Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đại Thanh Tửu Vương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10.1
N
hưng giọt nước mắt thật to và trong suốt, cứ từng hạt từng hay rơi xuống (Min: nước mắt mà gọi hạt nghe hơi lạ cả nhà nhỉ), thấm ướt cả tấm vải thêu của nàng, nhưng trong miệng nàng vẫn còn thì thào nói
“Hắn muốn cưới thê tử thì phải tự đi mà cưới, cần gì ta phải để ý? Cùng lắm thì thêm một cái lầu.” (Min: cái này hình như mỗi 1 vợ của huynh đều có nơi ở riêng mà). Nàng vừa nói, tay vẫn bận rộn thêu vải, ngay cả kim cũng đâm sai vị trí linh tinh, nhưng nàng như nhìn không thấy, vẫn tiếp tục thêu.
Bình Nhi cùng Ngọc Điệp liếc nàng một cái, rồi quay sang nhìn nhau, lúc này mới tỉnh ngộ, ông trời! Chủ tử của các nàng không phải là không để ý, mà ngược lại là phi thường để ý, nàng lúc này chỉ đang cố che dấu, nhưng dường như đã trở thành vô dụng.
“Phu nhân, người có chỗ nào không khoẻ không? Người hiện giờ nên chú ý giữ gìn sức khoẻ” Hai người nuốt nước miếng, rốt cục ý thức được, chủ tử không phải thờ ơ, mà là vô cùng thương tâm, nàng thương tâm nhưng lại không có khóc lớn đại náo, ngược lại là bình tĩnh đến quá đáng, nhưng càng làm như vậy lại khiến cho người ta khiếp đảm cùng đau lòng.
“Ta? Ta thật tốt vô cùng, nhưng ta chỉ hận không thể dùng châm này đi đâm hắn, làm cho hắn cũng nếm thử tư vị đau lòng là như thế nào.”
“Phu, phu nhân……”
“Khương Thế Dung chết tiệt, Khương Thế Dung đáng chết ngàn đao, đối tốt với ta, ôn nhu với ta, đem Tùng Tùng Đậu Đậu đòi lại cho ta, làm cho ta cảm động mà đầu hàng, rốt cuộc đây là vì sao?” (Min: cái đoạn nỳ tỷ rủa ghê quá a,.. về sau ta sẽ nhớ không được đắc tội tỷ…)
Nàng một bên lầm bầm lầu bầu, một bên nước mắt lại tuỳ ý rơi càng nhiều như những hạt trân châu trong chuỗi hạt bị đứt, cứ không ngừng không ngừng rơi xuống.
“Đến khi ta rốt cục yêu thương hắn sâu đậm, cũng nguyện ý khăng khăng một mực theo hắn không rời, hắn lại bắt đầu tra tấn ta, đầu tiên là lãnh đạm với ta, không để ý tới ta, làm cho nội tâm ta dày vò thống khổ, vì sao?”
Kim thêu hoa đâm xuống, càng lúc càng dùng sức, cái này dường như không phải thêu, mà là phát tiết a!
“Hắn đột nhiên xa nhà, cũng không nói cho ta biết một tiếng, đã làm cho ta kinh ngạc không thôi, ta còn không rõ chính mình làm sai cái gì mà hắn lại lạnh nhạt với ta như vậy? Còn làm cho ta hai tháng này nếm mùi tương tư đau khổ, coi những việc này quên đi, thật vất vả mới đợi được ngày hắn trở về, hắn lại mang theo nữ nhân trở về, lại còn ở trước mặt ta biểu hiện thân thiết, vì sao?”
Nàng càng nói, tầm mắt càng trở nên mơ hồ thấm đâm lệ, ngay cả khi kim đâm vào tay, cũng không cảm nhận được đau, bởi vì, trong lòng nàng còn đau hơn gấp vạn lần.
“Ai nha, phu nhân, tay người chảy máu!
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vang, làm cho ba người trong phòng không khỏi sửng sốt.
“Ai?”
Ngọc Điệp lo việc vết thương trên tay phu nhân, còn Bình Nhi đi đến cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh Minh Nguyệt (trăng sáng) trên cao, trừ bóng cây có lay động, không phát hiện thấy bóng người nào.
Bình Nhi đối với các nàng lắc đầu trấn tĩnh. “Đại khái là mèo hoang thôi.” (Min: Con mèo hoang họ Khương a ^^~). Nàng lại trở về bên cạnh phu nhân, cùng Bình Nhi hợp lực an ủi chủ tử.
Lúc này, bóng người ngoài cửa sổ mới lặng lẽ tiến lại gần, trong bóng đêm, một đôi mắt tinh nhanh, đang chăm chú nhìn giai nhân đang rơi lệ trong phòng.
Không có người phát hiện, Khương Thế Dung đã sớm đi vào đây lâu rồi, hắn vụng trộm tránh trên cây bên ngoài phòng, muốn thám thính thực hư bên trong.
Hắn biết chính mình đã làm tổn thương lòng của nàng, nhưng sở dĩ làm như vậy, kỳ thật là có nguyên nhân, khi thấy nàng vì chính mình mà rơi lệ, làm hắn vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Nàng quả nhiên là có để tâm đến hắn, thật không uổng phí hắn tốn biết bao tâm tư. Kỳ thật thấy nàng khổ sở, hắn cũng không chịu nổi, mới vừa nghe thấy nàng bị kim đâm chảy máu, hại hắn một sợ đến nỗi bất cẩn, chân trượt một chút, thiếu chút nữa ngã xuống.
“Phu nhân, người đã để ý như vậy, tại sao lại không hướng đại thiếu gia khóc kể, nói cho ngài biết, dù sao cũng tốt hơn một mình thương tâm nha.”
Đúng nha đúng nha, tới tìm ta khóc kể đi, ta đây cầu còn không được! Nói cho ta biết nàng có bao nhiêu khổ sở, nói cho ta biết nàng sợ ta cưới nữ nhân khác như thế nào.
“Không, loại sự tình này ta làm không được.”
Thật sự là nữ nhân quật cường mà, Khương Thế Dung thật không hiểu rốt cục nàng kiên trì như vậy để làm gì?
“Phu nhân nha, không phải nô tỳ muốn nói ngươi, nhưng từ khi theo hầu hạ ngươi đến bây giờ, chúng ta chưa từng thấy ngươi làm nũng với đại thiếu gia bao giờ.”
Đúng vậy đúng vậy! Nữ nhân cố chấp này chưa từng theo ta làm nũng, nhưng lại có thể cùng hai đệ đệ của ta nói chuyện vô tư, tận tình cười vui.
“Làm nũng với hắn, ta cũng làm không được.”
“Vì sao?” Bình Nhi cùng Ngọc Điệp đồng thanh hỏi.
Đúng vậy, vì sao?
Vấn đề này cho tới giờ hắn thật ra chưa bao giờ hỏi qua nàng, hiện giờ không chỉ hai nha hoàn kia tò mò, mà hắn đứng ngoài cửa sổ, cũng hết sức chăm chú lắng nghe, hắn thật muốn biết vì sao cả nàng và hắn lại phải chịu khổ như vậy.
Tử Vi dung nhan hai mắt đẫm lệ
Kia hai mắt đẫm lệ dung nhan, hốt ngươi nhíu mày, căm giận nói:” Bởi vì hắn quá kiêu ngạo.”
A?
Mọi người mở to hai mắt, không thể tin được mình vừa nghe thấy là đáp án này.
Vừa tưởng tượng đến thái độ và biểu tình cao ngạo bất tuân của hắn, Tử Vi liền tức giận bất bình, trờ bỏ thương tâm ra, cũng bởi vì nàng luôn coi Binh Nhi và Ngọc Điệp như tỷ muội ruột thịt, cho nên mới đem những ý nghĩ dấu tận sâu trong đáy lòng thiệt tình thổ lộ ra ngoài.
“Hắn trời sinh thích chinh phục kẻ khác, thích nắm lòng người trong tay, không chỉ muốn người ta ngoài mặt thuận theo hắn, mà ngay cả nội tâm cũng phải phục ứng hắn, nếu hắn biết được ta yêu hắn, nhất định sẽ thật đắc ý, sau đó gắt gao đem ta ăn.”
“Như vậy không tốt sao?”
Tử Vi suy sụp hạ mặt.” Đương nhiên không tốt! Nam nhân kia, một khi đã phát hiện có thể nắm trong bắt được tâm của ta, sẽ xâm lược ta, đối ta cần cứ lấy, bởi vì đây đã trở thành bản tính của hắn, hắn là vương, là cường giả, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ việc người khác làm trái ý hắn.”
Cái người đang vụng trộm nghe lén ngoài cửa sổ không nhịn được xấu hổ, hắn có biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Nhưng thật đúng là bị nàng nói trúng hết rồi, không thể tưởng tượng được nàng lại hiểu hắn như vậy a.
Tử Vi hấp hấp cái mũi.” Cho nên ta không kiêu căng, cũng không cần cầu ân sủng, mặc kệ hắn đối với ta như thế nào, ta cũng chỉ biểu hiện ra bộ dáng cung kính của nô tỳ phục tùng chủ nhân, bởi vì bất kể chuyện gì ta cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng duy nhất không thể tha thứ là vạn nhất ta đem tấm lòng mình không chút nào giao cho hắn, biểu lộ trước mặt hắn, hắn lại bởi vậy mà đắc ý vênh váo, bắt lấy ngược điểm đó của ta đối phó ta, ta, ta sợ…… Ta sợ hắn bởi vậy mà cười nhạo ta, ta sợ hắn một khi nắm được tâm ta trong tay, sẽ đem nó ra chà đạp, đến lúc đó, ta nhất định không thừa nhận cũng không được, cũng nhất định đau đến không chịu nổi.”
Nhũng giọt nước mắt của nàng lại lần nữa rơi xuống, từng giọt từng giọt hết sức thành tâm, hết sức chân thành, đồng thời cũng thức yếu ớt biết bao, nàng có thể tình nguyện vì hắn làm bất kì chuyện gì, nhưng lại không dám đem tâm giao cho hắn.
Người đúng ngoài cửa bây giờ rốt cục bứng tỉnh đại ngộ. Hắn cho tới giờ mới hiểu được, nguyên lai nàng cẩn thận như vậy không bộc lộ tình cảm với hắn ra ngoài, là vì nàng sợ hãi.
Nếu không phải là hắn đứng bên ngoài nghe lén, không chừng những lời này của nàng, chỉ sợ đến lúc chết, nàng cũng sẽ không tình nguyện nói cho hắn nghe, mà cho dù hắn có muốn cho nàng uống bao nhiêu rượu, hắn cũng không nghĩ đến hỏi vấn đề này.
“Phu nhân, ngươi đừng khóc nha, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng a.”
Ngoài cửa khổ truyền đến tiếng vang như vậy gì rơi thật mạnh xuống, lúc này mới đem ba người trong phòng giật mình hoảng hốt, trái tim như nhảy dựng lên, không ngờ lại có người đứng ngoài cửa nghe lén.
“Là ai!”
Đang lúc các nàng còn đang kinh ngạc đến bất định, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một bóng đen sét đánh không kịp bưng tai (ý nghĩ là rất nhanh ý ạ ^^~ công nhân ca hành động nhanh thật…) lao đến trước mặt Tử Vi, ngay sau đó, nàng bị một vòng tay quen thuộc ôm vào trong ngực, lời nói mang theo ngữ khí kích động vang lên.
“Nàng có thai?”
Hiện tại ba người ở trong phòng vừa rồi, không chỉ có Bình Nhi và Ngọc Điệp còn đang ngây ra không hiểu chuyện gì, Tử Vi so với các nàng còn biểu hiện kinh khủng hơn, nàng vẻ mặt ngây ngốc đứng yên bất động, ngơ ngác nhìn Khương Thế Dung đang đứng trước mặt, nhìn vẻ mặt hắn kích động, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, hoàng toàn không thông báo gì, liền đột nhiên đứng trước mặt nàng.
Lúc nàng còn trương miệng, trừng hắn, chưa hoàn hồn, hắn đã liền vội kiểm tra bụng của nàng.
“Ông trời, nàng thế nhưng mang thai! Đã bao lâu? Bụng vẫn còn bằng phẳng không thấy gì như vậy, hoàn toàn nhìn không ra đến, đại phu nói như thế nào? Nàng có hay không nôn oẹ? Vì sao không nói cho ta biết?”
Hắn liên tục hỏi một loạ vấn đề, nhưng nàng chính là giống nhau không nghe được, chỉ đứng đó ngốc mắt nghẹn họng trân trối nhìn hắn, khiếp sợ vẫn còn chưa hoàn hồn. (Min: khổ, em bik tỷ bị shock nặng lắm, từ nãy đến giờ mà chưa hoàn hồn a…)
Theo hắn chỉ thị, Bình Nhi và Ngọc Điệp cũng biết thức thời rời khỏi phòng, trước khi ra còn không quên đóng cửa lại, để cho bọn họ một chút không gian.
Hắn nhìn nàng, cảm thấy tỉnh ngộ, khó trách hắn cảm thấy nàng có chỗ nào khang khác, cả người cũng trở nên đẫy đà, nguyên lai là có đứa nhỏ của hắn trong bụng, tin tức này, thực làm hắn mừng như điên không thôi. (Min: ca có vẻ nhấn mạnh chữ đứa nhỏ của hắn quá a)
Rất lâu sau đó, nàng rốt cục mới tìm lại được thanh âm của chính mình.
“Ngươi…… Ở bên ngoài nghe lén?”
Mày rậm nhíu lại túc khởi, sửa chữa lời của nàng.” Cái gì nghe lén, chính là vừa vặn đúng lúc đi ngang qua thôi mà.”
Nàng đột nhiên thở mạnh một hơi, đột nhiên như tỉnh ngộ cái gì, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin. “Ngươi luôn luôn đứng ở bên ngoài đúng hay không?”
“…… Cũng không phải luôn luôn.” Hắn nói vậy nhưng nàng nhìn thấy trên gương mặt kia rõ ràng là đang bày ra biểu tình “trợn mắt nói dối”.
“Ngươi ở bên ngoài đã bao lâu? Nghe lén bao nhiêu?”
“Ta ở bên ngoài bao lâu không quan trọng, nàng mang thai bao lâu rồi mới là trọng yếu.”
“Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đến đây bao lâu?” Nàng kiên trì chất vấn, làm mày hắn đại nhíu.
“Việc này rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên!”
Nàng thở phì phì nói, vẻ mặt thể hiện rõ thái độ kiên quyết làm cho hắn không thể không thành thật trở lời.
Thật sự là nữ nhân cố chấp mà, được rồi, nói thì nói, hắn cũng không sợ trả lời nàng.
“Đến đây một hồi lâu nhi.”
“Ngươi nghe được cái gì?”
“Rất nhiều.”
“Rất nhiều là bao nhiêu?”
“Chính là rất nhiều.”
Nàng cắn môi, ép hỏi hắn.” Những lời không nên nói của ta, ngươi tất cả đều nghe được?”
Hắn nâng cằm lên, tự nhiên có chút bất giác chột dạ cùng áy náy, đương nhiên thừa nhận.” Đúng vậy.”
Tử Vi giống như là bị ngũ lôi đánh trúng, hai gò má nàng nóng lên như có lửa đốt, trong cơ thể lửa giận bừng bừng như thiêu cháy tất cả
Hắn toàn nghe được!
Hắn toàn nghe được!
Hắn, toàn, nghe, đến,!
Nàng cố gắng khống chế mình, cố gắng áp lực bình tĩnh, nhưng rốt cuộc vẫn không thể bảo trì bình tĩnh được nữa, cảm xúc kích động tràn đầy, tiếng nói trở nên vô cùng sắc nhọn.
“Ngươi làm sao có thể nghe lén! Ngươi ti bỉ! Gian trá! Giảo hoạt –” Nàng nắm chặt hai tay thành quyền đánh hắn, nước mắt như nước sông vỡ đê, rốt cuộc nhịn không được nữa, đối hắn vừa khóc lại mắng.
Hắn vừa kinh vừa sợ, kinh, là vì nàng rốt cuộc đã một hồi tức giận như bệnh tâm thần mắng nhiếc hắn; Sợ, là vì nàng trong mình đang mang thai a. (Min: tức giận là được rồi, có sao ca còn bảo tỷ bệnh tâm thần… *lườm lườm*)
“Nàng bình tĩnh một chút, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng.”
“Ngươi khi dễ người ta, ngươi quá đáng –”
“Đừng kích động, ai…… Sao nàng lại khóc? Nàng đừng khóc nữa mà! ”
“Ngươi vì sao cười?” Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
“Ta không có.”
“Ngươi có!”
Được rồi, hắn xác thực có, đó là bởi vì hắn thật cao hứng, bởi vì nữ nhân này rốt cục đã ở trước mặt hắn dỡ xuống mặt nạ, thậm chí, hắn còn có một chút đắc ý như vậy.
“Ngươi dám cười ta? Họ Khương, ngươi hiện tại nhất định rất đắc ý đúng hay không! Đắc ý vì ta rốt cục vẫn là thần phục người, bị ngươi nắm trong tay đúng hay không?” (Min: cơn giận của tỷ bắt đầu “bùng phát mạnh mẽ”, min phải *xch dép chạy trước* cái đã…hix)
Hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, kỳ thật đúng như nàng nói, hắn là nam nhân thích chinh phục cùng khống chế người khác, nhưng hắn đồng thời cảnh giác cũng không nói ra lời, bởi vì ngửi được một tia không ổn.
Hắn mặc dù không nói, nhưng biểu tình của hắn lại không thể gạt được ánh mắt của nàng.
Nàng thật sự tức giận!
“Ngươi, ngươi đáng chết! Ta mặc kệ! Ta không cần mang thai hài tử của ngươi!” Tay nàng nguyên bản đang đánh vào trên ngực hắn, lại đột nhiên hướng bụng mình mà đánh.
Hehe, vậy là chỉ còn 1 chap nhỏ nữa thôi là ta đã hoàn bộ đầu tiên của mình rồi a, ngày mai ta sẽ post típ chap cuối, chap này phải nói cơn giận của tỷ thật đáng sợ a. Mấy hum nay sr cả nhà vì mình k post nhanh được, tại vì còn 1 tuần nữa là mình thi lớp 10 a, mong cả nhà thông cảm, tư tuần sau mềnh bắt đầu edit n nhân quá vô lại a, mong cả nhà ủng hộ. thanks!
Edit: Minnamin
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại Thanh Tửu Vương
Mạc Nhan
Đại Thanh Tửu Vương - Mạc Nhan
https://isach.info/story.php?story=dai_thanh_tuu_vuong__mac_nhan