Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 34: Học Viện Thánh Nhã
B
ốn năm sau
Học viện Thánh Nhã là một trong những học viện dành cho tầng lớp quý tộc nổi tiếng trên thế giới, ở nơi đây, học sinh sẽ được tiếp thu nền giáo dục tinh anh đến từ các nơi trên thế giới, mà thân thế phải hiển hách.
Những đứa con cưng của xã hội thượng lưu, nói toạc ra là, bọn họ đang thời điểm tuổi thanh xuân nở rộ, cũng chính là lúc bọn họ không được quên giữ cho phong độ của mình được tốt nhất, bởi sau lưng bọn họ là vinh quang của dòng họ.
Mà Phỷ Kỳ, thân là một thành viên trong đó lại cảm thấy, hôm nay bầu không khí trong sân trường có chút khang khác. Ra khỏi khu giảng dạy về nghi thức cổ xưa, bên cạnh có hai ba nhóm người đang túm tụm lại, dường như đang thì thầm to nhỏ với nhau gì đó, mà tiêu điểm của bọn họ đều đặt trên chiếc xe ô tô màu đen đậu cách đó không xa.
Phỉ Kỳ nhíu nhíu mày, quy định của học viện Thánh Nhã là không cho phép lái xe vào trong sân trường, thân là phó hội trưởng hội học sinh, cô có trách nhiệm nhắc nhở chủ nhân của chiếc xe này.
Thế nhưng, khi nhìn thấy rõ người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe, Phỉ Kỳ đột nhiên hiểu được nguyên nhân sự khác thường của những người này.
Đó là một người đàn ông có khuôn mặt, khí chất vô cùng xuất sắc, dáng người thon dài, rắn rỏi, những đường nét mềm mại bao quanh khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ, đôi con ngươi đen nhánh như mực lẳng lặng nhìn về cánh cửa phía sau, bờ môi tao nhã khẽ nâng lên.
Gió thổi nhè nhẹ, làm lay động những sợi tóc đang rũ xuống trước khuôn mặt anh, cũng làm cho những cây ngô đồng cao lớn ở hai bên đường nước Pháp vang lên những tiếng xào xạc vì bị thổi trúng, thi thoảng có mấy chiếc lá hình bàn tay từ trên cao bay xuống, rơi vào vai anh.
Hình ảnh này khiến cho Phỉ Kỳ sững người chừng vài phút, mới phục hồi lại tinh thần, từ từ đi về phía người kia.
"Chào tiên sinh, trong sân trường cấm xe đi vào." Cố gắng duy trì sự bình tĩnh, được giáo dục tốt khiến cho Phỉ Kỳ khi nói ra không có chút sơ hở nào.
"Xin lỗi, tôi không biết." Người đàn ông cười xin lỗi, sau đó liền quay đầu lại bảo tài xế lái xe đi, tiếp theo lại xoay người nhìn về phía cửa chính cách đó không xa, nhã nhặn hỏi: "Xin cho hỏi, ở đây có học sinh nào tên là Niên Nhạc Nhạc không?"
Nụ cười dịu dàng, nho nhã giống như một hồi gió xuân thổi vào lòng người, Phỉ Kỳ bất giác đỏ mặt, nhưng đến khi cô nghe rõ câu hỏi của người đó, ngay lập tức ánh mắt liền trở nên sáng tỏ.
"Mạo muội hỏi ngài, xin hỏi ngài tìm cô ấy…."
"Tôi là anh của cô ấy." Thấy trong con ngươi cô gái trước mặt chợt lóe lên tia cảnh giác, Thiệu Tư Hữu giải thích, nghĩ tới cô nhóc đã bốn năm không ở bên cạnh mình, nụ cười bên môi càng thêm dịu dàng.
"Anh?" Phỉ Kỳ nhìn Thiệu Tư Hữu từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, lông mày càng nhíu chặt hơn, nhìn xung quanh một lúc, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nhìn về bên trái hô to: "Hoắc Nhĩ Khắc!"
Nghe thấy tiếng gọi của Phỉ Kỳ, một cậu thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi ở cách đó không xa đi tới, trên đầu là mái tóc ngắn màu vàng lúa mạch bay bổng, sống mũi cao, trong đôi mắt sâu thẳm như đại dương mang theo cỗ lạnh lùng, xa cách.
"Có chuyện gì không?" Giọng nói lành lạnh của cậu thiếu niên vang lên.
"Vị tiên sinh này tự xưng là anh của Niên tiểu thư." Phỉ Kỳ khẽ cúi thấp đầu, màu đỏ phơn phớt tản ra hai bên tai, nói nhỏ.
"Anh?" Hoắc Nhĩ Khắc nghi ngờ nhìn Thiệu Tư Hữu, ánh mắt hơi chìm xuống, "Người nhà họ Thiệu."
Giọng nói khẳng định không hề có chút nghi vấn nào, Hoắc Nhĩ Khắc đã từng nhìn thấy qua tư liệu về người trước mặt trong thư phòng của ông nội, mặc dù đã hai năm trôi qua nhưng ký ức vẫn còn như mới đây, —— tổng giám đốc tân nhậm của Thiệu thị, Thiệu Tư Hữu.
"Đúng vậy!" Thiệu Tư Hữu điềm đạm trả lời, không chút để ý đến cái nhìn đánh giá mình có chút càn rỡ của Hoắc Nhĩ Khắc.
"Tôi là anh họ của Nhạc Nhạc, hôm nay
Nhạc Nhạc không đến trường.”
Holkeri nói xong, ánh mắt chuyển sang người Phi Kỳ, cho đến khi người kia thức thời tránh đi mới nói tiếp: “Thành tích huấn luyện tháng trước của Nhạc Nhạc không được tốt, ông nội sắp xếp giáo viên cho cô ấy học thêm”
Học thêm? Lông mày Thiệu Tư Hữu siết chặt, chương trình học thêm của nhà Bố Tư Nặc đương nhiên sẽ không phải là nội dung trong sách giáo khoa rồi.
“Hay là trước tiên anh cứ chờ thêm mấy ngày nữa, để tôi tiếp đón anh, coi như là cảm tạ nhà họ Thiếu đã chăm sóc Nhạc Nhạc nhiều năm qua.” Holkeri nói
“Không cần phiền hà, mấy ngày nữa tôi lại đến, tạm biệt.” Thiệu Tư Hữu nói xong, cười cười khách khí, xoay người rời đi.
Phía sau, tầm mắt Holkeri nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh rời đi, trong ánh mắt thoáng qua tia sáng.
Lâu đài mang phong cách retro Châu Âu, ánh mặt trời đổ xuống, xuyên thấu qua tấm rèm cửa sổ được chạm trổ hoa văn rỗng vụn nhỏ đi vào.
Trên bệ cửa sổ đặt mấy chậu hoa, ở bàn sách có rải rác vài cuốn sách cùng một chiếc laptop màu trắng, trên chiếc giường lớn, chủ nhân của căn phòng đang lặng lẽ ngủ.
Mái tóc thật dài trải rộng sau ót, khuôn mặt búp bê sứ tinh xảo, hoàn hảo, hai má hây hây đỏ, hai hàng lông mày dài mảnh, lông mi dày cong vút, che phủ tạo nên bóng xám nhàn nhạt dưới mắt, đôi môi mềm mại, căng mộng như hoa anh đào.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một bóng dáng thon dài chợt tiến vào từ bên ngoài, bước chầm chậm đến giường, đôi mắt trong suốt, sâu thẳm như đại dương lẳng lặng nhìn người đang say sưa ngủ, đôi môi đột nhiên dương lên:
“Đừng có giả vờ, biết em đã tỉnh”
Cô gái trên giường từ từ mở mắt, ánh mắt mông lung, mơ màng quét qua người trước mặt đang nhìn mình cười, lại nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đôi môi cong lên có chút bất mãn: “Còn sớm mà........”
“Sớm? Nhạc Nhạc, anh đã tan học về rồi.” Holkeri cười bất đắt dĩ nói, trong mắt mang theo đầy vẻ cưng chiều: “Nếu như để ông nội biết em ngủ trong thời gian huấn luyện, e rằng em sẽ bị phạt đó.”
“Phạt em ‘học thêm’?” Cảm nhận dưới ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm cửa sổ chiếu vào khuôn mặt, Diệp Cẩn Niên khoan khoái nheo mắt lại.
“Đây không phải là lợi cho em sao?” Holkeri đưa tay gõ gõ lên chiếc đầu nhỏ của Diệp Cẩn Niên, buồn cười nói, đột nhiên trong đầu thoáng qua hình một người: “Nhạc Nhạc, hôm nay ở trường.....”
“Sao?” Diệp Cẩn Niên chuyển ánh mắt qua.
“Không có việc gì, chuyện trường học bên đó tạm thời không cần để ý tới, hôm nay ông nội sẽ về, em và mấy người có khả năng sẽ lại phải tiếp nhận thêm thử thách.” Holkeri đứng dậy, đi tới kéo rèm cửa sổ sang hai bên, nói.
“Oh, em biết rồi.” Diệp Cẩn Niên cũng chẳng bận tâm đáp lại.
Sau lần sinh nhật tuổi 16, Thiệu Niên Ngạo đưa cô đến chỗ ông ngoại, dòng họ Bố Tư Nặc thần bí mà cổ xưa. Diệp Cẩn Niên không chỉ một lần nghe thấy tên tuổi của dòng họ này từ miệng của Diệp Cẩn Nhiên, lớn mạnh, thần bí là những danh từ chỉ về nó.
Cho nên, khi cô biết được ông ngoại Niên Nhạc Nhạc chính là thế hệ đương gia của dòng họ Bố Tư Nặc thì đã sững sờ thật lâu.
Còn người trước mắt này, chính là một trong những người được đề cử là người kế thừa dòng họ Bố Tư Nặc, có hi vọng nhất sẽ trở thành gia chủ kế tiếp của dòng họ, anh họ cô, Hollkeri.
Cái gọi là thử thách mà Holkeri nói, là cuộc khảo sát mang tính khảo nghiệm cho những người có tư chất kế thừa, cô thật lười phải ứng phó.
“Em lúc nào cũng nói đã biết, nhưng thành tích lần nào cũng kém như vậy.” Giọng nói Holkeri vang lên lần nữa, trong giọng nói có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
“Chẳng lẻ anh hi vọng em mạnh hơn, để đi tranh ngôi vị người thừa kế với anh?” Diệp Cẩn Niên cười cười phớt lờ, ánh mắt dừng lại ở mấy chậu hoa màu đỏ xinh đẹp trên bệ cửa sổ, trong đó có một chậu có hoa cao hơn hẳn ở mấy chậu khác, rõ ràng đã được trồng từ nhiều năm trước.
Trong bốn năm, mỗi một năm cô đều thu gom thêm loại hoa này, sau đó sẽ trồng lại từ đầu, lúc này những bông hoa tươi đẹp dường như được sinh trưởng trong nắng gắt, cũng không còn cái vẻ tàn lụi lúc ban đầu ở trên máy bay khi Thành Y đưa cho cô nữa.
Quái lạ, hoa mẫu đơn cũng không phải chủng loại khan hiếm, nhưng sao đại thiếu gia lại không ra tiệm hoa tìm mà phải ra tận ngoại thành, còn đặt biệt yêu cầu cô từ ngàn dặm xa xôi mang ra nước ngoài.
Lời nói của Thành Y, Diệp Cẩn Niên vẫn còn nhớ như in trong đầu, cô đi xuống giường, nâng chậu hoa cao nhất lên, thành chậu hoa chạm vào ngực cô có chút lành lạnh, nhưng thấm qua da thịt lại biến thành cỗ ấm áp, từ từ lan tràn trong lòng.
Rất lâu sau, Diệp Cẩn Niên quay đầu nhìn về phía Holkeri, nụ cười sáng lạn lan tràn: “Holkeri, giúp em đi”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
Dạ Nguyệt Vị Minh
Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ - Dạ Nguyệt Vị Minh
https://isach.info/story.php?story=con_dau_danh_mon_nuoi_tu_nho__da_nguyet_vi_minh