Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Diễm Phu Nhân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 34: Tiên Thù Trận Pháp Đoạt Mạng
Á
nh mắt nhu hòa thường ngày của Lâm Đường Hoa xuất hiện tia sát ý trăm năm khó gặp! Hắn vung tay áo, tay áo màu trắng phiêu nhiên trong gió, trong nháy mắt, nhụy hoa quế bay xuống, phiến lá rơi xuống, trong chốc lát cây quế um tùm kia đã trở thành cây khô, chỉ còn lại cành cây trơ trụi, ở trong bóng đêm nhìn thật ghê người!
Mọi người dời mắt đến cây quế kia, tất cả đều không chú ý đến chuyện gì xảy ra với Lâm Tông.
Từng tiếng kêu thảm thiết làm người ta rợn tóc gáy từ trong vườn truyền đến, chỉ thấy Lâm Tông xụi lơ trên mặt đất lăn lộn giãy giụa, không bao lâu, hắn ngừng kêu gào, toàn thân cứng đơ nằm trên đất, chết không nhắm mắt!
Bao gồm cả Lâm Triêu Hi, tất cả mọi người trợn to mắt, không nghĩ cũng không biết rằng, nhị công tử chỉ cần vung tay đã hủy một mạng!
Lâm Đường Hoa vẫn cười vân đạm phong khinh, giống như hành động giết người thảm khốc mới vừa rồi cũng không phải do hắn làm. Hắn quay người lại, đối với bọn hạ nhân thẫn thờ khiếp sợ cười nói, “Phiền các ngươi xử lý thân thể cho tốt, chớ làm dơ bẩn vườn của ta.”
Tất cả người làm nhìn hai công tử tuyệt thế vô song này, bọn họ chính là hi vọng của Lâm gia! Là mặt trời mới mọc ánh sáng vạn trượng của Lâm gia!
Lâm Tông đã từng thống lĩnh bọn hạ nhân, võ nghệ đã là cường thế hiếm có, nhưng chỉ mấy chiêu đã thua trong tay đại công tử! Đại công tử ứng dụng tuyệt học Lâm gia xuất thần nhập hóa, là chủ của Mịch Phượng kiếm, đại công tử không giận mà uy, đã sớm là dấu hiệu huy hoàng lần nữa của Lâm gia!
Nhị công tử giống như trích tiên, hóa hữu hình thành vô hình, tay áo vung liền dễ dàng kết liễu một mạng! Tàn nhẫn quyết lịch không để cho địch nhân có cơ hội thoi thóp! Là thần tiên hay là thẩm phán địa ngục...... Không ai biết đằng sau nụ cười vân đạm phong khinh kia cất giấu mối nguy hung hiểm như thế nào!
Bọn hạ nhân rất cung kính lui ra, lần này bọn họ đã chân chính tin phục hai công tử này, mặc dù chủ mẫu không giống như xưa, mặc dù chủ mẫu mất hết uy lực, bọn họ vẫn có lãnh chúa oanh vĩ, diệu tổ quang tông, làm rạng rỡ Lâm gia!
Lâm Thành Trác nhìn Mịch Phượng kiếm ẩn chứa vô hạn sức mạnh, nó rung rung biểu thị nó đang chờ chiến đấu, chờ chém giết, chờ lấy máu từ cổ họng một chiêu mất mạng! Nhưng là, Mịch Phượng kiếm lại nghe lệnh của nữ nhân không có chút võ nghệ nào kia, giữa bọn họ..... Có liên quan gì sao?
“Nhân duyên, không phải do con người, là trời định, đại ca không cần phiền lòng.” Lâm Đường Hoa nhìn, mối nguy đã giải trừ, suy nghĩ của Lâm Triêu Hi đã bị nhìn thấu, ánh mắt đầy thâm ý của Lâm Đường Hoa quét tới, nàng không khỏi run rẩy, thời điểm giết người cũng giữ được phong thái như vậy, mình đối với hắn chỉ là hạt cát trong sa mạc, hắn có hay không chỉ trong nháy mắt đã khiến mình đi đời nhà ma?
Lâm Đường Hoa khẽ mỉm cười nói, “Nương, hiện tại ngài có thể an tâm ngủ say.”
Lâm Thành Trác cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, cái nhìn kia tựa hồ ẩn chứa rất nhiều tình cảm, có rối rắm, mâu thuẫn, hoài nghi, không đành lòng..... Đến tột cùng là cái gì, tại sao, Lâm Triêu Hi một chút cũng không hiểu. Nàng chẳng qua thấy bàn tay rỉ máu kia, tay áo đầy máu kia khiến cho nàng nhìn mà đau lòng.
“Tay đại thiếu gia bị thương......” Oanh Oanh đứng một bên líu ríu, Lâm Triêu Hi lúc này mới phục hồi tinh thần, thấy hai người kia đã xoay người muốn đi, nàng vội vàng mở cửa hô, “Các ngươi đi vào!”
Cước bộ dừng lại, Lâm Đường Hoa nhìn nàng một cái, Lâm Thành Trác cũng không có ý kiến, liền đáp ứng lời mời đi vào trong phòng.
Oanh Oanh vẫn đứng ở một bên, hai tay nhéo váy thật lâu, khẩn trương như muốn cắt nhỏ nó. Từ lúc mới khai chiến, tim của nàng nhìn theo bóng dáng đó cũng phập phồng, đập lợi hại, nhìn thấy hắn tay không nghênh kiếm thiếu chút nữa liền ngất đi.
Nàng dè dặt rót ly trà đưa cho Lâm Thành Trác, Lâm Thành Trác muốn dùng tay trái đỡ lấy, nàng vội vàng đổi sang bên phải, Lâm Thành Trác gật đầu cám ơn, lúc này mới đổi tay phải đón lấy ly trà. Oanh Oanh đứng ở một bên chuyên chú nhìn, trong mắt tràn ngập đau lòng.
Lâm Đường Hoa nhìn thấy hết thảy, chỉ khẽ cười một tiếng, tự rót một ly trà nóng thưởng thức.
Lâm Triêu Hi trầm mặc hồi lâu, cảm thấy không phun không vui, liền hỏi, “Nhi a, ngươi mới vừa rồi dùng ám khí gì?”
“Ân? Nương muốn hỏi gì?” Lâm Đường Hoa cầm chén cười hỏi.
Lâm Triêu Hi nuốt nước miếng, khoa tay múa chân, nói, “Ngươi mới vừa rồi vung tay lên, cứ như vậy, sao đó lá rớt ào ào, sau đó lão gian tặc la hét rồi chết bất đắc kỳ tử! Có chuyện gì xảy ra?”
Nàng hai tay chống má, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Đường Hoa, vẻ mặt ham học hỏi lại có ở một bà lão, làm cho người ta buồn cười.
“Hắn cả người đau đớn bởi vì gai nhọn đâm vào cơ thể. Mới vừa rồi ta khởi động tiên thù trận pháp, gai hoa tường vi trong vườn theo gió mà đến, đâm rách tất cả mạch máu nội tạng của hắn.” Hắn nói một cách bình thản, giải thích máu tanh chém giết từ trong miệng hắn ra đơn giản như trình bày “Hôm nay trời không có gió.”
Lâm Triêu Hi lúc này mới hồi tưởng lại, mới vừa rồi Lâm Tông chết ở trong vườn, không phải là vườn hoa Lâm Đường Hoa tự thiết kế? Ban đầu Lâm Thành Trác cùng Lâm Phượng Âm “ẩu đả” khiến cho nơi đó ngổn ngang, Lâm Đường Hoa đối với tàn hoa bại liễu thương tâm buồn bực không vui, nàng hào hiệp xuất vốn, hắn chỉ mất ba ngày liền khôi phục thành một vườn hoa mới.
“Tiên thù trận..... Ngươi là nói vườn hoa kia?” Lâm Triêu Hi bật hỏi.
Lâm Đường Hoa gật đầu, còn nói, “Bất quá đó chỉ là một trận pháp che mắt, cho dù Lâm Tông kiến thức rộng rãi cũng sẽ bị lạc trong đó.”
“Cao, thật là cao! Cây tường vi a cây tường vi..... Ai có thể nghĩ tới đóa hoa xinh đẹp cũng có thể trở thành ám khí trí mạng!” Lâm Triêu Hi không khỏi tán thưởng.
“Đẹp thường có độc, đẹp có thể sinh nguy, vật càng xinh đẹp, càng nhiều khói mù, đây mới là võ lâm.” Lâm Đường Hoa lạnh nhạt nói, Lâm Đường Hoa nghe xong lời này liền có chút bất đắc dĩ.
Nàng bắt đầu có chút hoảng sợ, “Đây mới là võ lâm”.....
Võ lâm là cái gì? Đó là cuộc sống trước kia nàng chưa từng trải qua, đao kiếm giao tranh, gió tanh mưa máu, nghiêng trời lệch đất. Nàng bất quá chỉ là một con cá nhỏ lạc trong biển cả, phía trước có sóng cả mãnh liệt, sau có kình sa diêu man (cá voi, cá diều, cá chình), từ khi tới đây đến nay nàng bao giờ cũng lo lắng hãi hùng. Lâm gia, trong chốn võ lâm, vĩnh viễn không thoát khỏi số mệnh phân chia cao thấp. Ban đêm, vẫn thâm trầm yên tĩnh, dân chúng bình thường đều đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào.
Lâm gia phát sinh ám chiến, là tin tức bị che dấu, chỉ có người trong Lâm gia mới biết náo động một đêm này. Nếu không thể ngủ say thì còn có một nơi khác: Nghê Thường lê viên.
Lâm Phượng Hoa đi đến trạm dịch, nơi đó đèn đuốc sáng choang, tựa hồ đang đợi người hữu duyên tới nghe diễn.
Người trong Nghê Thường lê viên bất đắc dĩ phải lưu lại ở trạm dịch, lão bản cũng là con hát đứng đầu, hắn không bỏ son phấn, mặt nạ khắc hoa nhuộm màu, đồ trang sức đầy màu sắc đeo trên tay khiến cho người ta xem hoa cả mắt. Giờ phút này hắn đang hát trên đài, bước chân tha thướt, giơ tay nhấc chân nhu nhã đến cực điễm, thiên kiều bách mị, so với nữ tử càng yểu điệu hơn.
“Lực bạt sơn hề khí cái thế, thì bất lợi hề chuy bất thệ. Chuy bất thệ hề khả nại hà, ngu hề ngu hề nại nhược hà!” [1]
[1] “Cai hạ ca” – Hạng Tịch
Sức nhổ núi, khí trùm đời
Vào khi nguy cấp, ngựa thời chẳng đi!
Ngựa chẳng đi! Biết làm chi?
Ngu Cơ nàng hỡi, làm chi bây giờ?
Nam tử trên đài mị hoặc vô cùng, giọng lanh lảnh, cười hỏi, “Tam công tử, không biết một khúc 'Bá vương biệt cơ' này của tại hạ như thế nào?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Diễm Phu Nhân
Thiên Ái Mạch Sinh Nhân
Diễm Phu Nhân - Thiên Ái Mạch Sinh Nhân
https://isach.info/story.php?story=diem_phu_nhan__thien_ai_mach_sinh_nhan