Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phố
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 32
S
áng nay ngày nghỉ. Trời đẹp. Nhiều nắng nhưng không oi ả. Như mọi sáng kể từ ngày vợ về, sau khi chạy một vòng quanh thảo cầm viên, xối một chập nước lạnh mát rợn toàn thân, anh thổi phù phù trong miệng, bước đến giường vợ. Thảo vẫn ngủ, hai chân duỗi dài, một tay để ngang trán như đang mải nghĩ điều gì. Dạo này cô ấy thường dậy muộn nhưng thức rất khuya. Cũng phải thôi, anh nghĩ, có việc gì vội đâu mà thức khuya dậy sớm cho nó tất bật con người đi. Nhưng rõ ràng Thảo đang có điều gì bất ổn trong lòng mà không tiện nói ra với anh, không thể nói ra, cứ ôm khư khư trong người, trông đến khổ! Lâu nay cô ấy ít nói hẳn đi, cười cũng không nốt, thậm chí trong bữa cơm cũng thỉnh thoảng để ngang đũa, ánh mắt tư lự nhìn đi đâu, thờ ơ với cả những câu nói thia lia chuyện lớp chuyện trường của con bé Niên Thảo vừa đi học về. Buồn lòng hơn nữa là ngay cả cái... chuyện kia, Thảo cũng có dấu hiệu dửng dưng đến lạ lùng. Hồi mới về, đêm nào hai người cũng gần nhau. Tuy cô ấy không thật tỏ ra hào hứng nhưng vẫn gần. Nhưng gần đây, cái sự không hào đó đã chuyển thành dửng dưng, thành những tiếng thở dài nén chịu, hơn thế, thành những câu thoái thác khi tế nhị lúc thẳng thừng. Em mệt lắm! Đau đầu lắm!... Đêm nay mình nghỉ đi anh, để mai còn dậy sớm đi thăm mồ... Kìa, sao anh vẫn cứ thế? Chúng mình đã đâu còn trẻ nữa... Bác sĩ bảo em có dấu hiệu suy nhược thần kinh, trong chuyện vợ chồng nên cai một thời gian... Thôi thì đủ cả. Nghĩ rằng vợ làm nũng, anh cứ vô tình tràn tới để đên nỗi cô ấy phải đổi phương sách là đi ngủ thật muộn và sáng ra cũng dậy trễ, có bận, anh mở cổng đi làm rồi mà cô ấy vẫn còn nằm ì trên giường.
Như sáng nay. Một suy nghĩ lóe lên trong cái nhịp thở phù phù của anh. Đúng hơn, cái suy nghĩ này đã lóe lên nhiều lần, lóe lên ngay cả trong vòng chạy mồ hôi đổ ra như tắm sáng nay. Anh đánh thức vợ dậy:
- Thảo, níc đi!
Hôm nay con bé đi cắm trại với lớp cả ngày, chúng mình cũng lên xe đi pic - Đi đâu? - Thảo cũng oằn người vừa thờ ơ hỏi.
- Đi đâu cũng được, tùy em. Nhưng tốt nhất là ra ngoại thành, kiếm một nơi thật hoang dã ở hết ngày, nhé! Đã lâu quá rồi...
Em thấy hôm nay trong người không được khỏe. Hay là để lần khác đi anh?
- Còn lần nào nữa. Tuần sau anh đi công tác rồi, không có dịp đâu. Đi, dậy đi! Qua cầu ta ăn sáng rồi mua cái gì cho cả ngày cả thể.
Thảo im lặng nhìn chồng, con người này hiền lành, đại lượng nhưng nếu cần lại rất quyết đoán. Nhìn vào nét mặt với giọng nói không thay đổi âm sắc kia, chị biết mình không thể từ chối được nữa. Chị uể oải ngồi dậy, lặng lẽ đi vào toa lét...
Đang từ nắng bụi nội thành, chỉ cần chạm vào cảnh sắc Đồng Mô là người khó tính nhất cũng cảm thấy đầu óc mình thơ thới đến lạ kì. Một vùng trời nước mở ra mênh mang với những hòn đảo xa gần thấp thoáng ẩn hiện như một cõi bồng lai chìm trong sướng khói, lại như gợi nhắc lên trong những tâm hồn đa cảm một chốn hoang sơ, tinh khiết, chỉ có mình nhỏ bé và vũ trụ diệu kỳ. Đứng trước cảnh phiêu diêu bảng lảng một chút sắc màu Lương Sơn Bạc này, sao cứ thấy mọi lo toan vụn vặt, mọi khát vọng tham vọng trong đời sao lại vô nghĩa đến thế. Phải chăng chính vì lẽ đó mà sáng nay cả khu hồ đông ngàn ngạt những người từ bốn phương trảy tới.
Họ phóng tầm mắt tìm một hòn đảo xa nhất, lẻ loi nhất và cũng um tùm lá cây xanh nhất, thuê một chiếc ca nô máy phóng tới. Đảo như đảo hoang. Sóng vỗ lách chách vào những bụi lau già. Dường như nghe có cả tiếng vượn hót chim kêu ở đây? Những bóng cây đại ngàn thả lá vàng gợi lên cái u tịch của một thời tiền sử... Trước mặt họ, trong lùm cây lá to, có dựng một túp lều nhỏ. Anh cầm tay vợ chui vào đó. Tĩnh mịch, lặng tờ, chỉ có gió xôn xao trong tán lá...
- Tại sao anh lại đưa em đến đây? - Chị thảng thốt nhìn chồng hỏi.
- Để chúng mình sống lại cái cảnh xưa, cũng cây cũng gió, cũng âm u rờn rợn như thế này. Chỉ thiếu một trận mưa và bóng tối. Tiếc quá!
- Nhưng để làm gì cơ? - Đã phần nào hiểu ra nhưng chị vẫn gặng hỏi.
Không trả lời vội, anh lôi trong túi ra nào bia, nào bánh mì, nào nước ngọt, kẹo bánh và cả một con gà đã làm sạch lông rồi.
- Nói nhé - Anh nói - Để anh muốn tìm lại em, cái cô Thảo bác sỹ quân y đội nón tai bèo, quàn xắn cao đi trong rừng ngày ấy. Bây giờ ta đốt lửa quay con gà này lên làm bữa ăn trưa. Em ngồi đây để anh đi kiếm củi.... Lát sau ngọn lửa được đốt lên. Ngọn lửa nào được đốt lên giữa rừng âm u cây lá chả là lửa rừng. Nhưng sao vẫn không phải là rừng. Nhìn con gà béo ngậy đang chín dàn trong lửa, con mắt của Thảo vẫn cứ thờ ơ như nhìn những ánh lửa ở nhà. Nam cố nói, cố cười, cố nhắc lại những chi tiết kỷ niệm thời xưa cũ để kéo chị về một mảnh chiến tranh trong đời thường, một mảnh thiên nhiên bên lề đô thị nhưng xem chừng cứ như bị ánh mắt kia dội ra. Họ ăn uống uể oải. Ngọn lửa cũng tắt dần. Thảo vẫn ngồi thế, ngồi đấy bằng xương bằng thịt nhưng đầu óc lại lãng đãng đi đâu.
- Sao em ăn ít thế? Đói chết.
- Em ăn đủ rồi. Mấy giờ rồi, ta chuẩn bị về được chưa anh? Em thấy lành lạnh...
- Còn sớm. Em nằm nghỉ một chút đi!
Nghe lời chồng, chị ngả người nằm xuống nhưng ngay sau đó lại ngồi dậy, nhìn anh là lạ như có vẻ đã chợt đoán ra được một điều gì. Chính cái nhìn đề phòng đó đã khiến anh không cần giữ gìn nữa mà quyết định thực hiện tiếp phần quan trọng nhất của cuộc đi này. Anh đổ ập người xuống chị với một sự háo hức gàn như bệnh hoạn. Những mảnh vải che thân không được tháo ra, cởi ra mà gần như bị giằng giật, xé bung ra...
- Trời... anh Nam! Anh làm cái gì thế? Anh điên à?...
- Đúng, anh đang điên đây. Điên vì em không còn là em, em cứ mỗi ngày lại xa lạ như kẻ dưng nước lã đây.
- Ngồi dậy đi anh... Thiếu gì chỗ mà phải... ở đây?
- Không, anh muốn ở đây, chỉ ở đây. Anh cho rằng chính cái tòa nhà thênh thang kia đã làm hỏng hạnh phúc của chúng mình. Để yên đi em...
Chị nằm ườn ra bất lực. Gió ngoài lều vẫn từng đợt tràn vào. cả sóng nữa. Có tiếng con chim gì kêu ở mép nước... Chị nhắm mắt lại. Người đàn ông đã có một thời vô vàn thương yêu kia đang vật lộn với chính anh ấy để tìm lại chị. Giá có thể tìm lại được. Bản thân chị cũng cồn cào muốn thế lắm chứ. Cặp môi khô rám của anh ghì xuống miệng chị. Chị không lảng đi. Phần thân thể phía dưới của chị chợt cuộn lên đau nhói. Anh đang tận lực? Khổ thân anh. Lòng thương chồng bất giác khiến chị dưỡn căng người lên, vươn tay ghì chặt lấy cái cổ đang ướt đẫm mồ hôi ấy. Chị cố hình dung, cố tưởng tượng, cố đặt mình vào màu trời cái đêm xa xôi ấy. Nam ơi... Trong thoáng chốc, chị đã tưởng mình đạt được cái gì mà anh đang cần có và chị cũng thật sự muốn có nhưng... Nam ơi! Em không thể... Đừng trách em! Toàn bộ cảm hứng của chị lại giống như một cánh chim bị trúng đạn, rơi vùn vụt từ ngọn cây cao xuống mặt bằng giá lạnh. Nước mắt chị tràn ra và chỉ một chút nữa, nếu không tỉnh táo kìm được thì môi chị đã thốt lên hai tiếng Hùng ơi rồi!
Cái thân thể nặng nề ở phía trên cũng ắng lại. Cuộc vật lộn tìm về quá khứ đắm say của anh đã trở nên tuyệt vọng. Nhìn vào đôi mắt thẫn thờ của vợ, dù mọi việc chưa đi đến điểm tận cùng nhưng anh cũng khẽ khàng ngồi dậy:
- Thảo! Nói đi, em làm sao thế? Chả nhẽ những năm ở bên kia đã hút hết sức lực của em rồi ư?
Không...
- Hay là em đã chán cái đất nước, cái gia đình này?
- Đừng...
- Vậy thì chỉ còn mỗi lý do là em không còn yêu anh?
- Không - Chị vội úp mặt vào ngực chồng - Em vẫn yêu anh... Thương anh.
Nam đứng thẳng người dậy, lần đầu tiên từ sau nhiều năm ăn ở với nhau, anh mới có cái cử chỉ hất mạnh tay chị ra, giọng gằn lên:
- Thế thì sao nào? Có cái gì em cũng phải nói chứ. Từ ngày em trở về, từ ngày ở nhà mới, từ ngày... Anh lại thấy cuộc sống đâm ra nặng nề hơn. Anh có lỗi gì? Thà cứ sống như cũ... thà chỉ có hai bố con sớm tối nuôi nhau lại dễ chịu hơn. Em nói em còn yêu, thế anh hỏi cái tấm dù pháo sáng kia đâu rồi? Em vất đi đâu rồi?
- Em... em gửi mẹ vì... con nó đã lớn, sợ nó tò mò lục thấy... không tiện...
- Nói dối! Thôi đứng dậy đi về!
Thảo vội nhét cái nịt vú vào miệng, cắn chặt giữa hai hàm răng để tiếng nấc khỏi vỡ ra. Và trong suốt khoảng thời gian hai giờ đồng hồ trên đường trở về; anh cứ lầm lì cầm tay lái chẳng nói một câu. Nhìn thấy khuôn mặt u ám của chồng bên trong chiếc kính chiếu hậu, nước mắt chị lặng lẽ tràn ra, tràn ướt cả lưng áo người ngồi trước, cái lưng áo thỉnh thoảng lại phả lên cái mùi hôi hôi khen khét mà mãi rồi, chị vẫn chưa thể quen...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phố
Chu Lai
Phố - Chu Lai
https://isach.info/story.php?story=pho__chu_lai