Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Triền Miên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 32
- T
ôi dọn cơm được chưa ạ?
Nam nhân đeo kính đang chăm chú đọc báo liền ngẩng lên nhìn người giúp việc đối diện, gật đầu đồng ý. Hắn nhướng mày quan sát phía cửa ra vào một lúc mới chậm rãi đứng dậy đi tới bàn ăn.
- Hôm nay là cuối tuần, Kim tiên sinh có ở lại đây dùng cơm chiều không thưa ngài?
- Chắc là có!
Hạ nhân đều im lặng lui cả ra ngoài, trong phòng chỉ còn một mình Triệu Khuê Hiền. Hắn ngán ngẩm nhìn trên bàn đầy ắp cao lương mỹ vị, nhất thời chẳng còn cảm giác thèm ăn nữa.
Khuê Hiền hiện tại thật giống người già, chế độ ăn uống, nghỉ ngơi rất điều độ. Bảy giờ sáng bắt đầu rời giường đến công viên tản bộ, nhìn thấy ván cờ tướng đánh dở nào lại dừng chân ngắm nghía, một ngày cứ qua đi trong tĩnh lặng như thế.
Dạo này không thấy Tiếu Đường đến đây nữa, Khuê Hiền cũng chẳng gọi điện, chỉ gửi tin nhắn hỏi xem y có tới hay không, lần nhận tin đáp trả "Chúng ta sẽ nói chuyện sau" của y chắc phải từ đầu tháng trước rồi đi.
Kì thật, Tiếu Đường dù đối xử với hắn ra sao hắn cũng không để tâm, bởi y nào có phải người kia...
Gần đây Khuê Hiền thường xuyên mơ về Thịnh Mẫn, trong giấc mộng sẽ hiện lên cảnh tượng Thịnh Mẫn đứng trước mặt mình ngượng ngùng cúi đầu, bầu má mũm mĩm hơi ửng đỏ.
Xuất thần thật lâu, Khuê Hiền dùng sức vò tóc muốn xua hình ảnh đó ra khỏi tâm trí. Từ ngày cậu rời khỏi, hắn chưa từng có đêm nào ngủ được ngon, những giấc mộng chập chờn cứ mãi ám ảnh hắn.
"Thịnh Mẫn, hiện giờ anh đang ở đâu? Chúng ta đã hết cơ hội làm lại từ đầu rồi sao?"
Đột nhiên phòng khách có tiếng động, quay đầu lại liền thấy Tiếu Đường đang đứng dựa vào cánh cửa, biểu tình lạnh nhạt.
- Tôi đến thu dọn đồ đạc. – Y hờ hững thông báo.
Nửa năm trước, sau khi phẫu thuật thành công, Tiếu Đường trở lại Trung Quốc tiếp tục công tác, còn Khuê Hiền quyết định chuyển về ngôi nhà nhỏ hắn ở cùng Thịnh Mẫn trong suốt thời gian bị mù.
Dù gia đình không tiếp tục cản trở, nhưng trong lòng hai người chung quy vẫn có khúc mắc. Tiếu Đường chỉ những lúc nghỉ phép mới rẽ qua, bình thường đều là Khuê Hiền một mình một nhà.
- Hiện tại mới phát hiện, trong nhà anh đồ vật liên quan đến tôi chẳng có bao nhiêu!
Tiếu Đường bước tới gần, tay kéo theo vali hành lý. Im lặng thật lâu, Khuê Hiền mới từ trên ghế sô pha đứng lên, có lẽ là do di chứng từ cuộc phẫu thuật, phản xạ của hắn hiện tại đặc biệt chậm chạp.
- Sắp tới cậu định ở đâu?
Tiếu Đường nhìn hắn cười lạnh:
- Liên quan gì tới anh? Không phải chính anh nói chia tay sao, còn quản tôi làm gì?
Khuê Hiền sửng sốt cau mày.
- Hừ... – Tiếu Đường bực tức ném vali sang một bên, nghiêng người dựa lưng vào vách tường đối diện, oán hận nhìn chằm chằm hắn.
- Anh nhẫn nhịn lâu như vậy mới nói chia tay, chắc bởi muốn bồi thường cho tôi vì đã giúp anh chữa khỏi mắt hả? – Thanh âm y cất lên đầy sắc bén.
- Không phải!
- Không ư? Đừng tiếp tục dối trá nữa, anh vẫn luôn cho rằng khi ở Mĩ là tôi đuổi anh ta đi, hại anh một năm nay đều tìm không thấy...Có phải hay không?
Khuê Hiền lặng thinh, Tiếu Đường chứng kiến thái độ người trước mặt liền tự giác coi đó chính là thừa nhận.
Y kích động hét to, thanh âm chất chứa phẫn nộ:
- Tôi chưa từng làm ra chuyện nhẫn tâm ấy. Nếu muốn đuổi Thịnh Mẫn đi, tôi việc gì phải chờ lâu như thế?
Hắn tiếp tục duy trì im lặng, thần trí chẳng biết đã lưu lạc tới phương trời nào.
- Người ép Thịnh Mẫn chạy trốn, không phải tôi, mà chính là anh, anh hiểu không! – Y lạnh lùng chỉ trích.
Tay hắn chán nản buông thõng, ánh mắt mờ mịt thẫn thờ.
- Tôi đi đây, khỏi tiễn!
Tiếu Đường xoay người lách qua Khuê Hiền, đi về hướng cửa.
- Để tôi tiễn cậu một đoạn! – Hắn nhẹ nhàng đề nghị.
- Không cần, tự lo chuyện của mình đi!
Tiếu Đường bước lên phía trước, đặt tay ở nắm cửa, đột nhiên như nghĩ tới điều gì liền quay đầu. Khuê Hiền lúc này mới nhìn rõ, tuy trên mặt y vẫn giữ vẻ quật cường kiên nghị nhưng trong mắt lại hàm chứa đầy lệ.
Y mím chặt môi, thanh âm bởi vì kìm nén tiếng khóc mà có chút vặn vẹo.
- Triệu Khuê Hiền, tôi hận anh!
Cửa mở rộng, gió lạnh len vào tràn ngập khắp căn nhà. Hắn chậm rãi xoay người đi tới bên cửa sổ, thân ảnh Tiếu Đường vừa lúc tiến vào trong tầm mắt. Y kéo hành lý bước đến chiếc xe màu đen, một nam nhân mở cửa xe đỡ vali hộ y, sau đó chiếc xe dần dần chạy xa.
o O o
Chẳng mấy chốc đã tới Giáng Sinh, Khuê Hiền sững sờ nhìn vị khách không mời mà đến đứng trước cửa nhà mình – Lý Hách Tể.
Hách Tể bây giờ thay đổi rất nhiều so với quá khứ, dáng người cao gầy trong bộ âu phục đen tuyền, tóc màu rượu vang trông thực lịch lãm. Hắn vừa vào nhà liền tiến gần tới quan sát người kia, sau đó đưa tay quơ quơ:
- Đã nhìn thấy thật rồi à?
Khuê Hiền cười cười, gật đầu.
- Một mình ngươi ở đây sao? – Hách Tể nhìn khắp nhà thăm dò.
- Ừ!
Người đối diện há hốc mồm tỏ vẻ kinh ngạc. Khuê Hiền mất tự nhiên, nhướn mắt liếc hắn:
- Ngươi đến đây làm gì?
Tuy tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng Khuê Hiền vô cùng bối rối, dù sao người đàn ông trước mặt cũng có quan hệ vô cùng mật thiết với Thịnh Mẫn.
- Tới thăm ngươi một chút a! – Hách Tể bĩu môi xem thường – Thử xem ngươi đã hết mù thật hay chưa.
Khuê Hiền không thèm tính toán với hắn, thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện.
- Người yêu bé nhỏ của ngươi đâu? – Hắn hất hàm hỏi.
- Chia tay rồi!
- À... – Hách Tể cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó liếc mắt giảo hoạt – Là ai đá ai? – Hắn cười thực sung sướng, thái độ hả hê khi thấy người khác gặp họa.
- Rốt cuộc ngươi tới đây có chuyện gì?
- Ngươi cho rằng ta tới ôn chuyện hả? Biết rõ rồi còn cố hỏi!
Khuê Hiền mặt lạnh tanh, trong lòng tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn tỉnh bơ.
- Đáng lẽ ta không nên xuất hiện, nhưng bởi không đành lòng nhìn ngươi như vậy...
Trước sự trào phúng của Hách Tể, Khuê Hiền chẳng hề phản ứng, tựa hồ còn đắm chìm trong câu nói vừa rồi.
- Ngươi không muốn biết Thịnh Mẫn hiện tại ra sao ư?
Khuê Hiền trong lòng cười khổ, mỗi câu Hách Tể nói giống như hàng tấn đá đè nặng lên tâm trí hắn.
- Ngươi biết anh ấy ở đâu?
Hách Tể thu lại nụ cười, trầm mặc đáp:
- Ta đương nhiên biết, nhưng ta không rõ liệu mình có đủ hảo tâm để nói cho ngươi hay không?
Khuê Hiền hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn:
- Đừng lằng nhằng nữa, mau nói đi!
- Nói ra để ngươi tìm được rồi tiếp tục vứt bỏ cậu ấy sao?
- Ngươi chỉ cần tiết lộ hiện tại anh ấy sống thế nào thôi!
- Xem kìa, thực dễ kích động, ta đúng là điên rồi mới đi lo lắng thừa thãi! – Hắn khinh thường quay mặt đi.
- Ta sẽ đối tốt với anh ấy!
- Hừ, trước đây ta đem Thịnh Mẫn giao cho ngươi, ngươi không nói một tiếng liền bỏ rơi cậu ấy! – Ánh mắt Hách Tể chất chứa phẫn nộ.
- Người khiến ta rời đi chẳng phải là ngươi sao?
- Là ta???
- Đúng, chính là ngươi! – Hắn hậm hực đáp trả – Xem ra ngươi đã quên?
Hách Tể hồ nghi nhìn chằm chằm Khuê Hiền, điệu bộ hoàn toàn không nhớ chút gì.
- Ngày đó, ngươi đã gọi điện chất vấn ta vì sao phải cướp đi Thịnh Mẫn. Còn nói, một người mù ngay cả bản thân còn không tự lo được, làm thế nào có thể mang đến hạnh phúc cho anh ấy...
Hách Tể ngớ người ngồi im tại chỗ.
- Lúc ấy ngươi uống rượu, khó trách bây giờ lại quên mọi thứ. Bất quá ngươi nói rất đúng, Thịnh Mẫn theo ta phải chịu biết bao khổ cực, anh ấy cần được hạnh phúc, không nên tiếp tục ở bên cạnh ta như người giúp việc nữa.
- Ý của ngươi là? – Hách Tể tựa hồ vẫn còn nghi hoặc.
- Ta yêu Thịnh Mẫn, muốn chăm sóc anh ấy, cùng anh ấy sống tới đầu bạc răng long...Liệu ta có còn cơ hội không.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Triền Miên
Công Khắc
Triền Miên - Công Khắc
https://isach.info/story.php?story=trien_mien__cong_khac