Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cướp Anh Từ Tay Định Mênh!
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 34
C
ó tiếng đập cửa nhà tắm càng lúc càng mạnh kéo Hoàng Quân lại với hiện tại. Hoàng Quân đưa tay nhét sợi dây chuyền lại trong túi quần, nhìn mình trong gương,vục tay khoát nước lên mặt cho tỉnh rồi bước ra.
- Đập đủ chưa?
Hoàng Quân nói rồi lướt qua Thụy Dương hoàn toàn dửng dưng, ngồi xuống chiếc ghế và châm một điếu thuốc. Thụy Dương cũng không vừa, cô bước theo anh, ngồi xuống mép giường đối diện, không nhìn anh mà nhìn ra chiếc ổ khóa im lìm.
- Tôi muốn về nhà!
- Ồ, thế à! Cũng đúng, cô ngủ cả ngày ở phòng tôi rồi đấy!
- Chìa khóa đâu?
- Ừ nhỉ? Cũng may tôi khóa cửa nếu không có lẽ cô đã chạy mất rồi!
- Tôi cần về nhà.
- Okie thôi! Tôi chỉ nhắc là cô đang nợ tôi 2 lời cảm ơn rồi đấy!
- Anh muốn gì?
- Muốn gì?
- Muốn nhiều thứ lắm!
Hoàng Quân đứng dậy,lướt nhanh về phía giường, đẩy mạnh Dương ngã nhoài ra sau.
Bốp…
Năm ngón tay của Dương in hằn trên má Quân, anh nhếch mép cười rồi không hề thay đổi tư thế, đôi mắt vẫn hau háu nhìn vào đôi mắt đầy kiêu ngạo của cô gái dưới tay anh. Anh ghé sát miệng vào tóc cô. Mùi hương con gái xa lạ mà ấm áp khiến Quân hơi khựng lại.
- Tôi có thể giết chết cô ngay lập tức đấy, thỏ non ạ!
Rồi anh ngồi bật dậy, phủi tay và ngồi ngửa người ra ghế, giọng hơi gằn:
- Cô nợ tôi hai lần cảm ơn và cái tát hôm nay! Xem như hôm nay tôi may mắn. Cái tôi cần ở cô chỉ là một câu trả lời cho câu hỏi sau đây của tôi. Ok?
- Anh nói đi! Tôi có việc cần đi!
- Yên tâm! Tôi sẽ đưa cô về.
Quân sờ tay vào bao quần, chạm khẽ vào chiếc dây chuyền mảnh.
- Cô có…
Tiếng điện thoại trên bàn rung lên bần bật. Quân nhìn Dương rồi thở dài nhìn vào số máy trên bàn.
- Alo, con nghe! Có chuyện gì không ba? Vâng! Con sẽ đến đó ngay! Ba yên tâm! Con biết phải làm gì! Chào ba!
Anh quay sang Dương.
- Đi thôi! Tôi cũng cần ra ngoài! Tôi sẽ tìm cô sau! Nhanh lên! Đây là Card visit của tôi! Khi nào rảnh tôi sẽ gọi!
Dương uể oải tháo dây giày bước vào nhà. Không khí trong nhà vẫn ngột ngạt như mọi khi. Có lẽ Nhã Thư vẫn chưa về và có lẽ Vũ Huy vẫn chưa tỉnh. Thụy Dương lúc này không cảm nhận được gì hết ngoài việc lo cho anh trong từng nhịp thở của mình. Cô vật vờ nhìn những biến cố xảy đến với mình như sự sắp đặt trớ trêu của tạo hóa chẳng thể chống cự. Không bật đèn, cô bước chậm nơi từng bậc cầu thang, mon men lên nhà.
- Thụy Dương!
Tiếng gọi của mẹ làm Dương giật mình. Cô nhìn về phía phòng khách, trong bóng tối bủa vậy mẹ cô ngồi đó nhỏ bé và yếu ớt quá. Cô đưa tay bật điện.
- Sao mẹ không bật điện lên?
Nói rồi cô chầm chậm ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện. Thụy Dương nhìn những nét hao gầy trên gò má ngừoi đàn bà mà cô gọi là mẹ. Độc ác, nhẫn tâm hay yêu đến mù quáng, mê muội cuối cùng cái còn lại cũng chỉ là nước mắt chảy ngược và nỗi đau lặn vào tận trong. Thương nhiều nhưng cũng hận thật nhiều. Yêu nhiều nhưng cũng oán hờn nhiều.
- Mấy hôm nay hai đứa có chuyện gì bên ngoài đúng không? Nhã Thư xin phép đi học nhóm nhưng mẹ biết có chuyện.
- Chỉ một chút chuyện thôi! Mẹ không cần để ý đâu!
- Cũng đến lúc mẹ không quản được chuyện của mấy đứa nữa rồi! Dạo này nhiều chuyện không hay xẩy đến! Mẹ cũng không biết sẽ trụ được bao lâu nữa.
Tiếng thở dài của mẹ độc chiếm không gian cô tịnh của căn nhà. Dương hơi bất ngờ về những lời của mẹ. Từ bao giờ khoảng cách của họ đã không còn là những lời thủ thỉ thế này. Từ bao giờ giữa họ là những cuộc đối thoại rời rạc lắm. Đúng rồi! Từ ngày hôm ấy ngày họ bước chân vào ngôi nhà này. Ngày đầu tiên cô đưa mắt nhìn bà dò hỏi và những ngày sau vẫn vậy.
- Có chuyện gì không mẹ? Nếu con giúp được…
- À, một chút việc ở công ty thôi! Có chuyện này mẹ muốn con giúp. Xem như là nhờ vả.
- Mẹ nói đi! Nếu con có thể
- Mẹ muốn con hứa. Điều đó hoàn toàn trong khả năng của con.
Thụy Dương im lặng. Hình như lâu lắm rồi mẹ không xin cô, nhờ vả hay cần sự giúp đỡ của cô.
- Vâng!
- Đừng tranh giành với Nhã Thư nữa! Mẹ biết con là đứa cứng đầu, ngoan cố, cái gì muốn nhất định phải có được. Mẹ cũng giống con, đã từng giống con. Nhưng cuối cùng con thấy đấy, con là người hiểu hơn ai hết kết quả của cuộc tranh đấu đấy. Giờ đây, mẹ có thể khẳng định mẹ là người thất bại. Cuối cùng trong cuộc giành giật này chẳng ai là người hơn kẻ thiệt cả tất cả đều thất bại. Nỗi đau ấy còn kéo dài đến cho cả con và cả Nhã Thư nữa. Mẹ không muốn mọi thứ lặp lại thêm lần nữa.
- Con không giành của ai cả!
- Của ai! Con biết được không? Trên đời này chẳng có ai, chẳng có cái gì sinh ra thuộc về ai cả. Chỉ có điều nó phù hợp với ai hơn, dành cho ai sẽ tốt hơn thôi.
- Nhưng…
- Con bé đó lẽ ra đã có tất cả! Tất cả Dương ạ! Sự xuất hiện của chúng ta đã lấy đi của nó quá nhiều! Sau này mẹ không biết sẽ bao bọc cho các con trong cuộc sống này được thêm bao lâu nữa. Mẹ muốn hãy vì Nhã Thư một lần.
- Một lần! Một lần ư?
Thụy Dương lẩm bẩm. Mẹ của cô, người mẹ đã sinh ra cô kia lại hết lần này đến lần khác bảo vệ, bao bọc cho một đứa con gái khác. Lại sẵn sàng buộc cô hi sinh cả bản thân vì đứa con gái đó! ừ thì lỗi lầm! Ừ thì tội ác! ừ thì tổn thương. Chẳng lẽ Thụy Dương không tổn thương sao khi từ khi đăt chân vào đây, vô tình hay cố ý, thực tâm hay giả tạo cô đã mất đi người mẹ hết lòng yêu thương mình, người thân duy nhất trên đời của mình. Biết bao nhiêu lần cô đau đớn nhìn bà bỏ rơi mình chạy đến bên Thư. Biết bao nhiêu lần cô lau nước mắt nhìn bà bỏ mặc cô ốm sốt chạy đến vỗ về cô con gái hờ bé bỏng. Biết bao lần, cô ăn tát chỉ vì trái ý Thư. Và suốt 3 năm qua những đòn roi vô cớ giày vò cô. Chưa đủ để trả nợ sao? Chưa đủ để chuộc tội sao? Vũ Huy yêu cô, là của cô! Người duy nhất đến bên cô khi tất cả đều buông tay, người duy nhất dịu dàng đặt tay cô lên trái tim mình để nói với cô rằng: Trái tim ấy đang đập vì cô. Chẳng lẽ giờ đây, vì mẹ cô lại buộc phải nhường lại sao. Thụy Dương cắn chặt môi. Mẹ của cô, có còn là mẹ của cô nữa không?
- Mẹ xin con đấy! Mẹ sắp không trụ được rồi! Có người mà con bé yêu bên cạnh nó, mẹ sẽ yên tâm hơn!
- Vậy còn con… mẹ đã nghĩ đến con chưa?
Thụy Dương nói nhẹ, chậm và…đau. Nước mắt chực trào ra được ngăn lại bằng ý chí. Cô cười khẽ, mơ màng lắm nhưng sự chua xót thì hằn rõ trên gương mặt. Mẹ Dương có vẻ bất ngờ vì câu hỏi đó.
- Hơn ai hết mẹ hiểu, tình yêu không thể nói cho là cho được, nhường là nhường được, thậm chí vứt bỏ đi là vứt bỏ được. Kết cục của bất kì sự tính toán nào trong tình yêu cũng sẽ chỉ đi đến nỗi đau bằng cách này hay cách khác. Nếu mẹ thương con à không thương Nhã Thư thì mong mẹ hãy hiểu cho con.
Thụy Dương đứng bật dậy, bước nhanh về phía chân cầu thang.
- Mẹ hi vọng những lời mẹ nói là một chút gì đó trong con. Mẹ sẽ bảo vệ Nhã Thư đến cùng. Mẹ nhắc để con nhớ trong việc này mẹ đứng về phía Thư và con quá hiểu mẹ có thể làm những gì rồi đấy.
Thụy Dương thấy chân mình như không đứng vững nữa.Mọi thứ trước mặt cô lại nhòe đi. Cô không quay đầu lại, cô gào lên:
- Với con gái đẻ của mình! Mẹ đang dùng chính những thứ đó đối phó với con gái đẻ mình sao?
Sự im lặng chết ngốt trong khoảng lặng chênh vênh của cả hai tâm hồn. Thụy Dương ào ra cửa chạy đi trong đêm. Cô cứ thể chạy và chạy… Nước mắt lã chã theo từng bước chạy. Tim đập mạnh, hoảng loạn. Chẳng vỏ bọc trơ lì nào có thể phủ lấp được trái tim đang cùng bấn đến tốt độ này nữa rồi.
Kitttt…..
Tiếng ô tô phanh gấp, bẻ góc vội sang trái, bật lên vỉa hè. Hóa ra nãy giờ Dương vẫn bước vô hồn giữa đường.
- Cô muốn chết à?
…
- Này! Cô bị câm à! Cô xuất hiện bất thình lình giữa ngã ba như thế thì bố ai tránh ra được! Có vấn đề về thần kinh à! Nhìn xem đi. Cô hại chết tôi rồi. Tôi lấy đâu tiền sửa đèn xe cho sếp tôi đây.
- …
- Này cô câm thật đấy hả?
- …
- Này… Đi về đồn cảnh sát với tôi! Tôi không có tiền đền thay cô đâu. Đi.
12h đêm. Vị cảnh sát vừa ngáp ngủ vừa nhìn Thụy Dương với vẻ bất lực.
- Cô gái, cô có thể cho chúng tôi biết cô tên là gì? Ở đâu không? Đừng sợ chúng tôi chỉ đưa cô về nhà thôi! Yên tâm đi!
- …
- Này! Cô bị sao đấy hả?
Thụy Dương vẫn im lặng. Sự im lặng chết tiệt. Đôi mắt đẫm nước vẫn thờ ơ như một người mắc bệnh lâu năm. Anh cảnh sát đưa mắt sang cô cảnh sát nữ bên cạnh:
- Cô tìm xem cô ta có mang giấy tờ thông tin gì của người nhà không? Có lẽ cô ta bị vấn đề gì đó!
- Dạ!
…
Hoàng Quân mở cửa bước vào phòng, anh vừa trở về từ một phi vụ hơi khó chịu. Mùi rượu khẽ xộc lên mũi, sực nhớ ra khi chiều vội quá quên cho phục vụ dọn phòng. Anh hơi bịt mũi, chả lẽ Hoàng Quân dị ứng với “mùi đàn bà” đến thế sao? Anh đi về phía giường:
- Chết tiệt!
Chuông điện thoại reo lên ing ỏi. Hoàng Quân nhăn mặt:
- Lại gì nữa đây!
Anh thay vội chiếc áo còn vài vết máu. Chỉnh lại cổ áo trước gương rồi bước ra cửa, bỏ tay vào bao quần chạm nhẹ vào sợi dây chuyền.
- Xem như Tôi kiên nhẫn với cô nốt lần này nữa thôi.
Anh cầm điện thoại, ấn chức năng tra cứu bản đồ. Đồn cảnh sát Tây Hồ. Đây rồi!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cướp Anh Từ Tay Định Mênh!
Lengkeng
Cướp Anh Từ Tay Định Mênh! - Lengkeng
https://isach.info/story.php?story=cuop_anh_tu_tay_dinh_menh__lengkeng