Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 32
ặt trời chiếu thẳng xuống đỉnh đầu. Stanley nhẩm tính cậu sẽ đi thêm độ một tiếng đồng hồ, hoặc có thể là hai tiếng nữa thì phải quay về.
Không gian dường như vô tận. Tuyệt nhiên chẳng thấy gì ở phía trước. Chẳng có gì ngoài đồng không mông quạnh. Cậu cảm thấy nóng, mệt, đói và trên hết thảy, là khát. Có lẽ bây giờ nên là lúc đổi hướng. Có thể cậu đã đi được nửa đoạn đường rồi mà không biết.
Sau đó, nhìn quanh, cậu thấy một hồ nước, cách chỗ mình đang đứng không đầy một trăm mét. Cậu nhắm mắt lại và mở mắt ra ngay để đoan chắc là cậu không hề tưởng tượng ra nó. Hồ nước vẫn còn nguyên đấy.
Cậu hấp tấp tiến về phía đó. Hồ nước hối hả rời xa cậu, nó di chuyển khi cậu đi và dừng lại khi cậu dừng.
Chẳng có tí nước nào cả. Chỉ là ảo ảnh do những hơi nóng bốc lên khỏi mặt đất khô gây ra.
Cậu cứ bước đi. Vẫn cầm theo cái bao đựng hạt hướng dương trống rỗng. Cậu không biết liệu có thể tìm thấy thứ gì để bỏ vào trong đó hay không.
Sau một hồi, cậu nghĩ mình trông thấy một dãy núi qua màn hơi nóng mờ mờ. Thoạt tiên, cậu không chắc đây có phải là một ảo ảnh khác hay không, nhưng càng tới gần, chúng càng hiện rõ trong tầm mắt. Gần như thẳng ngay trước mặt, cậu nhìn thấy vật gì trông giống như một nắm đấm, với Ngón Cái Lớn chĩa lên.
Cậu không biết nó ở cách bao xa. Tám cây số? Hay tám mươi cây số? Nhưng có một điều chắc chắn: nó phải xa hơn nửa đường.
Cậu cứ bước đi về phía đó, mặc dù không hiểu tại sao. Cậu biết chắc là mình sẽ phải quay lại trước khi đến được đó. Nhưng hễ mỗi lần cậu nhìn ngọn núi, thì dường như nó động viên, khích lệ cậu bằng cách giơ dấu hiệu thành công ra với cậu.
Trong khi cứ dấn tới, cậu dần thấy một vật to lớn ở trên lòng hồ cạn. Cậu không thể xác định được nó là cái gì, hoặc thậm chí cũng không chắc nó là do tự nhiên hay do con người làm ra. Trông nó hơi giống một cái cây đổ, mặc dầu cây cối khó có thể từng mọc ở đây. Rất nhiều khả năng nó là cái gờ của một đống đất hoặc đá.
Cái vật đó, dù là vật gì đi nữa, không nằm trên đường đến ngọn Ngón Cái Lớn mà nằm chếch về phía bên phải. Cậu cố quyết định xem nên đi về phía nó hay là tiếp tục hướng tới ngọn Ngón Cái Lớn. Hoặc là quay lại.
Chẳng ích gì khi thẳng tiến tới ngọn Ngón Cái Lớn, cậu quyết định thế. Cậu sẽ chẳng bao giờ đến được đó. Cậu thừa biết làm việc đó khác nào đuổi theo mặt trăng. Nhưng cậu có thể tới được chỗ cái vật bí ẩn kia.
Cậu đổi hướng đi. Cậu nghĩ vật đó chẳng là cái gì hết, nhưng tình huống có cái gì đó giữa toàn cảnh không có gì như thế này khiến cậu khó lòng bỏ qua. Cậu quyết định lấy vật ấy làm điểm mốc đánh dấu cho nửa đoạn đường của mình, và hy vọng mình chưa đi quá xa.
Stanley bật cười khi nhìn rõ vật đó. Nó là một chiếc thuyền - hay đúng hơn, là một phần của chiếc thuyền. Cậu buồn cười khi thấy một chiếc thuyền giữa vùng đất khô cằn này. Nhưng rồi cậu chợt nhớ ra, nơi đây đã có thời là một hồ nước.
Con thuyền nằm úp, một nửa bị chôn vùi dưới đất.
Hẳn ai đó đã bị đắm thuyền ở đây, cậu quả quyết - ở đúng chỗ mà cậu rất có thể sẽ bị chết vì khát.
Tên con thuyền được sơn ở phía đuôi. Những mẫu tự lộn ngược màu đỏ đã bong tróc và phai mờ, nhưng Stanley vẫn có thể đọc được: Mary Lou.
Ở bên mạn thuyền có một đống đất mới đào, và một đường hầm dẫn xuống bên dưới con thuyền. Đường hầm lớn vừa đủ cho một con thú khá to chui qua được.
Cậu nghe thấy một tiếng động. Có cái gì đó rục rịch dưới con thuyền.
Nó đang ló ra.
- Hê! - Stanley thét lên, hy vọng làm cho nó hoảng sợ mà chui ngược vào trong. Miệng cậu khô khốc, nên khó mà hét to được.
- Hê - cái vật đó đáp lại yếu ớt.
Rồi thì một bàn tay đen đủi và một ống tay áo màu cam thò ra khỏi đường hầm.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố