Chương 33: Tuyệt Đối Không Thể
ưới ánh trăng bạc, một bóng người chạy thoăng thoắt trong rừng, trên lưng còn bê một vật cồng kềnh, nhưng thân thủ nhanh nhẹ như chú sóc, nhẹ nhàng mà đi tới một căn nhà gỗ, vội vội vàng vàng đào một cái hố sau nắm mồ
“Sư phụ, đồ nhi thật đáng khiển trách, đêm khuya còn bái phỏng làm phiền sư phụ, nhưng vì an toàn của đệ nhi, thỉnh sư phụ hãy giúp đồ nhi bảo quản cây đàn, và phù hộ đồ nhi sớm ngày qua khỏi nạn kiếp” nàng thành tâm chấp tay lại mà lẩm bẩm.
Cây tỳ bà này dẫu sao cũng là thứ nguy hiểm, mặc cho đẹp, nhưng chẳng biết tên xú tiểu tử nào mà tung tin bậy bạ, cái gì người sở hữu cây đàn chính là Nhiêu Nhiêu chứ, quả quá đáng, chẳng biết ai chọc phá nàng nữa…., tự nhiên mắt trái nàng co rút liên hồi, vội xoay lưng bỏ đi, vì mỗi khi mái trái giật là điềm không lành!
Cả thân hình nàng cứng ngắt, từ đâu xuất hiện hai cánh tay khỏe khắn như gọng sắt kìm chế nàng, hung thủ đang ôm nàng từ phía đằng, nên không thể biết được đại phôi đảng [1] là ai, liền quát to “Đại hỗn đản, mau buông ta ra” thật to gan, cả lão nương mà cũng dám đụng?
Cái ‘hung thủ’ kia không nói gì cả, nhưng tay chân ta muốn nhão ra, nhịp tim có hơi bấn loạn.
Hơi thở này, thân nhiệt này, làm sao ta không nhận ra được! Tuy ta đang cười nhưng lộ rõ sự kinh hãi “Hoàng Bá huynh, như thế nào mà ngài đổi nghề đêm khuya làm đạo tặc hái hoa? Hay là gia thế sa sút?”
Khẽ nhoẻn môi cười, tính cách nàng vẫn như thích, thích trêu ghẹo kẻ khác, mặt khác hắn rất vui vì nàng nhận ra hắn, càng siết chặt nàng, hắn nói “Vì ôm nữ nhân mình yêu, ta không ngại làm đạo tặc hái hoa”
Đôi mắt nàng vốn to tròn nay bị hắn dọa tới độ mắt muốn rớt ra ngoài, miệng nàng cười nhưng trong lòng nàng chẳng thể cười được “Rất tiếc….phải báo cho ngài…một tin buồn….ngài nhận sai người rồi….” mới hôm qua hắn vẫn còn bình thường, sao hôm nay liền trở thành như vậy? Chẳng lẽ hai hắc y nhân đó, là người của hắn?
Nha, tuyệt đối, không, vạn lần đừng như ta nghĩ nha
Giờ phút này mà nàng vẫn kiên cường duy trì sự khôi hài của mình thì càng làm hắn buồn cười, xoay người nàng lại để nàng đối diện với hắn “Phải, nên gọi nàng là Nguyệt nhi mới phải”
Nụ cười nhạt nhẽo, nàng tỏ ra thật kiên cường “Tiểu nữ vốn là Huyền Vũ Dạ Nguyệt”
“Ân, ta biết” nở ra nụ cười thật ôn nhu, hắn nhẹ nhàng đáp lại.
Bất chợt má nàng xuất hiện một mảnh phiếm màu hồng thật bắt mắt, mẹ khiếp, tại sao ta lại là sắc nữ chứ? Cắn chặt môi nói “Nếu ngài đã biết, ngài nên thả tiểu nữ ra mới phải, dẫu sao nam nữ thụ thụ bất thân” tay nắm thật chặt lại, sợ mình bị nam sắc mê hoặc mà khai ra hết.
“Đến giờ phút này nàng còn ngoan cố cứng đầu sao, Nhiêu Nhiêu” mâu nheo lại, giọng nói của hắn tràn ngập sự phẫn hận.
Nuốt nước miếng, ta nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện với tuấn nhan lộng lẫy mị người của hắn “Ngài chưa nghe qua kinh thành đều đồn rằng….Nhiêu Nhiêu cô nương…đã…tạ…thế…rồi sao?”
“Ừ, nghe qua” xóa bỏ sự phẫn hận, liền đổi chiêu khác, nhoẻn môi một cách gợi tình, đôi mắt thuần thúy có chút di động nhìn nàng tựa như trêu ghẹo.
Nàng bị hành động này của hắn dọa tới điếng người, hắn rõ đang rất bình thản trả lời, nhưng vì sao lại dùng đôi mắt chứa đựng thâm tình nhìn nàng? Bất chợt hắn cúi người xuống, ghé sát tai nàng, âm thầm nói “Nhưng đó chỉ là kinh thành đồn”
Giọng nói phi thường mê người truyền tới, làm tim nàng run rẩy, hành động này rất ái muội càng làm cho nàng sống không bằng chết, nếu là bình thường nàng sẽ bổ tới ‘ăn’ sạch hắn, nhưng mà hôm nay nàng lại thực sợ cái hành động này của hắn, vội kháng nghị “Hoàng Bá công tử, Nhiêu Nhiêu cô nương đã…đi rồi…thỉnh ngài đừng nên buồn, tiểu nữ không xứng cho công tử nhìn hình nhớ bóng, vả lại, tiểu nữ không có phước khí xinh đẹp như Nhiêu Nhiêu cô nương, tiểu nữ là một xú nữ”
Cười nhẹ, hắn bình thản đáp “Ồh, vậy sao?” nàng vội gật đầu đồng ý, chỉ muốn thoát khỏi sự kìm chết của Hoàng Bá Thuần thôi, đối diện với hắn nàng vừa yêu, mà vừa căng thẳng.
Hắn nớ lỏng thân hình nàng, thì nàng vội thở phào nhẹ nhõm, còn hắn thì tung một chưởng, hất tung lớp đất cát dưới đất, cây tỳ bà bị tung lên, hắn một tay chộp lấy cây tỳ bà, tựa tiếu phi tiếu “vậy thì cái này nàng tính giải thích làm sao?”
Hỏng bét, ta vội bịch lấy mặt, quả thật ta bị ăn quả lừa rồi, ta quá khinh xuất cái nam nhân này, nguyên lai mấy ngày qua hắn phái người theo dõi ta, chắc rằng hắn chính là tiểu tử tung ra tin đồn kia, vậy ra nàng luôn thừa nhận mình thông minh, nhưng lại bị sự thông minh của mình đả bại?!!!
Thiên a, ta thật ngu xuẩn…….
“Còn gì để chối?” đôi đồng tử nheo lại lộ ra sự giận dữ, hắn hướng tới nàng nói, cắn chặt môi, nàng liền chạy đi thay vì vận nội công mà phi thân đi.
Một tay tóm chặt thắt lưng nàng hắn nói “Tiểu nữ nhân này, nàng nhất thiết phải cư xử như vậy với ta sao?”
“Á” bị hắn tóm chặt đã đành còn bị hắn uy hiếp, như thế nào lại bị hỏi tội? Cắn chặt môi nàng không muốn hé lên một lời nào cả, lòng nàng bây giờ hồi hộp có, tội lỗi có, băn khoăn có.
Buông cây tỳ bà ra, Hoàng Bá Thuần ôm chặt lấy bóng dáng của nàng sợ nàng lại chạy thoát, một lần đã quá đủ rồi, hắn không muốn phải lén lén lút lút theo dõi nàng nữa.
Hắn không muốn phải đứng từ xa nhìn nàng, hắn càng không muốn nàng vừa gặp hắn đã bỏ chạy, hắn thừa nhận mình đa tâm, nhưng khi gặp nàng thì hắn không còn là Hoàng Bá Thuần nữa rồi.
Khi thấy miệng nàng mấp mấy như muốn nói hắn không ngại phủ lên đôi môi nàng một nụ hôn “Ngô” nàng kinh hoảng hét lên, thừa dịp này lưỡi hắn càng to gan trượt vào cuốn lấy lưỡi thơm tho của nàng.
Nàng bị hắn làm cho kinh hách, nếu nụ hôn lần trước ngọt ngào thì lần này là mãnh liệt tới mức nóng bỏng “Ư” hắn chỉ cho nàng thở đôi chút rồi vội cuốn lấy lưỡi nàng, liếm, mút, vân vê, cùng trao đổi chất mật ngọt với nhau.
Một dòng điện từ đầu xuất hiện, khiến thân thể nàng run rẩy, bủn rủn cả tay chân, vô lực chống cự, đành phải thuận theo ý của Hoàng Bá Thuần, để hắn tùy tiện nhúng chàm nàng.
Hai tay hắn ôm chặt thắt lưng nàng, khiến cho cả thân thể huyền nhuyễn mềm đều dựa sát vào người hắn không chừa một khe hở, triền miên hồi lâu, hắn buông nàng ra, giọng khàn khàn còn chứa đựng dục vọng, gọi “Nguyệt nhi”
Bị hắn hôn lên choáng váng, làm đầu óc ta ong ong cả lên, ngước mặt lên nhìn đôi mắt chim ưng thâm thúy kia thì ta lại sợ hãi, vội nói “Không thể, không thể đâu” phải, không thể, không thể.
Không thể được!
Ôm chặt nàng, hắn bá đạo nói “Không gì không thể cả, chỉ cần nàng yêu ta thì cái gì cũng có thể, nàng không thể đối xử với ta như vậy, chính nàng đã mị hoặc ta, nàng phải phụ trách”
Hắn nói đúng, nhưng là nàng chỉ bất đắc dĩ thôi nha! Ai bảo nàng hay tự phụ chứ.
“Không được đâu, chúng ta sẽ không được họ đồng tình, trời đất cũng không dung tha” giọng nàng nghẹn ngào, dòng nước mắt nóng hổi liền tuôn ra, nàng không thể chấp nhận được, nghĩ tới tỷ tỷ, tim nàng càng đau nhói, càng ray rứt.
Ghì chặt nàng vào thân cây, hắn nâng nàng lên đối diện với dung nhan của hắn “Nàng nhẫn tâm như vậy sao?” lẽ nào nàng thật sự tàn nhẫn như vậy, hắn biết, nàng và hắn căn bản là không thể, nhưng mà hắn đã yêu nàng mất rồi….cho dù phải nghịch thiên đi nữa, hắn nhất định sẽ đoạt nàng trở về tay mình, nàng chỉ có thể thuộc về hắn!
Nước mắt tuôn trào ra, nhịn không được ta liền khóc lên “Ô…ô…ô…”
“Nàng có biết đáng lý nàng không nên xuất hiện tại Di Hồng Lâu, nàng không nên xuất hiện trên cõi hồng trần này” hắn đau lòng, đôi mắt trở nên tịch mịch nhìn lấy nàng, nàng không nên xuất hiện, nàng không nên xuất hiện! Nhưng nếu nàng không xuất hiện, hắn làm sao biết, hóa ra trên đời này, còn nhiều điều lý thú như vậy.
Đẩy hắn ra, không cho hắn làm nàng phân tâm, nàng liền chạy đi, nàng không muốn vì thỏa mãn cho bản thân mình mà phản bội tỷ tỷ của nàng, vả lại để phụ mẫu biết được hai người họ sẽ rất đau lòng, nàng phải quên đi hắn.
Lẽ nào nàng muốn quá khứ tái diễn sao? Không, tuyệt đối không được tái diễn, nàng luôn cầu mong một gia đình ấm áp, ở đây, nàng đã tìm được!
Nhất quyết không được để tư tình của nam nữ mà đánh mất đi gia đình thêm một lần nữa, tuyệt đối không thể!
Đại phôi đảng [1] đồ háo sắc
Huyền Vũ Dạ Nguyệt Huyền Vũ Dạ Nguyệt - Tiểu Mạc Tử