Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Giang Hồ Bất Ai Đao
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 33: Mức Mong Chờ
S
au khi Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm ăn mì xong, lúc về trên tay còn cầm một thực hạp đựng mì thịt bò khô.
“Cô thật là có duyên.” Tiết Bắc Phàm nhìn thực hạp trên tay một chút, “Lão bản không những không hận việc không lấy bạc của cô, mà còn cho cô một cái hạp.”
“Ngày mai mang thực hạp đến trả.” Tiểu Đao đến một hàng trái cây ven đường chọn hai trái lê, vừa hỏi Tiết Bắc Phàm, “Người phía sau vẫn theo dõi liên tục, thật phiền.”
“Muốn cắt đuôi bọn chúng cũng không khó, bất quá Ngụy Tân Kiệt và Thái Biện là hai loại người, có thể tránh được Thái Biện, nhưng lại không chắc có thể đảm bảo là Ngụy Tân Kiệt không tìm ra gia môn của Trọng Hoa.” Tiết Bắc Phàm nói, với tay cầm lấy một trái lê trên tay Tiểu Đao, quay đầu lại ném vào một người đi đường.
Một nam tử đứng giữa đường, vừa vặn tiếp được trái lê, xấu hổ nhìn phía trước.
Tiết Bắc Phàm cười, “Khỏi phải theo, bảo Ngụy Tân Kiệt ‘cách’ vợ ta ra một chút… A.”
Còn chưa nói hết, Tiểu Đao đã đạp một cước, Tiết Bắc Phàm nhảy lùi ra sau, với tay nhéo má nàng một cái rồi xoay người bỏ chạy.
“Ngươi đứng lại, dâm tặc thối kia!” Tiểu Đao đuổi theo, “Trả lê lại cho ta!”
Người Tiết Bắc Phàm vừa mới ném lê ban nãy là người đứng đầu của đám người Ngụy Tân Kiệt phái đi theo dõi, mấy ám vệ mai phục khác cũng ngoảnh đầu lại nhìn hắn, ý hỏi —— còn đuổi nữa không?
Người nọ nhíu mày một lúc lâu, không còn cách nào khác đành khoát tay ra hiệu mọi người trở về, Tiết Bắc Phàm này, vẫn là bọn hắn không thể đuổi kịp.
Tiểu Đao trở lại phủ đệ của Trọng Hoa, thấy Hiểu Nguyệt đang cùng Trọng Hoa, Hách Kim Phong đang ngồi uống trà trong viện.
Tiết Bắc Phàm đem sự tình kể lại đại khái, Hách Kim Phong gật đầu, “Ta có đi thăm dò một chút, nghe đâu Thái Liêm gần đây quả thực không thuận buồm xuôi gió, cáo bệnh muốn quy ẩn, chỉ tiếc là hoàng thượng phái Ngụy Tân Kiệt tới tra xét hắn, tin đồn liên tục không ngừng.”
“Ai, cho nên mới nói!” Tiểu Đao nhéo nhéo chú mèo vàng trong lòng, “Không phải là không có báo ứng, mà là chưa tới!”
“Tối nay sau khi đến Địch phủ, còn phải đi thăm dò, có nên danh chính ngôn thuận mà đến không?” Hiểu Nguyệt hỏi Tiểu Đao, “Ban nãy ta có nghe ngóng trên phố, tất cả mọi người nói Địch phủ là một hộ giàu có, thường ngày làm việc thiện rất được lòng người, Địch tiểu thư còn được khen là có tri thức hiểu lễ nghĩa.”
“Danh chính ngôn thuận mà đi.” Tiểu Đao nói, đưa tay vỗ vai Hách Kim Phong, “Có đại ca ở đâu, chúng ta cứ nói là đi điều tra vụ án!”
“Ừ.” Hách Kim Phong gật đầu, vừa khen ngợi Tiểu Đao, “Mì này ăn ngon lắm!”
Nói thêm dăm ba câu, đến khi đèn được thắp lên, đoàn người Tiểu Đao đến Địch phủ.
Trước cửa Địch phủ có phần lạnh lẽo, cửa đã sớm đóng, ngay cả một người canh cửa cũng không có. Thế nhưng nhìn bề rộng của cánh cửa, quả thực là một hộ giàu có.
Gõ cửa thật lâu, mới có một lão quản gia ra mở, nhìn thấy cả đám người thì ngơ ngác, bèn hỏi một câu, “Các vị, có chuyện gì?”
“Xin hỏi chủ nhân quý phủ có nhà không?” Hách Kim Phong dò hỏi.
Đoán chừng gia nhân nọ đã được lệnh không cho ngoại nhân vào, bèn nói cho có lệ, “Các vị, mấy ngày trở lại đây, chủ nhân không có ở nhà.”
Nói rồi định đóng cửa, lại nghe Tiểu Đao khéo léo nhẹ nói một câu, “Đi nói cho tiểu thư nhà các người, chúng ta có thể trị hết bệnh cho Văn Tứ công tử.”
Gia nhân hơi sửng sốt, ngẩng đầu quan sát Tiểu Đao, “Cô nương là…”
Tiểu Đao nhếcch khóe miệng, “Nhanh đi, chậm trễ thì gia cô nhà các người nhất định sẽ chết.”
“Được được!” Gia nhân gấp đến độ ngay cả cửa cũng quên đóng, vội vàng chạy vào trong, miệng hô to, “Tiểu thư! Tiểu thư!”
Tiết Bắc Phàm khoanh tay nghiêng đầu hỏi Tiểu Đao, “Này, cô cam đoan như vậy, ngộ nhỡ tri không khỏi thì sao?”
Tiểu Đao lấy tay chọt hắn một chút, “Nhìn ngươi thành thật nhỉ, thời nay không mặt dày một chút thì làm sao đây, trị không được thì đối phó, còn trị được hết thì cứ thế mà tiến tới!”
Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười, “Cô là con cua sao.”
Nói một câu, Tiểu Đao lại lấy tay nhéo hắn một cái, Hiểu Nguyệt đứng bên cạnh trông thấy, trong lòng hơi buồn bực —— tình cảm Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm so ra có vẻ như tốt hơn trước nhiều.
Không lâu sau thì nghe thấy có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, sau đó thì cổng lớn lập tức được mở rộng, một đám gia nhân đang dìu một nữ tử mặc y phục trắng đi ra. Nữ tử này dáng người mảnh mai, tuổi cũng không lớn, nhiều nhất là hai mươi có lẻ, gương mặt nhỏ nhắn y phục thì trắng muốt, hai mắt sưng đỏ, trông rất tiều tụy.
Tiểu Đao kinh hãi nhảy dựng lên, tự hỏi —— Ai ya! Thế này Văn Tứ không phải là đã chết rồi chứ?!
Người được dìu đi ra chính là Địch tiểu thư, nghe nói Văn Tứ chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, mắt thấy không còn cứu chữa được, Địch tiểu thư vốn si tình, thương tâm gần chết, dự định cùng hắn hậu táng, đợi khi hắn tắt thở thì bản thân cũng đâm đầu vào cột chết theo.
Mọi người đón Tiểu Đao như đón thần y. Tiểu Đao trong lòng có chút buồn phiền, nàng vốn tưởng rằng Văn Tứ tốt xấu gì còn có thể ở lại một vài ngày, ai có ngờ là sẽ chết trong đêm nay chứ? Thế này thì phải làm sao cho phải đây?
Nàng vô thức liếc sang Tiết Bắc Phàm bên cạnh, thấy hắn đang nháy mắt cười hả hê nhìn nàng.
Vào phòng, Tiểu Đao ngửi thấy một mùi hương xông lên nồng nặc, vội vàng xua tay, “Mùi gì thế này?”
“Là mùi phần hương.” Gia nhân giải thích giúp nàng, “Cô gia bị trúng tà, cho nên…”
“Như thế nào lại làm thế này, người khỏe mạnh bị các người xông hương làm như đã chết, gì mà trúng tà với chả không trúng tà chứ.” Tiểu Đao vội vàng ném đồ vật ra ngoài, mở cửa sổ cho thoáng khí.
Địch tiểu thư cũng coi như là quyết đoán, hoặc là cảm thấy có thể tin tưởng Tiểu Đao, cho nên nhanh chóng theo đó mà phân phó gia nhân làm.
Tiểu Đao vất vả lắm mới thuận khí được, ngồi xuống canh giường bắt mạch cho Văn Tứ. lúc này mặt Văn Tứ xám như tro, Địch tiểu thư nói hắn chỉ còn một chút hơi tàn thì cũng không sai mấy.
Bắt mạch một lúc, Tiểu Đao cảm thấy có phần không thích hợp —— Văn Tứ này đúng thật là bệnh nặng, nhưng không nhìn ra bệnh gì, đặc biệt mạch tượng vô cùng kỳ quái.
Tiểu Đao lấy tay vạch mí mắt hắn ra xem, tuy rằng nàng bái sư theo danh y, nhưng thần y chứ nào có phải thần tiên, không thể liếc mắt một cái là có thể chữa lành. Địch gia xem như là có tiền của, chắc chắn đã tìm không ít lang trung đại phu xem qua… Bệnh gì đây chứ?
Tiểu Đao quay đầu lại hỏi, “Bệnh bao lâu rồi?”
“Đã hơn một năm.” Quản gia đối với bệnh tình của Văn Tứ công tử đã sớm thuộc lòng như cháo.
Tiêu đao đưa tay ra, “Toàn bộ đơn dược lang trung khai trớc đây còn giữ lại chứ?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, quản gia bội vàng sai người đi tìm, đem về không ít, Tiểu Đao nhận lấy ngồi xem xét.
Tiết Bắc Phàm lặng lẽ bước lại gần, “Này, cô xem mấy người này vốn trong tâm đã như tro tàn, bây giờ cô quạt tro tàn một cái, cô nếu không trị hết thì sẽ khiến tâm bọn họ lại trở thành tro, cái đó là đả kích người khác hai lần, nghiệp chướng nghiệp chướng!”
Tiểu Đao vốn nóng ruột, lại thêm Tiết Bắc Phàm châm chọc, tức giận liền đuổi người đi, “Ngươi đừng nháo nữa, ra ngoài chờ!”
Tiết Bắc Phàm lắc đầu không đi, “Ta phải ở chỗ này, ngộ nhỡ người ta chết thì thân nhân muốn đánh chết cô, ta phải kéo cô đi cho nhanh!”
Tiểu Đao hít ngược một ngụm khí tức, nhưng trong đầu trái lại càng thanh tĩnh, vừa lật qua lật lại mấy đơn dược, hỏi quản gia, “Ban đầu khai là tỳ hư sao? Mặt mày xanh xao, sau đó là bệnh gan?”
“Đúng vậy cô nương, cô gia nhà chúng ta ban đầu là lười ăn đi không nổi, mọi người còn tưởng là trong lòng người không vui.”
“Tiết Nhị, cắt cổ tay hắn một cái, lấy máu ra nhìn thử.”
“Gì?” Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao, nhỏ giọng nhắc nhở, “Cô trị không hết thì cũng đừng có tiễn người ta đi nhanh vậy chứ!”
Tiểu Đao giương mắt trừng hắn, “Có nghe không!”
Tiết Bắc Phàm thấy nàng nổi giận, buộc lòng phải bước qua, “Tay trái hay tay phải?”
“Tay nào cũng được, cắt tay hắn cho ta nhìn máu.”
Tiết Bắc Phàm không hiểu tại sao, nhưng mà nếu Tiểu Đao đã nói vậy thì ắt hẳn nàng tự có đạo lý của mình, bèn cắt cổ tay Văn Tứ một cái, máu chảy ra.
Tất cả mọi người khó hiểu, Tiểu Đao bước đến, cầm nến trên bàn chiếu vào máu nhìn kỹ, thấy trong máu có hai con tiểu trùng lúc nhúc vướng lấy nhau, “Trúng cổ, quả nhiên là bị hạ độc.”
Tiết Bắc Phàm nhìn nàng bội phục, “Nha đầu cô thật siêu, ngay cả quái bệnh này cũng có thể trị sao?”
Tiểu Đao chớp mắt nhìn, “Ta chưa nói ta có thể trị.”
Tiết Bắc Phàm nhìn nàng chằm chằm, “Không phải cô nói trúng cổ sao?”
“Đúng vậy, trong máu có trùng, không phải là trúng cổ sao.”
“Cổ gì?”
“Ta đâu có biết, cổ độc có hàng ngàn hàng vạn loại.”
Tiết Bắc Phàm há to miệng nhìn nàng, nhưng lúc này, lại thấy Địch tiểu thư lại mừng rỡ ghé bên người Văn Tứ, ngẩng mặt hỏi Tiểu Đao, “Tiểu thần y, thực sự có thể trị sao? Bệnh của tướng công ta có thể trị hết không?”
Tiểu Đao còn chưa mở miệng, Tiết Bắc Phàm ở phía sau nhắc nhở nàng, “Này, cô nếu nói là không trị hết, thì chính là đả kích ba lần đó.”
Tiểu Đao nhấc chân nhắm ngay đầu gối hắn đạp một cái, tiện thể trợn trắng mắt liếc hắn. Lấy một cái lọ trong bách bảo nang bên hông ra, đến bên Địch tiểu thư, “Ta chỉ biết là hắn trúng cổ, ta học nghệ không tinh, không biết là loại cổ trùng gì, cũng không biết có thể chữa hết hay không. Nhưng mà thập cổ cửu độc*, ở đây ta có một loại dược giải độc rất hay, vô cùng quý giá. Nương ta nói dùng nó thì phần lớn độc không những giải hết còn có thể trường thọ, cô thử cho hắn ăn một viên, xem ngựa chết như ngựa sống, nếu là thật mệnh đã tận, ta đây cũng đã tận lực rồi, cô đừng trách ta.”
*thập cổ cửu độc: ý nói là trong cái rủi có thể có cái may
Lúc này trong lòng Địch tiểu thư thấp thỏm lo âu mấy lần, nhưng cảm thấy có một tia hy vọng còn hơn là nhìn Văn Tứ chết, nghìn ân vạn tạ nhận dược, cho Văn Tứ ăn.
Mọi người sau đó cũng đứng một bên chờ.
Lúc Hiểu Nguyệt thấy Tiểu Đao cho dược thì có chút không nỡ, hỏi, “Tiểu Đao, dược đó rất quý sao?”
Tiểu Đao quẹt quẹt miệng, “Ừ, làm một viên rất vất vả, chỉ mong Văn Tứ không phải là một kẻ quên ơn.”
Hiểu Nguyệt hiểu gật đầu, đợi trong chốc lát, Văn Tứ vẫn không có động tĩnh, Tiểu Đao thở dài, quả nhiên là kỳ tích dành ấy cái chuyện như thế này, không hẳn là có.
Ngay khi mọi người đều nghĩ Văn Tứ sắp tắt thở, đột nhiên hắn mở miệng “Ọe” thổ huyết, sau khi thổ huyết thì sức sống quay trở lại, khí sắc cũng trở nên tốt hơn.
Tiểu Đao bước qua bắt mạch, cười, “Tạm được rồi, có thể sẽ không chết được đâu.”
Hạ nhân Địch phủ vui mừng không xiết.
Qua một canh giờ, Văn Tứ nôn ra không ít máu, cả người cũng chuyển tỉnh lại, cảm thấy đói bụng. Mấy người Tiểu Đao được xem như là thượng khách trọ lại khách phòng, quan gia nha hoàn cẩn thận hầu hạ, giữ mọi người lại không cho đi, chở tiểu thư chỉnh đốn chút đỉnh rổi lập tức ra tạ ơn.
Đàm người Tiểu Đao còn muốn điều tra vụ án, dĩ nhiên cũng không muốn chạy.
Tiết Bắc Phàm dùng ngón tay chọt chọt vai Tiểu Đao, “Mèo mù gặp chuột chết.”
Tiểu Đao bĩu môi, “Là bản cô nương có thực lực!”
“Là nương cô mới đúng.” Tiết Bắc Phàm bật cười.
Đến hơn nửa đêm, toàn bộ Địch phủ cũng dần an tĩnh trở lại, mạng của Văn Tứ thì có thể bảo toàn, hắn sau khi ăn uống thì ngủ tiếp, hơi thở đều đặn. Địch tiểu thư trong chớp mắt cảm thấy như trải qua mấy đời*, lưu luyến mà thời rời khỏi giường phu quân, đến đại sảnh gặp đám người Tiểu Đao.
* chớp mắt cảm thấy như trải qua mấy đời: ý nói sự tình chuyển biến quá nhanh, vì thế mà sinh ra bùi ngùi xúc động
Thấy nàng muốn làm đại lễ tạ ơn, Tiểu Đao vội vàng ngăn cản, vừa nói rõ căn nguyên đến đây.
“Không sai!” Địch tiểu thư kinh ngạc đứng lên, “Đích thật là có người hại tướng công ta! Ta vốn tưởng rằng các nàng chỉ dùng vu thuật hãm hại, không ngờ lại dùng độc trùng.”
“Địch tiểu thư, vì sao lại nghi ngờ là người của Thái gia?” Hách Kim Phong nhớ lại chuyện Địch gia kiện Thái Biện, hỏi một câu.
“Nói ra thì dài.” Địch tiểu thư thở dài, “Sau khi ta cùng Tứ ca thành thân, có thể nói là đường đi sau đó gập ghềnh. Tất cả mọi người đều nói Tứ ca bội bạc tham tiền, chúng ta vẫn luôn chịu đựng. Sau lại nghe Tứ ca nói không thấy Liêu Tiểu Thanh, thì liền đi khắp nơi tìm nàng, sau cùng nghe nói nàng đến tiên vân sơn xuất giá. Tứ ca đi tìm, trở về thì sinh bệnh, những ngày sau đó thì than ngắn thở dài cơm cũng không muốn ăn, ta nhận ra được huynh ấy đang buồn, càng về sau, Tứ ca càng tự dằn vặt, cơm ăn không nói, hằng đêm còn nằm mơ thấy ác mộng. mơ thấy Liêu Tiểu Thanh muốn hại huynh ấy… Ta có phái người đi nhiều lần, cũng không tìm được Liêu Tiểu Thanh, nghe đâu là nàng chạy vào núi đã chết. Về sau nghe nói Thái Biện phong tỏa núi, còn có thất Di thái của hắn cũng vào trong núi, ta chợt nghĩ đến một nghi ngờ.”
“Có liên quan đến thất Di thái?” Tiểu Đao hiện tại đối với thất Di thái kia khá bất mãn, cảm thấy nàng tâm thuật bất chính, có quá nhiều bí mật.
“Tứ ca trời sinh bản tính phong lưu đa tình, đối với nữ tử thì rất tốt, cũng khiến cho nhiều nữ tử đem lòng thương nhớ. Năm đó, thất Di thái đó nếu không phải đến xem huynh ấy hát hí khúc, sẽ không bị Thái Biện nhìn thấy, cuối cùng bị đưa vào Thái phủ làm tiểu thiếp… Ta nghĩ nàng hẳn rất hận Tứ ca.”
Tiểu Đao kinh ngạc không thôi, thất Di thái ấy vậy mà quen biết Văn Tứ lại còn hãm hại? Sự tình thật là vướng víu mơ hồ.
“Nói đi cũng phải nói lại, có thật là Văn Tứ công tử bội tình bạc nghĩa với Liêu Tiểu Thanh, khiến nàng vì yêu sinh hận?”
Ngay lúc moi người đang cân nhắc hỏi thế nào, thì Hiểu Nguyệt dứt khoát hỏi ra vấn để Tiểu Đao đang vô cùng lưu tâm.
Tiểu Đao dựng thẳng ngón cái ở dưới bàn —— Hay lắm, Hiểu Nguyệt!
Địch tiểu thư cúi đầu, “Những điều mọi người nói, ta cũng đã nghe qua, có một số việc nói không rõ ràng được.”
Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không rõ Văn Tứ đó thật ra là có bội tình bạc nghĩa hay không? Mà Tiết Bắc Phàm và Trọng Hoa thì lại liện tục gật đầu, tựa hồ minh bạch, hơn nữa còn vô cùng cảm thông.
Đêm hôm đó Địch tiểu thư bảo mọi người lưu lại nghỉ ngơi một đêm, ngày kế sẽ chiêu đãi, cũng là chờ đến ngày nói một số chuyện.
Tiểu Đao bước vào viện tử, trước sau vẫn nghĩ không ra, bèn hỏi Tiết Bắc Phàm, “Ngươi nghe có hiểu không? Cái gì mà nói không rõ ràng được?”
“Cái này là một câu hỏi đo mức độ mong chờ, nương cô không dạy qua cho cô sao?” Tiết Bắc Phàm hỏi lại Tiểu Đao.
Tiểu Đao nghi ngờ lắc đầu, “Cái gì mà đo mức độ mong chờ? Nương ta nói không nên ôm mộng hão huyền với nam nhân.”
“A.” Tiết Bắc Phàm cười khổ, “Không sai mấy, tốt hơn là nói thế này…” Nói đoạn, hắn tiện tay hái một đóa hoa lê đưa cho Tiểu Đao, “Đây.”
Tiểu Đao khó hiểu tiếp nhận hoa, nhìn hắn, “Để làm gì?”
“Có thấy hoa lê không?”
“Dĩ nhiên là thấy.” Tiểu Đao nhìn xung quanh một chút, là hoa lê thông thường.
“Tặng cô.”
Tiểu Đao híp mắt, “Cái này, ta cũng biết hái, tặng ta làm cái gì.”
“Chậc, đây là cái gọi là mức độ mong chờ.” Tiết Bắc Phàm khoanh tay cười, “Cô cho rằng ta tặng hoa lê cho cô là có ý gì?”
“Ai mà biết.” Tiểu Đao bĩu môi.
“Cô có thể cho rằng là ta tặng hoa cho cô tức là ta thích cô không?”
Tiểu Đao trầm mặt một hồi, lấy tay bắt mạch cho hắn, “Ngươi bệnh nữa à?”
Lúc này, một nha hoàn bưng một khay nhỏ dâng trà lên, Tiết Bắc Phàm nhận khay trà, đem hoa đặt vào tay nàng, “Đa tạ.”
Nha hoàn ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Tiết Bắc Phàm một cái, đỏ mặt bỏ chạy.
Tiết Bắc Phàm buông tay nhìn Tiểu Đao, “Nhìn ra không?”
Tiểu Đao bĩu môi, “Dâm tặc!”
Tiết Bắc Phàm hết cách nhìn Tiểu Đao, “Ta vừa nãy cũng mới tặng hoa cho cô, cô không nói ta dâm cô nhưng lại không cho phép ta dâm người khác?”
Tiểu Đao cầm một trái cam trong đĩa đựng trái cây đập hắn.
“Trên đời này phân nửa nam nhân phong lưu là do bị người đời hiểu sai.” Tiết Bắc Phàm bắt lấy trái cam cười thoải mái, “Đương nhiên, phân nửa còn lại là tự tạo nghiệp chướng.”
Tiểu Đao tự nhủ cái gì mà mức độ mong chờ chứ, ngươi không đi trêu chọc người, người khác cũng sẽ không nghĩ lung tung, bèn xoay mặt trở về phòng.
Vừa bước chân lên bậc thềm, đột nhiên… Nghe một tiếng kêu thảm thiết.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Giang Hồ Bất Ai Đao
Nhĩ Nhã
Giang Hồ Bất Ai Đao - Nhĩ Nhã
https://isach.info/story.php?story=giang_ho_bat_ai_dao__nhi_nha