Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Con Nhóc Giả Trai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 33: Tôi Chính Là “Tên Hôn Phu Trời Đánh” Ấy
H
àn Hạo Nam nhìn Thiên thật lâu, không bỏ sót bất kỳ một thay đổi nào trên gương mặt nó. Anh nhìn thấy trong đôi mắt Thiên có giận hờn, có trách móc, có đau, và còn có… hận. Tim đau, giống như bị ai bóp chặt.
Minh Thắng ngồi một bên, thấy không khí bàn ăn có vẻ gượng gạo, anh mỉm cười nhìn mọi người một lượt, ánh mắt dừng lại trên gương mặt lạnh tanh của Thiên, nhẹ giọng nói
- Thiên, có thể giới thiệu một chút về bạn của em chứ?
Thiên ném cho Minh Thắng ánh mắt cảnh cáo, “ anh đừng có nhiều chuyện”, không tình nguyện chỉ từng người. Giọng nói lộ rõ vẻ không kiên nhẫn
- Đây là Quân, cậu ta là Phong. Hai người giống hệt nhau là anh em nhà Nguyễn Vũ. Bên cạnh em là Vũ Hàn, còn người ngồi bên Quân là Vũ Duy. Bọn họ, là bạn.
Bốn người vừa được Thiên giới thiệu gật đầu chào Minh Thắng. Vũ Hàn biết Minh Thắng từ trước nên cũng không thấy lạ trước cách cư xử của anh với Thiên. Còn người con trai đang ngồi bên cạnh Minh Thắng, tuy lần đầu tiên gặp mặt nhưng trực giác mách bảo cậu không nên trêu chọc con người này.
Khi nghe Thiên nhắc đến anh em nhà Nguyễn Vũ, Hạo Nam nâng mắt, nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc, khẽ nheo mắt, như đang suy nghĩ điều gì. Vũ Duy cũng nhận ra được người đối diện đang quan sát mình. Khi hai ánh mắt giao nhau, Vũ Duy giật mình. “Ánh mắt anh ta giống như nhìn thấu tâm tư mình. Thật đáng sợ. Nếu phải đối đầu với người này, 1% thắng cũng không có”.
Ngồi im lặng một bên đã lâu, Phong hỏi một câu, cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người ngồi đây, trừ hai người ai_cũng_biết_là_ai.
- Thầy, người bên cạnh thầy là ai?
Ba đứa đều nhìn về phía Minh Thắng, chờ đợi. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Hạo Nam lại là người trả lời
- Hạo Nam, bạn của Minh Thắng.
Một câu trả lời ngắn gọn, không có quá nhiều cảm xúc, nhưng cũng đủ với những đứa đang tò mò.
Bữa trưa trôi qua một cách chậm chạp trong im lặng. Ai cũng theo đuổi những suy nghĩ riêng của chính mình.
Ngoài kia, nắng nhuộm vàng cảnh vật.
***************************************
Thiên thả người trên chiếc giường mềm mại, lờ đi ánh mắt đang nhìn mình chằm chặp của Vũ Hàn. Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi. Thiên đã từng mường tượng trong đầu rất nhiều tình huống sẽ gặp lại anh. Thậm chí, nó tự dặn bản thân phải coi anh như người xa lạ. Nhưng khi nhìn thấy anh, mọi thứ đều không giống như trong tưởng tượng. Lúc anh lên tiếng, phải cố gắng lắm Thiên mới không nhào vào lòng anh, ôm lấy anh, hít hà mùi hương lavender quen thuộc. Một mặt, Thiên giận anh, chán ghét anh, thậm chí còn có hận, nhưng mặt khác, đối với Thiên, Hạo Nam vẫn là người cực kỳ quan trọng.
Vũ Hàn từ phòng tắm bước ra, thấy Thiên nằm, nhìn trần nhà đến thất thần, không nhịn được, đi về phía nó. Giọng nói pha chút ghen tuông
- Sao, tương tư anh chàng Hạo Nam đó rồi hả?
Vũ Hàn nói xong liền thấy hối hận. Cậu thề, cậu chỉ muốn hỏi thăm Thiên thôi, nhưng khi nhìn thấy cái vẻ mặt thất thần và ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự của nó, lời nói không được kiểm duyệt của não bộ cứ thế tuôn ra. Dường như việc gì có liên quan đến Thiên, Vũ Hàn đều mất bình tĩnh. Nghĩ lại trưa nay, nhìn hai người bọn họ không coi a ra gì, mắt đưa mày lại, Vũ Hàn lại tức ói máu. Nhất là cái tên Hạo Nam kia còn biết rõ món ăn hàng ngày của Thiên nữa.
Thiên nhìn Vũ Hàn, khóe môi khẽ nhếch lên để lộ nụ cười. Chất giọng nhẹ và lạnh vang lên đều đều, nghe không ra người nói đang có tâm trạng gì
- Anh ta muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, nhớ nhung một chút cũng chẳng có gì quá đáng.
- Tôi không cho phép.
Ngay lập tức, Vũ Hàn lên tiếng phản đối. Hạo Nam nhìn đẹp thì có đẹp, nhưng cậu cũng không kém mà. Hơn nữa, tên đó còn là một người đáng sợ. Vũ Hàn tuyệt đối không thể để Thiên có chút liên quan gì với tên ấy.
Thấy Vũ Hàn phản đối, Thiên không cười chế giễu cậu ấy, thay vào đó là im lặng. Làm sao Thiên không biết những suy nghĩ và tình cảm của Vũ Hàn chứ. Nhưng Thiên lựa chọn không biết, không hiểu, không muốn hiểu. Thực sự đối với Thiên, thật khó để có thể tin tưởng một ai khác ngoài chính bản thân mình.
Nhận ra sự thay đổi trên gương mặt Thiên, Vũ Hàn thở dài, xoay người, đi về phía giường của mình. Cậu biết Thiên đang trốn tránh. Một người thông minh như Thiên sao có thể không phát hiện ra tình cảm của cậu chứ. Nhưng dường như với Thiên, cậu chỉ dừng lại ở mốc “ bạn”.
*********************************************
Vũ Hàn chìm dần vào giấc ngủ thì bị tiếng khóc rất khẽ từ giường đối diện làm tình giấc. Cậu nghĩ mình nhầm, nhưng khi nghe thấy tiếng rên khẽ của Thiên, cậu vội vã bật dậy, chạy đến bên giường của nó.
Trên mặt Thiên hiện rõ vẻ thống khổ, hàng lông mày nhăn lại, giống như gặp một chuyện gì đáng sợ lắm. Hai tay ôm ngực, cả người cuộn tròn, cố gắng tìm kiếm chút ấm áp. Thỉnh thoảng, Thiên lại nói một số câu không ý nghĩa.
Vũ Hàn đưa tay vuốt ve khuôn mặt Thiên, cho đến khi hàng lông mày giãn ra, cậu mới thở nhẹ. Vũ Hàn xoay người, muốn đi về phía giường mình thì bị bàn tay Thiên nắm chặt. Miệng Thiên thì thầm câu gì đó nghe không rõ. Vũ Hàn cúi người xuống, khó khăn lắm mới nghe hiểu Thiên muốn nói “ đừng đi”.
Vũ Hàn nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, cười khẽ. Chỉ khi ngủ Thiên mới ngoan ngoãn như vậy, còn những lúc thức, không nhe nanh múa vuốt thì cũng lạnh nhạt, thờ ơ. Cậu ngồi xuống bên giường, nhìn thật lâu vào khuôn mặt đã in sâu trong tâm trí mình. Những việc đã xảy ra trong thời gian qua rõ ràng như một thước phim quay chậm. Lần đầu tiên gặp mặt ở vườn cây, lần đầu tiên trêu chọc, lần đầu tiên…, lần đầu tiên… Dường như từ khi gặp Thiên, Vũ Hàn có rất nhiều lần đầu tiên bất đắc dĩ. Ngay cả trái tim cũng lần đầu tiên vì Thiên mà lỗi nhịp.
*******************************
Ánh nắng mai đáp xuống bên khung cửa, thẹn thùng nhìn hai con người đang say ngủ. Thiên trở mình, tỉnh giấc. Đập vào mắt nó là khuôn mặt đang say ngủ của Vũ Hàn. Thiên nhìn Vũ Hàn một lúc, sau đó nhắm mắt lại, lẩm bẩm cái gì, nhưng ngay lập tức nó mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào con người đang ngủ, sau đó… giơ chân, đạp Vũ Hàn xuống giường. Thực ra lúc Thiên thức giấc, Vũ Hàn cũng tỉnh rồi, nhưng cậu muốn xem phản ứng của Thiên như thế nào. Ai ngờ, cậu bị đá xuống giường một cách không thương tiếc.
Vũ Hàn đứng dậy, nhìn Thiên đầy ai oán, giống như oán phu khiến Thiên rùng mình. Không những vậy, cậu còn bồi thêm một câu làm Thiên tý nữa ngồi không vững
- Cậu dùng người ta xong, tính vứt bỏ hả?
Nói xong câu ấy, chính bản thân Vũ Hàn cũng thấy ghê, nhưng thấy gương mặt lúc xanh, lúc trắng của Thiên, cậu có cảm giác thành tựu. Vũ Hàn cố nín cười, lại tiếp tục oán thán
- Đêm qua, có người khóc thút thít, sau đó nắm chặt lấy tay người ta, nói “ đừng đi”. Ấy vậy mà sáng hôm sau phủi sạch trách nhiệm. Con trai… à, con gái thời nay đúng là.
- Cậu câm miệng cho tôi.
Thiên hét lên, mặt không tự chủ được đỏ bừng. Ai không biết, nghe Vũ Hàn nói thế lại tưởng Thiên làm gì cậu ta. Vũ Hàn đắc ý nhìn Thiên rồi đi nhanh vào phòng tắm, để Thiên lại với một đống câu hỏi trong đầu.
*******************************
Sau hai tiết ngồi nghe thầy giảng Văn, cuối cùng Thiên và Vũ Hàn, cùng bọn học sinh lớp 11A cũng được giải thoát nhờ tiếng chuông reo. Từ sáng chưa kịp ăn gì, Thiên cho sách gọn vào ngăn bàn rồi đi xuống canteen, tất nhiên Vũ Hàn cũng sẽ đi theo. Bọn học sinh trong lớp bây giờ đã quá quen với cảnh Thiên đi trước, Vũ Hàn lướt thướt theo sau nên không có cảm xúc gì nhiều.
Mua một bánh mỳ và cappuccino đặc, nóng, Thiên đi đến chiếc bàn gần cửa sổ, ngồi xuống. Lúc này, trên màn ảnh lớn đang trình chiếu tiết mục phỏng vấn nhân vật kinh tế. Thiên nhìn như bị thôi miên vào người con trai đang bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của MC. Và người đó không phải ai khác, chính là Hàn Hạo Nam,, người hôm qua còn ngồi ở nơi này.
Vũ Hàn vừa bưng được ly nước cam và đĩa bánh mỳ chiên dừa cay để lên bàn thì thấy Thiên thất thần nhìn vào màn hình lớn. Vũ Hàn rất ít khi thấy Thiên như vậy, ít nhất là sẽ không để lộ cảm xúc của mình trước người khác.
Vũ Hàn nhìn theo ánh mắt Thiên, chạm ngay vào gương mặt người con trai mới gặp ngày hôm qua đang trả lời phỏng vấn trên truyền hình. Thì ra anh ta có lai lịch lớn đến vậy, giám đốc quản lý tập đoàn Thiên Nam cơ đấy. Mà khoan, anh ta vừa nói tên gì nhỉ? Hàn Hạo Nam. Sét đánh giữa trời quang. Vũ Hàn nhìn Thiên, rồi lại nhìn người con trai ấy, não bắt đầu vận chuyển và phân tích, cuối cùng đưa ra một kết luận: Hàn Như Thiên, Hàn Hạo Nam, tập đoàn Thiên Nam, Hàn Như Thiên là con gái chủ tịch tập đoàn Thiên Nam, cũng là vị hôn phu của cậu.
Vũ Hàn vội vàng ngồi xuống bên cạnh Thiên, giọng nói không giấu nổi vẻ kích động
- Sao cậu không nói Hàn Hạo Nam là anh trai của cậu?
- Cậu không có hỏi.
Thiên trả lời hết sức bâng quơ. Cậu ta không hỏi thì Thiên cần gì mang việc vào người. Với lại là em gái của ai thì quan trọng lắm sao.
Vũ Hàn nghe câu trả lời của Thiên mà nản, nản lắm ấy. Nhưng cậu dặn mình phải bình tĩnh, thật bình tĩnh để hỏi câu tiếp theo
- Cậu là tiểu thư của tập đoàn Thiên Nam, sao lại giả trai vào đây học?
Thiên nhún nhún vai, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói chậm rãi kể lại câu chuyện. Dù sao thì trốn cũng trốn rồi, chẳng có gì cần giấu nữa. Nghe Thiên kể xong, khó khăn lắm Vũ Hàn mới nói được một câu hoàn chỉnh
- Tôi chính là “ tên hôn phu trời đánh” ấy.
Thiên đang chuẩn bị iếng bánh cuối cùng vào miệng, nghe Vũ Hàn nói thế, tay run lên. Chiếc dĩa rơi xuống nền gạch, tạo ra một âm thanh bén nhọn.
Trốn mãi, trốn mãi, cuối cùng lại găp nhau. Là trái đất tròn hay là do số mệnh?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Con Nhóc Giả Trai
Hana
Con Nhóc Giả Trai - Hana
https://isach.info/story.php?story=con_nhoc_gia_trai__hana