Chương 31
hòng khách sạn của Dallie trông ra toàn cảnh Central Park, thế mà anh sốt ruột quay khỏi cửa sổ và bắt đầu đi tới đi lui trên sàn. Anh đã cố đọc trên chuyến bay đến phi trường JFK, nhưng đầu óc không thể tập trung, và giờ khi về khách sạn anh bị hội chứng sợ không gian hẹp. Một lần nữa anh đã để chiến thắng tuột khỏi tay. Nghĩ đến Francesca và Teddy ngồi trước ti vi chứng kiến anh thua trận thật vượt quá sức chịu đựng của anh.
Nhưng thất bại ở giải đấu không phải điều duy nhất làm anh trăn trở. Dù rất cố gắng khỏa lấp, anh vẫn không thể ngừng nghĩ đến Holly Grace. Họ đã làm lành sau vụ cãi lộn ở ngôi nhà nông thôn và cô không nhắc lời nào về việc mượn anh để gây giống nữa, nhưng tinh thần của cô đã xuống dốc, và anh không thích điều đó chút nào. Càng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với cô, anh càng muốn cho Gerry Jaffe một đấm vào mặt.
Anh cố quên đi những rắc rối của Holly Grace, nhưng một ý nghĩ cứ day dứt trong đầu từ lúc anh lên máy bay, và giờ anh đang cầm lên mẩu giấy ghi địa chỉ của Jaffe. Anh có nó từ chỗ Naomi gần một tiếng trước, từ đấy đến giờ mãi chưa quyết định được có sử dụng nó hay không. Anh liếc đồng hồ, đã bảy rưỡi. Anh mệt và chông chênh do lệch múi giờ, chẳng có tâm trạng để suy xét, và chắc chắn không ở trong tình trạng có thể thu xếp những rắc rối của Holly Grace. Tuy nhiên anh vẫn nhét địa chỉ của Jaffe vào túi chiếc áo khoác thể thao màu xanh navy và đi xuống sảnh bắt một chiếc taxi.
***
Jaffe sống trong một căn nhà không xa trụ sở Liên Hợp Quốc. Dallie trả tiền taxi và bắt đầu cuốc bộ đến lối vào, để rồi thấy Gerry đang ra khỏi cửa.
Gerry trông thấy anh lập tức, và Dallie có thể khẳng định biểu cảm trên mặt anh ta là ngạc nhiên quá cỡ. Song anh ta vẫn gật đầu được một cái lịch sự. “Chào, Beaudine.”
“Chẳng phải đây là người bạn tốt của nước Nga sao,” Dallie đáp lời.
Gerry hạ bàn tay chìa ra định bắt. “Câu đùa đó bắt đầu nhạt rồi.”
“Anh biết mình đích thị là một thằng khốn đúng không, Jaffe?” Dallie nói chậm rãi, chẳng rào đón gì hết.
Gerry rất bực, nhưng dằn được và quay lưng đi xuống đường. Song Dallie không định để anh ta thoát dễ như vậy, khi mà hạnh phúc của Holly Grace đang bị đe dọa. Vì lí do nào đấy mà cô muốn gã này, còn anh chỉ có thể cho cô một cơ hội có được gã ta.
Anh liền rảo bước theo và đi cạnh Gerry. Trời sập tối và trên đường lác đác vài khách bộ hành. Những thùng rác nằm dọc lề đường. Họ đi qua những cửa sổ che lưới mắt cáo của một hiệu bánh và tiệm nữ trang.
Gerry tăng tốc độ. “Sao anh không đi chơi với lũ bóng golf của anh đi?” anh hỏi.
“Thực ra tôi chỉ ghé vào nói chút chuyện nhỏ với anh trước khi đi gặp Holly Grace.” Đó là lời nói dối. Dalli không định gặp Holly Grace tối đó. “Anh có cần tôi gửi lời chào của anh đến cô ấy không?”
Gerry dừng bước. Ánh đèn đường rọi vào mặt anh. “Tôi muốn anh tránh xa Holly Grace ra.”
Dư âm của thất bại ngày hôm qua còn nguyên trong tâm trí Dallie, và anh chẳng hơi đâu mà vòng vo, anh ra luôn cú kết liễu nhanh gọn, từ bi. “Giờ thì việc đó sẽ khó với tôi. Chẳng thể nào làm cho một phụ nữ mang thai thuận lợi nếu ta không miệt mài chăm chỉ.”
Mắt Gerry chuyển màu đen. Tay anh túm lấy ngực áo Dallie. “Nhắc lại câu anh vừa nói xem.”
“Cô ấy quyết định có một đứa con, thế thôi,” Dallie nói, không thèm cố gắng vùng ra, “và chỉ một trong hai ta đủ nam tính để làm chuyện đó.”
Nước da màu olive của Gerry tái nhợt khi anh buông áo Dallie ra. “Đù má thằng khốn.”
Câu trả lời kéo dài của Dallie mềm mỏng và đe dọa. “Đù má hả, đó là khoản tôi rất rành đấy, Jaffe.”
Gerry kết thúc hai thập kỷ nói không với bạo lực bằng việc tung nắm đấm vào ngực Dallie. Gerry không giỏi đánh lộn và Dallie nhìn thấy đường đi của cú đấm nhưng anh quyết định cho Gerry hưởng một quả vì anh hiểu rõ sẽ không có quả thứ hai. Lấy thế, anh bắt đầu trả đòn. Holly Grace có thể có tên khốn này nếu cô nhất định muốn thế, nhưng trước hết anh sẽ sửa sang mặt mũi cho gã chút đỉnh.
Gerry đứng thõng hai tay, ngực phập phồng, nhìn Dallie lao tới. Khi nắm đấm của Dallie giáng vào quai hàm anh, anh bay qua hè phố và chúi nhủi vào dãy thùng rác, khiến chúng đổ loảng xoảng ra đường. Một đôi nam nữ đang đi trên hè trông thấy cuộc ẩu đả liền vội vã quay lưng. Gerry chậm chạp đứng lên, đưa mu bàn tay lau máu chảy ở miệng.
Rồi anh quay người bỏ đi.
“Đánh trả đi chứ, đồ khốn,” Dallie gọi theo.
“Tôi sẽ không đánh,” Gerry đáp vọng lại.
“Chẳng phải anh là ví dụ tiêu biểu cho tinh thần Mĩ sao? Lại đây đánh trả đi. Tôi sẽ nhường anh một cú nữa.”
Gerry không dừng bước. “Đáng lẽ tôi không nên đánh anh lúc đầu, tôi sẽ không làm thế nữa.”
Dallie nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa họ, nắm vai Gerry xoay lại. “Vì Chúa, tôi vừa bảo tôi sẽ làm Holly Grace mang thai đấy.”
Tay Gerry siết thành nắm đấm hai bên sườn, nhưng anh không nhúc nhích.
Dallie túm ngực áo bomber jacket của Gerry đẩy anh vào một cột đèn. “Anh làm sao thế hả? Tôi sẽ chiến đấu với cả đạo quân vì người phụ nữ ấy. Anh không thể đánh nhau với dù chỉ một người sao?”
Gerry nhìn anh vẻ khinh thường. “Đó là cách giải quyết vấn đề duy nhất anh biết à? Bằng nắm đấm?”
“Ít ra tôi còn cố giải quyết vấn đề của mình. Còn anh chỉ làm khổ cô ấy.”
“Anh biết cái quái gì, Beaudine. Mấy tuần nay tôi tìm cách nói chuyện với cô ấy nhưng cô ấy không thèm nhìn mặt tôi. Lần trước tôi lọt qua được bảo vệ ở studio thì cô ấy gọi cảnh sát bắt tôi.”
“Vậy à?” Dallie cười gượng và từ từ thả áo Gerry ra. “Anh biết gì không? Tôi không thích anh, Jaffe. Tôi không thích những người ra vẻ mình thông thái mọi sự. Trên hết, tôi không thích những kẻ sĩ ảo tưởng to mồm đòi cứu thế giới nhưng lại gây khốn đốn cho người thân của mình.”
Gerry thở nặng nề hơn Dallie, anh khó nhọc thốt ra. “Chuyện này không liên quan đến anh.”
“Bất cứ ai làm xáo trộn cuộc sống của Holly Grace sớm muộn gì cũng gặp phải tôi. Cô ấy muốn một đứa con, và vì lí do nào đó tôi không luận ra được, cô ấy cũng muốn anh.”
Gerry tựa người vào cột đèn. Đầu anh gục xuống trong chốc lát, rồi ngẩng lên, mắt tối lại tuyệt vọng. “Nói tôi biết vì sao lại là một tội ác khi không muốn đưa một đứa trẻ đến thế giới này. Vì sao cô ấy ngoan cố đến vậy? Vì sao không thể chỉ cần có hai chúng tôi?”
Vẻ đau khổ rành rành của anh ta làm Dallie mủi lòng, nhưng anh cố lờ đi. “Cô ấy muốn có con, thế thôi.”
“Tôi sẽ là một người bố tồi tệ nhất, tôi chẳng biết gì về việc làm bố cả.”
Tiếng cười của Dallie nhỏ và chua chát. “Anh tưởng có ai trong chúng ta biết sao?”
“Nghe này Beaudine, tôi có đủ người đay nghiến chuyện này rồi. Đầu tiên là Holly Grace, rồi đến em gái tôi, kế đó là Francesca. Giờ đến cả anh. Anh làm ơn hiểu rõ đây không phải việc của anh? Đây là chuyện giữa tôi và Holly Grace.”
“Hãy trả lời tôi câu này, Jaffe,” Dallie chậm rãi nói. “Anh sẽ sống phần đời còn lại như thế nào nếu anh biết mình đã để cho điều tốt đẹp nhất từng đến với anh trôi qua?”
“Anh nghĩ tôi không cố gắng giãi bày với cô ấy sao?” Jaffe nói lớn. “Cô ấy còn không thèm nói chuyện với tôi, anh đúng là thằng khốn! Tôi thậm chí không thể bước vào một căn phòng có mặt cô ấy.”
“Có thể anh chưa cố gắng hết sức.”
Mắt Jerry nheo lại và đường quai hàm gồ lên. “Để cho tôi yên được không. Và tránh xa Holly Grace ra. Chuyện của hai người đã là quá khứ, và nếu anh lăm le ý định chạm vào cô ấy, tôi sẽ săn lùng anh, hiểu chứ?”
“Tôi đang run lẩy bẩy đây,” Dallie đáp với vẻ láo xược cố tình.
Gerry nhìn thẳng vào mắt Dallie và có một vẻ đe dọa trên gương mặt người đàn ông đó khiến Dallie nảy sinh niềm kính trọng miễn cưỡng trong thoáng chốc.
“Chớ đánh giá thấp tôi, Dallie,” Gerry nói, giọng bình thản và cứng rắn. Anh đấu mắt với Dallie một hồi lâu không nao núng, sau đó anh bỏ đi.
Dallie đứng nhìn theo một lúc; rồi trở xuống vỉa hè. Khi bước khỏi lề đường để vẫy taxi, khóe miệng anh nhếch lên trong một nụ cười hài lòng mơ hồ.
***
Francesca đã đồng ý gặp Dallie lúc chín giờ ở một nhà hàng lân cận chuyên phục vụ đồ ăn miền tây nam mà cả hai đều thích. Cô mặc áo T-shirt đen vải cashmere và quần họa tiết ngựa vằn. Trong cơn bốc đồng, cô đeo vào tai đôi khuyên bạc bất đối xứng một cách lộn xộn, tận hưởng niềm vui ma mãnh khi diện một thứ ngứa mắt nhằm trêu chọc anh. Một tuần rồi chưa gặp anh, cô đang có chuyện vui muốn ăn mừng. Trợ lý của cô đã kết thúc gần ba tháng đàm phán nhọc nhằn và nhà đài cuối cùng đã nhượng bộ. Bắt đầu từ tháng Sáu, “Francesca Today” sẽ là chương trình đặc biệt của tháng thay vì hàng tuần trước kia.
Khi đến nhà hàng, cô thấy Dallie ngồi trong một ô ngăn cao ở phía cuối cách xa đám đông. Trông thấy cô, anh đứng dậy và trong một thoáng, một nụ cười cún con lướt qua gương mặt anh, một biểu hiện giống cậu thiếu niên hơn là người đàn ông trưởng thành. Tim cô hẫng một nhịp kì lạ.
“Chào em.”
“Chào anh.”
Cô thu hút rất nhiều sự chú ý khi đi xuyên qua nhà hàng, nên anh chỉ hôn xã giao cô khi cô đến chỗ anh. Tuy nhiên khi cô vừa ngồi vào chỗ, anh đã nghiêng người qua bàn lặp lại nó một cách đúng chuẩn. “Francie, rất mừng được gặp em.”
“Em cũng vậy.” Cô hôn lại anh, nhắm mắt tận hưởng cảm giác lâng lâng khi ở gần anh.
“Em lấy đâu ra đôi khuyên tai kia vậy? Ace Hardware à?” (Một thương hiệu đồ gia dụng).
“Không phải khuyên tai đâu,” cô cao ngạo đáp, ngồi thoải mái trong ghế. “Theo lời nghệ sĩ làm ra chúng, chúng là sự trừu tượng hóa thể tự do của những khủng hoảng ý niệm.”
“Không đùa đâu, anh hy vọng em đã trừ tà ma ở chúng trước khi đeo.”
Cô cười cười, đôi mắt anh ngấu nghiến gương mặt cô, tóc cô, hình dáng bộ ngực cô dưới chiếc áo T-shirt cashmere. Da cô bắt đầu nóng lên. Ngượng nghịu, cô vuốt tóc ra sau, đôi hoa tai kêu lanh canh. Anh nở nụ cười mờ ám, như kiểu anh có thể nhìn ra từng hình ảnh nhục dục lóe lên trong đầu cô. Rồi anh ngồi ngả người vào lưng ghế, chiếc áo khoác thể thao màu xanh navy mở phanh trên áo sơ mi. Bất chấp nụ cười của anh, cô nghĩ anh có vẻ mệt mỏi và lo nghĩ. Cô quyết định khoan nói với anh tin vui về bản hợp đồng của cô cho đến khi cô tìm ra nguyên nhân sự phiền muộn của anh.
“Hôm qua Teddy có xem giải đấu không?” anh hỏi.
“Có.”
“Thằng bé nói sao.”
“Không nhiều lắm. Nhưng nó đi đôi bốt cao bồi anh tặng, và mặc cái áo nỉ gớm guốc mà em không thể tin là anh đã mua.”
Dallie cười vang. “Anh cá là nó khoái cái áo đó.”
“Khi em cho nó đi ngủ, nó mặc nguyên cái áo cùng với quần pajama.”
Anh lại cười. Phục vụ bàn bước đến, và họ chuyển sự chú ý vào tấm bảng đen ghi những món ăn trong ngày. Dallie chọn món gà ướp cay ăn kèm đậu nướng. Francesca không đói lúc đến đây, nhưng mùi đồ ăn hấp dẫn của nhà hàng kích thích vị giác và cô quyết định chọn món tôm nướng xiên và một đĩa salad nhỏ.
Anh xoay xoay lọ muối, vẻ thư giãn đã giảm bớt. “Họ bố trí lỗ golf loạn hết cả nếu không anh đã làm tốt hơn. Nó làm anh bị rối. Và đám đông ồn ào hơn mức nên có. Một thằng cha bấm máy ảnh tanh tách đúng lúc anh đánh cú backswing. Chết tiệt.”
Cô ngạc nhiên khi anh cảm thấy cần phải giải thích với cô. Nhưng bây giờ cô cũng quá quen với những thất thường trong sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp của anh để tin bất cứ lí do nào anh đưa ra. Họ nói chuyện về Teddy, rồi anh đề nghị cô dành cho anh ít thời gian trong tuần. “Anh sẽ ở thành phố một thời gian. Người ta muốn dạy anh cách tìm đèn đỏ trên camera.”
Cô nhìn anh gay gắt, tâm trạng vui vẻ đã bốc hơi. “Anh sẽ nhận công việc bình luận họ mời à?”
Anh không nhìn thẳng vào cô. “Lũ hút máu người ấy sẽ mang hợp đồng cho anh ký vào ngày mai.”
Đồ ăn của họ đã đến, nhưng Francesca chẳng muốn ăn uống gì nữa. Điều anh sắp làm là sai – sai hơn mức anh nhận thức được. Có một hơi hướng thất bại quanh anh, và cô ghét cái cách anh không nhìn thẳng vào cô. Cô xiên một con tôm bằng dĩa và rồi, không thể kìm mình, nói thẳng với anh. “Dallie, chí ít anh nên thi đấu hết mùa giải. Em không thích ý nghĩ anh bỏ cuộc trước giải Classic chỉ một tuần thế này.”
Cô có thể nhìn thấy sự căng thẳng ở đường quai hàm của anh và anh nhìn chăm chăm vào một điểm ngay trên đỉnh đầu cô. “Sớm muộn gì anh cũng phải gác gậy. Bây giờ hay bất cứ thời điểm nào cũng thế cả.”
“Bình luận trên truyền hình sẽ là công việc phù hợp với anh vào một ngày nào đó, nhưng anh mới ba bẩy tuổi. Rất nhiều golf thủ vẫn thắng những giải đấu lớn ở cùng độ tuổi hoặc già hơn anh. Hãy nhìn những gì Jack Nicklaus đã làm ở những giải Master năm ngoái.”
Mắt anh nheo lại và cuối cùng cũng nhìn cô. “Em biết không, Francie. Anh cực kỳ thích em trước khi em trở thành một chuyên gia golf chết tiệt. Em có từng nghĩ rằng anh đã có đủ lượng người bảo anh phải chơi như thế nào, và anh tuyệt nhiên không cần thêm một người nữa?”
Bản năng cảnh báo cô lúc này nên nhịn, nhưng cô không làm được, khi mà cô cảm thấy có một chuyện quan trọng cần mạo hiểm. Cô mân mê chân ly rượu rồi đón ánh mắt gườm gườm của anh. “Nếu em là anh, em sẽ thắng giải Classic rồi mới ngừng chơi.”
“Ồ, em sẽ thắng sao?” Nơi quai hàm anh một thớ thịt giần giật.
“Em sẽ thắng.” Cô hạ giọng thành gần như thì thầm và nhìn thẳng vào mắt anh. “Em sẽ thắng giải đấu ấy vì em biết mình có thể làm được.”
Cánh mũi anh phập phồng, “vì em chỉ biết lơ mơ sự khác biệt giữ một cú đánh gậy gỗ và cú đánh gậy sắt, anh sẽ rất tò mò được xem em ra tay.”
“Chúng ta không nói về em. Chúng ta đang nói về anh.”
“Francesca, có đôi lúc em là người phụ nữ ngây ngô nhất anh từng biết.” Buông dĩa xuống, anh nhìn cô và những nếp nhăn hằn sâu quanh hai khóe miệng anh. “Cho em hay, Classic là một trong những giải khắc nghiệt nhất của năm. Sân đấu là kẻ giết người. Nếu em không đánh vào vùng green đúng chỗ, em có thể đi từ điểm birdie sang điểm bogey trong nháy mắt. Em có biết ai chơi ở Classic năm nay không? Những tay golf hàng đầu thế giới. Greg Norman sẽ ở đó. Họ gọi ông ta là Cá mập trắng Vĩ đại, và không chỉ do mái tóc trắng của ông ta đâu – mà vì ông ta thích mùi máu. Có Ben Creshaw – anh ta gạt bóng giỏi hơn tất cả. Còn có Fuzzy Zoeller. Ông già Fuzzy kể chuyện tiếu lâm và thong dong như đang dạo chơi trong rừng ngày Chủ nhật, nhưng đó là lúc ông ta đang tính xem có thể đào huyệt cho em sâu từng nào. Và anh bạn Seve Ballesteros của em sẽ trình diện, miệng lẩm bẩm tiếng Tây Ban Nha và cày văng tất cả những ai cản đường mình. Rồi chúng ta có Jack Nicklaus. Dẫu ông ấy đã bốn mươi tuổi nhưng vẫn có khả năng thổi bay tất cả chúng ta khỏi sàn đấu. Nicklaus thậm chí không phải là người, Francie.”
“Và còn có Dallas Beaudine,” cô nói nhỏ nhẹ. “Dallas Beaudine người đã chơi những vòng bảng hay nhất giải, nhưng luôn thất bại ở phút cuối. Sao vậy, Dallie? Anh không có đủ khao khát chiến thắng ư?”
Giống như bị kim châm, anh kéo khăn ăn khỏi lòng và giúi lên bàn. “Ta ra khỏi đây thôi. Anh không thấy đói nữa.”
Cô không nhúc nhích. Thay vào đó, cô khoanh tay trước ngực, hếch cằm, và ngấm ngầm thách thức anh bẩy cô đi. Cô sẽ nói cho dứt khoát chuyện này với anh một lần – dẫu cho làm vậy sẽ mất anh.
“Em sẽ không đi đâu cả.”
Vào giây phút ấy dường như Dallie Beaudine cuối cùng đã thấu suốt cái mà anh chỉ mơ hồ cảm nhận khi nhìn hai viên kim cương bốn carat quý hiếm bay vào trong bóng tối của một mỏ đá trơ trụi. Cuối cùng anh đã hiểu được sức mạnh ý chí của cô. Mấy tháng gần đây, anh đã chọn làm ngơ trí thông minh ẩn sau đôi mắt xanh như mắt mèo của cô, chất thép bên dưới nụ cười tinh quái, sức mạnh bất khuất trong người phụ nữ ngồi đối diện anh bên kia bàn được bao bọc hết sức vô lý bằng một vẻ ngoài phù phiếm. Anh đã quên mất rằng cô đến đất nước này với hai bàn tay trắng – không có năng lực nổi trội – và cô đã có thể nhìn thẳng vào những điểm yếu của mình và khắc phục chúng. Anh quên rằng cô đã chuyển mình thành một nhà vô địch, còn anh vẫn chỉ là người thi đấu.
Anh thấy cô không có ý định rời nhà hàng, sự gan lì của cô làm anh chao đảo. Một thoáng hoảng loạn, như thể anh lại biến thành trẻ con và nắm đấm của Jaycee đang dứ vào mặt anh. Anh cảm thấy Bear đang thở xuống cổ anh. Xem kìa, Beaudine. Cô ta tóm được mày rồi.
Vậy nên anh làm điều duy nhất có thể làm – điều duy nhất anh nghĩ ra để đánh lạc hướng người phụ nữ bé nhỏ ngang ngạnh và quyền uy này trước khi cô xẻ anh ra làm đôi.
“Em đã làm tâm trạng anh xấu đi, Francie, nên anh đang nghĩ về việc thay đổi kế hoạch tối nay.” Một cách kín đáo, anh kéo chiếc khăn ăn trở lại lòng.
“Ồ? Anh có kế hoạch gì?”
“À, những lời rầy la vừa rồi suýt làm anh thay đổi ý định, nhưng – khỉ thật – anh nghĩ dù sao anh vẫn sẽ hỏi cưới em.”
“Cưới em?” Francesca há miệng kinh ngạc.
“Sao lại không? Chí ít anh đã có ý định ấy cho đến cách đây vài phút trước khi em biến thành người giảng đạo.”
Francesca dựa hẳn người vào ghế, chìm trong một cảm giác kinh khủng rằng bên trong cô có cái gì đó đang rạn vỡ. “Anh đừng chỉ có bật ra một lời cầu hôn như vậy,” cô nói run run. “Và ngoài một đứa bé chín tuổi ra, chúng ta không có một điểm chung nào.”
“Anh không còn chắc chắn về điều đó nữa.” Cho tay vào túi áo vét, anh lấy ra một chiếc hộp trang sức nhỏ. Anh đưa nó về phía cô, dùng ngón tay cái bật nắp, hiện ra một chiếc hoa tai kim cương tuyệt đẹp. “Anh mua cái này từ một người bạn hồi trung học, nhưng anh nghĩ không nên giấu em rằng anh bạn này có thời là một vị khách không mời của bang Texas sau khi cậu ta bước vào một siêu thị Piggly Wiggly với một khẩu súng ngắn trong tay. Tuy nhiên cậu ta bảo anh là cậu ta đã gặp được chúa Jesus trong tù, nên anh không thấy cái nhẫn còn hấp dẫn nữa. Nhưng ta không thể quá chắc chắn vào những chuyện như vậy.”
Francesca, người đã nhận ra chiếc hộp màu xanh vỏ trứng đặc trưng của hãng Tiffany, gần như không để vào tai lời anh nói. Tại sao anh không nhắc đến bất cứ điều gì về tình yêu? Tại sao anh lại thực hiện nó như thế này? “Dallie, em không thể nhận chiếc nhẫn đó. Em – em không thể tin anh thậm chí đang cầu hôn.” Vì cô không biết làm sao để bộc lộ những gì chất chứa trong đầu, nên cô tuôn ra tất cả những trở ngại hiển nhiên giữa họ. “Chúng ta sẽ sống ở đâu? Công việc của em ở New York; nghề nghiệp anh thì đi khắp nơi. Và chúng ta sẽ trò chuyện về chủ đề gì khi ra khỏi phòng ngủ? Không thể chỉ do cái – cái màn sương ham muốn bao trùm chúng ta này mà chúng ta có tư cách về ở chung một nhà.”
“Chà, Francie, em đang phức tạp hóa mọi chuyện rồi. Holly Grace và anh về chung một nhà ngay từ đầu, thế mà bọn anh ở với nhau được mười lăm năm đấy.”
Cơn giận bắt đầu bốc lên trong đầu cô. “Đó là điều anh muốn hả? Một cuộc hôn nhân nữa giống như của anh với Holly Grace? Anh đi đường anh em đi đường em, đôi ba tháng lại gặp nhau một lần để cùng xem vài trận bóng và lừa phỉnh nhau. Em sẽ không làm bạn thân của anh đâu, Dallas Beaudine.”
“Francie, Holly Grace và anh chưa từng lừa phỉnh nhau, và em không thể không nhận thấy rằng về mặt luật pháp con trai của chúng ta là con hoang.”
“Bố nó cũng vậy,” cô rít lên.
Nhanh như cắt, anh đóng nắp chiếc hộp Tiffany và nhét trở lại túi. “Thôi được. Chúng ta không phải lấy nhau nữa. Đó chỉ là một gợi ý.”
Cô nhìn anh chằm chằm. Từng giây tích tắc trôi qua. Anh xúc một dĩa gà lên miệng và thong thả nhai.
“Thế thôi à?” cô hỏi.
“Anh không muốn ép buộc em.”
Giận dữ và tổn thương dâng trào khiến cô nghĩ mình sẽ mắc nghẹn. “Vậy là xong hả? Em nói không, và anh cầm đồ chơi lên đi về nhà.”
Anh nhấp một ngụm soda, biểu cảm trong mắt anh cũng trừu tượng như đôi khuyên bạc ở tai cô. “Em muốn anh làm gì? Bồi bàn sẽ ném anh ra ngoài nếu như anh quỳ xuống.”
Lời chế nhạo của anh trước một sự việc vô cùng quan trọng đối với cô như một lưỡi dao đâm vào mạn sườn cô. “Anh không biết cách chiến đấu cho những thứ anh muốn sao?” cô dằn giọng thì thầm.
Sự lặng đi đột ngột của anh làm cô biết mình đã điểm đúng huyệt. Bỗng nhiên cô cảm thấy như thể những mảng bám đã rơi xuống khỏi đôi mắt cô. Là nó. Cái điều mà Skeet đã cố gắng nói với cô.
“Ai nói là anh muốn em? Em quá quan trọng hóa vấn đề đấy, Francie.”
Anh đang nói dối cô, dối mình. Cô cảm nhận được niềm mong muốn của anh cũng rõ nét như cảm nhận được mong muốn của cô. Anh muốn cô, nhưng anh không biết làm cách nào để có được cô và, quan trọng hơn, anh thậm chí sẽ không cố gắng. Cô trông đợi gì, cô cay đắng tự hỏi, ở một người đàn ông chơi rất tốt ở vòng loại nhưng luôn gục ngã ở trận cuối cùng?
“Em còn bụng để ăn món tráng miệng không, Francie? Họ có bánh chocolate. Theo anh nó có thể bị phủ kem tươi, nhưng vẫn khá ngon.”
Cô cảm thấy coi thường anh đến gần như ghét bỏ. Tình yêu của cô giờ đây như trở thành một gánh nặng ngột ngạt mà cô không đủ sức mang. Vươn người qua bàn, cô túm lấy cổ tay anh và siết chặt đến khi những móng tay cô cắm vào da anh để đảm bảo anh biết chắc rằng anh cần nghe từng từ cô sắp nói. Lời lẽ của cô chậm rãi và lên án, lời nói của một chiến binh. “Anh sợ thất bại đến mức không thể theo đuổi một mục tiêu mà anh muốn? Một giải đấu? Con trai anh? Em? Đó là thứ giam hãm anh suốt thời gian qua phải không? Anh sợ thất bại đến mức không dám thử?”
“Anh không biết em đang nói về chuyện gì.” Anh cố gỡ tay ra, nhưng cô nắm rất chặt khiến anh không thể vùng ra mà không gây chú ý.
“Anh thậm chí không dám giậm vào bàn đạp, đúng không Dallie? Anh chỉ lảng vảng bên lề đường đua. Anh sẵn sàng tham gia trò chơi chừng nào anh không phải đổ quá nhiều mồ hôi và chừng nào anh vẫn có thể nói những lời châm biếm để thiên hạ hiểu rằng anh thực sự chẳng quan tâm.”
“Đó là điều ngu ngốc nhất – "
“Nhưng anh có quan tâm, đúng không? Anh muốn thắng đến mức có thể nếm được mùi vị của nó. Anh cũng muốn con trai anh, nhưng anh giữ khoảng cách với nó phòng trường hợp Teddy sẽ không có anh – đứa con bé bỏng tuyệt vời của em bày tỏ tất cả nỗi lòng và sẵn sàng đánh đổi mọi thứ trên đời lấy một người cha tôn trọng nó.”
Mặt Dallie tái nhợt, da anh dưới những ngón tay cô lạnh toát. “Anh tôn trọng nó,” anh nói gay gắt. “Chừng nào anh còn sống, anh không bao giờ quên cái ngày nó đuổi theo anh vì nó nghĩ anh đang làm đau em –"
“Anh là một kẻ than vãn, Dallie – nhưng anh làm điều đó rất phong cách khiến mọi người đều bỏ qua cho anh.” Cô buông tay ra, nhưng chưa tha cho anh. “Trò đấy bắt đầu nhàm rồi. Anh đã quá già để qua cửa bằng vẻ ngoài và sự quyến rũ của anh.”
“Em thì biết cái quái gì về chuyện đó?” Giọng anh nhỏ, hơi khàn.
“Em biết hết vì em đã bắt đầu với một số những trở ngại tương tự. Nhưng em đã lớn lên, và em đá đít cuộc đời chết tiệt của em đến kỳ nó làm những gì em muốn.”
“Có lẽ nó dễ dàng hơn đối với em,” anh đáp lại. “Có lẽ em đã gặp vài cơ hội trên đường. Anh chỉ dựa vào chính mình năm mười lăm tuổi. Trong khi em đang đi dạo ở Hyde Park với bảo mẫu, thì anh đang tránh nắm đấm của ông già anh. Hồi anh còn nhỏ xíu, em biết mỗi khi say xỉn ông ta thường làm gì anh không? Ông ta thường tóm lấy anh và dúi đầu anh vào bồn cầu.”
Gương mặt cô dịu xuống với một thoáng trắc ẩn. “Mẹ kiếp.”
Cô thấy sự lạnh lùng của mình đã chọc giận anh, nhưng cô không từ bỏ. Nỗi thương cảm của cô không giúp gì được anh. Đến một thời điểm nào đó người ta hoặc phải cắt bỏ những vết thương thời thơ ấu hoặc sống què quặt cùng nó đến hết đời. “Nếu anh muốn chơi trò chơi với chính mình, đó là lựa chọn của anh, nhưng đừng chơi nó với em, bởi vì em sẽ bắt thóp anh.” Cô đứng dậy khỏi ghế và nhìn xuống anh, giọng lạnh nhạt khinh thường. “Em đã quyết định sẽ lấy anh.”
“Quên đi,” anh nói với vẻ tức giận lạnh lùng. “Anh không muốn em. Có đóng gói thắt nơ dâng lên anh cũng không lấy.”
“Ồ, anh có muốn em đấy. Và không chỉ vì Teddy. Anh rất muốn em đến mức anh thấy sợ. Nhưng anh không dám tranh đấu. Anh không dám mạo hiểm bất cứ chuyện gì vì nỗi sợ bị ấn đầu vào bồn cầu lần nữa.” Cô hơi cúi người, chống một tay xuống bàn. “Em quyết định lấy anh, Dallie.” Cô nhìn anh thật lâu với vẻ đánh giá điềm tĩnh. “Em sẽ lấy anh vào ngày anh vô địch giải United States Classic.”
“Thật ngớ ngẩn – “
“Nhưng anh phải thắng, đồ khốn ạ,” cô gằn giọng. “Không phải đứng thứ ba, không phải thứ hai – là thứ nhất.”
Anh cất tiếng cười chế nhạo, run run. “Em điên rồi.”
“Em muốn biết bản lĩnh của anh đến đâu,” cô nói cao ngạo. “Em muốn biết liệu anh có đủ tốt cho em – đủ tốt cho Teddy không. Em đã không chấp nhận hạng bình thường trong một thời gian dài, và sau này cũng vậy.”
“Em quá tự cao về mình rồi.”
Cô ném khăn ăn vào ngực anh. “Chắc chắn em sẽ làm vậy. Nếu anh muốn em, anh phải tậu được em. Và thưa anh, giá của em không rẻ đâu.”
“Francie – “
“Anh phải đặt cúp chiến thắng dưới chân em, bằng không anh đừng hòng đến gần em lần nữa, tên khốn.”
Chụp lấy ví, cô đi xăm xăm qua những vị khách giật mình ở những bàn đằng trước và lao ra cửa. Đêm đã trở buốt giá, nhưng cơn giận của cô bừng bừng đến chẳng còn thấy lạnh. Cô đi xuôi vỉa hè, được tiếp sức bởi giận dữ, tổn thương, và lo sợ. Đôi mắt cay xè và cô không thể chớp đủ nhanh để ngăn nước mắt. Hai giọt nước lấp lánh đọng trên hàng mi dưới chuốt mascara của cô. Sao cô lại yêu phải anh chứ? Sao cô có thể để điều vô lý này xảy ra? Răng cô bắt đầu va vào nhau lập cập. Gần mười một năm qua, cô không có cảm xúc nào vượt quá niềm cảm mến với vài người đàn ông, bóng dáng của tình yêu mờ nhạt cũng nhanh như lúc nó xuất hiện. Nhưng bây giờ, khi cuộc đời cô vừa bắt đầu tươi sáng thì cô một lần nữa để cho một tay golf hạng hai làm tan nát trái tim.
Francesca đi qua một tuần tiếp theo trong cảm giác có điều gì đó đẹp đẽ và kì diệu đã trượt khỏi cuộc đời cô mãi mãi. Cô đã làm gì vậy? Tại sao cô thử thách anh tới mức nghiệt ngã như thế? Một nửa cái bánh chẳng phải tốt hơn không có cái nào sao? Nhưng cô biết mình không thể sống với một nửa của bất cứ cái gì, và cô cũng không muốn Teddy sống như thế. Dallie phải bắt đầu mạo hiểm, hoặc anh sẽ vô dụng với cả hai – một bóng ma trơi mà hai mẹ con không thể trông cậy. Cô đau xót cho sự ra đi của tình yêu của mình, cho cái chết yểu của tình yêu ấy.
***
Thứ Hai ngày hôm sau trong khi rót cốc nước cam cho Teddy để nó đến trường, cô cố tìm an ủi trong ý nghĩ rằng Dallie cũng khổ sở như mình. Nhưng cô khó mà tin được bất cứ ai giấu kín cảm xúc của mình thì đều là người tình cảm sâu sắc.
Teddy uống nước rồi cho cuốn sách học vần vào ba lô. “Con quên không bảo mẹ. Tối qua cô Holly Grace gọi điện dặn con báo với mẹ là Dallie sẽ thi đấu giải U.S. Classic ngày mai.”
Đầu Francesca ngẩng phắt khỏi cốc nước cam cô vừa rót cho mình. “Con chắc chứ?”
“Cô ấy bảo thế. Dù con chẳng thấy có gì to tát. Mà mẹ này, nếu mẹ nhận được thư của cô Pearson, mẹ đừng để ý nhé.”
Bình nước cam khựng lại trên miệng cốc. Francesca nhắm mắt lại một lúc, đẩy Dallie Beaudine khỏi tâm trí để có thể tập trung vào điều Teddy đang giải thích với cô. “Thư nào?”
Teddy kéo khóa ba lô, cắm cúi với nó để không phải ngẩng nhìn cô. “Có thể mẹ sẽ nhận được thư nói rằng con không tiến bộ ở lớp năng khiếu – "
“Teddy!”
“- nhưng mẹ đừng lo về chuyện đó. Bài nghiên cứu xã hội của con tuần sau sẽ trình bày, con đã chuẩn bị một thứ rất đỉnh khiến cô Pearson sẽ cho một triệu điểm A cộng và năn nỉ con ở lại lớp. Bác Gerry bảo – “
“Ôi, Teddy. Chúng ta phải nói chuyện về việc này.”
Nó xách ba lô lên. “Con phải đi không muộn mất.”
Nó chạy ra khỏi bếp trước khi cô kịp ngăn lại và cô nghe tiếng sập cửa.
Cô muốn trở về giường kéo chăn trùm kín đầu để có thể suy nghĩ, nhưng một tiếng nữa cô có cuộc họp. Lúc này cô không thể làm gì được với chuyện của Teddy, nhưng nếu đi nhanh cô sẽ có thời gian ghé vào trường quay “China Colt” để xác nhận Teddy đã hiểu đúng lời nhắn của Holly Grace. Dallie thực sự sẽ tham gia giải Classic? Lời nói của cô đã lay động anh thật sao?
Holly Grace đã quay xong cảnh đầu tiên khi Francesca đến. Ngoài một vết rách được bố trí cẩn thận ở trước váy để lộ phần trên ngực trái, cô còn có một vết bầm giả trên trán. “Một ngày vất vả hả?” Francesca hỏi, đi về phía cô.
Holly Grace ngước mắt khỏi quyển kịch bản đang xem. “Tôi bị tấn công bởi một ả gái điếm điên khùng hóa ra là một tên đàn ông loạn nhân cách. Họ sẽ quay một shot chậm kiểu Bonnie và Clyde vào đoạn cuối khi tôi găm hai viên đạn vào bộ ngực silicone của gã này.”
Francesca chỉ nghe lấy lệ. “Holly Grace, có thật Dallie sẽ chơi giải Classic không?”
“Anh ấy bảo tôi thế, và lúc này đây tôi không vui với cô đâu.” Cô ném quyển kịch bản xuống ghế. “Dallie chẳng tiết lộ gì thêm, nhưng tôi đoán cô đã ra tối hậu thư cho anh ấy.”
“Cứ cho là vậy đi,” Francesca cẩn thận trả lời.
Vẻ bất bình hiện trên nét mặt Holly Grace. “Cô chọn nhầm thời điểm rồi, biết không? Lẽ nào cô không thể đợi đến sau giải đấu rồi hãy phá anh ấy? Nhưng nếu cô đã quyết tâm làm thế, tôi không nghĩ cô có thể tìm ra cách tốt hơn để khiến anh ấy rối loạn.”
Francesca toan giải thích, nhưng rồi, trong cơn bàng hoàng, cô nhận ra mình hiểu Dallie hơn Holly Grace. Ý nghĩ ấy quá sốc, quá mới mẻ, khiến cô khó có thể chấp nhận. Cô nói mấy lời nhận xét qua loa, biết nếu mình cố giải thích thì Holly Grace cũng không bao giờ hiểu. Rồi cô giả bộ nhìn đồng hồ và kiếm cớ chuồn.
Khi ra khỏi trường quay, những ý nghĩ của cô quay cuồng. Holly Grace là bạn thân của anh, tình đầu của anh, tri kỷ của anh, nhưng hai người họ quá giống nhau nên không nhìn thấy những khiếm khuyết của nhau. Cứ khi nào Dallie bị thua ở một giải đấu, Holly Grace lại biện hộ cho anh, an ủi anh, và nói chung đối xử với anh như một đứa trẻ. Mặc dù Holly Grace biết rõ anh, nhưng chị không hiểu nỗi sợ thất bại ảnh hưởng đến việc thi đấu của anh như thế nào. Và nếu chị không hiểu điều đó, chị sẽ không bao giờ hiểu chính nỗi sợ ấy đang tàn phá cuộc đời anh.
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)