Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 32
T
aylor đứng sững nơi bậc của khi Jason bước về phía cô. Anh mặc một chiếc quần jeans và một áo len mỏng màu xanh biển làm nổi bật sắc xanh trong mắt anh dù anh còn cách xa cô cả 3 mét. Trông anh thật bình thường với quần áo hơi nhăn và tóc hơi rối bời. Nhưng với Taylor, anh chưa khi nào hấp dẫn hơn thế.
Anh dừng khi đến trước bậc thềm nhà cô.
"Tôi cần nói chuyện với cô."
"Tôi tưởng anh đang ở New York," cô nói. Cô đã coi buổi phỏng vấn truyền hình trực tiếp của anh trên chương trình Today sáng nay trước khi ra tòa. Dù cô sẽ không thú nhận điều đó với anh.
"Tôi mới bay về trưa nay." Jason chỉ về phía cửa. "Tôi vô được không?"
Taylor gật đầu. Khi Jason theo cô vào nhà, cô để ý thấy anh có vẻ lo lắng. Thành thật thì cô cũng vậy. Cả hai có vài giây lúng túng, lóng ngóng khi đứng cạnh nhau rồi cùng nhau bước vào phòng khách một lúc.
Taylor dừng lại và ra dấu cho Jason vào trước. Rồi cô lịch sự hỏi anh uống nước gì. Anh lịch sự trả lời nước cũng được.
Không khí trong phòng nghẽn lại, đông đặc đến nỗi một người nào đó có thể dùng một chiếc thìa để cắt nó.
Taylor bước về phía nhà bếp, lòng tự trách vì đã xử sự như đứa không bình thường. Thật diệu kỳ là cô có thể rót đầy một li nước mà không rơi giọt nào hoặc làm đổ tí nào. Khi cô trở lại phòng khách, cô thấy Jason đang đứng ở trước lò sưởi coi hình gia đình cô bày trên kệ.
"Cô nhìn giống ba cô," anh nói khi cô đưa anh li nước.
"Vậy sao? Mọi người thường nói tôi giống mẹ." Thư giãn hơn một chút, Taylor đến đứng cạnh Jason để coi anh đang xem tấm hình nào.
"Là đôi mắt." Anh quay sang nhìn cô chăm chú như tìm kiếm câu trả lời cho một câu hỏi âm thầm nào đó.
"Tôi mừng là anh đã đến đây tối nay," Taylor thấy cô lên tiếng. Và điều này làm Jason có vẻ thoải mái một chút kể từ lúc anh đến nhà. "Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh."
"Được..." anh ngần ngừ, có lẽ nhớ lại cuộc đối thoại của họ lúc anh mới tới cũng đã bắt đầu với câu đó. "Lần này cô nói trước đi."
Và Taylor hít một hơi sâu. "Tôi đã giải quyết xong vụ kiện hôm nay. Nó kết thúc rồi. Xong rồi."
Jason ngạc nhiên. "Xong rồi? Tôi tưởng cô nói là cô mới đi được nửa chặng đường của vụ kiện thôi."
Taylor gật đầu. "Và lẽ ra còn phải có thêm nhiều lần lên tòa rồi thỉnh cầu, v.v. Nhưng hôm nay bên cáo đã có một đề nghị mà chúng tôi khó thể từ chối. Nó là một kết quả tốt. Thật đấy, tốt đến mức, à... công ty nói sẽ cho tôi làm luật sư hội viên."
Một nụ cười bừng lên trên gương mặt Jason. "Quỷ thần ơi, cô đang đùa!"
"Nhưng tôi phải quay về Chicago."
Nụ cười anh biến mất.
Mới đầu, anh không nói gì hết. Anh thận trọng đặt cái li thủy tinh xuống bàn uống nước, chỉnh sửa cái đế đựng ly một cách không cần thiết trong vài phút. Rồi anh ưỡn thẳng người lên, khoanh tay trước ngực.
"Vậy cô đã trả lời họ sao?"
Taylor nhìn vào mắt anh.
"Tôi đã đồng ý."
Cả hai rơi vào im lặng.
Jason bắt đầu đi đi lại lại trước bàn uống nước. Anh trông bị sốc. Và giận dữ. Anh có vẻ đang khó khăn tìm lời nói phù hợp.
"Nhưng... còn những gì cô đang có ở Los Angeles?"
Taylor lắc đầu. "Ý công ty là lên hoặc ra: Nếu tôi không về Chicago nhận chức mới, tôi sẽ mất việc."
"Đó là quyết định họ ép cô phải chọn? Vậy thì dẹp công việc đó đi."
Bây giờ, câu đó làm cô nổi điên. "Ồ hay thật, tôi nghĩ nó thật dễ cho anh nói vậy. Anh có thể nhớ nổi lần cuối anh nhận lương ít hơn 7 con số là lúc nào không?"
Vì lời châm biếm này mà Taylor được anh thưởng cho một cái trừng mắt. Và điều đó làm cô thấy cần phải biện hộ cho mình.
"Tôi đã dốc hết sức cho công việc này," cô bảo anh. "Ba năm ở trường Luật nối tiếp với 6 năm thí mạng tại công ty. Tôi làm việc đêm, cuối tuần, thậm chí cả ngày nghỉ nữa. Tất cả những cái đó, và lời khuyên duy nhất của anh là "dẹp công việc của tôi đi"?"
Jason bước vòng vòng quanh cô. Như đã tức nước vỡ bờ rồi.
"Ồ vậy cô muốn lời khuyên của tôi? Được, để coi... Trời, tôi không biết Taylor à, cô có thể tìm một việc mới. Ở đây. Cô có bao giờ nghĩ vậy chưa? Cô có bao giờ dừng lại để cân nhắc khả năng không quay lại Chicago chưa? Cô có nghĩ đến sự thật là cô đang quay lưng với những thứ có thể tốt đẹp hơn chưa? Cô có bao giờ nghĩ đến việc cho..."
Anh đột ngột dừng lại. Thấy ánh mắt Taylor, anh rục rịch không yên rồi cố bình tĩnh lại.
"Cô có bao giờ nghĩ đến việc cho L.A. một cơ hội chưa?" anh nói xong.
Nhưng Taylor không ngốc, cô biết chính xác anh đã định nói gì. Nhưng cô, cũng thấy nó dễ dàng để nói lòng vòng vấn đề này hơn thực sự nói thẳng ra những gì cả hai đang nghĩ.
"Có rất nhiều thứ tôi thích ở L.A." Cô thận trọng nói. "Thứ tôi rất thích nữa kìa. Nhưng nó quá nguy hiểm. Nếu như việc không được như dự tính thì sao Jason?" Giọng cô hơi vỡ ra khi cô hỏi anh câu này. Cô cố bình tĩnh lại. "Ý tôi là với L.A. đó."
Nhưng Jason đã để ý sự do dự của cô. Anh băng ngang phòng về phía cô.
"Taylor, nhìn anh nè," anh âu yếm thì thầm. "Nhìn anh đi." Anh chờ đến khi mắt cô nhìn vào mắt anh. "Em không có gì phải lo hết. Los Angeles là một nửa hoàn hảo của em. Em thuộc về nơi này. Em biết điều đó."
Anh ngừng lại. Rồi nhìn sâu vào mắt cô và nói thẳng. "Em thuộc về anh."
Cuối cùng, tất cả đã được nói ra hết. Không còn trò chơi gì nữa.
Và khi mắt Taylor nhìn sâu vào mắt anh, cô biết anh đã nói đúng.
Anh là một nửa của cô.
Ngay từ những giây phút đầu tiên, thậm chí khi cô đã tự nhủ là cô ghét anh, anh đã làm cô cười. Từ những ngày đầu, anh đã chinh phục được cô. Anh biết cô, anh hiểu cô. Trong nhiều khía cạnh khác nhau, cả hai gần như tâm đầu ý hợp. Cô có thể đỏng đảnh, kháng cự lại anh nhưng trong âm thầm, cô đã yêu thích mỗi giây phút họ được ở gần bên nhau. Anh thông minh, hài hước và hấp dẫn muốn chết, nhưng sâu xa hơn cả, anh là người phóng khoáng và tốt bụng, và - một cách ngạc nhiên - cũng yếu đuối như bất kỳ ai khác. Quan trọng nhất là, anh luôn thách thức cô. Và anh làm cô muốn điên lên.
Và đó là điều làm anh hoàn hảo.
Nhưng.
Khi cô đứng đó nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của Jason, cô đành đối diện với sự thật tối tăm sâu thẳm nhất của cô.
Cô đã may mắn với Daniel, cô biết điều đó. Sau khi cú sốc bị anh lừa dối phai nhạt dần, cô đã có thể tiếp tục sống. Đương nhiên đã có những nỗi buồn, và chủ yếu là xấu hổ, nhưng không có gì là cô không thể cô lập và kiểm soát nó với sự bình tĩnh, thản nhiên và tập trung của cô.
Nhưng Taylor không ngốc, cô biết chính xác anh đã định nói gì. Nhưng cô, cũng thấy nó dễ dàng để nói lòng vòng vấn đề này hơn thực sự nói thẳng ra những gì cả hai đang nghĩ.
"Có rất nhiều thứ tôi thích ở L.A." Cô thận trọng nói. "Thứ tôi rất thích nữa kìa. Nhưng nó quá nguy hiểm. Nếu như việc không được như dự tính thì sao Jason?" Giọng cô hơi vỡ ra khi cô hỏi anh câu này. Cô cố bình tĩnh lại. "Ý tôi là với L.A. đó."
Nhưng Jason đã để ý sự do dự của cô. Anh băng ngang phòng về phía cô.
"Taylor, nhìn anh nè," anh âu yếm thì thầm. "Nhìn anh đi." Anh chờ đến khi mắt cô nhìn vào mắt anh. "Em không có gì phải lo hết. Los Angeles là một nửa hoàn hảo của em. Em thuộc về nơi này. Em biết điều đó."
Anh ngừng lại. Rồi nhìn sâu vào mắt cô và nói thẳng. "Em thuộc về anh."
Cuối cùng, tất cả đã được nói ra hết. Không còn trò chơi gì nữa.
Và khi mắt Taylor nhìn sâu vào mắt anh, cô biết anh đã nói đúng.
Anh là một nửa của cô.
Ngay từ những giây phút đầu tiên, thậm chí khi cô đã tự nhủ là cô ghét anh, anh đã làm cô cười. Từ những ngày đầu, anh đã chinh phục được cô. Anh biết cô, anh hiểu cô. Trong nhiều khía cạnh khác nhau, cả hai gần như tâm đầu ý hợp. Cô có thể đỏng đảnh, kháng cự lại anh nhưng trong âm thầm, cô đã yêu thích mỗi giây phút họ được ở gần bên nhau. Anh thông minh, hài hước và hấp dẫn muốn chết, nhưng sâu xa hơn cả, anh là người phóng khoáng và tốt bụng, và - một cách ngạc nhiên - cũng yếu đuối như bất kỳ ai khác. Quan trọng nhất là, anh luôn thách thức cô. Và anh làm cô muốn điên lên.
Và đó là điều làm anh hoàn hảo.
Nhưng.
Khi cô đứng đó nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của Jason, cô đành đối diện với sự thật tối tăm sâu thẳm nhất của cô.
Cô đã may mắn với Daniel, cô biết điều đó. Sau khi cú sốc bị anh lừa dối phai nhạt dần, cô đã có thể tiếp tục sống. Đương nhiên đã có những nỗi buồn, và chủ yếu là xấu hổ, nhưng không có gì là cô không thể cô lập và kiểm soát nó với sự bình tĩnh, thản nhiên và tập trung của cô.
Nhưng với Jason, nó sẽ không giống như vậy.
Nếu cô tin Jason và cô sai, và một ngày nào đó nếu cô bắt gặp anh với một phụ nữ khác, cô không nghĩ cô có thể chịu đựng nổi. Và thậm chí dù cô không bắt được tại trận, thậm chí dù không có chuyện lừa dối nào cả - cuối cùng thì chuyện đó là không tránh khỏi: các mối quan hệ của Hollywood không bao giờ kết thúc tốt đẹp - và sự thật đơn giản là...... cô không bao giờ có thể quên được anh.
Với Jason, sẽ không có bình tĩnh, thản nhiên và tập trung. Không cảm giác nào có thể cô lập và kiềm chế được. Nó sẽ là được cả hoặc mất hết, và Taylor sợ rằng nếu cô mất anh, cô sẽ không bao giờ có thể lại là chính mình nữa.
Nên với cõi lòng trĩu nặng nhưng cương quyết, cô nhìn lên anh và cho anh câu trả lời của cô.
"Em không thể."
Anh nhìn cô đầy thông cảm. "Em sợ."
"Đúng."
Cả hai đều ngạc nhiên là cô đã thừa nhận như vậy. Jason đưa tay nắm lấy cả hai tay cô. Anh đan ngón tay anh vào ngón tay cô.
"Nói anh nghe đi cái giá của nó đi Taylor. Anh sẽ làm tất cả điều em muốn."
Quá chân thành và thẳng thừng, lời của anh làm cô phải quay đi. Từ sâu thẳm trong cô có một nửa luôn khao khát nghe anh nói những câu này. Và vì thế nửa còn lại lo sợ và làm cô suy nghĩ tìm cách để ngăn anh nói thêm những điều khác nữa. Cô cần phải kiên cường lên.
Mắt cô bắt gặp một vật trên bàn nước: một vật cô đã để đó nhiều tuần trứoc, một Chủ nhật khi cô đang dọn dẹp căn hộ. Có lẽ để tự nhắc nhở cô.
Cuốn tạp chí People - chuyên đề "Những người phụ nữ của Jason Andrews!"
Taylor rút tay khỏi tay anh và cầm cuốn tạp chí đưa lên giữa họ. Sự phô trương các cuộc tình/cuộc hẹn hò/cuộc gì gì đó cũ của anh.
"Có phải anh cũng đã nói câu này với những phụ nữ này?"
Bị chất vấn về quá khứ, Jason lắc đầu. "Không. Những phụ nữ này không có liên quan gì đến chúng ta."
"Kể cả cô siêu người mẫu? Người mà anh đã đưa đi Luân Đôn?" Taylor thấy anh có vẻ ngạc nhiên vì cô biết chuyện này. "Anh có nói với cô ta..."
"Để anh giúp em khỏi mất công, trong trường hợp em đã có sẵn một cuộc thẩm vấn," anh nói, "đúng, anh đã làm nhiều việc xấu, anh không phủ nhận nó. Nhưng tất cả đã thay đổi một khi anh gặp em. Anh đã không nghĩ đến ai khác từ giây phút đầu tiên anh thấy em nơi tòa án."
Vẻ mặt Taylor vẫn điềm nhiên một cách lạ lùng.
"Còn Naomi Cross?"
Vai Jason hơi xụi lơ. "Naomi thì khác," anh nói lấp lửng.
Mặt Taylor vẫn nghiêm nghị. Phải vậy thôi. "Tôi hiểu rồi. Naomi thì khác."
Jason lắc đầu bực tức. "Không, anh không có ý đó." Anh bước thêm một bước gần cô hơn và nhìn cô khẩn khoản.
"Điều anh muốn nói là em là người hoàn toàn khác, Taylor."
À,... những lời có cánh đây. Những lời mà cô đã hứa không bao giờ tin vào chúng một lần nữa.
Nhưng còn ánh mắt của Jason? Anh trông rất chân thành. Rất thật tình.
Taylor đắn đo.
Cô cần phải cương quyết. Cô nhìn xuống tay, nhìn tờ tạp chí cô đang cầm. "Những người phụ nữ của Jason Andrews!"
Thấy thế, Jason giật lấy tờ tạp chí khỏi tay cô. "Em thôi coi mấy thứ vớ vẩn này đi!" Anh ném cuốn tạp chí vào tường và nó rơi xuống sàn nhà với một tiếng rung khá lớn.
Và ngay lúc đó...
Một cái thiệp nhỏ rớt ra khỏi cuốn tạp chí.
Cả Jason và Taylor đều thấy nó. Anh bước lại và nhặt nó lên. Nhận ra đó là cái gì, Taylor quay mặt đi trong khi Jason đọc lớn lời ghi trên thiệp.
"Anh xin lỗi. Và anh yêu em. Daniel."
Vẻ mặt Jason thay đổi hoàn toàn khi anh đọc tấm thiệp. Anh quay sang nhìn cô lạ lẫm.
"Bây giờ anh đã thấy vấn đề là gì. Nói anh nghe đi Taylor, anh đang phải trả giá cho lỗi lầm của ai đây?"
Taylor nheo mắt lại. Sao anh dám.
Cô nhặt cuốn tạp chí và giơ lên. Giọng cô thật lạnh. "Lỗi của chính anh."
Và lúc đó, thật nhanh, mắt Jason đầy vẻ đau khổ, nhưng rồi cũng nhanh như thế, chúng đổi sang lạnh lùng. Vô hồn. Giọng anh đều đều không cảm xúc.
"Nếu đó là điều em nghĩ, tôi đoán chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa."
Và không một lần ngoái lại, anh quay lưng bước ra khỏi nhà cô.
Khi cô nghe tiếng cửa đóng sầm, Taylor ngồi xuống ghế sa-lông. Cô cố gắng cưỡng lại điều sắp xảy ra. Cô hít thật sâu.
Trong môn bóng chày không được đổ lệ
Cô chớp chớp mắt.
Trong môn bóng chày không được đổ lệ
Cô không thể làm được.
Trong môn bóng chày không được đổ lệ
Nhưng nó là một cuộc chiến vô ích. Lần đầu tiên từ lúc cô trưởng thành, một dòng lệ lăn dài trên mặt cô. Và thêm một dòng lệ nữa.
Taylor ngồi yên lặng nơi sa-lông. Cô đơn.
Cô lặng lẽ để nước mắt tuôn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại
Julie James
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James
https://isach.info/story.php?story=nguoi_dan_ong_quyen_ru_nhat_con_sot_lai__julie_james