Thiên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 33
iao thông ở Lake Shore Drive chậm như rùa bò, và Meredith thấy mình lo lắng, hy vọng là thời tiết, đang chuyển sang u ám, không phải là điềm báo trước cho những chuyện sắp xảy ra. Mưa trộn với tuyết bắt đầu rơi khi cô lái xe khỏi ga ra, và gió đang gào rít như nữ thần báo tử khi nó đánh vật với xe của cô. Trước mắt cô là một biển mênh mông những ánh đèn đỏ ở sau xe; về phía đông, Hồ Michigan chắc chắn là đang nổi sóng dữ dội như một nồi nước sôi.
Bên trong chiếc xe ấm áp của cô, Meredith cố gắng tập trung vào những lời đầu tiên cô sẽ nói khi nhìn thấy anh - một điều gì đó sẽ xoa dịu cơn phẫn nộ của anh và thuyết phục anh để cho cô ở lại. Chuyện gì đó chung chung. Thật khôn khéo. Khiếu hài hước của cô, đã không có nhiều dịp để thể hiện gần đây, chọn thời điểm không thích nhất đột ngột vẽ ra viễn cảnh cô gõ cửa căn hộ của anh, và khi anh mở nó, vẫy khăn trắng ngay trước mặt anh yêu cầu một thoả thuận ngừng bắn.
Hình ảnh quá ngớ ngẩn đó làm cho cô mỉm cười, nhưng suy nghĩ kế tiếp làm cô rên rỉ trong sự hoang mang: trước khi cô có thể đi được đến cửa nhà anh, cô chắc chắn sẽ phải đi qua được nhân viên bảo vệ luôn có mặt tại tất cả các toà nhà sang trọng để bảo vệ người thuê của họ. Nếu tên của cô không có trong danh sách khách được mời, họ sẽ không bao giờ để cho cô đến gần thang máy.
Bàn tay của cô siết chặt theo phản xạ trên vô lăng; sự hoảng sợ và bực bội bắt đầu tràn ngập trong cô, và cô hít một hơi thở dài, bình tĩnh lại. Hàng dài xe hơi bắt đầu dịch chuyển, và cô đạp ga. Bằng cách nào đó, phải có cách, cô chỉ còn cách lừa phỉnh để có thể qua mặt được nhân viên bảo vệ.
Nếu hệ thống an ninh của Berkeley Towers như bất cứ những dinh thự sang trọng khác, thì chuyện đó sẽ không dễ dàng. Người gác cửa có lẽ sẽ cho cô đi vào đại sảnh, nơi người bảo vệ sẽ hỏi tên cô. Anh ta sẽ nhìn vào danh sách tên của những vị khách được mời của nhiều người thuê khác nhau, và khi anh ta không tìm thấy tên của cô trên đó, anh ta sẽ đề nghị cô gọi điện thoại Matt. Và đó là một vấn đề. Cô không biết số điện thoại của Matt, cho dù là cô có, cô tin chắc là bây giờ anh sẽ không chịu gặp cô. Bằng cách nào đó, cô phải lừa được người bảo vệ và đi lên đến căn hộ nằm trên tầng trên cùng mà không đánh động Matt trước khi cô đến được đó.
Hai mươi phút sau, khi Meredith thắng xe dừng lại ngay phía trước toà nhà của Matt, cô vẫn không chắc cô sẽ làm chuyện đó như thế nào, nhưng cô phải bắt đầu bằng một kế hoạch nào đó.
Người gác cửa chạy ra đón cô với cái dù để che mưa cho cô, và cô đưa cho anh ta chùm chìa khoá xe của cô, sau đó cho tay vào trong cặp táp và lấy ra một phong bì to đựng thư từ của cha cô.
Từ khi cô bước vào bên trong đại sảnh sang trọng và đi đến bàn tiếp tân, mọi việc diễn ra chính xác như cô đã lo sợ và lường trước. Nhân viên bảo vệ mặc đồng phục hỏi tên cô, sau đó anh ta kiểm tra danh sách trên bàn làm việc của anh ta và khi không tìm thấy tên cô, anh ta chỉ cái điện thoại màu vàng ngà trên bàn làm việc của anh ta "Tên cô dường như không có trong danh sách đêm nay, cô Bancroft. Nếu cô muốn sử dụng điện thoại này, cô có thể gọi cho ông Farrell. Tôi cần được ông ấy cho phép mới có thể cho cô lên đó. Tôi xin lỗi vì sự phiền toái này."
Anh ta chỉ 23 hoặc 24 tuổi, cô nhận ra với sự nhẹ nhõm; do đó có khả năng anh ta sẽ dễ bị cô lừa hơn là những người lớn tuổi, những nhân viên bảo vệ rất nguyên tắc. Meredith tặng cho anh ta một nụ cười có thể làm tan chảy cả gạch. "Không cần phải xin lỗi đâu." Cô nhìn lướt qua bảng tên trên ngực áo đồng phục của anh ta. "Tôi hoàn toàn hiểu, Craig. Tôi có số điện thoại trong sổ địa chỉ của tôi"
Nhận thức được cái nhìn ngưỡng mộ của anh ta, Meredith lục trong túi xách Hermes của cô, tìm kiếm, chỉ tỏ vẻ tìm kiếm, cuốn sổ địa chỉ nhỏ của cô. Với một nụ cười hối tiếc khác, cô lục qua túi xách của cô, sau đó cô vỗ nhẹ cái túi áo choàng của cô, và sau cùng là cô nhìn vào phong bì. "Ồ, không chứ!" cô thốt ra, nhìn sầu não "Sổ địa chỉ của tôi. Tôi không có nó ở đây! Craig, ông Farrell đang đợi các giấy tờ này" Cô giơ cái phong bì lớn lên. "Anh phải để cho tôi đi lên đó."
"Tôi biết," Craig thì thầm, tia nhìn của anh ta soi vào khuôn mặt xinh đẹp, thảm não của cô, sau đó anh ta kềm lại. "Nhưng tôi không thể. Nó sai với quy định."
"Tôi thật sự phải đi lên đó," cô khẩn khoản, và rồi, bởi vì cô quá tuyệt vọng, cô làm một điều mà cô không bao giờ thường làm. Meredith Bancroft, người quý giá sự riêng tư của cô và rất ghét lợi dụng tên tuổi của mình, nhìn thẳng vào mặt chàng trai trẻ và nói với một nụ cười đột ngột, "Tôi đã gặp anh ở một nơi nào đó?Tôi biết là tôi có. Vâng, dĩ nhiên - trong cửa hàng!"
"Cửa hàng nào?"
" Bancroft & Company! Tôi là Meredith Bancroft," cô tuyên bố, co rúm ở bên trong vì giọng điệu hăng hái của cô. Vênh váo. Qúa vênh váo, cô nghĩ.
Craig búng ngón tay của anh ta "Tôi biết điều đó! Tôi biết là tôi đã nhận ra cô. Tôi đã từng nhìn thấy cô trong các bản tin và trong các bài báo. Tôi là một fan hâm mộ nhiệt tình của cô, cô Bancroft."
Môi cô cong lên trước sự hồ hởi, ngưỡng mộ ngây thơ với việc anh ta phản ứng như thể cô là một ngôi sao điện ảnh. "Tốt, bây giờ thì anh biết chắc là tôi không phải là một tội phạm hình sự, anh không thể làm chuyện ngoại lệ cho tôi chỉ một lần này thôi sao?"
"Không." khi cô mở miệng định tranh cãi, anh ta giải thích. "Dù sao thì nó cũng không giúp ích gì được cho cô. Cô không thể rời khỏi thang máy ở tầng trên cùng vì cánh cửa thang máy sẽ không mở ở đó trừ phi cô có chìa khóa hoặc trừ phi có người ở đó nhấn nút mở cho cô."
"Tôi hiểu rồi " Meredith thấy thất bại và chán nản, nhưng lời đề nghị kế tiếp của anh ta gần như làm cho cô ngất đi với sự hoảng sợ.
"Nói cho cô biết những gì tôi sẽ làm," anh ta nói, cầm lấy chiếc điện thoại và nhấn một nút. "Ông Farrell dặn chúng tôi không được gọi cho ông ấy về chuyện khách không có trong danh sách, nhưng tôi sẽ đích thân gọi lên trên đó và nói cho ông ấy biết cô đang ở đây"
"Không!" cô thốt ra, biết những gì anh ta có thể nghe từ Matt. "Tôi - ý tôi là, luật là luật và anh có lẽ không nên phạm luật."
"Vì cô tôi sẽ phạm luật," anh ta nói với nụ cười rộng đến tận mang tai, sau đó anh ta nói vào điện thoại "Đây là nhân viên bảo vệ dưới lầu, ông Farrell. Cô Meredith Bancroft đến đây để gặp ông. Đúng, thưa ông, là cô Meredith Bancroft....Không, thưa ông, không phải là Banker. Bancroft. Ông biết đấy - cửa hàng bách hoá Bancroft."
Không thể chịu đựng được khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta lúc Matt bảo anh ta ném cô ra ngoài, cô đóng ví tiền của cô, dự định rút lui trước khi bị làm cho bẽ mặt.
"Vâng, thưa ông," Craig nói "Vâng, thưa ông, tôi sẽ làm. Cô Bancroft," anh ta nói khi cô bắt đầu quay người lại, "ông Farrell bảo tôi nói với cô..."
Cô nuốt nước bọt. "Tôi có thể tưởng tượng được những điều anh ta bảo anh nói với tôi."
Craig rút chìa khoá thang máy ra khỏi túi của anh ta và gật đầu "Ông ấy bảo cô đi lên trên đó."
Tài xế / vệ sĩ của Matt trả lời tiếng gõ cửa của Meredith, mặc một cái quần đen nhàu nát và một cái áo trắng với tay áo cuộn lại trên cánh tay cuồn cuộn của anh ta. "Hướng này, thưa cô," anh nói với giọng điệu mang âm hưởng vùng Bronx như giọng nói trong phim găng - xtơ vào những năm 1930. Run lên vì căng thẳng và quyết tâm, cô đi theo anh ta băng qua đại sảnh, qua hai cột bằng đã trắng thanh nhã, xuống hai nấc thang, và băng qua nửa phòng khách rộng lớn với sàn đá cẩm thạch trắng, để đến ba cái ghế sofa màu xanh lợt sắp sếp theo hình chữ U rộng xung quanh cái bàn cocktail bằng kính khổng lồ.
Tia nhìn của Meredith bối rối tại bàn cờ và những con cờ đang nằm trên bàn ở phía người đàn ông tóc trắng đang ngồi trên một trong những cái ghế sofa, sau đó trở về người tài xế, người mà cô đóan là đang chơi cờ với người đàn ông kia khi cô đến. Giả thuyết đó được củng cố khi người tài xế đi vòng qua bàn cocktail,ngồi xuống một trong những cái ghế sofa, gác cánh tay của anh ra phía sau ghế, và quan sát cô với vẻ thích thú. Trong sự lúng túng bối rối Meredith nhìn lướt qua người tài xế và rồi tới người đàn ông tóc trắng đang nhìn cô trong sự im lặng lạnh nhạt "Tôi - tôi đến để gặp ông Farrell," cô giải thích.
"Vậy thì hãy mở mắt ra, cô gái!" ông ta cáu kỉnh, đứng lên." Tôi đang ở ngay trước mặt cô"
Meredith nhìn chằm chằm vào ông với vẻ hoàn toàn lúng túng. Ông ốm và gọn, mái tóc dày gợn sóng bạc màu, hàm râu được tỉa gọn gàng, và đôi mắt xanh nhợt nhạt nhìn xuyên qua người khác. "Chắc có lầm lẫn. Tôi đến để gặp ông Farrell..."
"Cô chắc chắn là có vấn đề với tên gọi, cô gái," cha Matt cắt ngang với vẻ coi thường cay đắng. "Tên tôi là Farrell, và cô không phải là Bancroft, nó vẫn còn là Farrell, từ những gì tôi nghe được."
Meredith đột nhiên nhận ra ông là ai, và trái tim cô lỗi nhịp với vẻ thù địch toát ra từ ông. "Cháu...cháu đã không nhận ra bác, bác Farrell," cô nói lắp."Cháu đến là để gặp Matt."
"Tại sao?" ông yêu cầu "Cô muốn cái quái gì vậy?"
"Cháu...Cháu muốn gặp Matt," Meredith tiếp tục dai dẳng, gần như không thể tin người đàn ông to lớn,tráng kiện, giận dữ đó cũng chính là người đàn ông mà cô đã gặp ở trang trại.
"Matt không có ở đây"
Meredith đã trải qua rất nhiều chuyện chiều nay, và cô không có ý định bị cản trở hoặc bị bắt nạt bởi bất cứ một người nào khác."Trong trường hợp đó," cô trả lời," cháu sẽ ở lại cho đến khi anh ấy về."
"cô sẽ phải chờ khá lâu đấy," Patrick nói một cách chế nhạo " Nó đang ở trang trại ở Indiana."
Cô biết đó là lời nói dối."Thư ký của anh ấy nói là anh ấy ở nhà."
"Đó là nhà của nó!" ông nói, tiến lại gần cô. "Cô nhớ chỗ đó phải không cô gái? Cô nên nhớ. Cô đã đi dạo xung quanh, nhìn xuống mũi của cô khi cô nhìn nó."
Meredith đột ngột thật sự sợ hãi bởi sự tức giận đang dồn lại đằng sau sắc mặt cứng nhắc của ông. Cô lùi lại khi ông bắt đầu đi về phía cô."Cháu đã thay đổi ý kiến. Cháu - cháu sẽ đến nói chuyện với Matt một dịp khác." Định rời khỏi, cô quay gót, sau đó há hốc mồm trong sự sợ hãi khi Patrick Farrell kẹp chặt tay cô và xoay cô lại, khuôn mặt giận dữ của ông chỉ cách mặt cô vài centimet. "Cô nên tránh xa Matt ra, cô có nghe tôi nói không! Trước đây cô đã gần như giết chết nó, bây giờ cô sẽ không bước vào cuộc đời của nó và xé nát nó ra thành từng mảnh nữa!"
Meredith cố giật tay cô ra, và khi cô không thể, sự giận dữ lấn át nỗi sợ hãi của cô. "Cháu không muốn con trai của bác," cô thông báo cho ông biết một cách nhạo báng," cháu muốn ly hôn, nhưng anh ấy không chịu hợp tác."
"Tôi không hiểu tại sao nó lại muốn kết hôn với cô ngay từ đầu, và tôi chắc chắn như địa ngục không hiểu là tại sao nó vẫn muốn duy trì cuộn hôn nhân đó với cô bây giờ!" Patrick Farrell phun ra, thả cánh tay cô "Cô thà giết chết đứa con của nó còn hơn là có một tên Farrell tầm thường thật lòng thật dạ tôn sùng cô!"
Đau đớn và tức giận dâng khắp người Meredith, cắt cô như ngàn mũi dao "Sao bác dám nói như thế với cháu! Cháu bị sẩy thai!"
"Cô đã phá thai!" ông la to "Cô đã phá thai khi cô có thai sáu tháng, sau đó cô gửi cho Matt bức điện. Bức điện chết tiệt, sau khi tất cả mọi chuyện đã được làm xong!"
Răng của Meredith cắn chặt chống lại sự đau đớn mà cô đã đóng chặt bên trong suốt nhiều năm qua, nhưng nó không thể nén lại lâu hơn nữa. Nó bùng nổ từ cô, nhắm vào cha của người đàn ông đã gây ra tất cả nỗi đau khổ của cô:"Cháu đã gửi cho anh ấy bức điện là đúng - bức điện bảo với anh ấy rằng cháu bị sẩy thai, và con trai quý báu của bác thậm chí là chưa bao giờ tỏ ra lo lắng và gọi cho cháu!" Trong sự giận dữ điên cuồng, cô có cảm giác nước mắt chực trào ra từ mắt cô.
"Tôi đang cảnh cáo cô, cô gái," ông bắt đầu với giọng điệu thật khủng khiếp, "đừng giở trò với tôi. Tôi biết Matt đã bay trở về để gặp cô, và tôi biết bức điện đó đã nói những gì đó, vì tôi đã gặp nó và tôi đã nhìn thấy bức điện đó!"
Meredith không hiểu ngay tức thì những điều ông nói về bức điện. "Anh ấy - anh ấy đã quay về gặp cháu ư?" cái gì đó rất lạ và ngọt ngào nở rộ trong tim cô, và đột ngột tắt nhanh như khi nó đến. "Đó là lời nói dối," cô nói thẳng thừng. "Cháu không hiểu tại sao anh ấy đã quay trở lại, nhưng không phải để đến gặp cháu, vì anh ấy đã không làm chuyện đó."
"Không, nó đã không gặp cô," ông chế giễu một cách giận dữ. "Và cô biết rõ tại sao nó lại không gặp cô! Cô đã ở chái Bancroft tại bệnh viện, và cô đã ngăn không cho nó vào." Như thể ông cuối cùng sử dụng hầu hết sự tức giận của ông, vai ông rũ xuống, và ông nhìn cô với vẻ bất lực, tuyệt vọng, tức giận."Tôi thề với chúa, tôi không hiểu sao cô lại có thể làm được những chuyện như thế! Khi cô giết chết đứa con của cô, nó buồn đến phát điên lên, nhưng khi cô đã không để cho nó gặp cô, gần như là đã giết chết nó. Nó đã quay về trang trại và ở lại ở đó. Nó đã nói là nó sẽ không quay lại Nam Mỹ. Trong nhiều tuần tôi nhìn nó dìm mình trong chai rượu. Tôi thấy những gì nó đang làm - những gì tôi đã và đang làm với chính bản thân tôi hàng mấy năm trời. Vì vậy tôi làm cho nó tỉnh ra. Sau đó tôi bắt nó quay lại Nam Mỹ để quên cô."
Meredith không nghe những câu nói cuối cùng đó; những tiếng chuông báo động đang bùng nổ trong não cô và vang rền trong tai cô. Chái Bancroft đã được đặt theo tên của cha cô bởi vì ông đã góp tiền xây dựng nó. Y tá riêng của cô đã được cha cô thuê; bác sĩ của cô là bạn chí thân của cha cô. Mọi người cô đã thấy hay nói chuyện trong bệnh viện đều chịu trách nhiệm trước cha cô, và cha cô căm ghét Matt. Vì vậy ông ấy có thể là... ông có thể là.. Một tia hạnh phúc xuyên qua người cô, làm vỡ tan lớp vỏ lạnh giá đã bao bọc trái tim cô trong mười một năm dài. E ngại để tin cha của Matt, và e ngại không tin ông, cô nhướng đôi mắt cay xè nước mắt của cô đến khuôn mặt sắt đá của ông. "Bác Farrell," cô thì thầm run rẩy "Matt đã quay về nhà để gặp cháu thật ư?"
"Cô biết rõ là nó đã làm!" Patrick nói, nhưng khi ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoảng sợ của cô, những gì ông thấy là sự bối rối, không gian xảo, và ông có một linh cảm đau đớn là ông đã sai; cô đã không biết bất cứ chuyện gì liên quan đến chuyện này cả.
"Và bác đã nhìn thấy nó - bức điện mà cháu đã gửi cho anh ấy - về chuyện cháu phá thai? Chính xác là nó đã nói gì?"
"Nó -" Patrick do dự, tìm kiếm trong mắt cô, ông bị giằng xé giữa sự nghi ngờ và hối lỗi "Nó đã nói cô sẽ phá thai và cô đang chuẩn bị ly hôn."
Khuôn mặt của Meredith tái nhợt,căn phòng bắt đầu quay cuồng, và cô nắm lấy phía sau của ghế xô pha, những ngón tay của cô bấm chặt vào đó khi cô cố giữ cho mình thăng bằng. Sự giận dữ điên cuồng với cha cô đánh vào lý trí của cô, cơn sốc chấn động cả người cô, và sự hối tiếc hầu như làm cho cô muốn quỵ gối, hối tiếc về những tháng đau khổ, cô đơn sau khi cô bị sảy thai và tất cả những năm đau khổ bởi sự ruồng bỏ của Matt sau đó. Nhưng tất cả những gì cô cảm thấy là nỗi đau; sâu thẳm, mới mẻ, một nỗi đau đớn khổ sở với chuyện cô bị sẩy thai và cho những nạn nhân của những hành động của cha cô. Nó xé nát cô, tàn phá tim cô và làm những giọt nước mắt nóng bỏng tuôn ra từ mắt cô và xuống má cô. "Cháu đã không phá thai, và cháu đã không gửi bức điện đó..." giọng nói của cô vỡ ra khi cô nhìn chằm chằm vào Patrick qua làn nước mắt."Cháu thề là cháu không có!"
"Vậy thì ai đã gửi nó?"
"Là cha cháu," cô khóc. "Phải là cha cháu!" Đầu của cô ngã ra phía trước, và vai của cô bắt đầu run rẩy với những tiếng nức nở thầm lặng. "Phải là cha cháu."
Patrick nhìn chằm chằm vào cô gái đang khóc mà con trai ông đã một thời yêu thương. Nỗi thống khổ đã được khắc sâu trên từng bộ phận trên cơ thể của cô ta, nỗi đau khổ, tức giận và đau đớn. Ông do dự, đầu hàng bởi những gì ông đang nhìn thấy, rồi với một tiếng chửi thề ông vươn ra phía trước và kéo cô con dâu của ông vào trong cánh tay ông. "Ta có thể là kẻ ngu ngốc khi tin con," ông thì thầm dữ dộị "Nhưng ta tin."
Thay vì từ chối một cách ngạo mạn sự đụng chạm của ông, như ông đã phần nào nghĩ là cô sẽ làm, con dâu ông choàng tay quanh cổ ông và bám chặt vào ông, những tiếng khóc nức nở làm rung thân thể mảnh mai của cô.
"Này, này," Patrick cứ liên tục thì thầm, ôm chặt cô, vỗ nhẹ lưng cô một cách bất lực. Qua đôi mắt rơm rớm nước mắt của ông, ông thấy Joe ÓHara đứng dậy và đi vào nhà bếp, và ông ôm chặt cô." Cứ tiếp tục khóc đi," ông thì thầm với cô, cố kềm chế sự giận dữ đối với cha cô của ông. "Cứ khóc cho hết đi." ôm cô gái đang khóc lóc trong cánh tay ông, Patrick nhìn chòng chọc vào một điểm bất định qua đầu của cô, cố gắng suy nghĩ. Đến khi cô dịu xuống, thì ông biết những gì ông muốn làm. Ông không dám chắc là làm sao để hoàn thành nó." Bây giờ cảm thấy khá hơn không?" ông hỏi, cúi nhẹ cằm của ông xuống nhìn cô. Khi cô gật đầu với vẻ hơi ngượng ngập và cầm lấy khăn tay của ông, ông nói, "Tốt. Lau nước mắt của con đi và ta lấy cho con cái gì đó để uống. Sau đó chúng ta sẽ nói về những gì con sẽ làm tiếp theo"
"Cháu biết chính xác những gì cháu sẽ làm tiếp theo," Meredith nói một cách dữ dội, chậm nhẹ ở mũi và mắt của cô."Cháu sẽ giết chết cha cháu."
"Không nếu tôi gặp ông ta trước," Patrick nói cộc cằn. Ông kéo cô lại phía ghế xô pha, ấn cô xuống, và biến mất vào nhà bếp, quay lại vài phút sau với một tách sô cô la nóng.
Meredith thấy cử chỉ của ông hoàn toàn trìu mến, và cô mỉm cười khi ông trao nó cho cô và ngồi xuống bên cạnh cô.
"Bây giờ," ông nói khi cô uống xong sô cô la,"chúng ta hãy nói về những gì con sẽ nói với Matt."
"Cháu sẽ nói với anh ấy sự thật."
Cố gắng một cách không thành công để che giấu sự thích thú của ông, Patrick gật đầu mạnh mẽ. "Đó chính là những gì con nên làm. Xét cho cùng thì con vẫn còn là vợ của nó, và nó có quyền biết những gì đã xảy ra. Và vì nó là chồng của con, nó có nghĩa vụ lắng nghe và tin con. Cả hai con cũng có nghĩa vụ khác - để tha thứ và quên đi, để được an ủi và nhẹ nhõm. Để làm theo lời hẹn ước kết hôn của hai con..."
Lúc này thì cô nhận biết ý của ông, và cô ngừng lại khi đang đặt cái tách của cô lên bàn. Patrick Farrell là con trai của một người nhập cư từ Ái Nhĩ Lan. Rõ ràng ông có quan niệm đã ăn sâu về chuyện mọi người gắn bó với nhau suốt đời, và bây giờ khi ông biết sự thật về chuyện gì đã xảy ra với cháu nội của ông. Ông mạnh mẽ thúc dục. "Bác Farrell, cháu..."
“Gọi ta là bố." Khi Meredith do dự, sự âu yếm biến mất khỏi mắt của ông. "Không sao cả, ta lẽ ra không nên mong đợi một người như con muốn..."
"Không phải vậy!" Meredith nói, khuôn mặt của cô nóng ran lên vì xấu hổ khi cô nhớ lại sự coi thường mà cô đã cảm thấy đối với ông trước đâỵ "Chỉ là bố không nên quá hy vọng về chuyện giữa Matt và con." Cô cần làm cho ông hiểu rằng đã quá muộn đến mức không thể cứu vãn được cuộc hôn nhân của họ, nhưng sau sự đau khổ mà cô vừa mới gây ra cho ông, cô không thể chịu đựng nổi khi làm cho ông đau khổ bằng cách nói thẳng với ông là cô đã không còn yêu con trai ông. Những gì cô muốn làm là một cơ hội để giải thích cho Matt về chuyện bị sẩy thai; cô muốn anh hiểu và tha thứ. Và cô muốn mang lại cho anh sự tha thứ của cô. Cô muốn điều đó một cách tuyệt vọng. "Bác. Farrell... Bố..." cô chỉnh sửa mình một cách vụng về khi ông cau mày, "con biết bố đang cố gắng làm chuyện gì, và nó sẽ không thành công. Nó không thể. Matt và con biết nhau chỉ một vài ngày trước khi chúng con xa nhau, và với vài ngày đó thì không đủ thời gian - để..."
"Để biết là con có yêu ai đó không?" Patrick kết thúc khi Meredith dừng lại và rơi vào sự im lặng bất lực. Cặp lông mày trắng rậm của ông nhướng lên giễu cợt. "Bố biết khoảnh khắc mà bố nhìn thấy vợ của bố thì bà ấy là người phụ nữ duy nhất đối với bố."
"Con không bốc đồng đến thế," Meredith nói, rồi cảm thấy như muốn độn thổ xuống sàn nhà vì ánh mắt của Patrick Farrell đột ngột toả sáng với vẻ thích thú. "Con chắc chắn là đã khá là bốc đồng cách đây mười một năm," ông nhắc nhở cô một cách có ý nghĩa."Matt chỉ ở chung với con một đêm ở Chicago, và con đã mang thai. Nó tự kể cho bố nghe là con đã không thân mật với ai trước nó. Vậy thì đối với bố nó giống như là con chắc đã quyết định khá nhanh rằng Matt là người đàn ông duy nhất của con."
"Xin đừng nhắc lại chuyện đó," Meredith thì thầm run rẩy, đưa tay lên để cản những lời nói của ông."Bố không hiểu con cảm thấy như thế nào đâu... Con đã cảm thấy gì về Matt trong suốt thời gian này. Sau cùng, có nhiều chuyện đã xảy ra giữa Matt và con. Nó rất là phức tạp..."
Patrick liếc nhìn cô một cách phẫn nộ. "Không có gì phức tạp cả. Nó rất là đơn giản. Con yêu con trai của bố. Nó yêu con. Hai đứa đã có một đứa con với nhau. Hai con đã kết hôn. Hai con sẽ cần ít thời gian để tìm lại tình cảm mà các con đã có với nhau. Và hai con sẽ tìm được. Nó chỉ đơn giản như vậy."
Meredith hầu như phì cười trước những lý luận hoàn toàn sai của ông với tình huống này, và lông mày của ông nhướn lên khi ông nhận ra cô cảm thấy những nhận xét của ông quá hài hước. "Con nên quyết định nhanh về những gì con sẽ làm" Patrick nói, cố gắng ép buộc cô một cách không biết xấu hổ với hàm ý là Matt đang cân nhắc đến chuyện kết hôn một lần nữa, " vì có một cô gái rất yêu nó, và nó có thể quyết định kết hôn với cô ta."
Cô cho rằng ông đang nói về cô gái trong bức hình trên bàn làm việc của Matt, và trái tim cô hơi lảo đảo một cách ngộ nghĩnh khi cô đứng lên để rời khỏi "Cô gái ở Indiana đó hả?" Ông do dự sau đó gật đầu, và cô nở một nụ cười miễn cưỡng về phía ông khi cô nhặt lên ví của cô." Matt đã không chịu nghe điện thoại của con. Con cần nói chuyện với anh ấy ngay bây giờ, hơn bao giờ hết," cô nói với giọng van xin ông giúp đỡ.
"Trang trại là nơi lý tưởng để làm chuyện đó," Patrick nói, cười toe toét khi ông đột ngột đứng lên."Con sẽ có nhiều thời gian trên đường đi đến đó để nghĩ ra cách tốt nhất để nói cho nó biết mọi chuyện, và nó sẽ phải nghe. Chỉ cần vài tiếng đồng hồ là con có thể đi đến đó."
"Cái gì?" cô chớp mắt. "Không, thật sự. Tuyệt đối không. Gặp một mình Matt ở trang trại không phải là ý tưởng hay chút nào"
"Con nghĩ con cần một người đi kèm hả?" ông gặng hỏi một cách hoài nghi.
"Không," Meredith nói có phần nghiêm trọng. "Con nghĩ tụi con cần một người hòa giải. Con đang hy vọng là bố sẽ tình nguyện và cả ba người chúng ta có thể gặp nhau ở đây, khi anh ấy quay về."
Đặt hai tay lên vai của cô, ông nói một cách khẩn cấp," Meredith, đến trang trại đi. Con có thể nói mọi chuyện con cần muốn nói với nó ở đó. Con sẽ không bao giờ có được một cơ hội tốt hơn đâu," ông phỉnh phờ cô khi thấy cô do dự. "Nông trại đã được bán. đó là lý do tại sao Matt đang ở đó bây giờ; nó đang thu dọn đồ đạc cá nhân của chúng tôi. Điện thoại đã bị cắt, vì vậy con sẽ không bị phá rối. Nó không thể vào xe của nó và lái đi vì xe của nó đã bị hư ở dọc đường, và bị kéo đến ga ra xe. Joe sẽ không phải đón nó cho đến sáng thứ hai" Ông nhìn thấy cô bắt đầu lưỡng lự và ông vui sướng tăng thêm áp lực mà ông đang áp dụng."Đã có mười một năm dài đau khổ và hận thù giữa hai con, và con có thể chấm dứt nó vào đêm nay! Đêm nay! Đó không phải là những gì con thật sự muốn sao? Bố biết chắc cảm giác của con như thế nào khi con đã nghĩ Matt không quan tâm đến con hoặc đứa bé, nhưng hãy nghĩ nó đã có cảm giác thế nào trong suốt những năm qua! Trước chín giờ đêm nay, tất cả đau khổ đó có thể bỏ lại sau lưng hai con. Các con có thể là bạn bè giống như các con đã từng có." cô trông có vẻ sẵn sàng chịu đầu hàng, nhưng cô vẫn còn do dự, và Patrick đoán ra lý do. Ông bổ sung thêm một cách ranh mãnh, "sau khi con nói chuyện xong, con có thể đến Edmunton Motel và ở lại đó."
Khi Meredith cân nhắc thêm về những lý lẽ của ông, cô càng nhận thấy ông nói đúng. Không có điện thoại tại trang trại, Matt không thể gọi cảnh sát để bắt cô vì đang xâm nhập vào nhà anh; không có xe thì anh không thể lái đi và rời khỏi cô. Anh sẽ phải nghe. Cô nghĩ về chuyện Matt đã có cảm giác như thế nào - và vẫn còn đang cảm thấy - về bức điện mà anh đã nhận được, và đột ngột cô muốn liều lĩnh làm những gì Patrick đã đề nghị, để chấm dứt tất cả những chuyện tồi tệ giữa họ ngay và trở thành bạn bè. "Con sẽ phải ghé qua căn hộ của con và thu xếp đồ để ở lại đêm," cô nói.
Ông mỉm cười xuống nhìn cô với sự đồng ý dịu dàng và sưởi ấm tim cô làm cho cổ họng cô nghẹn lại "Con làm bố thấy tự hào, Meredith," ông thì thầm, và cô nhận nhận thấy là ông biết chuyện đương đầu với một Matt đang tức giận sẽ không quá dễ dàng như ông đã làm ra vẻ vậy "Con nghĩ là con nên đi," cô nói, và sau đó cô đứng dậy và đặt một nụ hôn bốc đồng lên gò má khắc khổ của ông. Cánh tay ông bao quanh cô, ôm chặt cô, và cử chỉ tràn đầy tình thương đó hầu như làm cho cô vỡ oà. Cô không thể nhớ lần cuối cùng chính cha cô đã ôm cô.
"Joe sẽ chở con," ông nói, giọng của ông đầy xúc động. "Tuyết đã bắt đầu rơi, và đường sá có thể rất tệ."
Meredith lùi bước và lắc đầu "Con thà là đi xe của con. Con đã quen lái trong tuyết."
"Bố sẽ vẫn cảm thấy an tâm hơn nếu Joe chở con," ông khăng khăng.
"Con sẽ ổn thôi," cô phản bác một cách mạnh mẽ. Meredith xoay người để rời khỏi, rồi cô nhớ lại là tối nay cô có hẹn ăn tối với Lisa và đi tham dự buổi triễn lãm mới của bạn trai Lisa "Con có thể sử dụng điện thoại của bố không?" cô hỏi Patrick.
Lisa còn hơn thất vọng, cô hơi tức giận khi Meredith hủy bỏ cuộc hẹn, và cô yêu cầu một lời giải thích. Khi Meredith kể cho bạn nghe cô chuẩn bị đi đâu và lý do, Lisa rất tức giận - với Philip Bancroft. "Chúa ơi, Mer, trong suốt ngần ấy năm, và cậu và Matt đều đã nghĩ là... và tất cả là tại vì người cha khốn khiếp của cậu..." cô dừng lại trong sự tức giận và nói một cách bình tĩnh hơn, "Chúc cậu may mắn tối nay."
Sau khi Meredith rời khỏi, Patrick im lặng một hồi lâu, sau đó ông nhìn Joe - người đã nghe lén ở ngưỡng cửa nhà bếp – qua vai ông. "Sao," ông hỏi với nụ cười rạng rỡ, "cậu nghĩ gì về con dâu của tôi?"
Joe bước ra khỏi ngưỡng cửa nhà bếp và đi vào phòng khách. "Tôi thì nghĩ là sẽ tốt hơn nếu tôi đưa cô ấy đến trang trại, Patrick. Làm như thế cô ấy sẽ không thể rời khỏi, vì cô ấy cũng sẽ không có xe."
Patrick cười khúc khích."Tự nó cũng nghĩ ra điều đó. Đó là lý do tại sao nó đã không để cho cậu lái xe đưa nó đến đó."
"Matt sẽ không vui khi thấy cô ta ở đó," Joe cảnh báo "Anh ta đang giận cô ta như điên. Không, anh ta còn giận hơn điên. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta như bây giờ. Tôi chỉ đề cập đến tên cô ta với anh ta vào hôm qua, và anh ta nhìn tôi với cái nhìn làm cho tôi lạnh toát sống lưng. Dựa theo vài cú điện thoại mà tôi nghe trong xe, anh ta đang nghĩ là sẽ tiến hành chuyện gì đó với cửa hàng bách hóa và sẽ thu mua nó. Tôi chưa từng nhìn thấy ai làm cho anh ta nổi điên lên như cô ta có thể làm được."
"Tôi biết chuyện đó," Patrick đồng ý một cách nhẹ nhàng, nụ cười của ông càng rộng ra."Tôi cũng biết cô ta là người duy nhất có thể làm chuyện đó."
Joe quan sát nét mặt hài lòng của Patrick, chân mày của anh nhíu lại."Ông đang hy vọng rằng sau khi ta cô kể cho Matt về những gì cha cô ta đã làm và sau khi Matt dịu xuống, anh ta sẽ không để cho cô ta rời khỏi trang trại, phải không?"
"Tôi đang mong chuyện đó."
"Năm đô la là ông nói sai"
Khuôn mặt của Patrick dài ra "Cậu đang đánh cuộc ngược với chuyện đó à?"
"Bình thường tôi sẽ không làm vậỵ Thông thường tôi sẽ cá 10 đô la, không phải là năm, là Matt sẽ nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, và nhìn thấy đôi mắt của cô ấy khi cô ấy khóc, và sau đó anh ấy sẽ đưa cô ấy thẳng đến giường để cố gắng đền bù cho cô ấy"
"Tại sao cậu không nghĩ là nó sẽ làm chuyện đó?"
"Bởi vì anh ấy đang bị bệnh, đó là lý do"
Patrick thả lỏng và cười toe toét tự mãn. "Nó không bị ốm nặng."
"Anh ấy bệnh nặng lắm!" Joe tiếp tục dai dẳng một cách ương ngạnh. "Anh ấy bị cảm cúm cả tuần nay, và anh ấy vẫn đi New York. Khi tôi đón anh ấy ở sân bay hôm qua, anh ấy ho trong xe và làm cho tôi giật cả mình."
"Có muốn tăng mức cá cược lên mười đô la không?"
"OK."
Họ ngồi xuống và tiếp tục ván cờ, nhưng Joe chần chừ, " Patrick, tôi muốn hủy bỏ việc cá cược. Thật là không công bằng khi tôi lấy mười đô của ông. Ông đã không gặp Matt nhiều vào tuần này. Tôi bảo đảm, anh ấy bị ốm quá nặng và quá điên để muốn giữ cô ấy ở đó."
"Nó có thể là giận điên, nhưng nó sẽ không bị ốm nặng đến thế."
"Sao ông lại quá chắc chắn vậy?"
"Tôi biết," Patrick nói, giả vờ tính bước kế tiếp của ông trên ván cờ, "là Matt có một toa thuốc từ bác sĩ trước khi nó đi Indiana, và nó đã mang nó theo. Nó gọi tôi từ trong xe trên đường đến trang trại và đã nói là nó đang cảm thấy đỡ hơn."
"Ông đang bịp tôi - mắt của ông co giật kìa!"
"Muốn tăng mức cá cược không?"
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường