Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 33
enny Orr để cháu gái mình ẩn náu trong một căn nhà gỗ nhỏ của gia đình tại một thị trấn có tên là Seven Pines. Theo những gì Tracy có thể nhìn thấy, Seven Pines có chừng sáu, bảy ngôi nhà nằm tại độ cao hơn một nghìn tám trăm mét so với mực nước biển, ở phía đông dãy núi Sierra Nevada, mất khoảng ba tiếng rưỡi lái xe về phía bắc qua xa lộ US 395. Orr giải thích rằng căn nhà gỗ này thuộc sở hữu của gia đình nhà ngoại của bà đã hơn sáu mươi năm nay. Cả gia đình thường tới đây để tạm xa thành phố vào các dịp cuối tuần và các kì nghỉ dài. Đây quả là một nơi phù hợp cho ai đó muốn tạm biến mất khỏi thế giới loài người. “Thành phố” ở gần đó nhất là Independence, với dân số còn chưa tới một ngàn người. Orr nói rằng trong nhà không có ti vi, không có Internet, không có sóng điện thoại và có một nhà vệ sinh tách biệt ở bên ngoài. Tracy gọi cho Faz, thông báo với ông việc Andrea Strickland vẫn còn sống, và Penny Orr đang đưa họ tới chỗ của cô ta. Faz hỏi liệu cô có muốn ông báo cáo với cảnh sát địa phương không. Cô nói với ông rằng cô cảm thấy việc đó không cần thiết, nhưng cô sẽ gọi lại cho ông nếu có gì đó thay đổi.
Họ quyết định sẽ đi bằng hai xe, để phòng trường hợp họ cần phải đi tìm cảnh sát địa phương hoặc đi xin quyết định tạm giam. Tracy cầm lái chiếc ô tô riêng của Penny Orr còn Orr thì ngồi ở ghế hành khách. Fields đi theo sau trong chiếc xe thuê. Suốt dọc đường đi, Orr nói rất ít, bà ta dành phần lớn thời gian để nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nghịch ngón tay và lau nước mắt. Đã có lúc bà ta quay sang Tracy và hỏi: “Chuyện gì sẽ xảy ra với con bé?”
“Còn quá sớm để nói trước.” Tracy nói. “Chừng nào chúng tôi chưa thể nói chuyện với cô ấy và tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra và tại sao lại như vậy, tôi không thể nói trước được. Tình trạng tâm lý của cô ấy thế nào?”
“Tình trạng tâm lý của con bé ổn. Sao thế?”
“Bác sĩ tâm lý của cô ấy nói rằng Andrea có thể đã thoát khỏi thực tại.”
“Thoát khỏi thực tại ư?”
“Ông ta nói rằng cô ấy có thể trở nên bạo lực nếu cô ấy cảm thấy tuyệt vọng. Bà đã bao giờ chứng kiến chuyện như vậy chưa?”
“Không đâu.” Orr nói. “Andrea không bạo lực đâu. Có phải cô đang nghĩ vậy? Cô nghĩ là Andrea đã giết Devin Chambers sao? Andrea không thể giết ai được đâu. Con bé không phải là người như vậy.”
“Cô ấy có ô tô riêng chứ?”
Orr cười khúc khích. “Có chứ. Gia đình chúng tôi để một chiếc xe Jeep ở đó nhưng nó không được đăng kiểm đã mấy năm nay rồi.” Orr dường như ngẫm nghĩ thêm điều gì đó. “Cô không biết sao?”
“Không biết gì cơ?” Tracy hỏi.
Orr trông như thể đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng rồi kịp kiềm chế lại. “Cô sẽ biết thôi.” Bà ta nói. “Cô sẽ biết tại sao con bé phải chạy trốn.”
Khi họ tiếp tục đi về phía đông bắc, xa lộ US 395 được trải nhựa với vạch kẻ đường màu vàng tạo nên một sự tương phản sâu sắc với những ngọn đồi màu nâu và bầu trời mịt mù mang sắc xanh nhạt. Họ lái xe thật nhanh qua những túp lều đơn sơ xiêu vẹo của những người thợ mỏ và những thị trấn bỏ hoang với các tòa nhà bằng bê tông nằm xen giữa đám cây bụi sa mạc, cây xương rồng, vài cây Joshua thẳng đuột, và cánh đồng đầy đá mắc ma nham nhở. Khi họ tới gần thị trấn Independence, thung lũng Onion hoang vu hiện ra mờ mờ phía xa, bao quanh bởi những đỉnh núi phía đông của dãy Sierra Nevada hùng vĩ và gồ ghề. Núi Whitney, mang một màu xám lạnh ngắt và đỉnh núi phủ đầy tuyết, nhô lên nổi bật nhất.
Khoảng gần ba giờ chiều, họ tới thị trấn Independence. Tracy nhanh chóng quan sát các khách sạn ở thị trấn khi họ lái xe qua các mặt phố, đề phòng họ phải ở lại qua đêm. Họ rẽ về phía tây của đường Thung Lũng Onion, một con đường quanh co và dốc dẫn qua các ngọn đồi, và do những đường cong đó mà con đường có vẻ dài hơn so với chiều dài tám cây số.
Khi họ tới gần một rặng cây, Orr nói. “Đi chậm lại. Rẽ ở đây.” Họ rời khỏi con đường nhựa để rẽ sang một con đường đất, tiếp tục đi qua những rặng cây và men theo một dòng suối uốn lượn theo chân núi. Sau khoảng một trăm mét, Orr chỉ cho Tracy lái xe tới một trảng đất nhỏ không có cây cối, ở đó có đậu sẵn một chiếc Jeep Willys cũ. “Đỗ xe ở đây đi. Căn nhà gỗ ở ngay cuối đường rồi.”
Tracy đỗ xe cạnh chiếc Jeep. Vẻ ngoài của chiếc xe khiến cô ngạc nhiên khi biết rằng nó vẫn còn chạy được. Fields theo sau và đỗ xe cạnh xe cô.
“Cô ấy có mang theo vũ khí gì không?” Tracy hỏi.
Orr nhún vai. “Bố tôi có một khẩu súng săn. Ông thường dùng nó để giết rắn.”
“Nó được cất ở đâu?”
“Trong tủ quần áo phòng ngủ. Tôi không nghĩ là nó còn bắn được vì nhiều năm nay đã không ai sử dụng nó nữa rồi.”
“Còn vũ khí nào khác nữa không? Súng cầm tay chẳng hạn?”
“Không.” Orr nói. Bà thở dài một tiếng não nề. “Tôi có thể nói chuyện với con bé trước và giải thích cho nó nghe không? Con bé sẽ không hiểu đâu.”
Do không biết rõ thiết kế của căn nhà gỗ và biết rằng ở bên trong có ít nhất một loại vũ khí, Tracy không thể để Orr làm như vậy. “Tôi xin lỗi. Tôi không thể làm vậy. Nhưng một khi chúng ta đã vào được bên trong và tôi đảm bảo mọi thứ đều an toàn, tôi sẽ cho bà thời gian nói chuyện với cô ấy.”
Họ bước ra khỏi xe. Không khí đã trở nên oi bức và ngột ngạt. Những áng mây trắng tụ lại ở phía xa trên đỉnh những ngọn núi bao quanh thung lũng. Một đám mây có hình oval giống hạt đậu bay lượn hệt như một chiếc đĩa bay UFO. Bố của Tracy đã từng dạy cô cách xem thời tiết để cô không bị rơi vào thế bị động. Cô biết mấy hình hạt đậu được tạo thành bởi khối khí nóng bốc lên và va chạm với khối khí lạnh hơn. Ở trên núi, ví dụ như Rainier, những đám mây có thể là điềm báo về những cơn dông có thể gây chết người.
Orr dẫn Tracy và Fields đi dọc con đường đất với những hòn sỏi và những phần của một đường ray cũ nằm rải rác khắp nơi, âm thanh duy nhất là tiếng nước nhỏ giọt của dòng nước và tiếng vo ve của những con côn trùng nhỏ không thể nhìn thấy được. Tiến thêm mười mét nữa, Tracy nhìn thấy một lối đi bằng gỗ, một cây cầu bắc qua dòng nước dẫn tới một căn nhà gỗ ẩn náu giữa các cây thông. Căn nhà gỗ nằm trên nền đá sông, mang màu xanh của rừng và một cái cửa màu đỏ, nhô lên khỏi mái nhà là một cái ống khói được làm từ loại đá tương tự với móng nhà. Ấn tượng đầu tiên, căn nhà gỗ trông như thể bước ra từ truyện cổ tích, như thể có một con quỷ lùn hay một con yêu tinh nào đó sống ở bên trong vậy. Nó khiến cho Tracy nghĩ tới ngọn hải đăng ở mũi Alki, và mong ước của Dan rằng Tracy sẽ có một tiệc cưới như trong truyện cổ tích. Nó cũng khiến cho cô nghĩ rằng căn nhà gỗ quả là nơi ẩn náu lí tưởng cho một người bị cả thế giới đối xử bằng toàn những bi kịch.
Sau khi đi qua cầu, họ bước chân xuống nền đất, sau đó trèo qua hai bậc thang, đi lên một mái hiên nhỏ. Tiếng giày của họ vang lên trên nền gỗ. Orr gõ cửa. Trông bà ta dường như già nua đi nhiều sau chặng đường lái xe tới đây, giống như kiểu một người đang chuẩn bị thú nhận sự phản bội mà không thể nói nên lời. Tiếng động ở bên trong căn nhà cho thấy đang có người di chuyển. Theo bản năng, Tracy với tay ra sau và nắm lấy báng súng. Orr không đợi người ra mở cửa. Bà đẩy vào và gọi to. “Andrea?”
Andrea Strickland tươi cười khi Orr mở cửa. Nụ cười đó nhanh chóng vụt tắt và biểu cảm của cô ta chuyển từ hoang mang sang đau đớn và bỏ cuộc.
“Dì xin lỗi.” Penny Orr nói.
Tracy cũng vậy. Giờ thì cô đã hiểu Orr ám chỉ điều gì khi úp mở lý do tại sao Andrea Strickland lại khao khát trốn đi tới vậy.
Bên trong, căn nhà gỗ trông như một cửa hàng sách cá nhân nho nhỏ chất ngồn ngộn những sách. Những chồng sách nằm lộn xộn trên bàn ghế phòng khách, kệ bếp và cả băng ghế ở bên dưới cửa sổ bằng kính nhìn ra bên ngoài. Chúng nằm cả trong các thùng ở góc phòng và được xếp đầy trên giá sách. Tracy nhìn thấy những cuốn sách gồm cả bìa cứng lẫn bìa mềm với đủ thể loại: tiểu thuyết, hồi kí, tự truyện…
Tracy yêu cầu Andrea Strickland và Penny Orr ngồi trên chiếc ghế sofa hai nệm trong khi cô đi tới tủ quần áo trong phòng ngủ để tìm khẩu súng săn Crack Barrel nòng 12 ly đã cũ, loại mà bố cô đã sử dụng trong những cuộc thi bắn súng. Khẩu súng chưa được nạp đạn và trông không có vẻ gì là đã được sử dụng gần đây, mặc dù nó vẫn còn dùng được tốt. Cô cũng lấy xuống một cái hộp đựng đạn từ cái kệ gần nhất. Cô giao khẩu súng và hộp đạn cho Fields, hắn đặt hộp đạn lên bệ lò sưởi và để khẩu súng dựa vào lò sưởi làm bằng đá. Tracy bỏ một chồng sách ở ghế cạnh cửa sổ ra chỗ khác và ngồi ngay trước mặt hai người phụ nữ. Căn nhà gỗ hai phòng bao gồm phòng khách và khu vực bếp với một cái bếp nhỏ đun bằng củi và một tủ lạnh. Căn phòng ngủ nằm ở phía sau không lớn hơn chiếc giường đôi làm bằng sắt là mấy. Trong phòng khách có hai cây cột gỗ dựng đứng kéo dài từ dưới sàn lên tới trần nhà với những cây kèo làm bằng gỗ, và căn phòng giữ nguyên mùi của gỗ bị đốt cháy từ cái lò sưởi đã bị nhuộm đen.
“Andrea được thừa hưởng tình yêu với việc đọc sách từ mẹ tôi.” Orr nói với một nụ cười buồn. Bà nắm lấy tay Andrea. “Bà sẽ tới đây và đọc ba quyển sách một ngày. Bà mượn sách trong thư viện ở Independence, nhưng bà không thích phải đi trả sách nên đã mua từng thùng ở hiệu sách cũ và mang chúng tới đây.”
Andrea Strickland vẫn không dời mắt khỏi cái thảm da gấu ở trên sàn nhà bằng gỗ.
“Trông có vẻ khá đa dạng.” Tracy nói. “Cô có thể loại yêu thích nào không?”
Strickland liếc sang Tracy rồi lại nhìn xuống sàn. “Không.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Cái thai của cô được bao nhiêu tháng rồi?” Tracy hỏi. Cô để ý thấy thứ gì đó nổi lên một cách rõ ràng dưới lớp quần co giãn của Andrea.
Andrea lại ngẩng đầu lên. “Tới nay là khoảng hơn sáu tháng.”
“Và chồng của cô không biết?”
Andrea lắc đầu. “Không.”
Andrea Strickland không bị điên hay mưu mô gì cả. Cô đã khao khát trốn đi khỏi gã chồng bạo lực chủ định giết hại cô, và một cách vô thức, sẽ giết hại cả đứa con chưa ra đời của cô nữa.
“Andrea, dì của cô không hề muốn nói cho chúng tôi biết cô đang ở đâu. Tôi tìm thấy giấy khai sinh của Lynn Hoff. Tôi đã phát hiện ra.” Tracy nói.
Strickland gật đầu. Orr siết chặt tay cháu gái mình.
“Tôi nghĩ là cô cũng có thể hình dung ra, chúng tôi sẽ hỏi cô một vài câu hỏi, Andrea ạ, về những gì đã xảy ra. Cô sẽ nói chuyện với tôi chứ?”
“Con bé có cần luật sư không?” Orr hỏi.
Đó chính xác là câu hỏi đáng giá sáu mươi tư nghìn đô dành cho nhân chứng và cảnh sát. Strickland hiện tại không bị cảnh sát tạm giam nên quyền được có luật sư của cô theo Tu chính án số 5 không được thực hiện. Cô cũng chưa bị buộc tội gì cả, cho nên quyền của cô theo Tu chính án số 6 cũng không cần thiết. Dựa vào vị trí của căn nhà gỗ và tình trạng của chiếc xe Jeep, hiện tại Tracy thực sự nghi ngờ khả năng Strickland là người đã giết Devin Chambers hoặc Megan Chen. Cô ấy đã tạo dựng cái chết giả, nhưng làm như vậy cũng không phải là tội danh nội bang hay liên bang. Cô ấy cũng không hề đòi bồi thường bất kì khoản tiền bảo hiểm nào một cách bất hợp pháp, cũng như không hề tìm cách trốn tránh việc trả thuế bang hay liên bang. Cô ấy đã sử dụng danh tính giả để mở tài khoản ngân hàng, nhưng không phải là để giả mạo hay lừa đảo, vì số tiền đó vốn là của cô ấy. Còn về chuyện không thể trả những khoản vay và thuê ngân hàng, chồng của Andrea đã thú nhận chính hắn đã làm giả tên của cô trên giấy tờ bảo lãnh cá nhân. Bất luận tài sản riêng của cô ấy có phải là mồi ngon cho các bên chủ nợ nhắm đến hay không thì cô ấy vẫn là một công dân hợp pháp, không phải là tội phạm, thế thôi.
Nói cách khác, Tracy chẳng có cơ sở gì để bắt cô ấy.
Vấn đề tồi tệ về thẩm quyền điều tra lại một lần nữa nổi lên. Tracy và Fields đã vượt qua ranh giới của một bang khác để nói chuyện với một nhân chứng, và nhân chứng đó lại dẫn họ tới một nhân chứng khác. Không có lệnh của tòa, họ không có quyền bắt giữ Andrea Strickland hoặc áp giải cô ấy về Oregon hay Washington, kể cả khi họ khẳng định rằng họ có cơ sở để làm vậy.
Andrea Strickland đã chạy trốn vì cô ấy có thai, chồng của cô ấy có ý định sát hại cô ấy, và cô ấy đã quyết định không thể mạo hiểm để cho hắn ta giết đứa bé, hoặc nuôi nấng đứa trẻ với một người đàn ông như vậy. Trong thâm tâm, Tracy ủng hộ quyết định của cô ấy.
“Hiện tại chúng tôi chỉ muốn nói chuyện thôi.” Tracy nói. “Nếu như bà muốn có luật sư, tôi tôn trọng yêu cầu đó. Tùy bà thôi.”
Orr nhìn sang cháu gái mình, cô ấy liếc nhìn bà nhưng không biểu lộ mong muốn của mình. Orr nhìn sang Tracy một lần nữa và nói: “Cho chúng tôi xin một phút được không?”
“Tất nhiên rồi.” Tracy nói.
Tracy gật đầu với Fields và hai người họ bước ra ngoài. Fields lập tức với lấy hộp thuốc lá và bật lửa, châm lửa rồi nhả khói vào không khí. Ở một nơi hoang sơ thế này thì đó là một sự vi phạm căn bản đối với vẻ đẹp của thiên nhiên.
“Cô nghĩ sao?” Fields hỏi. “Cá nhân tôi nghĩ là cô ta điên rồi. Bà dì chắc cũng vậy.”
Tracy cắn môi. Fields quá là dễ đoán. “Tôi nghĩ cô ấy là một người phụ nữ trẻ đã phải trải qua một cuộc sống thật tồi tệ, nên cô ấy không muốn những điều tương tự xảy đến với con của mình.”
“Cô thật nhân từ, Crosswhite.” Hắn rít một hơi và lại nhả khói lên trời. “Chúng ta sẽ làm gì nếu cô ta không chịu nói? Nếu chúng ta bỏ đi, cô ta có thể sẽ lại chạy trốn. Cô ta có tiền đang được giấu ở một nơi nào đó, bà dì đã chuẩn bị hành lí cho cô ta và sẵn sàng để ra đi rồi. Tôi không tin câu chuyện bịa đặt về chuyến đi tới Florida đâu.”
“Chúng ta chẳng có cơ sở gì để bắt giữ cô ấy.
“Cô đang nói gì thế? Ít nhất thì cô ta là nghi phạm trong vụ mưu sát Devin Chambers. Cô ta có động cơ rõ ràng, hai động cơ gây án là đằng khác: số tiền và việc Chambers ngủ với chồng cô ta.”
Tracy gần như đã cười lớn. “Động cơ thì có thể, nhưng lại không có cơ hội ra tay nếu như cô ấy đã ở đây suốt từng đó thời gian.”
“Ai mà biết được chuyện đó có thật hay không? Cô ta có thể đã lái xe tới Washington, giết Chambers, và lái xe quay trở lại.”
“Lái cái gì đi? Cái xe Jeep đó chưa được đăng kiểm và trông nó chắc chẳng thể đi quá tám mươi cây số.”
“Có thể cô ta đã thuê xe. Hoặc cũng có thể cô ta lái xe của bà dì. “
“Vậy cô ấy làm cách nào để tìm được Chambers?”
“Cô ta đã thuê thám tử tư. Cô ta lái xe tới Independence, tạo một tài khoản giả, dùng Wi-Fi công cộng, và đưa ra yêu cầu. Cô nói rằng có một khoảng thời gian email của cô ta gửi cho thám tử tư và thư của thám tử tư gửi cho cô ta bị gián đoạn còn gì. Đó có thể là lý do. Cô ta sống ở đây, không hề có sóng. Cô ta phải xuống tới thị trấn để bắt Wi-Fi.”
“Anh thấy cô ấy có vẻ muốn chạy quanh đâu đó lắm hả?” Tracy nói. “Đây là thiên đường của cô ấy rồi. Không ai làm phiền cô ấy cả. Cô ấy không phải đương đầu với thế giới ngoài kia, cái thế giới đã đối xử với cô ấy như một tấm thảm chùi chân. Cô ấy có sách để đọc. Có núi để leo. Tại sao cô ấy còn muốn đi tới nơi khác làm gì?”
“Bởi vì cô ta có thai.” Fields nói. “Thế cô nghĩ là cô ta muốn đẻ con trong cái nhà gỗ này à?”
Cũng không phải là một ý kiến tồi.
“Tôi tin chắc là ở Independence có bệnh viện.” Tracy nói. “Chúng ta vẫn chưa có đủ lý do để bắt giữ cô ấy.”
Fields nhả thêm khói từ khóe miệng. “Ồ, được thôi, nếu như Strickland quyết định không nói chuyện với chúng ta, tôi sẽ bắt cô ta.”
“Vì tội gì?” Tracy nói, trở nên kích động. “Anh có một vụ án mất tích. Cho tới giờ, tôi có thể nói rằng anh đã tìm thấy cô ấy rồi. Tất cả những tội ác mà chúng ta biết, chẳng có cái nào là do cô ấy làm cả. Vụ án của anh đã khép lại rồi. Devin Chambers là vụ án của tôi, và tôi không bắt Andrea Strickland khi không có lệnh bắt giữ, kể cả khi tôi nghĩ là tôi đã có đầy đủ chứng cứ.”
Có tiếng bước chân, ai đó đang tiến tới gần cánh cửa. Penny Orr bước ra hiên nhà. “Andrea nói rằng con bé có chuyện muốn nói với cô.”
Tracy bước qua chỗ Fields và theo Orr vào trong. Andrea vẫn ngồi trên chiếc sofa nhưng trông cô ấy không còn buồn rầu nữa. Trông cô ấy có vẻ sốc và phiền muộn. Trước khi Tracy có thể nói gì đó, Andrea lên tiếng trước: “Tôi đã giết Devin.”
Tim của Tracy có cảm giác như đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô thoáng nhìn Fields, không biết phải nói gì, thậm chí là một từ cũng không thể thốt ra.
“Vậy là cô đã giết cô ta?” Fields hỏi.
Tracy quay trở lại thực tại. “Đừng trả lời câu hỏi đó. Đừng nói thêm một từ nào nữa.”
“Tôi không cố ý đâu.” Strickland nói. “Tôi chỉ muốn trừng phạt họ vì những gì họ đã làm với tôi mà thôi.”
“Tôi đã nói gì nhỉ?” Fields nói với Tracy. Hắn lấy chiếc còng tay từ đằng sau thắt lưng ra.
“Andrea, tôi đã cảnh cáo rằng cô không được nói thêm từ nào cơ mà.” Cô quay sang phía Fields và giơ tay lên. Fields dừng lại. Tracy gật đầu ra hiệu cho hắn bước ra ngoài.
Ở ngoài hiên nhà, Fields cười nhe nhởn như muốn nói rằng tôi đã bảo rồi mà. “Cô thấy đấy, Crosswhite, cô chẳng bao giờ hiểu về con người.”
“Những gì cô ấy nói, chưa có gì được chấp nhận cả.”
“Thế quái nào mà lại không được?”
“Chúng ta chưa đọc cho cô ấy nghe về quyền Miranda.”
“Thế thì tôi sẽ đọc và hỏi lại lần nữa.”
“Anh có thể chờ một chút được không? Tôi sẽ lái xe xuống Independence để bắt sóng điện thoại và gọi một vài cuộc điện thoại để xin lời khuyên. Tôi sẽ tìm cảnh sát trưởng vùng lân cận và yêu cầu ông ta tạm giam cô ấy cho tới khi tôi lấy được lệnh bắt giữ bao gồm cả việc áp giải cô ấy về lại Washington. Anh không cần còng tay cô ấy đâu. Cô ấy có thể chạy đi đâu được chứ? Nói cho cô ấy nghe về quyền Miranda và đảm bảo rằng cô ấy đã hiểu kĩ nó, nhưng đừng có thẩm vấn cô ấy đấy. Đây là vụ án của tôi. Anh đồng ý chứ?”
“Được, tôi đồng ý.” Fields nói, mỉm cười. “Tôi đã nói rồi đấy, tôi đâu phải tay mơ.”
“Đưa tôi chìa khóa.” Cô nói.
Fields ném cho cô chìa khóa xe. Tracy nhanh chóng bỏ đi. Cô vượt qua cây cầu gỗ và đi dọc con đường đất để tới chỗ chiếc xe thuê. Cô lùi xe và gạt cần số, để lại một đám bụi đất. Cô quay ra đường nhựa và lái xe xuống đồi với chiếc điện thoại di động trên tay, liên tục kiểm tra sóng điện thoại và cố gắng giữ vững tay lái trên đường. Xuống núi được nửa đường thì điện thoại của cô có hai vạch sóng. Cô đã để lỡ ba cuộc gọi trong năm phút, tất cả đều từ Sở Cảnh sát Seattle. Cô cũng nhận được một tin nhắn, từ Faz.
Vừa để ý nhìn con đường quanh co, ánh mắt của cô vừa liếc nhìn xuống màn hình điện thoại để đọc tin nhắn.
Gọi cho tôi càng sớm càng tốt. Tiến triển trong vụ Strickland. Quan trọng.
Cô kẹp điện thoại vào vai và gọi điện. Có vẻ như mất rất lâu mới kết nối được cuộc gọi.
Faz lên tiếng trước khi cô kịp chào. “Giáo sư, cô đang… ở đâu thế? Tôi đã… gọi cho cô.”
“Tôi ra khỏi vùng phủ sóng. Tiếng của anh bị ngắt quãng.”
“Giáo sư?”
Cô thoáng nghĩ là mình sẽ nhấn nút gọi lại, nhưng sau đó lại quyết định đi xuống núi thêm một quãng xa hơn. Cô cho xe leo lên vỉa hè và định vị những chỗ rẽ. Điện thoại reo lên trên tay cô. Cô ấn nút “Loa ngoài”. “Faz?”
“Tôi đây. Cô nghe thấy tôi chứ?”
“Tiếng của anh vẫn bị ngắt quãng.”
“Chúng tôi có... rồi.”
“Nói lại đi!”
“Chúng tôi có... máy tính… rồi.”
“Các anh có kết quả phân tích máy tính rồi sao? Faz? Kết quả là gì?”
“Giáo sư?”
“Faz? Anh nghe thấy tôi không?”
“Thật khó để… điều tra ra tài khoản email ảo và… địa chỉ Wi-Fi. Cái email đó… được tạo ra… một nhà hàng…”
“Tôi không nghe được, Faz. Nói lại đi.”
“Một địa chỉ công cộng... Tacoma... Viola.”
Chiếc xe lạng sang phải vào vệ đường. Tracy đạp phanh, bụi và sỏi bắn lên, cô bẻ lái, đi qua vạch kẻ đường, rồi lại bẻ lái lần nữa, tấp vào vệ đường rồi dừng lại. Cô ngạc nhiên ngồi đó.
Fields.
Là Fields đã tìm kiếm Devin Chambers. Lạy chúa tôi!
“Giáo sư?”
Chiếc điện thoại. “Faz? Faz?”
Faz không trả lời. “Faz? Faz, tôi không biết anh có nghe thấy tôi nói gì không. Tôi đang ở trong một thị trấn nhỏ ở vùng núi Sierra Nevada tên là Seven Pines. Seven Pines. Thị trấn gần nhất là Independence. Faz? Chết tiệt. Faz, gọi cảnh sát trưởng đi. Nói với ông ta rằng tôi cần trợ giúp khẩn cấp. Faz?” Cô không biết liệu cuộc gọi còn đang tiếp tục hay không, nhưng ít nhất là nó chưa kết thúc hẳn. “Bảo ông ấy tìm một căn nhà gỗ màu xanh lá cây có cửa màu đỏ. Ngã rẽ đầu tiên bên tay phải ở đường chính. Bảo ông ta…”
Tín hiệu đã bị mất.
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt