Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Cũ Còn Thương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mạng
H
ọ cứ nói mạng xã hội là ảo, nhưng người ta đến với nhau là thật, yêu nhau là thật, chia tay cũng là thật và cơn đau càng là thật.
Rất thật!
o O o
Từ ngày cái mạng xã hội lên ngôi, người ta yêu dễ, mà chia tay cũng dễ. Đến dễ, đi cũng dễ, thích dễ, giận cũng dễ. Chỉ có tìm được người thật lòng trên mạng là khó.
Mở đầu câu chuyện yêu thời mạng, thường là tấm hình chân dung đại diện của mỗi người. Trên mạng, cái cảm giác "yêu từ ánh nhìn đầu tiên" gần như thường trực. Lướt lướt coi bè bạn bình luận đâu đó, tự dưng thấy có cái hình đại diện ai đó đẹp quá, lập tức chú ý, nhìn phát yêu luôn chả cần suy nghĩ nhiều.
Thống kê cho thấy, hễ ai dùng mấy cái hình đại diện là hoa cỏ lá cành, là muông thú chim oanh, là diễn viên tài tử xứ khác... thì tỉ lệ ế cao hơn hẳn những người dùng ảnh đại diện hàng chính chủ không chi nhánh.
Cũng vậy mà nhiều người chăm sóc cho cái hình đại diện dữ lắm. Có khi trang điểm tám tiếng, làm đầu làm tóc đẹp ơi là đẹp, rồi chụp một tấm hình chưng lên mạng xong đi tẩy trang chín tiếng. Thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ chứ biết sao giờ. Hình đại diện cũng có nguyên tắc. Ví dụ mũi đẹp phải chụp nghiêng, mắt đẹp phải cố mở cho lung linh, ngực to là phải chụp xuống bên dưới một chút, da không trắng nhớ phải dùng phần mềm ba trăm sáu chỉnh cho láng mịn... Nói chung khoe được cái gì phải khoe hết lên hình đại diện cho người ta chú ý.
Sau cái màn nhìn hình đại diện, bước thứ hai trên mạng người ta hay dùng để câu kéo quan tâm là "cuồng thích". Đơn giản, dễ thực hiện, chỉ cần kéo dọc cái trang cá nhân của người đẹp qua ảnh, gặp gì cũng nhấn thích, để người ta mở ra thấy có thằng khùng nào đó chắc hư bàn phím nhấn quá chừng nhấn, thể nào cũng chú ý cho coi.
Thường thì thích mà không cần quan tâm nội dung mình thích là cái gì. Hình đi ăn, thích. Hình đi chơi, thích. Hình đi cầu, thích. Trạng thái vui, thích. Trạng thái buồn, thích. Thông báo mới bị đụng xe, thích. Thông báo mới bị giật đồ, thích. Chửi thiên hạ, thích luôn. Nói chung, "gì cũng thích".
Báo cho người ta biết mình thích họ dữ lắm xong rồi bắt đầu phải có tiếng nói thể hiện chính kiến, cho người ta biết mình cũng có tư duy, có suy nghĩ cao siêu dữ thần lắm chứ. Thấy người ta viết về chuyện gia đình, phải nhảy vô chia sẻ nhà tui cũng có ba má, ba má tui là con của ông bà tui, nhà mình nhìn chung giống nhau ha, chắc ý trời muốn mình thành đôi đó.
Thấy người ta ghi cái gì buồn buồn, chán chán, nhắn vô đó vài dòng cho họ biết mình quan tâm họ, kiểu như nếu bạn cần một người để khóc, hãy nhắn cho tui, tui không hứa có thể làm bạn cười nhưng thề luôn là sẽ cười vô bản mặt bạn. Thấy người ta đăng tấm hình con chó mới nhận nuôi, cũng phải nhảy vô thể hiện thiện ý, bạn ơi, có nhu cầu nhận nuôi thêm không, để mình gởi hồ sơ cá nhân đăng ký.
Hay làm biếng thì vô cứ nhấn nhấn mấy cái mặt cười, mặt khóc, mặt mếu có sẵn trên mạng. Kiểu như điểm danh cho có tụ với người ta.
Xong ca gây chú ý, bắt đầu đến màn nhảy vô nói chuyện một lời cho phải phép, giai đoạn này chắc đẹp nhất trong cái chuyện tình xứ mạng. Suốt ngày ôm cái máy như thằng khùng, hí hoáy nhấn, nhận mấy câu vô nghĩa cũng ngoác miệng cười như điên. Thiếu cái cảnh đứng giữa trưa, ngửa mặt lên trời cười, hai tay đấm ngực thùm thụp thì đủ cảnh cho người ta bứng vô viện thần kinh. Nhưng ai nói gì thì kệ, mình vui là được, "Chim bay trên trời, làm sao biết cá dưới nước vui không."
Mà mấy cái câu hò hẹn xứ mạng, nghe chán muốn chết. Cũng quẩn quanh mấy kiểu như làm gì, ăn gì, chọc ghẹo nhau tròn quá, mập quá, cao quá, lùn quá, đen quá, trắng quá, kể cho nhau nghe hôm nay no không, có gặp người nào đẹp không, rồi bày đặt giận hờn, ghen tuông cho có hương có hoa, đứa thì khoái chí đứa thì tức điên. Vậy chứ thiếu là chịu hông nổi, mon men đi nhắn tin cho người ta trước. Bảo đảm đứa nào yêu xứ mạng cũng vậy.
Rồi thì hết cái giai đoạn mạng, người ta dắt díu nhau ra hàng quán, rạp phim để hẹn hò, để nhìn ngó bản mặt nhau ra sao. Lúc này có nhiều người cũng bật ngửa.
Ôi trời, cái nhan sắc ấy trên xứ mạng sao mà lung linh, ra ngoài sao mà như... lún sình. Trách thì đừng trách nhau, chỉ trách sao mấy hãng điện thoại phát triển cái ống kính, phần mềm chụp hình sao hay quá, sao tài quá, đưa người ta lạc vào ảo mộng tình yêu. Không may thì trong hình mười ở ngoài không chấm năm, còn may thì hình mười người bảy. Bảy là khá rồi, chấp nhận được, bởi sau này yêu ai xứ mạng cũng nhớ lấy nhan sắc người ta mà chia đôi để chuẩn bị tinh thần sớm.
Rồi thì xúm xít chụp hình đăng lên mạng cho chúng sanh chúc mừng hạnh phúc đôi trẻ, cho thần dân trăm họ có cái bàn tán, có cái ganh ghét "Để coi hạnh phúc được bao lâu". Mà như có dặn rồi, chụp hình chung nhớ đăng trong cùng một chỗ, sau này lỡ có chia tay xóa luôn một lần, chứ ngồi kiếm xóa từng tấm, mệt lắm nha.
Lúc hạnh phúc, vui vẻ thì tối nào cũng chúc nhau ngủ ngon, đi chơi đâu cũng đánh dấu khoe cho hàng xóm biết. Mà nghe nói, cái đứa lăng nhăng với có nhiều người yêu nhất trên đời này tên là "Ai Đó". Ngày nào dạo mạng cũng thấy mấy trăm cái trạng thái, "Chúc ai đó ngủ ngon", "Nhớ ai đó", "Thương ai đó", "Đi chơi cùng ai đó"... Tự nghĩ, hổng lẽ sau này đặt tên cho con là "Nguyễn Thị Ai Đó" để nó được nhiều người yêu, nhiều người chúc ngủ ngon, nhiều người dắt đi chơi.
Yêu nhau xứ mạng, người ta hay tưởng bở. Vô trang của nhau mà đọc, thấy câu nào viết cũng như dành cho mình. Nhưng mấy câu vui vẻ thì không sao, chứ đến hồi có mấy câu hờn trách, bóng gió rằng không vui, tự dưng tâm trạng cũng rớt xuống đáy vực chung. Có khi muốn viết một vài dòng buồn bã, ủ ê mà cũng sợ người kia đọc rồi buồn theo, thành ra cái trang cá nhân nó mất hết màu cá nhân, viết gì cũng suy nghĩ, đăng hình ảnh đi cùng người khác dù là bạn bè thân cũng bị cho là lăng nhăng, tự dưng đâm ra khó chịu, thấy sao mất cái tự do trên mạng quá thể. Bởi vậy, nhiều người khi đã yêu rồi thì chặn nhau, yêu ngoài mạng được rồi, còn trên mạng để người ta còn sống, còn buồn vui, còn tâm trạng, còn đi ve vãn đứa khác cho mình bị lừa chơi.
Dăm ba lần đi chơi, dăm ba lần hò hẹn cuối cùng cũng thành đôi. Người ta dễ dàng sao lãng cái xứ mạng từng tá túc, nhưng không phải nhiều người được vậy. Yêu nhờ mạng thì cũng có lúc nhờ mạng mà... chia tay.
Yêu rồi mà mỗi khi đi chơi, bạn kia ôm cái điện thoại để lên mạng còn nhiều hơn ôm mình, nhìn màn hình điện thoại nhiều hơn nhìn bản mặt mình, nói chuyện với mấy con ong con ve còn nhiều hơn nói tiếng người yêu đương. Hỏi sao không giận. Có lúc dùng dằng, "Hay để tui dán cái điện thoại lên mặt cho bạn nhìn tui nha" người kia cười hề hề, bỏ xuống chừng năm mười phút rồi lại vô thức cầm lên nhấn nhấn như con nghiện, chán chẳng nói tới nữa.
Hay đêm nằm cạnh, đứa im lặng, đứa cứ nhấn nhấn lướt lướt, hết "thích" rồi đến "bình luận" đến "chia sẻ" trong khi cái đứa nằm kế bên cũng có cả tỉ thứ để thích, để bình luận, để chia sẻ mà có thèm ngó ngàng gì tới, nên thôi, quay mặt ra đằng khác ngủ cho nó yên lành, khỏi nặng lòng bực bội.
Rồi thì ngu dại, có khi đi tìm hiểu, thấy hơ hở cái máy ra cầm lên coi, nhấn đại vô khung "trò chuyện", giật mình vì thấy người ta cũng gởi quá chừng tin nhắn ong ve cho hàng tá hàng tá người. Ngày gởi thì có đâu xa, qua kia chứ mấy. Tự dưng đau, đóng cái máy nhẹ hều mà lòng nặng trịch. Tối đó xin phép về, không dám nằm ngủ cạnh bởi sợ cái con người nằm kế bên, sát sạt sườn mà như xa đằng đẵng, chẳng hiểu gì hết trơn...
Hèn chi lúc yêu xứ mạng, nhiều người dặn, có mấy chuyện, thà ngu ngơ, mù mờ mà vui, mà hạnh phúc, chứ có nhiều người biết càng rõ về họ bao nhiêu thì mình càng là người đau bấy nhiêu.
Rồi cái giai đoạn mặn nồng đắm đuối qua, mạng vắng hoe vắng hoắc, cả ngày chả thấy cái tin nhắn, tới lúc họ nhắn tin cũng bày đặt hờn mát, "Đi mà nhắn cho cái đứa mấy người mới thích hàng đống hình của nó đó." Rồi bên kia im, bên này cũng im.
Mà im là trôi.
Xứ mạng mà, nhanh lắm, mới đây mặn nồng ngoảnh lại ráo hoảnh mùi nhau. Xứ mạng mà, mờ lắm, nhấn một cái nút đã không còn hiện diện trong vòng quan tâm, trong mấy ngàn cái tin tức mới được cho coi, làm sao tìm được người đang hờn giận, không quan tâm. Mà nhấn cái nút bỏ theo dõi cũng có nỗi đau của nó. Bỏ bởi vì nhiều khi thấy họ viết cái gì đó vu vơ, tự dưng mình suy nghĩ, nhận bừa là viết cho mình xong rồi tự khó chịu, tự băn khoăn, nên thôi, thà khỏi nhìn khỏi thấy cho lành.
Qua cơn giận, muốn tìm họ nói vài câu ra nhẽ ngọn ngành, thà có chia tay thì cũng nói một lời chính thức, chứ im lặng vầy hoài, lòng mình thì cứ giữ, khó chịu lắm chứ.
Nhấn tìm kiếm chỉ thấy một dòng duy nhất.
"Trang bạn yêu cầu không tồn tại..."
Ừ, thì xong, thành cũ...
Hóa ra tắt máy tính, thoát khỏi mạng, chúng ta là những kẻ rất đỗi cô đơn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Cũ Còn Thương
Nguyễn Ngọc Thạch
Người Cũ Còn Thương - Nguyễn Ngọc Thạch
https://isach.info/story.php?story=nguoi_cu_con_thuong__nguyen_ngoc_thach