Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 32
lexandra chộp lấy máy ghi âm, cuốn sổ và bút, nhét tất cả vào trong túi xách rồi đứng dậy. Cô còn không buồn nhìn Decker.
“Được lắm, nếu nói năng kiểu đó khiến tâm trạng anh cảm thấy khá hơn thì anh chính thức đã dọa tôi sợ mất hồn mất vía rồi,” cô nói.
“Cô có nhìn thấy Leopold rời khỏi quán rượu đó không?”
“Gì cơ?”
Anh gõ nhẹ ngón tay lên tờ báo. “Quán rượu ấy, chỗ mà bức ảnh được chụp?”
Giờ cô nhìn anh, nét mặt thận trọng. “Tôi sẽ không trả lời câu hỏi đó.”
“Cô vừa cho tôi câu trả lời rồi đấy thôi. Được rồi, tôi có một câu hỏi khác dành cho cô.”
“Câu gì?”
Anh giơ tờ báo lên. “Cô đứng ở chỗ nào trong quán rượu để chụp được tôi và Leopold vậy? Không thấy có chữ kí bản quyền của người chụp ảnh. Tôi biết công việc này sẽ rất khắt khe về vấn đề đó, nên tôi vẫn đang băn khoăn sao lại không có tên trên bức hình đó.”
“Tôi đã chụp nó.”
“Cô không chụp.”
“Làm sao mà anh biết được?”
“Tôi là người rất hay quan sát. Và tôi biết cô không có mặt trong quán rượu đó. Bất kể người chụp bức hình này là ai thì kẻ đó mới là người theo dõi Leopold và tôi. Tức là kẻ đó đã theo dõi cả hai chúng tôi ở đó, mặc dù tôi cũng là người đang theo dõi Leopold.” Anh dừng nói một lúc. “Tôi sẽ không hỏi vấn đề này nếu nó không quan trọng. Làm thế nào cô có được bức hình này?”
“Tôi nhận nó từ một nguồn tin ẩn danh,” cuối cùng cô thừa nhận.
“Và nguồn ẩn danh đó cũng cung cấp các chi tiết trong câu chuyện mà cô đã viết ư?”
“Tôi thực sự không thể nói thêm.”
“Nếu cô thực sự không biết tên người cung cấp thông tin, cô không phải lo lắng bảo vệ danh tính của kẻ đó.” Decker thả tờ báo rơi lên trên bàn. “Thông tin đến từ thư điện tử hay tin nhắn? Chắc chắn không bằng thư từ truyền thống. Cô sẽ không có đủ thời gian để viết câu chuyện đó.”
“Qua thư điện tử.”
“Cô có thể gửi cho tôi đường dẫn của bức thư điện tử đó không?”
“Sao bức thư đó lại quan trọng đối với đến vậy?”
“Bởi kẻ gửi bức thư đó cho cô cũng là người đã giết tất cả những người này.”
“Anh không thể chắc chắn biết được.”
“Tôi biết chắc chắn. Và tôi cũng nghĩ, nội dung bức thư bảo cô nên viết câu chuyện này bởi chi tiết nào trong đó cũng ‘bốc mùi’ kinh hãi. Rằng ở đó tôi đang hẹn gặp gã đàn ông bị buộc tội hạ sát gia đình tôi. Còn nhiều điều hơn thế, phải không?”
Càng nghe anh nói, hai mắt Jamison lại càng mở to hơn. “Anh có phải là người gửi bức thư đó đến cho tôi không vậy?” giọng cô rít lên giận dữ.
“Ý cô là tôi có thể đọc một câu chuyện được in đầy trên báo, buộc tội tôi đã thông đồng ám hại chính gia đình mình sao?”
Cô cắn chặt môi. “Tôi xin lỗi, thật ngu xuẩn.” Cô nuốt nước bọt xuống đầy khó khăn. “Anh thực sự nghĩ là hắn ta sao?”
“Hắn đã ở đó. Trong vòng ba mét cách tôi, nhưng tôi lại chưa bao giờ nhìn thấy hắn. Tôi chỉ đang không chắc chắn sao có thể như thế được.”
“Anh đã nói là hắn là kẻ gian xảo.”
Decker gật đầu. “Đúng thế. Rõ ràng hắn muốn phá hủy sự nghiệp của tôi trước khi giết tôi.”
“Tôi có thể hỏi anh một câu không?”
Decker ngước lên nhìn cô. “Mời cô.”
“Anh đã chọc tức ai đến nỗi hắn ta làm tất cả đều này với anh?”
Decker không trả lời, bởi vì anh không có đáp án. Anh viết địa chỉ thư điện tử lên mặt khăn giấy và đẩy nó sang phía bên cô.
Jamison nhét nó vào túi, quay người bỏ đi.
Decker vẫn ngồi đó.
Một lúc sau, chiếc điện thoại của anh bỗng rung lên. Anh liếc nhìn màn hình rồi cho phép mình khẽ cong môi cười.
Jamison vừa mới chuyển tiếp bức thư điện tử ấy được gửi từ nguồn ẩn danh đến cho anh. Decker hiểu rằng địa chỉ hòm thư kia sẽ không dẫn họ ngược đế người gửi. Quá rõ ràng. Nhưng anh muốn tìm hiểu xem gã đàn ông kia đã viết những gì.
Anh đẩy dĩa thức ăn sang một bên và chăm chú đọc tin nhắn. Tên của người gửi là Mallard2000. Chẳng có ý nghĩa gì với anh. Anh đọc tin nhắn. Căn bản chỉ phản chiếu lại những gì mà Decker đã suy luận. Người gửi muốn Jamison viết nên một câu chuyện dấy lên nghi ngờ giữa Decker và kẻ sát hại gia đình của anh. Lựa chọn ngôn từ đơn giản và ngay thẳng. Trong tâm trí của mình, Decker hình dung Sebastian Leopold đang thốt ra từng tiếng, cố gắng đồng nhịp điệu nội dung trog bức thư ấy nhưng thật cứng nhắc. Sao lại lạc điệu đến vậy, ít nhất trong tâm trí anh. Khôg có vẻ gì là xuất phát từ một người cả.
Có hai người. Cùng bày mưu tính kế. Một người không thể xuất hiện ở hai nơi tronb cùng một thời điểm. Leopold đang ở tù trong suốt thời gian xảy ra sát hại. Thế nên, nếu hắn ta có liên quan, và mình tin là vậy, thì còn có một người khác nữa. Thế nhưng vẫn có điểm khó hiểu trong giả thiết này.
Một người có mối thù sâu nặng với anh như thế thì còn có thể hiểu được. Nhưng có đến hẳn hai người như vậy?
Anh chuyển tiếp bức thư đến Lancaster và nhờ chị cố gắng truy lùng nguồn gốc. Anh chẳng nghĩ rằng chị hay đội FBI có thể tìm ra nhưng họ vẫn phải thử. Anh không có máy tính, vì thế anh đến thư viện công cộng và sử dụng máy tính ở đó.
Anh không phải là một người thành thạo công nghệ, khả năng có thể theo dấu một người từ một địa chỉ hòm thư điện tử của anh rất hạn chế. Anh nhanh chóng cảm thấy hết khả năng truy vết và đứng dậy khỏi máy tính. Anh đi lang thang khắp các giá sách, đến khu vực dành cho sách thể loại phi hư cấu.
Bỗng có một suy nghĩ lướt qua trong đầu anh, thư viện là nơi hoàn hảo để kiểm tra giả thiết đang thành hình trong tâm trí anh.
Vụ án gia đình Clutter.
Anh rà hét toàn bộ tên tác giả có họ bắt đầu bằng chữ C. Không phải trong từ Clutter, mà tên tác giả của câu chuyện bi thảm đó.
Anh tìm thấy cuốn sách và rút nó ra khỏi kệ.
Máu lạnh, tác giả Truman Capote.
Câu chuyện này cũng vừa đơn giản mà cũng vừa phức tạp. Decker đã đọc cuốn sách này nhiều năm trước, cũng như với nhiều cuốn khác, mỗi trang truyện đều được lưu trữ trong đầu anh một cách ngăn nắp.
Một gã ngồi tù đã được một gã bạn tù khác tuồn cho một tin, rằng một người nông dân tên là Clutter ở vùng quê Kansas giữ rất nhiều tiền ở trong két. Gã đó sau khi ra tù đã câu kết với tên bạn tù cũ, sau đó chúng đến nhà của người nông dân kia. Chúng đột nhập vào trong nhà, chỉ thấy trong đó không có két sắt và cũng không có tiền; tin đồn nhảm nhí. Câu chuyện đáng lẽ đã kết thúc tại đây nhưng thật kông may cho gia đình Clutter. Tên nhút nhát hơn nhưng tinh thần bất ổn hơn đã quyết định rằng chúng phải giết hết gia đình này. Bạn đồng phạm của hắn, người dẫn đầu của nhóm và là người nghe được tin đồn, bất đắc dĩ làm theo. Từng người trong gia đình bị giết. Những kẻ sát nhân không hề thông minh. Cuối cùng chúng bị truy đuổi và bắt lại. Sau vài phiên tòa theo đúng trình tự và các lần kháng cáo dài đằng đẳng, cả hai tên đều bị treo cổ tại phòng thi hành án ở Kansas.
Câu chuyện tràn đầy bi kịch. Cả hai tên sát nhân đều có những vấn đề trong lí lịch, các rắc rối, các tệ nạn. Chẳn có gì có thể biện hộ được cho những gì mà chúng đã làm, không có gì có thể.
Phần nội dung đó của câu chuyện không gợi lên nhiều hứng thú với Decker vào lúc đó. Điểm thực sự thu hút anh chính là khả năng khiến hai gã có gia cảnh cực kì khác nhau lại tìm đến với nhau vào đúng thời điểm, hình thành mối quan hệ hợp tác mà sau này dẫn đến vụ tàn sát rất nhiều người. Anh không biết Leopold. Anh chưa từng gặp hắn cho đến khi hắn ngồi trong nhà tù đó. Thế nên Leopold không phải là nhân vật có mối thù sâu đậm với anh. Mà phải là người mà Leopold đã câu kết. Nhưng hắn là ai?
Anh đặt cuốn sách về chỗ cũ rồi rời khỏi thư viện.
Khi anh đang bước đi, chiếc điện thoại lại rung lên lần nữa. Đó là Lancaster.
“Vẫn chưa có đầu mối gì từ bức thư điện tử đó,” chị nói. “Anh thực sự nghĩ gã gửi thư là thủ phạm sao?”
“Đúng vậy.”
“Đội FBI cũng đang kiểm tra nó.”
“Có tin gì mới về Lafferty chưa?”
“Đó là lí do tại sao tôi gọi điện đó. Anh có thể gặp tôi ở nhà xác không?”
“Được. Sao thế?”
“Cứ gặp tôi ở đó. Anh phải đích thân thấy mới được.”
☆☆☆
Decker nhảy lên một chiếc xe bus để đến nhà xác nằm ngoài ngoại ô của thành phố Burlington, ở một khu vực, cũng giống như đa số khu vực khác trong thành phố, đã qua rồi cái thời huy hoàng. Anh cứ suy nghĩ mãi về lời của Lancaster đã nói trong suốt chuyến xe nhưng không thể suy đoán được nhiều. Chị ấy muốn anh đích thân thấy cái gì?
Khi anh vừa đến cổng trước của nhà xác, chị đang đứng đợi anh. Nét mặt căng thẳng, cáu kỉnh, bàn tay run lên còn tệ hại hơn.
“Chuyện gì thế?” anh hỏi.
“Vào đi, Bogart đã vào bên trong rồi.”
Hai người cùng đi trên hành lang bốc mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Và mùi của cái chết. Tử hi tỏa ra mùi cái mùi rất riêng, chúng xộc vào trong hai hốc mắt, mũi và cổ họng. Nhà xác không phải là nơi sạch sẽ. Thực tế, chúng vô cùng bẩn thỉu. Không ai phải lo lắng về chuyện những người “khách” ra vào nơi này sẽ chết vì bị nhiễm trùng cả.
Lancaster dẫn đường, cuối cùng cũng đến đẩy hai cánh cửa xoay. Decker theo chị bước vào. Không gian bên trong rộng rãi, chất đầy các loại giá kệ và bàn khám nghiệm tử thi bằng thép không gỉ, nằm trên ba chiếc bàn là những thi thể được phủ một tấm khăn lớn lên. Những vòi nước áp lực được treo trên trần rủ xuống, các tủ đựng đủ thứ chai dung dịch và các dụng cụ cần thiết để cắt xẻ thi thể. Tiếng vo vo của lưỡi cưa cầm tay phát ra từ một căn phòng khác. Decker đã nghe thấy âm thanh đó trước đây. Sọ của một người nào đó đang bị mở ra. Anh tự hỏi liệu đó có phải là một nạn nhân từ trường trung học Mansfield sắp sửa bị lôi não ra khỏi sọ để đo đạc, cân đong và làm thí nghiệm hay không.
Một nhóm người đứng túm tụm xung quanh chiếc bàn nằm tít phía trong, Bogart đang đứng cùng họ. Đã có lần anh thấy anh ta mặc âu phục, đeo cà vạt có ghim cài, cổ áo dựng phẳng, hoàn hảo, không có một sợi tóc chỉa ra, một bức tranh tổng thể về đặc vụ chuyên nghiệp. Nhưng trên khuôn mặt béo phị, đôi mắt đỏ lòm, dáng người khòm xuống, lúc này Decker chỉ thấy một người đàn ông rất khác. Còn hai đặc vụ khác đứng cạnh anh ta và một người đàn ông mà Decker đã biết là trưởng đội pháp y. Họ sẽ không để một người có tay nghề non nớt cắt xẻ thi thể của đặc vụ FBI. Thú thật, Decker thấy khá ngạc nhiên khi Cục không điều động cho nhân viên pháp y của mình bay đến tận nơi này.
Bogart ngước lên nhìn khi anh ta nghe thấy tiếng chân họ bước tới. Anh gật đầu nhanh lẹ, chào hỏi gắng gượng với Decker bằng ánh mắt, sau đó quay lại nhìn thi thể dưới tấm vải.
Lancaster nói với trưởng đội pháp y, “Chúng ta đã biết được gì cho đến bây giờ?”
“Như đã được ghi nhận sơ bộ tại hiện trường, nguyên nhân tử vong là một nhát dao đâm thẳng tim. Thi thể được di chuyển sau khi đã chết. Hồ máu tử thi đã cho thấy điều đó. Máu tụ lại ở các mô kẻ phổi ở phía sau lưng, nhưng cô ấy lại được tìm thấy trong tình trạng bị treo dưới đèn ốp trần.” Anh ta để lộ ra một cánh tay của Lafferty, nhấc nó lên một cách nhọc nhằn bởi vì thi thể vẫn còn bị co cứng. “Thi thể cô ấy bắt đầu sắp hết giai đoạn co cứng, từ tứ chi trước rồi đến hàm và cổ, hiện tượng này phần nào xác nhận thời gian tử vong sơ bộ là vào lúc nửa đêm.”
“Thế còn nhiệt độ xung quanh thì sao?” Decker hỏi. “Trời lạnh mà.”
“Đồng nghiệp ở hiện trường đã xem xét điểm đó. Còn người chết đã bị tiêm thuốc an thần liều nặng. Chúng tôi đã tìm thấy các vết tiêm. Loại thuốc này sẽ khiến cho cô ấy bị mất nhận thức và không có khả năng tự vệ.”
“Còn có cả tổn thương ở bộ phận sinh dục nữa,” Decker nói.
Nhân viên khám nghiệm gật đầu. Nhưng khi anh ta bắt đầu kéo tấm vải thấp xuống để lộ ra khu vực nhạy cảm, Decker ngăn anh ta lại. “Chúng tôi đã thấy phần này rồi.”
Anh quay ra nhìn Lancaster vẻ khẩn khoản. Đổi lại, cô liếc sang nhìn Bogart và nói, “Tôi vẫn chưa nói với anh ấy. Nghĩ anh ấy nên tự mình nhìn thấy.”
Bogart gật đầu rồi đưa mắt nhìn sang hai đặc vụ khác, hai người đàn ông vạm vỡ trông như muốn giết người, giết bất cứ ai. “Lật người cô ấy lại.”
Nhân viên khám nghiệm kéo hết tấm vải ra, để lộ toàn bộ cơ thể của Đặc vụ đặc biệt Laffferty. Ở mặt trước, làn da của cô tái nhợt cực kì. Tất nhiên nhân viên khám nghiệm đã mổ phanh cô ra; những vết khâu theo hình chữ Y phía trên bụng trông tàn bạo, kinh hoàng, giống như hình hai chiếc khóa kéo song sinh rạch lên thịt người. Da mặt cô hơi chảy xuống do đã bị cắt một miếng lớn rồi sau đó úp ngược vào. Sọ đã bị cưa rồi mở ra, não đã được đưa ra ngoài trước khi quy trình được đảo ngược, mọi thứ được đặt vào chỗ cũ.
Khi họ lật ngược cơ thể cô lại, sự nhợt nhạt đã biến mất. Màu da phía sau đỏ rực, trông như vết bỏng rát từ những chỗ máu tụ vào.
Decker không tập trung nhìn vào chỗ đó.
Anh đang nhìn vào thứ đang hiện lên trên lưng cô.
Anh kéo người tới gần hơn bởi sự biến đổi màu da khiến khu vực đó rất khó nhìn rõ ràng.
Thế nhưng anh cũng nhìn ra nó.
Có người đã rạch gì đó lên lưng của Lafferty.
Có người đã dùng lưỡi dao khắc chữ, lấy người cô làm giấy viết. Hai dòng chữ, dòng này nằm ngay dưới dòng kia.
Bao giờ sẽ kết thúc, người anh em.
Anh nói tôi nghe.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu