lâm cảm thấy không vừa mắt với tình cảnh bi thảm trước mắt, cuối cùng không nhịn được bước lên giải cứu cho tôi:”Mạc Lâm Tiên Nhân… Thần Quân nhà chúng tôi…”
Mạc Lâm sờ mó rất hứng thú, đầu không thèm quay lại trả lời:”Chỉ là mất máu quá nhiều, nội tạng bị thương, nhưng đừng quá lo lắng, không bị ảnh hưởng nhiều, tôi kê đơn thuốc các ngươi đi bốc thuốc điều trị, Tiên Đơn không cần dùng đến, hơn nữa khi các ngươi chăm sóc phải cẩn thận không được để nhiễm trùng máu của anh ta, nếu không ta cũng vô phương cứu chữa.”
Tiểu Lâm vội vàng trả lời, Mạc Lâm chơi chán rồi, đứng dậy đi đến trước bàn, nhấc bút lên, viết một số chữ không biết là gì, và giao cho Cẩm Văn đứng bên cạnh, dịu dàng nói:”Cầm đi, loại thuốc này trong kho của Thần Quân nên có.”
Cẩm Văn nhận đơn thuốc, lại ngẩng đầu nhìn anh ta, vội vàng xoay người bỏ đi, tôi lạnh lùng quan sát, luôn cảm thấy không khí hơi kì quái không nói ra được.
Tóm lại… Sư phụ không gặp phải rắc rối sao? Tôi nhảy vội lên giường, trèo đến chân giường, cuộn tròn lại, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh ta, không dám lên trên sợ kinh động, chỉ trầm tư chờ đợi anh ta nhanh tỉnh lại, gọi tên tôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoa Miêu Miêu
Quất Hoa Tán Lý
Hoa Miêu Miêu - Quất Hoa Tán Lý
https://isach.info/story.php?story=hoa_mieu_mieu__quat_hoa_tan_ly