Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Danh Gia Vọng Tộc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 34
N
gô thị là người trọng danh tiếng, kiếp trước nàng ta ra sức bồi đắp tiếng tăm hiền lương thục đức, vắt óc xây dựng cho Diêu Cẩm Ngọc một hình tượng đoan trang nền nã, nhưng nàng ta chẳng biết danh tiếng vốn là con dao hai lưỡi, coi trọng thanh danh cũng chính là nhược điểm lớn nhất của nàng ta.
Tiểu Quách thị thì ngược lại, nàng ta không quan tâm trước mặt mọi người vạch trần tình cảnh chị em dâu bất hòa, càng không ngại khiến mọi người biết nàng muốn đoạt quyền trong tay Ngô thị. Nàng từng bước chèn ép như vậy, Ngô thị thì lại băn khoăn dè dặt, lòng đầy kiêng kị, trái lại rơi vào tình thế như trứng chọi đá, chật vật vô cùng.
Kiếp trước chính bản thân nàng cũng nghĩ như vậy, lúc nào cũng hoài niệm thanh danh vang lừng của ông nội và phụ thân, nàng tuy là con gái nhưng chỉ biết coi trọng sách vở học vấn, ngược lại bỏ qua hết những gì vốn nên lưu ý…
“Đại tẩu…”
*Đại tẩu/Tẩu tử: Chị dâu.
Trong khi đó Quách thị thấy Tiểu Quách thị nói giọng tủi thân, Ngô thị tỏ vẻ hung tợn, lại cảm nhận bầu không khí im phăng phắc trong phòng thì đầy một bụng tức, nghĩ cô con dâu bình thường luôn chín chắn sao hôm nay liên tiếp gây ra chuyện, thậm chí bà còn nghĩ có phải nàng đang rắp tâm phá hỏng lễ mừng thọ của mình hay không đây! Tuy vậy bà vẫn tỏ ra luống cuống, lo lắng phân phó Nhã Cúc: “Đại phu nhân có phải đang thấy khó chịu hay không? Ngươi nhanh đến đỡ nàng!”
Ngô thị cũng không để ý gì nữa, lập tức mượn lời Quách thị mà cúi người nói: “Con dâu đột nhiên thấy không khỏe, vốn định lặng lẽ lui ra ngoài…”
Quách thị còn chưa đáp lời thì Tiểu Quách thị đã nhiệt tình giúp đỡ Ngô thị rồi nói: “Chị dâu thấy mệt sao không nói sớm, nếu đã khó chịu thì đừng đi ra ngoài, gặp cơn gió lạnh thì càng mệt hơn đấy. Để em đỡ chị ra phía sau nghỉ ngơi một lúc nhé?”
Ngô thị tức đến hai tay nắm chặt lại, còn đang muốn đáp trả thì rèm cửa đã được xốc lên, Nghiêm ma ma dẫn đầu tiến vào bẩm: “Lão phu nhân, Đại tiểu thư và thế tử Võ An Hầu cùng nhau vội tới chúc thọ người.”
Ngô thị nghe vậy chân như nhũn ra, suýt tí nữa thì không đứng vững được, tứ chi bủn rủn liền được Nhã Cúc đỡ lấy. Trong phòng bầu không khí càng trở nên im lặng như tờ, ngay cả lão phu nhân và Vạn thị vốn quen đối mặt với thấy nhiều hiểu rộng những chuyện trong hậu viện, luôn vững vàng lọc lõi mặt không đổi sắc cũng đều không nhịn được mà nghệt mặt ra.
Ở đây chẳng ai là không biết vị thế tử Võ An Hầu kia rõ ràng có hơn ước với Diêu Tứ tiểu thư, thế mà bây giờ sao lại đi tới cùng Đại tiểu thư, còn chưa nói đến việc Đại tiểu thư vốn nên sớm có mặt trong phòng, vậy mà lần lữa mãi chẳng thấy, khó khăn lắm mới thấy thì lại đi theo một chàng trai, chuyện này khiến mọi người không thể không thể suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa vừa nãy Ngô thị lấy lý do giải thích việc Đại tiểu thư vắng mặt có vẻ hơi khiên cưỡng. Trong phòng chẳng có ai là kẻ ngốc, ngay lập tức có người không nhịn được mà cười chê vài tiếng.
Một lát sau không ít người đã hướng ánh mắt về phía Cẩm Sắt, họ chỉ thấy nàng ngồi yên lặng tại chỗ, vẻ mặt điềm tĩnh giống hệt khi nãy, dường như cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hàng mi dày khẽ động, đôi mắt trong veo đẫm nước đượm cười hơi chớp lại, tuy nàng không hề nhìn thẳng vào ai nhưng lại làm người khác cảm thấy nàng hiểu hết, cuối cùng nàng thư thả đứng dậy bước về phía Quách thị cúi nhẹ người nói: “Lão thái thái có lẽ nên gọi đặt bình phong ngăn cách chứ ạ?”
Nghe nàng nhắc Quách thị mới như tỉnh ra, phục hồi tinh thần lại, vội vàng phân phó đám nha hoàn. Mười hai tấm bình phong tứ quý rực rỡ sắc màu như hồng, cam, xanh ngọc, xanh lam, trên mặt thêu đủ các loại sinh thực vật như chim chóc cá nước hoa lá đàn hương được mang ra, sau khi các vị tiểu thư dời gót lão phu nhân mới sai Quách ma ma bên người mình đích thân ra ngoài đón Tạ Thiếu Văn vào.
Cẩm Sắt và chúng tiểu thư ngồi sau bình phong đều cảm nhận thấy bầu không khí khác thường phía bên này, không ít cô nương đều đang nhìn đăm đắm vào phía đầu bình phong, ai nấy đều nôn nóng hiếu kỳ. Tạ Thiếu Văn còn chưa bước vào Cẩm Sắt đã nghe thấy tiếng nói chuyện thầm thì bên phải.
“Nghe nói thế tử Võ An Hầu là một trong sáu mỹ nam nổi tiếng kinh thành, chẳng biết lời ấy là thật hay giả, Ngô tỷ tỷ đã từng đi qua kinh thành, liệu có gặp qua…”
Cẩm Sắt khẽ liếc sang, hóa ra người hỏi là một tiểu cô nương mặc áo màu hồng phấn, xem chừng chỉ hơn 6 tuổi, các cô nương khác đều cho rằng đây là lời nói của trẻ con, tỏ vẻ chẳng thèm để ý. Nhưng thật ra không ít người vì trông ngóng mà lộ vẻ hiếu kỳ, dựng thẳng hai lỗ tai cẩn thận nghe câu trả lời của Ngô cô nương kia.
“Tục ngữ có câu: Chớ nên nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển đâu thể dùng đấu đong. Vân muội muội lẽ nào không biết tích truyện: Khổng Tử vì xem trọng ngoại hình mà để mất đi người học trò tài ba Tử Vũ*? Muội muội không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Ngày sau, lỡ ta trở nên xấu xí, không lẽ muội muội sẽ ghét bỏ, xa lánh ta sao?
Giọng nói của nàng cực kỳ nhã nhặn dễ nghe, ngữ khí từ tốn, làm cho người khác cảm thấy vô cùng dịu dàng êm ái. Các cô nương thấy nàng không nói vào trọng tâm câu chuyện thì không khỏi thất vọng, có vài người cố mở to mắt trông hướng cửa ra vào, có người thì bĩu môi, nhưng tất cả bọn họ đều bụng bảo dạ thế tử Võ An Hầu trông thế mà lại đi cùng với Diêu Đại tiểu thư, dù tướng mạo có khôi ngô đến đâu thì cũng không tránh khỏi phong lưu phóng đãng.
Mặt khác Cẩm Sắt nghe vậy nhưng cũng không ngoảnh sang nhìn, chỉ khẽ liếc, nàng thấy cô gái vừa cất tiếng mặc áo màu xanh lam kết hợp với màu đen thêu họa tiết hình tròn đặc trưng, váy màu xanh ngọc in hình hoa lan, để búi tóc hai bên kiểu Song Loa bình thường giống mình, đeo trâm cài Kim Bộ Diêu nạm hồng ngọc hình giọt nước, mặc dù không so được với viên ngọc trên đầu Vạn thị, nhưng cũng lấp lánh ánh hồng, tô sáng thêm cho bộ xiêm y vốn tối màu và ngược lại trông bộ trang phục rất hợp với lễ nghi.
Cô gái này dung mạo thanh tú, phong thái đoan trang, bộ xiêm y không những không khiến nàng u tối mà ngược lại còn làm nổi bật lên làn da trắng ngần, khí chất trầm tĩnh, Cẩm Sắt bất giác hơi nhướng mày. Cô gái này Cẩm Sắt biết, nàng chính là trưởng nữ nhà Tri huyện Ngô gia Ngô Tử La, là một trong những vị tiểu thư khuê các mà kiếp trước Cẩm Sắt quen biết tại Giang Châu.
Nhìn nàng, Cẩm Sắt bất giác nhớ tới khi nãy rời phủ gặp phải Hoàn Nhan Tông Trạch tại cửa sau, vị hoàng tử điện hạ Bắc Yến này được phong thân vương, phong hào Vũ Anh, hắn đáng ra luôn ở tại kinh thành, sao đột nhiên lại xuất hiện tại khu vực Giang Châu này? Chỉ vì người đẹp mà tìm đến, xem ra vị vương gia từ xưa đến nay mang tiếng kiêu căng bá đạo quả là kẻ háo sắc như lời đồn.
Cẩm Sắt trong lúc đang nghĩ ngợi cũng cảm nhận thấy rõ ràng bầu không khí chung quanh biến đổi, thậm chí nàng còn nghe được vài tiếng hít sâu, nàng khẽ cười châm biếm, sóng mắt vừa chuyển quả nhiên thấy bên kia tấm bình phong xuất hiện chàng trai Tạ Thiếu Văn với dáng vẻ ngọc thụ lâm phong. Mà đứng ngay bên cạnh hắn là cô gái mặc xiêm y màu hồng xinh đẹp kiều diễm, chẳng phải chính là cô chị tốt bụng Diêu Cẩm Ngọc của nàng sao.
Tuy có bình phong chắn đằng trước, nhưng tấm vải bình phong vốn là loại vải sa tanh cống phẩm Kiền Châu cực mỏng, vì vậy các vị tiểu thư đều nhìn tương đối rõ diện mạo của Tạ Thiếu Văn đứng cách đó không xa. Tạ Thiếu Văn vốn anh tuấn khôi ngô, phong thái hơn người, cách tấm bình phong mông lung, trông dáng vẻ anh tuấn càng thêm chói lóa.
Hắn ung dung hành lễ mừng thọ Quách thị, giọng nói ấm áp êm tai, cử chỉ tao nhã có độ, quả nhiên vô cùng phong lưu nho nhã. Thêm vào đó hôm nay tới Diêu phủ có nhiều gia tộc không có vị trí cao bằng Diêu gia nên thân phận Tạ Thiếu Văn như vậy đối với các cô nương mà nói đã là rất cao quý.
Cẩm Sắt ngay lập tức cảm nhận thấy có một cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, có một số cô nương thì lưu luyến không rời dáng người Tạ Thiếu Văn, má đào ửng đỏ, có vài người thì bực tức lườm nguýt cô nàng thanh tú Diêu Cẩm Ngọc đang đứng tươi cười bên cạnh, còn một số người chuyển sang nhìn Cẩm Sắt, vẻ mặt tràn ngập hâm mộ, đố kị xen lẫn thương hại, cảm thông.
Đối với những ánh mắt hâm mộ và đố kị, Cẩm Sắt chẳng thèm để ý, ngược lại nàng vô cùng vui vẻ trước những đôi mắt tràn ngập sự thương hại và cảm thông. Bọn họ cảm thông với nàng chẳng qua chỉ vì thấy nàng thật đáng thương, vị hôn phu trông thế mà dám tới cùng chị họ, bọn họ càng nghĩ như vậy thì Cẩm Sắt càng thấy thích thú.
Cẩm Sắt cúi đầu ngồi ngay ngắn, môi hơi mím lại, giả như không thấy ánh mắt của mọi người, những tia nắng nhạt nhòa xuyên qua tấm bình phong chiếu vào đôi gò má của nàng, khiến hàng mi dày chớp động như đôi cánh bướm vàng khẽ vỗ, đôi mắt trong vắt tĩnh lặng như nền trời xanh, cả người tỏa ra khí chất dịu dàng trầm tĩnh, phong vận ung dung cao quý trời sinh, gương mặt vương nét ngây ngô con trẻ trong nháy mắt toát ra khí chất khiến người khác không cưỡng lại được phải dán mắt vào gương mặt mỹ lệ ấy.
Ngắm Cẩm Sắt như vậy, lại nhớ đến thanh danh của cha và ông nội nàng, những cô nương vốn mang lòng xem thường bất giác thấy chột dạ, họ vội dời mắt, đúng lúc đó phía ngoài vang lên giọng nói của Diêu Cẩm Ngọc.
“Cháu gái xin chúc thọ lão thái thái, chúc người ngày ngày vui vầy bên con cháu, trẻ mãi không già.
Giọng nói của Diêu Cẩm Ngọc véo von như chim sơn ca, nàng ta vừa nói chuyện vừa mỉm cười tươi tắn với Quách thị ngồi phía trên, trông thật linh hoạt đáng yêu. Đa số các vị tiểu thư thấy nàng như vậy thì đều tỏ thái độ dè bỉu khinh thường.
Mọi người lại đưa mắt nhìn về phía Cẩm Sắt, thấy nàng ngồi đó với tư thái yên lặng điềm tĩnh, một người nịnh nọt khoe mẽ, một người thì lễ phép đoan trang, ung dung ngoan ngoãn, so dáng vẻ mặt dày mày dạn tự cho là khéo của người kia mà chỉ trong chốc lát chúng nữ quyến đều đánh giá được tư cách mỗi người ra sao.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Danh Gia Vọng Tộc
Tố Tố Tuyết
Danh Gia Vọng Tộc - Tố Tố Tuyết
https://isach.info/story.php?story=danh_gia_vong_toc__to_to_tuyet