Truyền Kiếm epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 28: Bức Hôn
RUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 28: Bức hôn
Dịch giả: Vũ Thiên
Biên tập: 123456vn
)
Đoàn ngựa phi nước đại dọc theo đại lộ, người đi đường cuống cuồng trốn tránh, những linh kiếm sư độc hành ngày thường vốn kiêu ngạo lúc này cũng không dám ngăn cản, cùng lắm là chờ đoàn ngựa đi qua rồi hung hăng nhìn một cái.
Chẳng bao lâu sau xuất hiện một tòa phủ đệ hùng vĩ đồ sộ ở bên đường, đội kỵ sĩ ngồi trên ngựa vội vã kéo dây cương, dừng lại trước cửa phủ đệ.
Một gã kĩ sĩ thân thể hơi co lại từ phía sau chui ra, tiến tới bên cạnh Liễu Nguyệt Khung, nếu như Mạc Vấn ở chỗ này nhất định sẽ nhận ra, người này chính là kẻ bị mình phế bỏ gân tay phải, vốn là đường chủ Kiếm Sư Đường của Thạnh Thành - Liễu Đao!
“Thiếu thành chủ, nơi này chính là phủ thành chủ của Phi Thạch Thành.” Liễu Đao chỉ vào phủ đệ vĩ đại trước mặt trong mắt tràn đầy vẻ oán độc .
Liễu Nguyệt Khung trong mắt hiện lên một tia mong chờ tha thiết, ngồi trên ngựa sửa sang lại trang phục một chút, hất hàm với Liễu Đao: “Đi gọi cửa.”
"Vâng." Liễu Đao xoay người xuống ngựa, sải bước đến thềm đá phía trước cửa chính của phủ đệ, đối diện với bốn gã lính gác Hắc Phong thiết vệ lạnh lùng quát: " Thiếu chủ Liễu gia ở Thanh Thành giá lâm, mau gọi thành chủ của các ngươi ra nghênh đón!"
Bốn gã Hắc Phong thiết vệ trong mắt ánh lên một tia sưng sỉa, nhưng nhanh chóng kiềm chế lại, một gã vẻ mặt ôn hoà hững hờ nói: "Các hạ mời về, thành chủ đại nhân của chúng ta công việc bận rộn không tiện tiếp khách."
"To gan! Thiếu thành chủ của chúng ta chính là Thanh Thành thiếu chủ! Thành chủ của một tiểu thành tầm thường sao lại dám tránh mặt?" Liễu Đao lớn tiếng quát mắng.
Bốn gã Hắc Phong thiết vệ mặt không biểu tình, nhìn chằm chằm hắn một cách lạnh lùng.
Liễu Đao bị ánh mắt băng lãnh của bốn người nhìn vào, không khỏi sinh lòng e sợ ý, thối lui nửa bước, lập tức biết mình đã thất thố, không khỏi thẹn quá hoá giận: "Hỗn đản! Các ngươi bốn tên nhất lưu kiếm khách cỏn con vậy mà cũng dám uy hiếp bổn đường chủ?!"
Bốn gã Hắc Phong thiết vệ như lúc trước im lặng không nói, căn bản không thèm nhìn hắn nữa.
Liễu Đao như muốn phát cuồng, chưa bao giờ một gã kiếm khách cỏn con cũng không để hắn vào trong mắt? Đều tại tên thiếu niên kia! Là do hắn phế đi võ công một đời của bản thân, khiến cho mình bây giờ giống như con chó hướng chủ mà vẫy đuôi mừng để sinh tồn!
Liễu Nguyệt Khung thần sắc âm trầm xem một màn này, khóe miệng dần dần lộ ra một tia cười lạnh: "Tưởng tránh mặt là xong chuyện à? Ngươi đã không muốn gặp, bổn thiếu gia hôm nay càng phải gặp cho bằng được!"
Liễu Nguyệt Khung xoay người xuống ngựa, thản nhiên nói: "Tiểu Kiếm, mở đường."
Một thân ảnh mảnh mai từ phía sau vọt lên, chính là nữ linh kiếm sư tên gọi Tiểu Kiếm kia, trực tiếp một kiếm chém ra, kiếm khí dài đến mấy trượng bao phủ toàn bộ bốn gã Hắc Phong thiết vệ, khí tức mạnh mẽ như vậy chắc hẳn đã đạt tới lục giai linh kiếm sư!
Đúng như dự đoán, bốn gã Hắc Phong thiết vệ bay ra ngoài mấy trượng, toàn thân hắc giáp nứt toác mơ hồ nhìn thấy huyết nhục. Đây cũng là do nữ linh kiếm sư nương tay, nếu không chỉ với kiếm khí của linh kiếm sư cấp sáu, đủ để đem bốn người phanh thây.
"Hừ." Liễu Nguyệt Khung hừ nhẹ một tiếng khinh thường, sải bước về phía cửa chính phủ đệ, mấy chục linh kiếm sư phía sau lưng đi theo vào.
Tiền viện, gần trăm tên Hắc Phong thiết vệ bày trận chỉnh tề, kiếm cầm trên tay, hàn ý dày đặc bao phủ toàn bộ đình viện.
Liễu Nguyệt Khung đứng trước gần trăm tên thiệt vệ mặt đằng đằng sát khí không hề khẩn trương chút nào, phảng phất như ở đình viện nhà mình, trực tiếp không thèm đếm xỉa đến một trăm người này, mục quang tập trung về phía đằng sau phương trận của trăm người này, là bạch nữ thiếu nữ mang khăn che mặt mỏng.
"Các hạ, ngươi mạnh mẽ xông vào phủ thành chủ là vì lí do gì? Thật đúng không đem hoàng thất Triệu quốc để ở trong mắt sao?" Trương Tể đứng trước Phương Nhu và Phương Bình lạnh lùng nói, trải qua thời gian tu dưỡng dài như vậy, hắn đã thoát ly xe lăn tự mình đi lại, bất quá để khôi phục hoàn toàn thực lực cần một thời gian ngắn nữa.
Liễu Nguyệt Khung phảng phất như không nghe thấy chất vấn của Trương Tể, si mê ngắm nhìn thân ảnh màu trắng kia, chép miệng thở dài: "Đẹp, quả thật là đẹp! Quả nhiên không hổ là mỹ nữ khuynh thành, những nữ nhân mà bản thiếu gia chơi đùa so với ngươi căn bản là đồ vứt đi!"
Ánh mắt Trương Tể ẩn chứa một cơn giận, phóng ra một tia sát cơ.
Phía sau Liễu Nguyệt Khung, một gã lão giả hừ nhẹ một tiếng, khí cơ trên người thuộc về thất giai linh kiếm sư phóng thích mà ra, lập tức bao phủ Trương Tể, đem sát cơ của hắn dần dần tách ra.
Sắc mặt Trương Tể trở nên trắng nhợt, thân thể lay nhẹ, ánh mắt nhìn về phía lão giả kia, trong ánh mắt lộ ra một tia kiêng kị, vừa nãy giao phong với khí cơ của linh kiếm sư cấp cao hắn hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong.
Liễu Nguyệt Khung tựa hồ như không hay biết gì, vẫn nhìn Phương Nhu soi mói như cũ, cuối cùng vẻ mặt cuồng nhiệt kêu lên: "Tiểu mỹ nhân, ngươi là của ta! Ta đã chấm ngươi!"
Liễu Nguyệt Khung cười ha ha như điên, tựa như vừa mới giành được một kiện vật phẩm ưa thích.
Trên mặt mọi người trong phủ thành chủ đều lộ ra một tia phẫn nộ và khuất nhục, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Nguyệt Khung đang đắc ý cười to.
"Càn rỡ!" Trương Tể sắc mặt một hồi xanh trắng, quả thực đối phương đang hung hăng chà đạp thể diện Định Bắc Hầu phủ, nếu như là bình thường, hắn đã sớm một kiếm chém gã Thanh Thành Thiếu chủ chó má dâm dật này rồi, nhưng hiện tại hắn lại không thể xúc động, lực lượng đối phương mang đến hôm nay khiến phủ thành chủ bọn hắn hoàn toàn áp chế, mười mấy tên linh kiếm sư thực lực trên tứ giai! Lực lượng này đủ để quét sạch toàn bộ thủ quân của Phi Thạch Thành.
Liễu Nguyệt Khung cuối cùng từ trong say sưa tỉnh lại, lông mày nheo lại, liếc mắt nhìn thoáng qua Trương Tể, vẻ mặt chán ghét nói: "Kẻ tàn tật này ở đâu vậy? Dám quát bổn thiếu gia?"
Trương Tể đè nén phẫn nộ trong nội tâm thật sâu, âm thanh lạnh lùng nói: "Bổn Đô Đốc..."
"Chậm đã!" Liễu Nguyệt Khung giơ tay ngăn lại: "Ngươi là ai bổn thiếu gia không hề hứng thú, xem ra ngươi là quản sự, bản thiếu gia hiện tại nói cho ngươi biết, nữ nhân này bản thiếu gia rất vừa ý, hôm nay đến để thành thân, mau thay y phục và trang điểm cho nàng, tối nay ngay ở chỗ này bái đường thành thân!"
"Vô liêm sỉ!" Trương Tể giận tím mặt, người trẻ tuổi kia không chỉ một mà những ba lần khiêu khích cực hạn của hắn, không thể nhịn thêm được nữa. Hầu gia vừa mới có tang, mấy tên dốt nát ngang ngược này lại nhảy ra tùy ý chà đạp tôn nghiêm Hầu phủ bọn họ, vậy nên phanh thây xé xác cũng không đủ hả giận!
"Ngươi đáng chết!" Trương Tể trực tiếp rút linh kiếm ra khỏi vỏ, một chém về phía xa, một đạo kiếm khí lăng lệ kéo dài tới mười trượng khoảng cách, hung hăng hướng Liễu Nguyệt Khung chém tới.
Một thân ảnh mảnh mai vọt lên, đứng chắn trước người Liễu Nguyệt Khung, giơ ngang kiếm ngăn cản.
Oành! Chấn động cực lớn làm vài cành cây trong đình viện bị bẻ gẫy, nữ linh kiếm sư rên lên một tiếng, liền lùi lại ba bước, ở vai trái có vài điểm đỏ tươi, mà thân thể Trương Tể có chút dao động, mặc dù không bị thối lui, nhưng trong cơ thể khí huyết sôi trào sắc mặt khẽ chuyển thành hồng.
Liễu Nguyệt Khung khẽ cau mày, khẽ chửi một tiếng:“Phế vật!”
Nữ linh kiếm sư sắc mặt trắng nhợt, tay che vai trái không dám lên tiếng, cúi đầu lui sang một bên.
"Lý hộ vệ, giết hắn đi." Liễu Nguyệt Khung nhìn về phía Trương Tể, mắt lộ ra sát khí.
"Vâng." Một linh kiếm sư trung niên từ sau lưng cất bước tiến lên, khí tức trên thân cũng là một gã lục giai linh kiếm sư!
Trương Tể hai mắt hiện lên một tia quyết đoán, khẽ quát một tiếng: "Động thủ!"
Sau lưng đối phương ba gã ngũ giai linh kiếm sư cùng sáu gã tứ giai linh kiếm sư đồng loạt tiến lên một bước, linh kiếm rời khỏi vỏ, quỷ dị ở chỗ khí cơ của bọn họ lập tức liên kết lại với nhau, phảng phất hóa thành một người, sau đó đồng thời hướng về phía trước chém xuống, chín đạo kiếm khí ngưng tụ thành một luồng kiếm khí dài vài chục trượng, uy lực đạt tới thất giai!
"Kiếm trận!?" Lão giả sau lưng Liễu Nguyệt Khung chưa từng động thủ với thất giai linh kiếm sư nên biến sắc, linh kiếm bên hông rời khỏi vỏ, một tầng linh quang màu đen hiển hiện hóa thành một cái hư ảnh Huyền Quy cực lớn chắn phía trước.
Kiếm khí va chạm với hư ảnh Huyền Quy linh quang màu đen phía trên chấn động kịch liệt, nhưng cuối cùng không bị phá vỡ, đem đạo uy lực có thể so với thất giai linh kiếm sư này hóa giải sạch sẽ.
Lão giả sắc mặt vừa mới thả lỏng, lập tức lại đại biến, bởi vì khí cơ của hắn bao phủ Trương Tể suốt đột nhiên biến mất trong linh giác! Tiếp theo một đạo ảo ảnh đột ngột hiện ra trước mặt hắn, sau đó nhanh chóng ngưng thực, đúng là Trương Tể vừa biến mất.
Lúc này Trương Tể tay cầm hai thanh linh kiếm, trong đó một thanh linh kiếm bên trên hiện ra một đầu Ngân Lang hư ảnh, linh lực uy áp khổng lồ khiến cho thất giai linh kiếm sư đều cảm thấy kinh hãi.
"Huyễn Lang Kiếm!" Lão giả nghẹn ngào kêu lên, sắc mặt lập tức ảm đạm, nhưng hắn cũng không hề khoanh tay chịu chết, toàn lực thúc dục linh kiếm bản thân, Huyền Quy hư ảnh càng thêm ngưng thực.
Trương Tể cầm trong tay "Huyễn Lang Kiếm" trực tiếp hướng về cổ họng lão giả đâm tới, linh kiếm đâm vào Huyền Quy hư ảnh ở bên trong, hai luồng linh lực thuộc tính bất đồng va chạm ma sát với nhau, phát ra tiếng sét đánh đùng đoàng, trong không khí có thể thấy được một bạc một đen hai đạo linh quang dây dưa cùng một chỗ triệt tiêu lẫn nhau, người chung quanh bị linh áp khổng lồ bức lui.
"Ô!" Lão giả hai mắt trợn lên cuối cùng nổi giận gầm lên một tiếng, mũi linh kiếm kia chầm chậm tiến về phía trước cuối cùng dừng lại cách cổ họng của hắn một ngón tay. Cánh tay Trương Tể kịch liệt run rẩy, một dòng máu theo khóe miệng chảy xuống, nhưng vẫn không cách nào tiến thêm được nữa.
"Ha ha ha ha! May mắn là vết thương cũ của ngươi chưa lành, lực đạo không đủ cho nên kiếm khí thúc dục không được như ý, hiện tại đã hết sức rồi hả? Cút cho ta!" Lão giả hét lớn một tiếng, linh quang màu đen đại thịnh, Huyền Quy đột nhiên thoáng giãy dụa, từ từ đem Huyễn Lang Kiếm ép ra ngoài.
Trương Tể lùi lại bảy bước, sau đó thổ huyết, cưỡng ép kinh mạch chưa khỏi hẳn thôi động kiếm khí khiến phủ tạng của hắn bị thương nghiêm trọng. Nhìn thấy lão giả đắc ý, trên mặt Trương Tể tràn đầy cay đắng, trời không chiều lòng người, một kích trong tình thế bắt buộc lại bị địch nhân ngăn trở, hắn không nghĩ tới đối phương lại là một gã linh kiếm sư thiên về phòng ngự, thế cho nên thất bại trong gang tấc.
Liên tiếp hai lần đẩy hắn vào nguy hiểm, trong mắt Liễu Nguyệt Khung đã tràn đầy lệ khí, chẳng muốn lo lắng hậu quả nữa quát lạnh nói: "Giết! Ngoại trừ nữ nhân kia một tên cũng không tha!"
Mười mấy tên linh kiếm sư ở sau lưng lại không hề mất đi lý trí, ăn hiếp quả phụ của một hầu tước thất thế cũng chẳng có gì to tát, nếu thật sự đem đối phương giết sạch chỉ sợ hoàng thất Triệu quốc sẽ không chịu để yên, dù sao cũng là thể diện của triều đình. Nhưng muốn chống lại mệnh lệnh vị Thiếu chủ này lại càng không được, hơn mười người nhìn nhau, bất chấp hậu quả gia nhập chiến trường.
Gần một trăm kiếm sĩ thực lực tam giai chống lại những tên hộ vệ tứ giai đều không có hi vọng gì, hoàn toàn bị áp chế, quân số nhanh chóng sụt giảm, nếu như bọn họ không quen thuộc phối hợp chém giết trên chiến trường, lại có thêm chín gã linh kiếm sư san sẻ một phần áp lực, chỉ sợ trong chớp mặt toàn quân bị diệt.
Trong đình viện kiếm khí kích động, lão giả thất giai linh kiếm sư kia thu tay lại mà đứng, cũng không muốn ra tay, linh kiếm sư cấp cao chỉ giao đấu với linh kiếm sư cấp cao mà thôi, Trương Tể do nữ linh kiếm sư kia cùng trung niên lục giai linh kiếm sư hợp lực chống lại. Vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới nên hắn nhất thời bị áp chế.
Liễu Nguyệt Khung biết tình cảnh đã nằm trong tầm khống chế, cười lạnh một tiếng sải bước đi về phía Phương Nhu.
:yy67:
:oe75:
Truyền Kiếm Truyền Kiếm - Văn Mặc