Chương 2
tsuko đưa Shima về nhà mình, dìu ông nằm lên giường bệnh nhân. Giường của cô Tokita đã chiếm mất, nên từ đêm nay Atsuko không có giường để ngủ. Thời cô còn tích cực hoạt động dưới cái tên Paprika, thỉnh thoảng cũng có những bệnh nhân nam ngủ lại qua đêm, riết rồi cô cũng quen ngủ trên sofa ngoài phòng khách. Nhưng đây là lần đầu tiên cô có đồng thời hai bệnh nhân trong nhà.
Atsuko không thể để Shima ngủ một mình ở căn hộ của ông được. Osanai Morio có khi vẫn muốn hãm hại Shima vì nghĩ tình trạng của ông vẫn chưa đủ xấu. Vả lại nếu Osanai có chìa khóa chủ rồi đột nhập vào nhà Shima, ai mà biết được hắn sẽ giở trò gì.
Cô đội Gorgones lên đầu Shima Toratarou và kiểm tra tổng quát tình hình bằng máy thu. Biết được Shima và Tsumura bị hãm hại bởi cùng một chương trình, Atsuko bắt tay vào điều trị ngay. Khi việc chữa trị cho Shima bắt đầu có dấu hiệu ngưng trệ, cô chuyển sang chữa cho Tokita. Cô chậm rãi bắt chuyện với ông, nhắc đi nhắc lại những câu đơn giản, Shima bắt đầu ú ớ những từ không rõ nghĩa nên Atsuko cũng yên lòng phần nào.
Cô định uống một tách cafe cho tỉnh táo, bước ra ngoài phòng khách đã thấy cảnh vật đô thị trong màn đêm trải rộng bên ngoài khung cửa sổ. Đã 9 giờ rồi. Atsuko nhớ ra cả ngày cô chưa ăn gì, bữa sáng cũng chỉ là một tách cà phê và một lát bánh mỳ. Cô vừa để miếng steak hai trăm gram ra ngoài cho rã đông thì điện thoại reo. Là Matsukane của tờ Tin tức Buổi sáng.
“Ôi, ban nãy cảm ơn anh nhiều nhé. Không có anh tôi không biết phải làm sao.”
“Viện trưởng thế nào rồi?”
Từ giọng điệu khẩn trương của Matsukane, Atsuko có dự cảm chẳng lành, chắc chắn anh ta không gọi chỉ để hỏi thăm tình hình Viện trưởng.
“Bệnh nhẹ thôi. Có chuyện gì sao?”
“Bạn tôi ở Viện Nghiên cứu mới nói chuyện”, Matsukane ngần ngại, không muốn nói thẳng tên Osanai. “Giọng cậu ta nghe hả hê lắm, báo rằng Inui Seijirou đã tập trung gần hết nhân viên trong Viện Nghiên cứu và bệnh viện rồi tự lên nắm chức Chủ tịch luôn rồi.”
“Trời ơi”, hẳn chúng đã dự tính trước việc cô dẫn Shima đi mất, thậm chí chỉ chờ đến lúc đó thôi cũng nên. Atsuko cảm thấy như bị ai thụi vào ngực.
“Ông ta tuyên bố cách chức cả cô và anh Tokita, còn nói rằng sẽ cải tổ nhân sự. Cô phải gấp rút nghĩ cách giải quyết vấn đề đi, cứ cái đà này đến phòng nghiên cứu trong Viện hai người cũng không giữ được đâu. Khéo lại còn bị đuổi ra khỏi Viện ấy.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh”, Atsuko nói, nhưng đầu cô trống trơn, không biết phải làm thế nào cả. Cô không có kinh nghiệm với những chuyện tranh chấp dạng này, cũng chưa đọc cuốn sách nào viết về chủ đề đó. Nhưng kêu than với Matsukane cũng không được tích sự gì.
“Cảm ơn anh đã thông báo cho tôi biết. Sau này có lẽ tôi sẽ còn phải nhờ anh thông báo tình hình dài dài”, Atsuko dừng lại một chút. “Đến lúc đó mong anh giúp đỡ.”
Ấn tượng với sự điềm tĩnh của Atsuko, Matsukane trả lời, giọng hơi có chút nhiệt tình thái quá, “Vâng, bất cứ lúc nào. Có vấn đề gì cô cứ nói với tôi.”
Atsuko đặt ống nghe xuống, đứng như trời trồng trong bếp. Inui độc đoán và bạo ngược đến thế, vậy mà trong Viện không một ai đứng lên phản đối. Quả nhiên vị thế của Atsuko trong Viện ngay từ đầu đã chẳng vững vàng gì. Trận chiến đã nổ ra. Nhưng có thể gọi đây là “trận chiến” được không? Cô đã bại trận rồi còn gì? Cả Tokita và Shima đều không còn là những chiến binh tinh nhuệ nữa. DC Mini, thứ vũ khí cô cần nhất lúc này lại nằm trong tay kẻ địch.
Cô khao khát có được một chiếc DC Mini hơn bao giờ hết. Chỉ cần một chiếc thôi, thắng lợi đã có khả năng thuộc về cô. Kẻ địch, vũ khí, thắng lợi, chiến đấu. Atsuko bắt đầu nhìn nhận bản thân như một cá nhân tham gia vào một cuộc chinh chiến sát phạt. Đây là cuộc chiến giữa cô và kẻ địch, những kẻ không từ những thủ đoạn xấu xa bỉ ổi nhất, lợi dụng DC Mini để thâu tóm quyền lực, những kẻ cuồng tín hành động theo một thứ lý tưởng xoắn vặn điên rồ mà cô không tài nào hiểu được. Atsuko cảm thấy mình nên nhìn nhận cuộc chiến này với một con mắt thực tế không khoan nhượng. Cô sẽ không chối bỏ suy nghĩ của bản thân, cũng không coi sự quyết tâm mình đang có là một thứ không hợp thời nữa.
Bây giờ phải làm thế nào đây, Atsuko nghĩ. Cô chợt nhớ ra hôm nay mình có buổi hẹn với Konakawa Toshimi, nhưng bây giờ việc điều trị cho bệnh nhân là quá sức đối với cô. Atsuko vừa định gọi điện thoại để hoãn buổi hẹn thì nghe tiếng chuông báo có khách đến. Cô nhìn vào màn hình, cứng đờ người. Noda Tatsuo và Konakawa Toshimi đang đứng trước cửa.
“Vâng, tôi Chiba đây”, Atsuko hạ thấp giọng, quyết định giả vờ Paprika đang vắng nhà cho đến khi biết được ý đồ của hai vị khách.
“Noda đây, tôi đi cùng anh Konakawa.”
“Paprika hiện không ở nhà.”
Noda và Konakawa nhìn nhau, vừa cười vừa lắc đầu.
“Chúng tôi không đến gặp Paprika. Người chúng tôi cần tìm là Chiba Atsuko”, Konakawa nói vào microphone.
Từ giọng điệu nghiêm túc của người cảnh sát, Atsuko hiểu rằng quan hệ giữa cô và hai người họ đã có một sự thay đổi bất ngờ. Konakawa và Noda hẳn đã nhận ra Paprika và Chiba Atsuko là một. Cô không biết họ đã biết điều đó từ lúc nào. Nhìn họ cười và lắc đầu, cô cũng ngầm hiểu họ không đến đây để nhờ tư vấn về bệnh tình của bản thân. Nhưng hẳn hai người đó cũng chẳng rảnh hơi đến mức làm một việc trẻ con ấu trĩ như dắt nhau đến đây chỉ để làm Atsuko giật mình chơi được.
“Hai anh vào nhà đì.”
Atsuko thở dài, ấn nút mở cửa kính ngoài sảnh. Hai người đều biết mật khẩu vào nhà, họ có thể đến tận trước cửa phòng cô mà không cần thông báo trước. Nhưng họ vẫn bấm chuông để Atsuko có thời gian chuẩn bị tinh thần.
Đây là lần đầu tiên cô gặp gỡ hai bệnh nhân của mình với tư cách Chiba Atsuko, cô bối rối không biết phải cư xử thế nào cho phải, nhưng hẳn hai người kia cũng chẳng khác gì.
Cô dẫn Noda và Konakawa vào phòng khách. Hai người đàn ông ngồi cạnh nhau trên ghế sofa như những cậu bé ngồi trước mặt giáo viên.
“Cô Chiba”, Noda rướn người hướng về phía Atsuko đang ngồi trên ghế bành.
Không biết họ đến vì chuyện gì, nhưng Atsuko không thích bệnh nhân căng thẳng trước mặt cô. “Gọi tôi là Paprika được rồi”, Atsuko cười.
“Paprika, chiều nay tôi vô tình thấy xe của cô nên chạy theo, tại Shima ngồi băng ghế sau, nhìn cứ khang khác sao ấy”, nỗi lo lắng hiện lên trong mắt Noda.
À, Atsuko gật đầu. “Thảo nào tôi cảm giác như có ai gọi tên Paprika, lúc đi qua chỗ ngã tư.”
“Thấy xe cô vào gara của khu chung cư tôi cũng đi luôn”, Noda gật đầu. “Tôi hẹn gặp Konakawa lúc 9 giờ tối ở Radio Club, bàn tính xong xuôi mới đến nhà cô đây. Dạo này cảm giác như thể cô đang vướng phải rắc rối gì đó, nên chúng tôi mới xem xem mình có thể làm gì giúp cô không.”
“Các anh tử tế quá”, Atsuko suýt trào nước mắt, giọng cô khẽ run, nhưng nghĩ rằng không thể để lộ sự mềm yếu trước mặt đối phương, cô lại hít thở sâu và ngồi thẳng lưng lên.
“Tôi cũng nghĩ can thiệp vào sẽ lại càng làm cô khó xử, nhưng chẳng hay cô có thể tin tưởng và nói cho chúng tôi biết về những vướng mắc của cô hay không? Tôi đến đây để nhờ cô việc đó.”
Atsuko nghẹn ngào vì cảm động, Konakawa chăm chú nhìn cô. Ông hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng, không hề có ý tra khảo.
“Viện trưởng đâu rồi?”
Atsuko mấp máy môi “Đằng kia” và chỉ tay về phía phòng ngủ. Cô đứng dậy. Đã đến lúc phải nói hết cho Konakawa và Noda biết. Cô bước đến cánh cửa kính ngăn cách căn phòng với ban công. Phải bắt đầu từ đâu, phải nói thế nào, phải giải thích theo trình tự gì để hai người họ cảm thấy dễ hiểu nhất. Hai người đàn ông nhìn Atsuko như bị hớp hồn, cô tựa như một nữ diễn viên lộng lẫy xuất hiện trên sân khấu, còn cảnh vật trong đêm sau lưng cô là phông nền hào nhoáng lung linh.
“Tôi sẽ nói”, Atsuko ngừng lại bước chân. “Tôi sẽ lờ đi việc anh Konakawa là cảnh sát và nói tất cả mọi chuyện. Nếu không làm vậy tôi sẽ không thể kể mọi thứ một cách chính xác được. Nhưng trước đó”, Atsuko xoay người lại, đột nhiên lớn giọng kêu lên thảm thiết, “Để tôi ăn cái gì đã! Cả ngày mới ăn mỗi bữa sáng, mà chỉ có vỏn vẹn một lát bánh mì.”
Bầu không khí căng thẳng bị phá vỡ, Noda và Konakawa bật cười.
“Được rồi, được rồi”, Noda đứng dậy. Cô cho tôi mượn điện thoại nhé.”
Noda đặt bàn ở một nhà hàng có phòng tách biệt, ông thường tới đó những khi có công chuyện phải thảo luận riêng tư với khách hàng. Atsuko thay đồ ở góc phòng khách, dùng cửa tủ quần áo làm tấm che chắn. Cô đổi sang bộ suit màu mơ bình thường cô hay mặc, nhưng dạo này không mấy khi đụng đến. Lần trước mặc xong cô không đem đi giặt ngay, nhưng thật may bộ đồ vẫn chưa bị nhăn và dính bẩn.
Thay đồ xong, cô cảm giác có gì đó cồm cộm phía hông bên phải.
Atsuko lần vào túi váy, tay chạm phải một vật nhỏ và cứng. Đó là một vật thể tròn màu chì, có đường kính đáy tầm bảy, tám mili, độ dày khoảng chừng một xen-ti-mét. “Là DC Mini!”, Atsuko kêu lên.
“Đây rồi! Mình nhét vào trong này mà quên khuấy đi mất. Làm sao mà quên tài thế chứ lại.”
Noda và Konakawa đứng dậy, bối rối không hiểu có chuyện gì.
Ngày diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị, khi Tokita và Atsuko đang ngồi trong phòng điều hành, anh đã chỉ cho cô xem DC Mini. Lúc Owada bước vào, cô vội vã giấu DC Mini vào túi váy, cứ thế quên bẵng luôn.
“Một cái từ lâu đã không thấy rồi”, Atsuko chợt nhớ ra lời Tokita nói sau khi phát hiện năm chiếc DC Mini bị đánh cắp từ phòng nghiên cứu của anh.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ