Chương 21
ờ báo địa phương mà Frith mang về cho tôi chiều hôm đó đăng những hàng chữ tít to tướng. Báo để xuống bàn, Maxim không có đấy, chàng đã lên buồng mặc quần áo để chuẩn bị bữa ăn tối. Bác Frith dừng lại một lúc, chờ tôi nói câu gì, trông bác có vẻ sững sờ, giả vờ không biết một sự kiện biết bao quan trọng đối với những người trong nhà, tôi nói:
- Khiếp lắm, bác Frith ạ!
- Vâng, thưa bà. Tất cả anh em chúng tôi đều sửng sốt!
- Thật khổ tâm cho ông chủ lại phải làm lại tất cả cảnh đó.
- Thưa bà, vâng, buồn thảm lắm! Vậy phần xác còn lại trong con tàu buồm đúng là của bà Winter?
- Phải, không nghi ngờ gì.
- Thưa bà, làm sao mà bà ấy lại có thể để xảy ra như thế được? Bà ấy có nhiều kinh nghiệm sử dụng tàu.
- Đúng thế, bác Frith, chúng ta ai cũng nghĩ như thế. Nhưng tai nạn vẫn cứ xảy ra. Tôi cho là chúng ta chẳng bao giờ biết rõ được nguyên nhân.
- Thưa bà, chắc thế. Đó là một sự đột biến. Trong nahf bếp chúng tôi tất cả đều sững sờ, nhất là lại ngay sau buối dạ hội. Thật là bất công!
- Đúng thế.
- Hình như sắp mở một cuộc điều tra?
- Phải. Cũng chỉ là nguyên tắc thôi.
- Chắc thế. Không biết một trong chúng ta có bị gọi ra làm chứng không?
- Tôi không hiểu.
- Chúng tôi sẵn sàng mang lại những điều tốt lành cho ông nhà, ông cũng biết thế!
- Phải, ông cũng biết rõ.
- Tôi đã nói với anh em là đừng có nói chuyện gì ra ngoài, nhưng kiểm soát được họ khó lắm, nhất là bạn đàn bà. Tôi cho rằng tin mới này là một đòn cho bà Danvers.
- Phải, tôi cũng nghĩ thế.
- Sau bữa ăn trưa, bà ấy đã trở về buồng ngay và không thấy xuống nữa. Alice đã phải mang vào cho bà ấy một tách nước chè và tờ báo vừa mới đây. Chị ấy nói bà Danvers có vẻ ốm.
- Bà ấy cứ nên nằm nghỉ thì hơn. Nếu ốm bà ấy chớ nên trở dậy. Bác bảo Alice nói với bà ấy thế. Tôi rất có thể tự mình ra lệnh và làm việc với nhà bếp.
- Ôi thưa bà! Tôi không tin là bà ấy ốm về thể xác, mà chỉ là choáng váng về sự phát hiện ra thân thể bà Winter. Bà Danver rất quý mến bà Winter.
- Phải, tôi biết.
Frith đi ra và tôi vội vàng nhìn vào tờ báo trước khi Maxim đi xuống. Ở trang đầu có một cột lớn về sự kiện và một bức ảnh của Maxim rất mờ hồi chưa đến mười lăm tuổi. Thật khủng khiếp thấy chàng ở giữa trang nhất như vậy đang nhìn tôi. Và một dòng chữ nhỏ ở cuối bài nói rằng Maxim đã lấy một người vợ kế và vừa tổ chức một buổi dạ hội hóa trang ở Manderley. Tất cả đều khô khan và thô lỗ trong chữ in đen của tờ báo. Rebecca được người ta tả là đẹp, đầy tài năng, được tất cả mọi người quen biết yêu mến, bị chết đuối cách đây đã một năm, và mùa xuân năm sau Maxim lấy vợ kế và đưa ngay người vợ tre về Manderley và tổ chức một buổi dạ hội hóa trang để mừng người vợ mới. Rồi, buổi sánghoom sau, xác chết của người vợ thứ nhất được tìm thấy trong ca bin con tàu chìm dưới đáy vịnh.
Tất nhiên là đúng thế, mặc dù có được tra thêm mắm thếm muối để làm câu chuyện hấp dẫn thêm đối với một số độc giả đã chịu bỏ tiền ra mua. Trong đó Maxim bị tả như xấu xa, như một loại dâm đãng, mang “người vợ trẻ” về Manderley và tổ chức một buổi dạ hội như muốn phô trương với thế giới.
Tôi giấu tờ báo dưới đệm ghế để Maxim không trông thấy. Nhưng tôi không thể giấu chàng tờ báo phát hành vào sáng hôm sau. Trong các tờ báo ở Luân Đôn, người ta cũng nói đến chúng tôi. Có một tấm ảnh về Manderley. Manderley đã có trên báo, và cả Maxim nữa. Người ta gọi chàng là Max De Winter, thật là bọn chuộng mốt. Tất cả các bài báo đều có hàng tít lớn, và sự việc thi thể Rebecca được tìm thấy ngay sau buổi dạ tiệc là một thời cơ cố tình lựa chọn. Hai tờ báo hàng ngày còn dùng cả từ ngữ “số phận trớ trêu”. Vâng, đó là một trớ trêu của số phận. Nó tạo nên một câu chuyện đẹp. Trong bữa điểm tâm, tôi thấy Maxim vừa đọc báo vừa mỗi lúc một xanh xao hơn. Chàng không nói gì. Chàng không nói gì bà tôi chìa tay qua bàn cho chàng, chàng chỉ lẩm bẩm:
- Bọn bẩn thỉu, bọn bỉ ổi!
Tôi nghĩ bụng nếu bọn chúng nó biết rõ sự thật, bọn chúng sẽ nói ra sao? Không phải chỉ có một cột, mà phải là năm sáu. Những tờ biểu ngữ của Luân Đôn. Bọn bán báo rao ầm trong các phố xá và các đường xuống xe điện ngầm.
Sau bữa điểm tâm Frank đến. Anh xanh xao và mệt mỏi như thể mất ngủ.
- Tôi đã báo cho tổng đài cắt đường dây điện thoại gọi đến Manderley, và nối vào bàn giấy. – Frank nói với Maxim. - Có như thế bọn nhà báo gọi tôi mới chịu trách nhiệm được. Trong tất cả những ngày khác cũng vậy. Tôi không muốn họ quấy rầy anh. Chúng ta đã nhận được khá nhiều liên hệ từ láng giêng rồi. Lần nào tôi cũng trả lời như nhau: Ông bà Winter rất biết ơn sự tỏ tình thân ái và hy vọng rằng các bạn bè sẽ thông cảm nếu ông bà ấy không thể tiếp khách được trong mấy ngày. Bà Lacy đã điện thoại lúc tám giờ rưỡi sáng. Bà muốn đến ngay.
- Trời ơi! – Maxim kêu lên.
- Xin anh đừng lo, tôi đã trả lời rất thành thật là tooi thấy sự có mặt của bà ấy ở đây chẳng được ích lợi gì, anh chẳng muốn thấy ai ngoài bà Winter. Bà ấy muốn biết hôm nào phiên tòa sẽ mở, tôi đã trả lời là chưa được ấn định. Nhưng tôi không hiểu làm sao chúng ta ngăn cản bà không đến đây một khi bà đã được đọc trong các báo.
- Những tờ báo khốn khiếp ấy! – Maxim nói.
- Đúng thế, - Frank nói. – Người ta muốn bóp cổ chúng chết hết đi, nhưng cũng cần phải hiểu quan điểm của họ. Đó là cần câu cơm của những hạng người ấy. Vả lại anh cũng cần phải làm việc đó với họ, Maxim, đã có tôi phụ trách. Hãy bình tĩnh chuẩn bị lời khai trước tòa.
- Tôi biết tôi cần phải nói thế nào rồi!
- Tất nhiên, nhưng anh nên nhớ rằng sĩ quan cảnh sát hình sự là lão Herridge. Lão là một người rất chặt chẽ, lão hay đi vào những chi tiết chẳng ăn nhập gì đến sự việc chỉ để tỏ cho Tòa thấy lão làm việc có lương tâm. Chớ nên để lão làm cho mình lúng túng.
- Làm thế quái nào cho tôi lúng túng được? Chẳng gì có thể làm cho tôi lúng túng được.
- Tất nhiên. Nhưng tôi đã từng được tham dự vào những cuộc hỏi cung của hắn, thấy là dễ mất bình tĩnh lắm. Chớ nên làm cho lão ấy cáu tiết.
- Anh Frank nói đúng đấy, - Tôi nói – Vấn đề càng đi nhanh không vướng mắc bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Như thế câu chuyện khủng khiếp này sẽ qua đi, tất cả chúng ta sẽ quên nó, và những người khác cũng vậy, phải không anh Frank?
- Đúng thế! – Frank nói.
Tôi tiếp tục tránh cặp mắt anh, nhưng hơn bao giờ hết, tôi thấy là anh biết rõ sự thật. Tôi nhớ lại buổi gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi, ngày mà Béatrice, Giles và Frank đến ăn bữa trưa với chúng tôi ở Manderley và Béatrice đã vụng về nhấn mạnh về tình hình sức khỏe của Maxim. Tôi nhớ lại Frank với cách của anh ấy đã lái câu chuyện để giúp đỡ Maxim. Vẻ ghê tởm của anh lúc nói đến Rebecca. Tôi hiểu hết, Frank biết, nhưng Maxim không biết là anh ấy biết. Và cả ba chúng tôi ở đó nhìn nhau với những hàng rào nhỏ ấy ngăn cách chúng tôi.
Điện thoại sẽ không còn làm phiền chúng tôi nữa. Tất cả những đường liên lạc đều tập trung vào bàn giấy. Chỉ còn chờ đợi, chờ đợi ngày thứ ba.
Tôi không còn trông thấy bà Danvers. Thực đơn lại vẫn đi theo con đường như cũ và tôi không thay đổi gì. Tôi hỏi thăm tin tức về bà qua cô hầu Clarice, cô nói bà vẫn làm việc như thường nhưng không nói năng với ai. Bà ăn trong phòng riêng.
Clarice mở to cặp mắt tò mò nhưng không hỏi tôi và tôi cũng chẳng muốn thảo luận tình hình với cô ta. Tất nhiên đó là một đề tài nói chuyện lớn của bọn gia nhân và trong lãnh địa, trong các trại, trong nhà bảo vệ. tôi cho là người ta chỉ nói đến đó ở Kerrith.
Chúng tôi ở trong vườn ngay cạnh ngôi nhà. Chúng tôi không đi đến rừng. Cơn dông chưa nổ ra. Trời vẫn cứ nóng và nặng nề. Không khí tích đầy điện và có hạt mưa rơi xuống. Phiên tòa ấn định vào hai giờ trưa thứ ba. Chúng tôi ăn bữa trưa vào lúc một giờ kém mười lăm. Frank cũng đến. Nhờ trời, chị Béatrice điện là chi không tới được. Roger, con trai chị, mắc bệnh quai bị nằm nghỉ ở nhà. Tôi không khỏi không cầu phúc cho bệnh quai bị. Tôi không tin là Maxim có thể chịu đựng được sự có mặt của chị Béatrice, chị thật thà, lo âu và đáng mến, nhưng phải cái cứ hay hỏi luôn mồm.
Bữa ăn trưa nhanh chóng và bực bội. Chúng tôi chẳng ai nói câu nào. Tôi lại cảm thấy cơn chuột rút ở dạ dày. Tôi chẳng nuốt được miếng nào. Thật là nhẹ cả người khi thấy bữa ăn đã xong và chờ Maxim đi lấy xe. Tiếng động cơ nổ cổ vũ tôi. Như thế có nghĩa là sắp đi, nghĩa là chúng tôi có việc để làm. Frank ngồi trong xe với chúng tôi. Tôi để bàn tay tôi lên đầu gối Maxim trong suốt thời gian chàng lái xe. Chàng có vẻ rất bình tĩnh, tôi có cảm tưởng như đi cùng với ai đến bệnh viện, và không hiểu sẽ ra sao nếu ca mổ thành công. Hai bàn tay tôi rất lạnh. Trái tim tôi đập một cách hỗn loạn và dạ dày đau nhói suốt thời gian.
Cuộc thẩm vấn được tổ chức ở Lanyon, thành phố chính cách năm kilomet phía bên kia Kerrith. Chúng tôi cho xe đỗ và quảng trường lớn ở bãi chợ. Xe của bác sĩ Phillips đã thấy đỗ ở đó cùng với xe của thiếu tá Julyan. Cũng còn có nhiều xe khác nữa. Tôi trông thấy một người đi đường nhìn Maxim với vẻ tò mò.
- Em nghĩ rằng em nên ở lại đây, em không muốn vào.
- Anh cũng không muốn em vào. Lẽ ra em nên ở lại Manderley thì hơn.
- Không, không, em ngồi trong xe này rất tốt.
Frank lại gần cửa xe nói:
- Bà Winter không vào à?
- Không, - Maxim đáp. – Cô ấy muốn ở lại trong xe.
- Tôi thấy như thế tốt hơn. Bà ấy chẳng có lý do gì mà vào cả. chúng ta cũng không ở trong đấy lâu đâu!
- Vậy thì tốt quá!
- Tôi sẽ dành cho bà một chỗ, trường hợp bà thay đổi ý kiến.
Hai người ra đi và để tôi ngồi ở đó. Tôi nhìn những cửa hàng xung quanh tôi, chúng tối tăm và buồn tẻ. Buôn bán không sầm uất lắm. Lanyon là một nơi xa biển nên không thể là một trung tâm các biệt thự nghỉ mát. Những phút trôi đi, tôi không hiểu mọi ngươig đang làm gì trong đó. Tôi bước ra khỏi xe và đi lại trong khu chợ. Tôi dừng trước một chỗ bày hàng. Rồi tôi lại tiếp tục đi dạo. Tôi nhận thấy có một viên cảnh sát tò mò nhìn tôi. Tôi quành một góc phố để tránh người đó. Tôi nhận thấy, mặc dù không muốn, tôi tiến đến ngôi nhà đang xử án. Không có thông báo trước về phiên tòa nên không có người nào đứng ở cửa như tôi tưởng. Cảnh tượng có vẻ hoang vắng. Tôi trèo lên các bậc thang và dừng lại ở phòng ngoài.
Một cảnh sát viên xuất hiện trước mặt tôi hỏi:
- Thưa bà, cần gì?
- Không, không.
- Bà không thể ở đây được.
- Nếu vậy, xin lỗi ông.
Tôi quay lại toan bước xuống thềm.
- Xin lỗi bà, - Cảnh sát viên nói, - Bà có phải là bà Winter không ạ?
- Vâng!
- Trường hợp đó lại khác, bà có thể ở lại nếu bà muốn. Bà có muốn ngồi ở đằng kia không ạ?
- Cám ơn, - Tôi nói.
Anh ta đưa tôi vào một căn buồng nhỏ có một cái ghế băng. Nó giống như một buồng ngồi đợi xe. Tôi ngồi đó, hai tay bó gối. Năm phút trôi qua, không có gì xảy đến. Còn tồi hơn cả ngồi đợi ở ngoài, trong xe ô tô. Tôi đứng lên đi ra phòng ngoài. Viên cảnh sát vẫn còn ở đấy.
- Còn lâu không hả anh?
- Nếu bà muốn tôi có thể vào xem.
Anh ta biến mất trong một hành lang, một lát sau anh trở ra:
- Tôi nghĩ rằng không còn lâu nữa. Ông Winter đã khai rồi. Thiếu tá Julyan, người nhái và cả bác sĩ Phillips cũng đã khai rồi. Chỉ còn nghe một người làm chứng: ông Tabbe, người đóng tàu ở Kerrith.
- Vậy là hầu như xong rồi còn gì! – Tôi nói.
- Thưa bà, - Anh ta ngừng một lúc rồi nói thêm, - Bà có muốn nghe đoạn cuối không? Còn một chỗ trống gần ngay lối đi. Nếu ngồi đấy, bà chẳng làm phiền đến ai.
- Phải, phải, đấy là một ý kiến hay!
Hầu như xong rồi, Maxim đã khai. Phần còn lại chẳng nghĩa lý gì với tôi. Chính Maxim mà tôi không muốn nghe. Bây giờ không có gì quan trọng cả, vai trò của chàng đã hết rồi.
Tôi đi theo viên cảnh sát, anh ta mở một cánh cửa ở cuối hành lang. Tôi luồn vào đấy và ngồi ngay cạnh lối ra. Căn buồng nhỏ hơn tôi tưởng, bên trong đang nóng ngột ngạt. Tôi đã tưởng tượng một phòng lớn trần trụi với những chiếc ghế dài như trong nhà thờ. Maxim và Frank đang ngồi ở phía bên kia. Viên sĩ quan hình sự là một ông già người mảnh đeo kính kẹp mũi. Còn có những người mà tôi không biết. Tim tôi bỗng nhiên chồm lên lúc tôi trông thấy bà Danvers. Bà ngồi ở cuối phòng và bên cạnh bà là Jack Fawell, người anh họ của Rebecca. Hắn ngồi ngả về đằng trước, tỳ cằm vào hai lòng bàn tay, mắt nhìn trừng trừng vào ông Horridge, cảnh sát hình sự. Tôi không ngờ hắn lại có mặt ở đây. Tôi không hiểu Maxim có trông thấy hắn không. James Tabbe, người đóng tàu, lúc này đang đứng và viên cảnh sát hình sự đang hòi.
- Thưa ông, vâng. – ông Tabbe trả lời, - Chính tôi đã cải biến con tàu của bà Winter. Lúc đầu nó là con tàu đánh cá của Pháp và bà Winter đã mua nó với giá không đáng bao nhiêu. Bà đã giao nó cho tôi để cải biến thành một loại tàu buồm du lịch.
- Con tàu có đủ tiêu chuẩn ra khơi không? – Cảnh sát hình sự hỏi.
- Vào tháng tư năm trước nó có đủ. Bà Winter đã lại gửi nó vào xưởng của tôi hồi tháng mười như thường lệ. Rồi hồi tháng bà tôi lại nhận được lệnh của bà chuẩn bị cho nó nhổ neo, như thường lệ. và tôi đã tuân theo. Đó là mùa thứ tư bà Winter đi biển trên con tàu kể từ khi tôi cải biến nó.
- Người ta có thể biết được là con tàu đã bị lệch không?
- Thưa ông không. Nếu như vậy bà Winter đã báo cho tôi biết ngay. Bà Winter rất hài lòng về con tàu của bà về mọi phương diệnm theo như bà nói.
- Có lẽ sự vận hành con tàu đòi hỏi phải có một sự rất thận trọng chăng?
- Thưa ông, muốn điều khiển một con tàu buồm bao giờ cũng cần phải nhanh trí. Tôi không nói ngược lại. Nhưng con tàu của bà Winter không phải là loại người ta không thể rời mắt ra khỏi một giây như một số tàu mà ông thường thấy ở Kerrith. Nó là một con tàu chắc chắn có thể đương đâu được với gió lớn. Bà Winter cũng đã từng ra đi trong một thời tiết có gió hơn đêm hôn đó nhiều. Sao! Gió chỉ thổi từng đợt ngắn! Đó là điều tô thường nói. Tôi không thể nào hiểu được con tàu của bà Winter lại có thể đắm trong một đêm như đêm hôm đó.
- Tuy nhiên, nếu bà Winter phải đi xuống để tìm chiếc áo khoác, như người ta giả thiết, và có một đợt gió đột nhiên thổi từ mũi đất, có đủ làm cho con tau nghiêng đi không? – ông cảnh sát hình sự hỏi.
James Tabbe lắc đầu:
- Tôi không tin như thế.
- Tuy nhiên đó là điều đã xảy ra, - ông cảnh sát hình sự nói. – Tôi không nghĩ rằng ông Winter cũng như không một ai lên án công việc của ông đã gây ra tai nạn. Ông đã sửa sang lại nó lúc đầu mùa, ông đã tuyên bố nó hoàn toàn bảo đảm. Đó là tất cả những gì tôi muốn biết. Chẳng may bà Winter đã buông lỏng sự giám sát trong giây phút và thế là bỏ mạng, con tàu đã chìm xuống có bà ta trong ca bin. Đây không phải là tai nạn thứ nhất đã xảy ra loại như vậy. Tôi xin nhắc lại là ông không làm sao trong vấn đề này.
- Xin lỗi ông sĩ quan, - người đóng tàu nói, - Như thế chưa phải là đã hết hẳn. Và nếu ông cho phép, tôi xin nói thêm vài điều.
- Tốt lắm, xim mời ông tiếp tục, - ông sĩ quan nói.
- Thưa ông như thế này. Năm ngoái, sau vụ tai nạn, có nhiều người ở Kerrith nói năng không tốt về công việc của tôi. Có kẻ đã nói thôi đã để bà Winter đi trên con tau mục nát. Và thế tôi đã hụt mất ba bốn đơn đặt hàng. Như vậy bất công! Nhưng con tàu đã đắm rồi, tôi không thể nào minh oan cho mình được. Thế rồi xảy ra vụ chiếc tàu lớn mắc bị mắc cạn và con tàu của bà Winter được tìm thấy và được đưa lên mặt nước. Ông thiếu tá Julyan đã cho phép thôi hôm qua đến xem xét nó. Tôi muốn xác minh xem công việc tôi làm có được bảo đảm không mặc dù nó đã nằm dưới nước trên mười hai tháng rồi.
- Vấn đề đó rất là tự nhiên, - ông cảnh sát nói. – Tôi mong rằng ông được hài lòng.
- Thưa ông vâng. Trong công việc làm của tôi không có gì khiếm khuyết. Tôi đã xem xét nó trong các góc cạnh trên chiếc sà lan mà ông thiếu tá đã cho vớt lên đó. Nó đã bị nằm nghiêng trên bãi cát, người nhái đã nói với tôi như thế lúc tôi hỏi anh ta. Nó không bị đụng vào đá. Tảng đá ngầm đó còn cách khoảng một mét rưỡi. Con tàu nằm trên bãi cát và không bị một dấu vết nào chứng tỏ va vào đá.
Ông Tabbe ngừng lại. Ông cảnh sát nhìn ông một lúc rồi hỏi:
- Thế nào! Ông chỉ muốn khai có thế?
- Thưa ông không. – Ông Tabbe nói một cách kiểu cách – chưa hết đâu ạ! Tôi muốn biết vấn để này: ai đã chọc thủng những tấm ván? Không phải là đá ngầm. Hòn đá gần nhất cách một mét rưỡi. Vả lại đó không phải là loại vết do đá gây nên, mà là một mũi nhọn bằng kim loại.
Tôi không nhìn ông ta. Tôi nhìn xuống đất. Trên mặt sàn có tấm vải sờn, màu xanh, tôi nhìn nó.
Tôi không hiểu tại sao ông cảnh sát hình sự không trả lời gì. Tại sao sự im lặng kia kéo dài? Lúc ông ta nói, giọng ông xa xăm:
- Ông muốn nói thế nào? Loại lỗ gì?
- Có ba cái tất cả. Một cái đằng trước cạnh cái vòng, dưới đường nổi của tàu. Hai cái kia rất gần nhau ở giữa sống tàu. Và vẫn chưa hết. Những vòi bảo đảm đều mở.
- Những vòi bảo đảm? Gì thế?
- Là thiết bị đóng những ống từ một chậu rửa hay một phòng vệ sinh. Bà Winter có một toa lét nhỏ trong tàu. Phía trước có một vòi để rửa. Chỗ ấy có một và một cái khác ở trong toa lét. Trong khi ở ngoài biển, bao giờ ngươi ta cũng đóng chúng, nếu không nước sẽ vào tàu. Lúc tôi kiểm tra tàu, hai vòi bảo đảm đều mở cả.
Trời nóng nực, rất nóng. Tại sao người ta không mở một cửa sổ? Chúng tôi đến chết ngạt nếu phải ở trong bầu không khí này, có rất nhiều người cùng thở.
Ông Tabbe nói tiếp:
- Thưa ông, với những lỗ thủng trong vỏ và những vòi bảo hiểm đều mở, một con tàu nhỏ như vậy chẳng bao lâu sẽ bị chìm. Theo tôi, không tới mười phút. Những lỗ đó không có lúc ở trong xưởng của tôi đi ra. Tôi rất hài lòng về công việc của tôi, và bà Winter cũng thế. Thưa ông, theo ý kiên của tôi, chiếc tàu không bao giờ bị đổ nhào. Có kẻ nào đó đã có ý làm nó phải chìm.
Tôi cần phải tìm cách đi ra ngoài cửa. Tôi cần phải quay trở ra phòng đợi… Ở đây không có không khí và người ngồi cạnh tôi chiếm nhiều chỗ quá. Có ai đứng lên trước mặt tôi va cũng nói. Tất cả mọ người đều nói. Tôi không hiểu xảy ra vấn đề gì. Tôi không trông thấy gì. Trời nóng quá, rất nóng. Ông cảnh sát hình sự yêu cầu tất cả mọi người im lặng và nói gì về “ông Winter”. Tôi chẳng trông thấy gì cả. Người đàn bà kia trước mặt tôi với chiếc mũ. Bây giờ Maxim đứng lên. Tôi không thể nào nhìn thấy. Tôi cảm thấy thế. Từ bao giờ? Tôi không biết nữa. Tôi không nhớ nữa. Ôi! Nếu với bà Danvers. Ngày mà bà Danvers đứng sát gần tôi ở cửa sổ. Lúc này bà Danvers cugnx có ở đây nghe ông cảnh sát hình sự nói. Maxim đang đứng. Hơi nóng ở dưới đất bốc lên đến tận chỗ tôi thành những đợt sóng chậm chạp. Nó tới bàn tay ẩm ướt và trơn của tôi, nó sờ vào cổ tôi, cằm tôi, mặt tôi.
- Ông Winter, ông đã nghe những lời khai của ông James Tabbe là người mà bà Winter đã tin cẩn giao cho con tàu rồi chứ? Ông có biết gì về những cái lỗ có trong vỏ tàu không?
- Tôi hoàn toàn không biết gì.
- Ông có ý kiến gì về ai đó gây ra chăng?
- Tất nhiên là không.
- Đây là lần đầu tiên ông nghe thấy nói thế?
- Vâng.
- Có làm ông bối rối không?
- Tôi đã đủ bối rối lúc biết là tôi xác minh lầm cách đây một năm, thế mà bây giờ người ta lại nói là người vợ thứ nhất của tôi không những bị chết đuối trong ca bin tàu, mà những cái lỗ được chọc thủng vào vỏ tàu với ý định rõ ràng là để cho tàu bị đắm. Và ông ngạc nhiên thấy điều đó làm tôi thấy bối rối?
Tôi nghĩ bụng: “Không, anh Maxim, không. Anh làm ông ta bực mình mất thôi. Anh không nhớ lời Frank đã nói à? Đã dặn là anh không nên làm ông ta cáu. Không với cái giọng ấy, cái giọng cáu kỉnh ấy, anh Maxim! Ông ta sẽ không hiểu đâu. Anh yêu, em van anh đấy! Ôi lạy chúa! Hãy làm cho Maxim không nổi cáu.
- Thưa ông Winter, xin ông hãy tin tưởng rằng tất cả chúng tôi đều rất thông cảm sâu sắc với tình trạng của ông. Tất nhiên ông đã phải chịu một mối xúc động lớn khi biết là vợ ông đã bị chết đuối trong ca bin chứ không phải trong khi bơi như ông đã tưởng. Va tôi sẽ điều tra giúp ông về vụ này. Vì lợi ích của ông, tôi muốn phát hiện thật đúng bà nhà đã chết như thế nào và tại sao. Không phải là do sở thích của tôi mà tôi tiến hành cuộc điều tra này.
- Tôi không hề nghi ngờ.
- Hãy hy vọng như thế. Ông James Tabbe vừa cho chúng ta biết là con tàu chứa xác bà Winter thứ nhất có ba lỗ thủng ở thân tàu, và các vòi bảo hiểm đều bị mở. Ông có nghi ngờ gì sự làm chứng ấy không.
- Tất nhiên la không. Ông ấy là người chuyên môn đóng tàu, ông biết những lời ông nói.
- Ai chăm nom con tàu của bà Winter.
- Bản thân bà ấy đảm nhiệm lấy.
- Bà không mướn thủy thủ à?
- Không một người nào.
- Con tàu được bỏ neo trong bến cảng riêng của Manderley?
- Vâng.
- Nếu có một người lạ mặt nào đó đến phá hoại tàu, có thể bị phát hiện không? Không một con đường công cộng nào đi vào bến tàu?
- Không ạ/
- Bến tàu đó độc lập và rừng cây vây xung quanh?
- Vâng.
- Một kẻ bất lương nào đó có thể đột nhập vào nhà mà không bị phat hiện không?
- Có thể.
- Nhưng ông Tabbe đã nói với chúng ta, và chúng ta không có lý do gì mà không tin, một con tàu với những lỗ như thế ở vỏ và các vòi bảo hiểm đều bị mở, không thể đi quá được mươi mười lăm phút.
- Đúng thế.
- Vậy chúng ta có thể gạt bỏ ú kiến là con tàu đã bị phá hoại khi bà Winter tiến hành cuộc đi chơi ban đêm. Trường hợp đó con tàu phải chìm trước kho rời bến.
- Quả đúng thế.
- Vậy chúng ta phải công nhận rằng những cái lỗ ở vỏ tàu và những chiếc vòi bị mở đã được tiến hành ngay trong đêm hôm ấy, lúc con tàu đang ở ngoài khơi.
- Tôi cũng nghĩ thế.
- Ông đã nói với chúng tôi rằng cánh cửa ca bin bị đóng, những cửa sổ tròn cũng vậy, và thi thể của bà nhà nằm dưới đất. Ông có thấy điều ấy là kỳ lạ không?
- Chắc chắn là có.
- Ông có gợi ý gì không?
- Không ạ.
- Thưa ông Winter, mặc dù tôi rất lấy làm khổ tâm cũng thấy cần phải đặt cho ông một câu hỏi hoàn toàn cá biệt.
- Vâng.
- Mối quan hệ giữa bà Winter thứ nhât với ông có hoàn toàn được hạnh phúc không?
Tất nhiên trước mắt tôi phải xuất hiện những chấm đen, chúng nhảy múa, chập chờn trong bầu không khí vẩn đục, và trời nóng bức, nóng bức quá với tất cả những con người này, những bộ mặt này và không một cửa sổ nào mở. Cửa ra vào mà tôi tưởng là rất gần, lại hóa ra, và tấm ván sàn lại đến gặp tôi…
Thế rồi trong một màn sương mù kỳ lạ đang bao quanh tôi, tôi nghe thấy tiếng nói của Maxim rõ va mạnh:
- Ai đó có thể giúp vợ tôi đi ra ngoài không? Vợ tôi sắp ốm kia kìa.
Rebecca (Tiếng Việt) Rebecca (Tiếng Việt) - Daphné Du Maurier Rebecca (Tiếng Việt)