Chương 16: Trò Chơi Của Đồng Đội (2)
au khi vòng đấu kết thúc, các đội được nghỉ ngơi hai ngày, buổi tối mọi người ở phòng khách sạn vừa ăn vừa nhìn TV, tổ chức buổi tiệc chúc mừng chiến tích ngắn ngủi. Tuy rằng rằng không ai nói gì, nhưng từ lúc lập đội đến nay ai cũng thừa nhận áp lực thực sự rất lớn - bị ngươi ngoài nghi vấn và chế nhạo, mặt khác bị các đội mạnh xa lánh, cùng hoàn cảnh khốn khó, khiến họ cơ bản không dám rời phòng huấn luyện nửa bước, thế mà giờ đây, bọn họ đã bước một chân đến được chiến thắng cuối cùng.
Lâm Dật Hiên mệt mỏi ngã vào ghế sô pha. "Những lúc thế này, không còn gì bằng để Anh muội muội nhảy một bài để động viên lòng người."
Hạ Lăng lườm anh ta một cái: "Trước mặt Quý ca còn dám nói câu ấy, anh cũng quá gan rồi."
"Cậu ta nói không sai." Quý Hướng Không đặt hai chân xuống, trên đùi có laptop, không hề ngẩng đầu, "Có điều, chỉ là nhảy cho một mình tôi xem thôi."
Lâm Dật Hiên đột nhiên giật lấy cái khăn giấy lau miệng, ua oán hát: "Loại thức ăn cho chó đang rơi đầy trên mảnh đất cằn cỗi kia....."
Khâu Anh đang khoác vai Quý Hướng Không, nghe bọn họ nói thêm tay cô tiếp tục dùng sức, ép anh tới hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong lúc vui đùa, Lâm Dật Hiên phát hiện xâu thịt dê cũng bị lấy mất, đột nhiên quay đầu vỗ đùi: "Trời ạ! Bùi Hy, cậu thừa dịp chúng tôi nói chuyện ăn ngon lành! Ăn mảnh giàu nhanh a!"
Quý Hướng Không đang xem trang web của IConquer, Khâu Anh trong đó có một bài viết về Kiều Hinh: scandal bạn gái của Bùi Hy, liền cười nhạo nói: "À, Bùi Hy, anh bị hiểu nhầm lâu như vậy, một chút cũng không chiếm tiện nghi, thật không đáng mà."
Lâm Dật Hiên bụm miệng rít lên: "Đừng đừng đừng! Nếu để nữ hoàng điện ảnh chạm vào, Bùi Bùi của chúng ta thua thiệt lớn lắm đấy?"
Mọi người cười một trận lớn.
Bùi Hy đem xâu thịt dê đặt nghiêm chỉnh trên đĩa, cụp mắt nhìn bàn tay của Lâm Dật Hiên như móng vuốt cào lên quần áo mình, cả người đằng sau bị đông cứng đến toàn thân run rẩy, chê cười thu tay về.
Lúc chuẩn bị đi ngủ, Quý Hướng Không kéo cửa ra, phát hiện Tôn Trạch Nghị đã đứng ở ban công rất lâu, liền đi đến gần anh, cười hỏi: "Tôn ca, nghĩ gì thế?"
Tôn Trạch Nghị vẫn ngẩng đầu nhìn khoảng không phía trước: "Tôi đang nghĩ, trở về thời điểm vừa bắt đầu, tôi lo mình rời chiến trường bao nhiêu năm như vậy, tuổi tác lại lớn, sẽ lực bất tòng tâm. Trước đây tôi lăn lộn ở đội dự bị rất lâu, nhưng không có cách nào có thể thi đấu chính thức, nếu ngày đó cậu không đến tìm tôi, có thể cả đời tôi vẫn sẽ cứ như vậy. Nhưng mất ngày nay, khi tôi đứng trên sân khấu nghe khán giả bên dưới hò hét, mỗi tế bào trong cơ thể đều phấn chấn không ngừng."
Tôn Trạch Nghị hít một hơi thật sâu, cật lực dồn nén cảm xúc xuống đến mức thanh âm cũng run rẩy theo: "Một khắc đó tôi mới ý thức được, tôi muốn được quay lại chiến trường thế nào, tôi khát vọng được một lần nữa chinh chiến thế nào."
Từ lúc quyết định quay lại đến giờ, Tôn Trạch Nghị không phải không cảm giác được dấu vết của tháng năm, phản ứng, sự chú ý thậm chí là thể lực đều đã giảm xuống, chống đỡ anh đi đến tậ giây phút này, đều là ý chí không chịu thua cực kỳ mạnh mẽ.
"Tất cả mọi người đều nói "anh toi rồi" "anh buông bỏ đi", nhưng tôi không cam tâm, trong lòng tôi vẫn còn khẩu khí!" Tôn Trạch Nghị dùng tay che mặt, như một con đê sau nhiều năm bị đè nén cũng đến lúc vỡ vụn, "Tôi muốn thắng, tôi muốn vô địch thế giới, nguyện vọng này nói ra miệng sợ có biết bao nhiêu người cười cợt chê bai, chỉ có thể biến tâm ước của mình trở thành hành động mà bước tiếp thôi."
Gió ban đêm thổi mạnh khiến quần áo cũng vang lên tiếng xột xoạt, phảng phất nhiệt huyết chảy tràn khắp không gian.
Quý Hướng Không đáy mắt sâu thẳm, vỗ vai anh: "Tôn ca, chúng ta cũng đi, từng bước từng bước, trở lại thời kỳ hoàng kim của chính mình."
Vòng tuyển chọn giằng co ròng rã tổng 2 tuần, mười đội tiến hành thi đấu vòng tròn BO3, sau khi ác liệt liên tục đánh 27 trận với 9 đội khác, cuối cùng vào cái khoảnh khắc quan trọng nhất đó -
"GG! Chúc mừng chiến đội Phoenix ở hai vòng tuyển chọn thể hiện xuất sắc, thành công đứng đầu bảng dành được vé tham dự giải đấu mùa xuân CPL! Chúng ta hãy cùng chờ đón biểu hiện của họ trong mùa giải sắp tới!"
Lúc màn hình bắn ra biểu thượng chiến thẳng của Iconquer, Khâu Anh kích động nhảy ra khỏi chỗ ngồi, tựa như một cơn gió phi thẳng lên sân khấu, các thành viên Phoenix vừa đi xuống cầu thang liền đụng phải cô, suýt chút nữa ngã đến không còn hình tượng.
"Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!" Khâu Anh đỏ mặt, hai tay nắm chặt, rõ ràng là chuyện vui vẻ, nhưng cô vừa mở miệng, nước mắt đã rơi ướt đẫm khuôn mặt, thiếu chút nữa liền gào lên khóc nức nở.
Vô số người ngửi được mùi bát quái, máy thu hình dồn dập quét về góc này. Lâm Dật Hiên cùng các thành viên ăn ý xếp thành bức tường chắn, che cho mỹ nữ huấn luyện viên ở sau, Quý Hướng Không xoa xoa đầu Khâu Anh, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai cô: "Đừng làm nũng mà, nhiều người nhìn như vậy, tí về anh hôn em."
Khâu Anh khịt khịt mũi, dùng tay lau nước mắt, khóe miệng co rúm: "Em chỉ thấy...xảy ra nhiều chuyện như vậy...chúng ta thực sự....thực sự....đã quá khó khăn rồi!"
Lâm Dật Hiên bị dáng vẻ của cô chọc cười: "Anh muội muội, chỉ là vòng tuyển chọn thôi mà, các ca ca tốt xấu thế nào cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, giải đấu mùa xuân sắp tới mới khó khăn đây!"
Khâu Anh lúc này mới khống chế được cảm xúc, mắt to chớp chớp, lông mi thật dài rũ xuống, dính nước mắt, càng đen hơn, khéo léo kết hợp với chóp mũi cao, không thể không yêu....Nếu như không có chuyện trang điểm, vì nước mắt chảy xuống hai hàng mascara đen kịt.
Thấy cô mặt như gấu trúc tâm tình ổn định hơn ngồi xem video thi đấu, Quý Hướng Không rốt cuộc cũng không nhịn được "Mau đi lau mặt đi."
Rời nơi thi đấu bên ngoài đầy ắp người, thời gian thi đấu qua đi, chiến đội Phoenix dần có "Fanclub", các fan từ only trở thành fan nhóm. Điều làm Khâu Anh cảm thấy vui mừng nhất chính là, cô xem ra cũng không phải là thành phần vô hình, trong đám fan đó cũng có vài tiếng là hét tên cô.
"Anh nữ thần, lúc nào quay lại đài bình luận vậy ạ?"
"Cô rút lui về hậu trường quả thực rất đáng tiếc mà!"
"Mở livestream lại được không? Mọi người ai cũng nhớ cô hết!"
Khâu Anh trong lòng ấm áp, mũi đau xót, suýt chút nữa khóc thành tiếng.
Sau khi vòng tuyển chọn kết thúc, chiến đội Phoenix tới hiện trường quan sát quý sau của giải đấu CPL mùa thu, mục đích là để chuẩn bị ứng chiến giải đấu CPL mùa xuân. STV tiếp tục mời Khâu Anh trở lại bình luận, lần thứ hai bị Khâu Anh từ chối, bây giờ cô hi vọng có thể đem toàn bộ sức lực và tinh thần của mình tập trung vào công việc trong chiến đội, chỉ có thể trong lúc rảnh rỗi mở livestream ở "Con báo", cùng các fan của chiến đội đánh giải trí một chút, cùng khán giả nói chuyện phiếm, buổi tối còn làm một chương trình "Giải đáp tâm tình"....
Thứ gì một khi đã mất rồi, lại phát hiện nó thật là quý giá, những video so tài bình luận trước đây của Khâu Anh lại được trend lên top trending, làm vị trí hậu cần độ không những giảm mà còn tăng. Lâm Dật Hiên nhìn số view livestream của cô, đầy mặt ao ước ghen tị: "Tôi dám cược, livestream Anh muội muội ngủ cũng có hàng chục triệu người ngồi xem."
Sau chức vô địch lần thứ hai của Newland ở giải đấu CPL mùa thu vừa rồi, mơ hồ ám chỉ ba đại gia tộc đã đến lúc tàn lụi. Sau kỳ nghỉ, chiến đội Phoenix huấn luyện vài ngày rồi về nghỉ Tết, Khâu Anh vốn định đến nhà Cố Giai Di ăn Tết, không nghĩ rằng Quý Hướng Không lại mời cô về nhà mình.
Nhịp tim Khâu Anh chậm nửa nhịp, một lát sau mới nói được một câu, ấp úng nói: "Chuyện này....Không phải hơi vội sao?"
Quý Hướng Không thấy cô căng thẳng đến đỉnh đầu bốc khói, lười biếng cười nói: "Nhà anh không có bao nhiêu người, lúc ăn Tết cũng có có anh, mẹ với bà ngoại, em đến sẽ náo nhiệt hơn một chút."
Ngón tay Khâu Anh khẽ run, nói năng lộn xộn: "Mẹ anh thích mẫu con gái thế nào, em...anh...Bà ấy...."
Quý Hướng Không chạm nhẹ mũi vào mũi cô: "Như em vậy."
Khâu Anh lên mạng tra cứu rất nhiều hướng dẫn, chuẩn bị rất nhiều quà cáp, buổi tối cũng nằm mơ tình huống cẩu huyết mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn trong mấy bộ phim hay xem, cho đến một ngày kia, mới phát hiện mọi chuyện không đáng sợ đến như vậy.
Cặp mắt hoa đào đẹp đẽ ấy của Quý Hướng Không là di truyền từ mẹ anh, mẹ Quý tuy đã có tuổi nhưng vẫn thướt tha, cười lên đôi mắt cong cong, khóe miệng đỏ đỏ. Bà thân mật kéo tay Khâu Anh: "Mấy năm nay, Hướng Không vì tâp luyện mà cả ngày ở cùng một đám con trai, bác chỉ sợ một ngày đẹp trời nó mang một thằng con trai về giới thiệu thôi."
Quý Hướng Không là con của gia đình mồ côi, được mẹ và bà ngoại chăm sóc mà lớn lên, sau khi anh đánh chuyên nghiệp thì kiếm được rất nhiều tiền, muốn mua cho người thân một căn nhà với căn phòng lớn hơn, nhưng mẹ và bà ngoại của anh lại quen ở nhà cũ, không nỡ chuyển đi.
Lúc ăn cơm giao thừa, mẹ Quý gắp rất nhiều thức ăn cho Khâu Anh, ngữ khí chân thành nói: "Anh Anh, con yên tâm, Hướng Không nhà chúng ta là cậu nhóc thành thật, không có nữ duyên, không bao giờ lừa con đâu."
Khâu Anh suýt chút nữa phun canh trong miệng ra ngoài.
Quý Hướng Không đằng sau còn đang quay chụp làm phim tài liệu lúc nghe câu nói đó, lời thoại vừa truyền đi, mỗi khi Quý Hướng Không thi đấu giở trò hành động lừa bịp, màn hình đều không hẹn mà đồng loạt nổi lên.
"Mẹ Quý nhà chúng ta nói Quý Hướng Không không bao giờ lừa người đâu."
Buổi tối, mẹ Quý Hướng Không muốn chơi mạt chược với hàng xóm, ra ngoài từ sớm, trong nhà chỉ còn lại hai người là Quý Hướng Không và Khâu Anh. Khâu Anh không muốn xem Xuân Vãn, tiến vào phòng máy tính của Quý Hướng Không, trong gian phòng lớn, chỉ có một cái ghế, Quý Hướng Không liền chuyển tư thế đặt cô ngồi trên đùi mình, một tay ôm eoo cô, một tay cầm con chuột.
Lúc xem qua một trang web, Khâu Anh lấy cùi chỏ đẩy anh một cái: "Anh xem, bản cập nhật mới của Iconquer, năm hết tết đến rồi, kỳ nghỉ sau lại được dịp bận bịu rồi."
Quý Hướng Không né tránh chuyện của Khâu Anh, vốn định tìm một bộ phim xem, không nghĩ tâm linh tương thông, thấy bản cập nhật mới, anh liền nhanh tay ấn vào bài báo, đọc từng chữ từng chữ một.
Khâu Anh chăm chú nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng quay đầu lại thảo luận vài câu với Quý Hướng Không, mà anh thì đang ngồi dùng tay quấn quấn tóc cô, dần dần không còn tâm tư nghiên cứu game nữa.
Anh nhớ tới Seattle hai năm trước, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, trong đám người ầm ĩ ngồi xem, anh ngay lập tức nhận ra cô.
Xung quanh cô có rất nhiều nam sinh vây quanh, cô tùy tiện hỏi một câu, bọn họ liền tranh nhau trả lời, cũng có có tư thái khó coi, khuôn mặt cười vui mà không lo lắng gì.
Lúc ấy ấn tượng của anh đối với cô rất tệ, cái loại vừa bắt đầu đã khoe khoang mình có nhan sắc, chơi game chỉ là lý do kiếm fan thôi. Điều càng làm anh không vui chính là, cô còn đặch biệt thích mô phỏng theo Miya. Bởi vì cô đặc biệt "nổi danh" trên mạng, xuất phát từ hiếu kỳ, anh cũng nhiều lần mở livestream của cô lên, phát hiện cô không chỉ gần như mô phỏng theo, mà còn học y thật, hẳn là xem rất nhiều fancam, mỗi chi tiết đều bắt chước giống y đúc.
Chỉ tiếc, nụ cười đó là giả tạo.
Cô giấu rất kĩ, có thể là do luyện tập nhiều năm, nhưng vẫn bị anh phát hiện. Cẩn thận từng li từng tí, như băng mỏng trên giày, xuấy phát từ bản năng muốn lấy lòng người khác. Một loại vì yêu thích mà nở nụ cười, một loại vì hư danh mà cười, hai việc hoàn toàn khác nhau.
Anh rất ghét cô mang theo nụ cười giả tạo đó, nhảy bài của Miya.
Sau đó lúc cô chủ động lại gần anh ở hậu trường vòng chung kết, trước mặt hành động lén lút, không cần đoán cũng biết sau lưng cô có ý đồ, anh vốn không để ý, không biết sao về sau lại thay đổi chủ ý.
Lúc cô ngồi trên xe anh, để rơi đồ, cúi người tìm kiếm, lộ ra một đoạn vòng yêu nhỏ trắng như tuyết.
Anh quay đầu, nụ cười trên mặt dần tắt, tùy tiện nắm chặt cằm.
Không phòng bị gì sao? Đêm khuya ở nước ngoài, cô một thân một mình, quần áo đơn giản, nếu như bây giờ người trong xe không phải là anh, mà là một người có mưu đồ xấu thì sao chứ?
Một luồng tâm tình không thể giải thích được tràn đến tận ngực, anh không hiểu tại sao bỗng nhiên trong lòng có một chút buồn bực.
Khi nhìn thấy thỏi son cô để lại trên xe, còn viết số điện thoại của cô để cạnh, anh ném thỏi son đi, lúc chuyển bị vứt tờ giấy đi thì dừng lại, do dự một chút rồi cất đi, nhắm mắt, trong đầu bỗng hiện ra cặp mắt di chuyển lanh lẹ của cô.
Đồng đội bên cạnh anh đang xem livestream của cô, "Có tới 500 nghìn người đang xem cô ấy nhảy" Lại còn tiêu tiền để yêu cầu cô đổi bộ quần áo khác, loại hình này chọc đúng vào ngọn lửa trong anh, ngày càng bộc phát mạnh mẽ hơn.
Anh quyết định, nếu cô đã muốn chơi, anh sẽ chơi với cô.
Vài lần tiếp xúc sau, anh phát hiện cô có một thói quen nhỏ, mỗi khi nói xong câu gì đó thì liền theo bản năng mà dừng lại, giương con ngươi lên lặng lẽ quan sát phản ứng của đối phương.
Anh đột nhiên nỗi lên cái suy nghĩ đùa giỡn, muốn nhìn bộ mặt thật của cô sau lớp mặt nạ kia, lo sợ, vừa thẹn vừa giận, vui vẻ, không vui vẻ, anh đều muốn nhìn thấy.
Rất lâu sau đó anh mới hiểu được, cũng không hiểu, lại có cảm giác lúc buồn lúc vui, trong tim toàn bộ đều là hình bóng của em.
Sau khi phát sinh loại chuyện này, anh phát hiện một điều ngoài ý muốn, một cô gái nhìn âm mưu như vậy, thật ra lại là một người ngớ ngớ ngẩn ngẩn.
Cô rất nỗ lực, cũng rất thông minh, anh chỉ cho cô một con đường, cô liền không chần chừ rẽ thẳng. Lúc anh lạc lối, cô cho anh nhìn thấy những thứ tốt đẹp anh có được, cô vì anh mà cổ vũ, ôm lấy anh nói muốn ở bên anh.
Khoảnh khắc đó, anh không biết cô có phải là vì tạo niềm vui cho mình mà giả vờ không, chỉ biết khi đó anh vừa bị Legend đá ra khỏi đội, phụ lòng tin tưởng của đội trưởng Cố Phóng trước khi xuất ngũ, huynh đệ tốt nhất vì anh mà bị công ty giấu đi, áp lực từ nhiều phía, thực sự không phải lúc yêu đương. Huống hồ, anh còn chưa biết rõ, rốt cuộc tình cảm anh đối với cô là gì?
Cô cũng không chỉ đơn giản giơ khẩu hiệu "yêu thích", cách anh nhìn cô thay đổi, nhìn cô ngốc nghếch mà đuổi theo anh. Một nữ game thủ nghiệp dư, lại có thể trong vòng một năm leo tới đỉnh cao của đài thuyết minh game, để có được thành công, con người ta thường phải chịu đựng rất nhiều giông bão.
Tình cảm giống như hai đầu thiên bình, có thế lực ngang nhau, mới có thể tỏa sáng lẫn nhau.
Trong lúc vô tình anh bị cô hấp dẫn, cho dù là ở thời kỳ quan trọng nhất tron giải đấu, mọi khoảnh khắc anh đều muốn nhìn thấy cô.
Lần thứ hai gặp Phó Di Nhã, anh cảm thấy cực kỳ bình tĩnh.
Giống như một cuốn sách, một trang sách nào đó ngày trước từng ướt nhẹp nước mắt, chữ viết mơ hồ, nhưng hôm nay, đã trở thành một trang giấy mới.
Lúc ở bên Phó Di Nhã, anh không muốn đi tìm cô ấy, thậm chí còn cảm thấy, bất luận Phó Di Nhã đang ở phương trời nào, ở cùng ai, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, anh cũng sẽ chúc phúc cho cô ấy, dù cô ấy và anh đã chia đôi, dù cho cô ấy có yêu người nào khác.
Còn đối với Khâu Anh thì lại hoàn toàn khác, anh muốn trêu cho cô cười, muốn chọc cho cô giận, muốn tâm sự của cô vì anh mà vơi đi một chút, muốn đem cô biến thành chính mình, ai cũng không được cướp đi.
Bây giờ, tất cả mọi chuyện đã cho anh câu trả lời rõ ràng, Phó Di Nhã, là khát vọng ấp áp tuổi trẻ không muốn rời xa, còn Khâu Anh, là tình yêu.
"Vì anh mà em không được bình luận, thu nhập giảm rất nhiều so với trước đây, em có hối hận không?"
"Không hối hận, em cảm thấy mọi người nỗ lực cùng nhau cảm giác rất đặc biệt a!"
Màn hình vi tính chiếu quá nửa bản nội dung bản cập nhật mới, thấy Quý Hướng Không không còn hứng, Khâu Anh liền đọc cho anh nghe, đọc được vài tiếng thì nghe thấy tiếng hôn hít, giữa căn phòng yên tĩnh đặc biệt sống động.
Tỉ mỉ hôn một đường từ cổ xuống dưới, trong phòng điều hòa, Khâu Anh chỉ mặc áo mỏng, bị anh hôn đến sau lưng ướt át một mảng. Quý Hướng Không giọng khàn khàn: "Muốn cái gì nói với anh, anh đã nói rồi, bất luận em đưa ra yêu cầu gì, anh đều sẽ thỏa mãn em."
"Vậy anh...đầu tiên anh bỏ tay ra đã, anh làm em ngứa..."
Lời còn chưa dứt, cánh tay giam hông cô đột nhiên giữ chặt, Khâu Anh nghe thấy Quý Hướng Không chôn ở cô cô trầm thấp nói: "Loại yêu cầu này không được."
Anh nhớ giải CPL mùa thu lần trước, sau khi huấn luyện rảnh rỗi anh lại chạy đi tìm cô, phát hiện cô nằm trên ghế sa lông ngoài hành lang ngủ thiếp đi, hàng tóc thả bồng bềnh, lông mi dài, thỉnh thoảng run rẩy, tai trắng nõn như trong suốt, hơi đỏ ửng, thực sự rất đáng yêu.
Còn ngủ như vậy chắc chắn sẽ cảm lạnh, anh muốn bế cô về phòng, liền cúi người tìm thẻ phòng. Cô không mang túi, cánh tay chặn quần áo lại, anh nắm chặt tay cô nhấc lên, sờ quanh túi tìm kiếm nhưng không có.
Dời tầm mắt đi, thấy trong túi quần jeans bó sát của cô lộ ra một góc thẻ phòng, anh liền dùng ngón tay giữ, muốn lấy ra, thử mấy lần đều không được, cuối cùng thoáng dùng sức, không cẩn thận đụng trước cơ thể cô.
Anh nghe thấy tiếng tim mình đập, hôn loạn mà mạnh mẽ, mỗi một nhịp đều chấn động hai huyệt Thái Dương.
Một lát sau, anh tự cười chính mình, lại đang sốt sắng chuyện gì đây.
Anh đưa tay ôm lấy cô tiến tới thang máy, dọc đường đi, đầu cô không an phận sượt qua sượt lại ở ngực anh, mùi thơm tràn đầy trong mũi. Anh rốt cuộc cũng không nhịn được, nhẹ gạt tóc mái cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Loại cảm giác trân quý này, anh chưa từng có được.
Anh thăm dò được, Kiều Hinh dựa hơi Kỳ Việt thân với một ông lớn trong STV, lúc này cũng không có trong phòng của cô.
Giúp cô cởi giày, sau khi bế cô đặt lên giường, anh ngồi ở cạnh, cả thở cũng không dám mạnh, chỉ lo đánh thức cô. Anh chăm chú nhìn gò má cô ngủ say, đưa tay ra, cự ly rất gần, miêu tả từng điểm từng điểm đẹp đẽ trên khuôn mặt xinh xắn của cô, lưu luyến ngắm đi ngắm lại. Hơi thở ấm áp của cô phất qua ngón tay, cuống họng anh lạnh ngắt, vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Cuối cùng, anh cũng ép được tầm mắt bản thân dời đi, hít một hơi thật sâu, động tác nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Còn nhìn nữa, chỉ sợ anh không nỡ rời đi.
Nghĩ tới đây, Quý Hướng Không đột nhiên đưa cô đặt lên trên bàn, một tay khác dùng sức xoa nắn khuôn ngực đầy đặn của cô, cúi người dọc theo sống lưng cô, từ từ hôn xuống.
"Này........Anh....Em đang làm chính sự đấy!"
Phảng phất tiếng âm thanh bị môi anh ngăn chặn, ngay sau đó được voi đòi tiên lại tiếp tục bắt nạt.
Anh ngậm vành tai cô: "Vào phòng anh, đấy mới là chính sự."
"Em.....em đọc nội dung cập nhật xong cho anh đã...."
"Không sao, em cứ đọc đi, anh đang nghe."
"Vong Linh thuật sĩ....Thời gian cooldown chiêu hai từ 10s thành.... Ô...."
Câu nói lần thứ hai vị anh nuốt giữa răng với môi, cuối cùng đến tay, anh đều muốn ăn no.
Trong lúc vô tình cô bị đẩy ngã xuống giường, lúc anh hôn kịch liệt nhất sẽ cắn cô, đem tiếng dây dưa hôn hít ngày càng lớn. Khâu Anh bị chơi đùa đến thở không nổi, miệng thở hổn hển dùng sức đẩy anh, lại bị anh một tay nắm chặt lại.
Quý Hướng Không giương mắt hoa đào đẹp đẽ nheo lại, ánh mắt nặng nề nhìn cô, sau đó, anh một bên trực tiếp nhìn thẳng vào đáy mắt cô, một bên hơi nghiêng đầu cúi xuống mút lòng bàn tay cô.
Trong khoảnh khắc, trái tim mãnh liệt đụng vào khoang ngực, toàn thân Khâu Anh như thiêu như đốt....
Điện Cạnh Luyến Nhân Điện Cạnh Luyến Nhân - Nam Dã Lâm Nhi