Chương 33
ôi biết, tôi biết rõ, tôi biết tường tận mọi chuyện! Mọi người cứ nghĩ tôi không biết gì? Mọi thứ ở đây đã thay đổi trong lúc tôi bị trầm cảm, tôi không còn nhận ra nơi này nữa. Không còn tìm thấy những gì xưa cũ nữa!
Mishima hơi bình phục, mặc chiếc áo gi-lê và sơ-mi sọc ca-rô, mang trên đầu một cái mũ hình nón bằng các-tông trắng được trang trí bằng những vòng tròn nhiều màu. Một sợi dây thun dưới cằm giữ chiếc mũ và người đàn ông rất nghiêm túc ngắm nhìn chiếc mũ với vẻ e dè, Mishima tiếp chuyện và giải thích với người đó:
- Tuy nhiên tôi đã có ý tưởng để mọi thứ tiếp tục như trước đây. Tôi đã dự tính tổ chức một chuyến du ngoạn vòng quanh thế giới bằng máy bay. Không ai sống sót trở về!... Tôi sẽ đề xuất một loạt các hãng hàng không nguy hiểm nhất Trái đất với những phi công non tay nhất. Ở chỗ Tôi không sợ chết, họ đã tuyển khoảng hai mươi kẻ nghiện rượu trầm cảm dùng thuốc an thần và mũi lúc nào cũng hít bột khi lái. Họ luôn giành cho chúng tôi mọi cơ may. Ở mỗi lần quá cảnh, các hành khách muốn tự sát sẽ lên một chiếc máy bay bị hỏng, tự hỏi nó sẽ đâm vào núi, lao xuống đại dương, trên sa mạc, hay trong thành phố... Người ta sẽ không biết tại nơi nào trên trái đất họ sẽ chết. Thế đó, nhưng giờ chúng tôi đã đổi nhà cung cấp...
- Ông cũng đừng nên than phiền làm gì, - người đang nói chuyện với Mishima bình luận, - vì việc buôn bán ở tiệm này có vẻ đang rất chạy... - Ông ấy tiếp tục nói, xung quanh mình, vô số khách hàng đang bước vào Cửa hiệu Tự sát, miệng cười toe toét.
Họ ôm hôn thắm thiết Lucrèce: “À, bà Tuvache khỏe không? Thật vui khi quay lại cửa hiệu của bà.” Bà Tuvache hóa trang thành lọ thuốc độc, đầu đội cái mũ hình cái nút chai, bà chào mời những hộp đặc sản của ngày thứ Hai: cừu tự sát, bò chết ngạt, vịt cắt tiết... bà đã ghi lại lên trên tấm bảng trước đây dùng để ghi tên món cocktail tẩm độc của ngày.
Bà đã cho tháo dỡ và mang xuống hầm đồ đạc hai gian hàng nằm ở giữa cửa hiệu để có chỗ đặt một chiếc bàn dài, khách hàng sẽ tụ họp để bàn luận về những giải pháp cho tương lai thế giới. “Để giải quyết vấn đề sa mạc hóa, - một người đề xuất, - cần phải biến cát thành một nguyên liệu cần thiết cho người dân giống như con người đã từng làm với rừng, than, dầu lửa, khí gaz...”, “Có thể bằng cách nén và đun nó ở nhiệt độ cực cao, - một người khác đưa ý kiến, - chúng ta có thể chế tạo những viên gạch được thủy tinh hóa có độ bền vô cùng cao cần thiết trong xây dựng.” “Đúng vậy! - Một cô gái thốt lên. - Và như vậy mỗi tòa nhà, cây cầu hoặc một công trình nào đó mà tôi không biết nữa sẽ là một chiến thắng nhỏ trước đồi cát.”, “Những vùng đất trên thế giới đang gánh chịu cái nạn thiên tai này sẽ trở nên phồn vinh nhất. Điều này thật là tuyệt vời.”
- Mình sẽ ghi lại ý tưởng này, - Alan phấn khích trong bộ trang phục Aladin phía đầu bàn. - Luôn luôn có zải pháp cho mọi chuyện. Đừng bao zờ tuyệt vọng.
Nghe thấy một điều như vậy trong cửa hiệu của mình, Mishima cảm thấy có điều gì đó...
Ngày càng nhiều người thích đến Cửa hiệu Tự sát, giờ đây họ gọi thân mật là CHTS, giống như họ đã gọi MJC. Mishima, sững sờ, chỉ biết giữ những quan điểm cũ của mình trước người đàn ông nghiêm nghị:
- Tôi từng muốn đặt một hộp thư để khách hàng có thể bỏ một bức thư giải thích hành động của mình. Một ý tưởng không tồi phải không? Bố mẹ của người tự sát, hoặc bạn bè nếu có, có thể tới đọc thư của người quá cố để lại cho họ. Tôi tự nhủ có thể sau đó, trong lúc đau buồn, họ có thể chọn cho mình một món gì đó khi đi xem các gian hàng. Tôi đã dự trù trước những tuần lễ khuyến mãi: tuần lễ cho dây treo cổ, v.v. Cho lễ tình nhân, mua hai tặng một.
Marilyn hóa trang khiêu gợi và hóm hỉnh trong bộ áo cô tiên Carabosse ở quầy hàng tươi, chỉ đụng vào khách hàng bằng chiếc đũa thần kì: “Hù, ông đã chết!” Một ánh sáng xanh lóe lên và những tia lửa bắn tung tóe ở đầu chiếc đũa khi có sự tiếp xúc. Rồi những người được cho là đã tự sát ngã lăn xuống đất và giả vờ co giật trước sự bấn loạn của Mishima, ông cũng đành phải lấy mười hai euros-yens cho Death Ki..., bất kể thứ gì thậm chí không phải là kiss!!
Ông chủ cửa hiệu kéo sợi dây dưới cằm đang siết cái cổ họng ông:
- Con gái tôi đang có mang với người gác nghĩa địa. Nó muốn tạo ra cuộc sống. Ông có hình dung ra được không?
Người đàn ông trả lời:
- Chính ông cũng thế, nếu ông đã có ba đứa con, cũng là vì ông quý trọng cuộc sống.
- Ba đứa... Đứa thứ ba... - Mishima tìm cách bào chữa. - Tôi đã tính cho thực hiện một ý tưởng của thằng con trai lớn trước khi nó bị em nó ảnh hưởng. Đó sẽ là một chiếc vòng đeo bằng kim loại đội trên đầu, phía sau có một thanh ngắn, ở đầu thanh sẽ là một chiếc kính lúp. Như vậy vào mùa hè họ có thể tự sát do bị cháy nắng. Chỉ cần ngồi tại một nơi không có bóng râm và điều chỉnh kính lúp cho đến khi tìm thấy điểm mặt trời chiếu vào. Khi tóc bắt đầu có mùi khét, nên ngồi bất động. Điểm hội tụ tia mặt trời sẽ tấn công da đầu và rồi hộp sọ. Khi người ta đi lượm xác những kẻ tuyệt vọng, trong một lỗ đen lớn trên cái đầu bị cháy khét, khí fumaron tăng cao. Nhưng rất tiếc, bây giờ cái này chẳng còn thu hút ai nữa. Ông hãy nhìn đứa con trai lớn của tôi, niềm kiêu hãnh của tôi, giờ nó đã thay đổi như thế nào!... Trước đây, nó là một đứa biếng ăn có suy nghĩ của một tên giết người hàng loạt, thế mà bây giờ, nó đã tìm ra một niềm đam mê mới, ông biết là gì không? Bánh crepe! Thiệt tình... Nó ăn từ sáng đến tối.
Vincent, đôi má tròn trĩnh và râu màu hung đỏ được cắt ngắn, đôi mắt nhìn tuy còn dữ dằn dưới cái đầu băng bó, cậu hóa trang nhân vật Thần Chết trong bộ áo bó sát màu đen với xương trắng. Trong lúc khuấy bột trong tô, cậu nhìn ông bố đang đi đến gõ tay vào cái bụng phình to của mình:
- Bộ xương này đang có bụng đây!
Rồi Mishima lại quay về phía ông khách hàng và nói cho ông ấy biết:
- Ông cũng thấy tôi đâu thiếu ý tưởng. Điều này thậm chí làm tôi suy yếu vài ngày, vài ngày cũng đủ để cả gia đình phản bội tôi dưới sự ảnh hưởng của cái thằng luôn vui vẻ, cái đứa luôn lạc quan, kìa... Và kết quả là như thế này. Ông hãy nhìn xem: những chiếc súng lục dùng một lần giờ bắn đạn giả, những viên kẹo chết người giờ chỉ làm dính răng. Còn những sợi dây treo cổ, nếu ông biết được... Những thanh kiếm cho nghi thức seppuku giờ dùng để đập ruồi.
- Ừm, nhưng còn chuyện buôn bán của chúng ta?... - Người khách hàng lo lắng, có dáng vẻ của một nhân vật chính phủ được đặc phái tới cửa hiệu này. - Ở đây là vụ tự sát tập thể của Nội các chính phủ! Chúng ta không thể đưa họ những cái đồ đập ruồi được.
- Ông đã muốn mua gì?
- Tôi không biết... Hồi nãy ông có nói đến, hình như là Người buôn cát, nếu ông còn trong kho đủ cho bốn mươi người.
Mishima gọi vợ trong bộ hóa trang lọ thuốc độc hình xoắn, đang lắng nghe gần bàn họp tất cả những “chúng ta có thể”, “chúng ta chỉ cần phải”, “chúng ta sẽ làm điều này, điều kia”...
- Lucrèce! Phía sau bếp còn lá cà độc dược, sương gây mê và hơi thở sa mạc không?
- Để làm gì?
- Để làm gì... - Ông chủ cửa hiệu thở dài trước mặt đặc phái viên của chính phủ. - Tôi đảm bảo với ông đôi khi bà nhà tôi hơi bị tưng tửng...
Rồi ông cất giọng lần nữa gọi vợ mình.
- Chính phủ, nhận thấy mình vô dụng và cảm thấy tội lỗi, đã quyết định tự sát tối nay trực tiếp trên tivi! Em có thể chuẩn bị cho họ thứ cần thiết được không?
- Em sẽ xem em có gì! Alan con giúp mẹ chứ?
- Dạ được ạ.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát