Trên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
[7]
êm ấy không xảy ra chuyện gì cả. Mọi người đi ngủ. Hôm sau mới có chuyện. Buổi chiều, Dean và tôi đến trung tâm Denver làm mấy việc lặt vặt và ra phòng du lịch kiếm xe đi New York. Chiều muộn hai thằng mới trên đường quay về nhà Frankie. Ngược đường Broadway, Dean bỗng lừ đừ bước vào một nhà hàng bán đồ dùng thể thao, lặng lẽ chôm một quả bóng mềm, rồi bước ra, vừa đi vừa tung quả bóng trên tay. Không ai chú ý, không một ai chú ý đến những việc thế này. Đó là một buổi chiều nóng, ngột ngạt. Chúng tôi vừa đi vừa tung bóng cho nhau. “Nhất định ngày mai ra phòng du lịch sẽ kiếm được xe.”
Một cô bạn tặng cho tôi một lít whisky ngô Old Grand-Dad. Tôi bèn đem về nhà Frankie uống. Phía bên kia bãi ngô sau nhà, có một em rất xinh mà Dean đã cố gắng cưa cẩm ngay từ lúc mới chân ướt chân ráo đến đây. Giông tố bắt đầu nổi lên. Hắn đã ném quá nhiều đá lên cửa sổ nhà em khiến em khiếp đảm. Trong lúc mọi người uống whisky ngô trong phòng khách giữa đám chó chạy lăng quăng, đồ chơi vứt lung tung và buôn những chuyện buồn tẻ, Dean chuồn ra cửa sau, băng qua cánh đồng ngô ném đá và huýt gió. Janet cũng lẻn ra để xem thử có chuyện gì. Bỗng thấy Dean quay lại mặt tái nhợt. “Chết rồi ông ơi, mẹ con bé vác súng đuổi theo tôi, và kéo theo cả một lũ choai choai định tẩn cho tôi một trận giữa đường.”
“Cái gì? Thế họ đâu?”
“Đang ở đằng sau bãi ngô ấy.” Dean đang say mèm và bất cần đời. Chúng tôi ra khỏi nhà hết và vượt qua bãi ngô dưới ánh trăng. Tôi nhìn thấy một đám người đang đứng lố nhố trên mặt đường bụi bặm.
“Chúng nó kia kìa!” Tôi nghe thấy tiếng họ nói.
“Từ từ đã nào,” tôi nói. “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Bà mẹ đứng ở đằng sau, tay vác khẩu súng tổ chảng.
“Thằng bạn mất mả của anh đã làm phiền chúng tôi từ lâu rồi. Tôi không phải loại người cứ động một tí là phải đi trình cảnh sát. Nếu nó ló mặt ra đây một lần nữa thì tôi sẽ bắn tan xác.” Bọn choai choai quây lại, tay lăm lăm nắm đấm. Tôi cũng đang say xỉn, tôi cũng bất cần đời, nhưng dù sao cũng phải có mấy lời trấn an.
“Cậu ấy không làm thế nữa đâu. Tôi sẽ canh chừng nó, em trai tôi ấy mà, và nó nghe lời tôi lắm. Xin hãy cất súng đi, chấp vặt làm gì.”
“Cứ ló mặt ra đây là biết tay tôi liền!” tiếng bà mẹ vang lên dứt khoát trong bóng đêm. “Chừng nào ông ấy nhà tôi về, tôi sẽ nói ông ấy để mắt đến các người.”
“Không cần phải làm thế, thằng em tôi sẽ không dám gây rối nữa, các vị hiểu chứ? Giờ thì đừng ai làm huyên náo lên nữa, đâu vào đấy cả rồi.” Dean cứ làu bàu chửi thề sau lưng tôi. Con bé từ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra. Trước đây tôi từng quen biết sơ sơ mấy người này, họ có phần tin tôi và đã dịu dịu đi một chút. Tôi bèn khoác tay Dean rồi quay gót trên những luống ngô đẫm ánh trăng.
“Hi hi!” hắn gào lên. Tôi sẽ say đêm nay.” Chúng tôi về lại chỗ Frankie và lũ nhóc. Bỗng Dean lại điên lên khi nghe một đĩa nhạc mà con bé Janet vừa đặt vào máy, hắn giằng lấy cái đĩa và đập nó lên đầu gối vỡ tan: đó là một đĩa nhạc dân gian. Trong nhà còn có một đĩa nhạc cũ, đĩa “Congo Blues” của Dizzy Gillespie, phần trống đệm là của Max West, một đĩa hát Dean rất mê. Đĩa này là do tôi cho Janet hồi trước. Thấy nó khóc dữ quá, tôi bèn bảo nó đi lấy đĩa “Congo Blues” và cứ nhè vào đầu hắn mà đập cho tan ra. Nó đi tìm đĩa nhạc và làm theo lời tôi bảo. Dean cứ há hốc miệng như một thằng ngớ ngẩn, nhưng vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Mọi người đều cười ồ lên. Thế là thu xếp ổn cả. Lúc đó Frankie bỗng nổi hứng muốn ra quán uống thêm bia. “Đi nào,” Dean hưởng ứng liền. “Khỉ thật, nếu cô mua cái xe tôi bảo hôm thứ Ba thì bây giờ ta đâu phải cuốc bộ.”
“Tôi không thích cái xe khốn kiếp đấy!” Frankie gào. Bọn nhóc khóc ầm lên. Sự vĩnh cửu cô đặc như con bướm đêm ủ ê trong căn phòng điên rồ ố màu đầy những mảng giấy dán tường buồn bã, ánh đèn hồng và những khuôn mặt kích động. Thằng nhóc Jimmy sợ, tôi đặt nó ngủ trên đi văng rồi buộc con chó cạnh đó. Frankie lè nhè giọng rượu phôn gọi taxi. Trong khi chờ xe, cô bạn của tôi gọi đến. Nàng có một người anh họ đã khá khá tuổi không khoái tôi lắm. Hồi trưa tôi viết cho Old Bull Lee một lá thư, lúc đó hắn đang ở Mexico City, kể về cuộc phiêu lưu của Dean và tôi ở Denver. Tôi viết: “Tôi có một con bạn biếu tôi đủ cả whisky để uống, tiền để xài, và đãi tôi bữa tối thịnh soạn.”
Tôi đã ngớ ngẩn nhờ gã anh họ của nàng gửi lá thư đó đi sau khi chén một con gà quay ở nhà nàng. Hắn bóc thư ra xem trộm rồi đưa ngay cho nàng để chứng minh tôi là một kẻ lợi dụng. Thế là giờ đây nàng khóc lóc phôn cho tôi, nói rằng không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa. Rồi thằng anh họ cướp lấy máy và gọi tôi là thằng vô lại. Trong khi xe taxi bóp còi inh ỏi ngoài cửa, bọn nhóc gào khóc, chó thi nhau sủa và Dean còn mải nhảy đầm với Frankie, tôi phun vào điện thoại tất cả những câu chửi thề thô tục và bẩn thỉu nhất mà mình nhớ được, sáng tác thêm một đống câu mới, và trong cơn điên tiết say máu, tôi rủa cả hai người bên kia đầu dây chết hết đi, cúp máy đánh cái rầm rồi ra ngoài say xỉn tiếp.
Bọn tôi chen nhau ra khỏi taxi ở một quán ven đường, một cái quán nhà quê gần vùng núi, bước vào và gọi bia. Mọi thứ đang dần sụp đổ, và để khiến mọi thứ thêm phần điên rồ đến không thể tưởng tượng được, một gã quái gở đang phê xuất hiện ở quầy bar; gã khoác tay Dean, nhìn vào mặt hắn mà rên rỉ, thế là Dean lại điên lên, đổ mồ hôi đầm đìa và mất hết lý trí. Và để sự hỗn loạn nghẹt thở đó tăng thêm nữa, một lát sau Dean biến mất. Hắn chôm luôn một cái xe đậu ở trước cửa quán, phóng xuống khu trung tâm, lát sau quay về với một cái xe khác còn mới hơn. Trong quán rượu, tôi chợt ngước lên thấy mấy tên cớm và một đám đông lố nhố ngoài cửa, trong lấp loáng ánh đèn báo động của xe cảnh sát. Tất cả đang bàn tán chuyện cái xe bị đánh cắp. “Có kẻ trộm ô tô quanh đây!” một tên cớm nói. Dean đứng ngay sau lưng hắn ta, lắng nghe và nói, “À phải, à phải.” Bọn cớm rút ra ngoài kiểm tra. Dean vào quán, lại lắc lư thác loạn cùng thằng bạn cô hồn vừa quen biết. Cha này vừa cưới vợ xong, cô dâu đang đợi hắn đâu đó trong lúc hắn đang say mềm. “Ôi, trời ơi, cha này vĩ đại nhất thế giới!” Dean nói. “Sal, Frankie, lần này tôi phải chôm hẳn một con thật xịn. Tất cả sẽ lên xe, cả Tony nữa” (thằng cha quái thai kia) “và ta làm một chuyến lên núi.” Thế là hắn biến ra ngoài. Cùng lúc đó, một tên cớm xộc vào, nói là chiếc xe bị đánh cắp ở trung tâm Denver hiện đậu ngay trước cửa quán. Người ta túm tụm lại để bàn tán. Tôi nhìn qua cửa sổ thấy Dean nhảy vào xe đậu gần nhất và vút đi mà chẳng ai để ý đến. Vài phút sau, hắn quay về với một chiếc hoàn toàn khác, một con mui trần mới coong. “Thấy nó đẹp chưa!” hắn nói khẽ vào tai tôi. “Cái xe thổ tả kia ho nhiều quá, tôi phải vứt lại ở chỗ ngã tư, và nhìn thấy con xe ngon lành này trước một trang trại. Lên nào, tất cả nhổ neo thôi!” Tất cả những cay đắng và thác loạn trong toàn bộ cuộc đời Dean bùng nổ trong hắn như sấm sét. Mặt hắn đỏ lựng lên, nhễ nhại mồ hôi.
“Không, tôi sẽ không dây với xe ăn cắp.”
“Thôi nào, anh bạn! Tony sẽ đi cùng tôi, đúng không Tony phi thường thân yêu?” Và Tony - cái linh hồn lạc lối gầy gò, tóc đen, mắt trong veo, miệng rên rỉ, mép sủi bọt ấy - dựa hẳn vào Dean, lảm nhảm và lảm nhảm, bởi tự nhiên hắn mệt, rồi vì một lý do kỳ quặc mang tính trực giác nào đó, hắn phát hoảng trước Dean, hất tay Dean ra và lảng đi thật nhanh, mặt co rúm lại vì sợ hãi. Dean cúi đầu xuống, toát mồ hôi. Hắn nhảy phắt lên xe, nổ máy. Frankie và tôi thấy một chiếc taxi trước quán và quyết định về nhà. Trong lúc xe đưa chúng tôi chạy trong bóng tối dày đặc của đại lộ Alameda, con đường tôi từng rong ruổi như một linh hồn lạc lối suốt bao đêm trong những tháng hè vừa qua, hát, rên rỉ, uống ánh sao trời và đổ từng giọt mồ hôi từ tận trái tim xuống mặt đường nóng bỏng, tôi bỗng thấy Dean xuất hiện ngay phía sau, trong con mui trần vừa đánh cắp được và cứ bóp còi inh ỏi, vừa la hét vừa dồn cái taxi sát vào lề đường. Mặt gã lái xe tái mét.
“Bạn tôi ấy mà,” tôi nói. Bỗng Dean chán chúng tôi và cho xe lao vọt lên chín mươi dặm một giờ, đám bụi mù cuốn theo khói xe. Hắn ngoặt vào đường về nhà Frankie, đậu trước cửa nhà; rồi cũng bất ngờ như vậy, hắn lại vọt xe lên, quay ngoắt lại, trở lại thành phố, trong khi chúng tôi xuống taxi và trả tiền xe. Một lát sau, trong khi chúng tôi bồn chồn đứng đợi hắn trong khoảng sân tối, lại thấy hắn quay về với một cái xe khác, một con hai chỗ xập xệ, lảo đảo bước ra, đi thẳng vào nhà và nằm lăn ngay ra giường, say không động đậy. Thế là một cái xe ăn cắp nằm chình ình ngay trước cửa nhà.
Cần phải đánh thức hắn dậy, tôi không thể nổ máy để giấu cái xe vào một xó xa xa được. Hắn ngật ngưỡng ra khỏi giường, mặc mỗi cái quần đùi và cả hai ngồi vào xe; bọn nhóc cứ thò đầu qua cửa sổ mà cười hinh hích. Chúng tôi cho xe phóng đi, bay qua cả mấy hàng cỏ linh lăng cuối đường, rồ máy lao đi cho đến khi cái xe không đi nổi nữa mà nằm thoi thóp bên một gốc cây gỗ gòn gần nhà máy xay cũ. “Không thể đi xa hơn được nữa,” Dean nói như không, ra khỏi xe, quay về qua lối bãi ngô, cứ quần đùi đi bộ dưới ánh trăng. Chúng tôi về đến nhà và hắn lại ngủ ngay. Tất cả cứ rối tinh rối mù, Denver, cô bạn tôi, xe ăn cắp, bọn nhóc, nàng Frankie tội nghiệp, cái phòng khách lăn lóc những vỏ bia. Tôi cố chợp mắt. Thỉnh thoảng tiếng dế kêu lại khiến tôi choàng dậy. Trong đêm, những vì sao miền Tây, như tôi từng thấy ở Wyoming, to như những chùm pháo bông và cô đơn như hoàng tử Dharma, kẻ từng đánh mất khu rừng của tổ tiên và đang chu du qua không gian giữa các ngôi sao đầu mút ở phần đuôi chòm Đại Hùng Tinh, cố tìm lại khu rừng đó. Cứ thế chúng chậm rãi điều khiển đêm, và rồi, rất lâu trước khi mặt trời bắt đầu mọc lên, một mảng trời đỏ vĩ đại đã xuất hiện trên sa mạc xa xa về phía Tây Kansas và tiếng chim bắt đầu lảnh lót trên thành phố Denver.
Trên Đường Trên Đường - Jack Kerouac Trên Đường