Cha & Con epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Phần Ba - Đoán Xem? - Ba Mươi Mốt
gười Eamon cứng đơ.
Có thể bạn sẽ không nhìn thấy nếu bạn đang xem từ mấy chỗ ngồi rẻ tiền trên khán đài, bị bao nhiêu máy quay và nhân viên che mất tầm nhìn của mình. Bạn cũng có thể bỏ lỡ ngay cả nếu bạn đang xem từ thế giới ti vi, nếu ti vi chỉ là một âm thanh khác lầm rầm trong phòng khách của bạn, và cái chương trình này không phải là tâm điểm của đời bạn như với đời tôi.
Nhưng tôi nhìn thấy cậu ta bị hoảng trên một trong những màn hình phòng chiếu và tôi biết là giây phút này có thể đến dù bạn đã đứng trước máy quay sáu mươi năm hoặc sáu mươi giây. Cái khoảnh khắc mà máy chạy chữ và kịch bản và bao lần tập dượt không còn ý nghĩa gì nữa. Khoảnh khắc bạn phát hoảng.
“Đến từ Kilcarney, tôi bị sốc bởi số vụ ly dị ở đây,” cậu ta nói, và rồi chớp mắt hai lần, hoảng sợ tràn khắp khuôn mặt. “Rất là sốc...”
Cậu ta nhìn chòng chọc vào con mắt đen không chút khoan dung với đèn đỏ ở phía trên ấy, đầu trống rỗng, không nói nên lời. Đây không chỉ là quên mất cao trào của câu chuyện. Đây là mất hoàn toàn niềm tin, giống như một người đi thăng bằng trên dây trong rạp xiếc nhìn xuống và thấy thân thể của mình tan tành trên mặt đất cách cái dây rất, rất xa. Trong đám khán giả, có ai đó ho. Sự im lặng như ngân lên cùng với những dây thần kinh rạn nứt của cậu ta.
“Nào, nào, cậu có thể làm được,” tôi nói thầm, và cậu ta chớp mắt, hít thở và đột nhiên đã quay lại trên sợi dây của mình.
“Ở đây, khi một người phụ nữ gặp một người đàn ông, cô ta nghĩ - ‘Liệu đây có phải loại đàn ông mà mình muốn cùng trải qua những dịp cuối tuần với con cái mình không nhỉ?’ “
Khán giả cười và Eamon lảo đảo bước đến đầu bên kia an toàn. Cậu ta kể chuyện cười tiếp theo, người vẫn run rẩy vì sợ hãi, cố gắng hết sức để không nhìn xuống.
“Chuyện đấy cũng thỉnh thoảng xảy ra mà,” tôi nói, dẫn cậu ta vào một góc yên ắng của phòng xanh. “Ngay khi ta nghĩ là mình đã làm chủ được nó và cho rằng ngợp sân khấu là chuyện chỉ xảy ra với người khác, thì nó lại xảy ra với chính ta.”
Eamon uống ừng ực một chai bia.
“Tôi không biết mình có làm được việc này không Harry à. Tôi không biết liệu mình có thể ra đó hàng tuần khi biết rằng có khả năng đầu óc tôi bỗng dưng sẽ bị đơ.”
“Cậu chỉ có đường học cách sống với sự thực là đầu óc mình có thể sẽ trống rỗng khi một triệu người đang theo dõi cậu.”
“Khốn nạn thật.”
“Cậu làm được mà.”
“Nhưng vấn đề là - tôi không thể. Có thể với khán giả thì trông tôi tự tin và ngạo mạn, nhưng đấy chỉ là diễn. Nó không thật, Harry à. Tôi nôn trong phòng thay đồ trước khi lên sân khấu. Tôi thức dậy lúc ba giờ sáng vì mơ rằng mọi người đang nhìn tôi và tôi bị mất giọng. Tôi không làm được. Tôi quá lo lắng.”
“Cậu không run,” tôi nói. “Cậu phấn khích.”
“Thế còn khi tôi nôn ọe trước một chương trình?”
“Đấy là cậu phấn khích. Cậu chuẩn bị ra ngoài và mua vui cho cả đất nước. Tất nhiên cậu phải phấn khích rồi. Ai mà chẳng thế cơ chứ?”
“Thế còn những cơn ác mộng của tôi?”
“Đấy không phải là sợ. Đấy là sự phấn chấn. Hãy dạy cho mình câu thần chú của giới MC và hô đi hô lại - Tôi không sợ, tôi phấn chấn.”
“Tôi không sợ,” Eamon nói. “Tôi phấn chấn.”
“Đúng rồi đó.”
Ai đó bước tới, một tay cầm bánh kẹp xúc xích còn tay kia cầm ly vang trắng và nói với Eamon rằng đây là chương trình hay nhất cậu ta từng làm.
“Anh có muốn làm một ly rượu hẳn hoi không?” cậu ta hỏi tôi.
“Xin lỗi các quý ông,” người bảo vệ da đen to như một cái bồn rác nói, làm cho chúng tôi nghe như hai cái phòng vệ sinh công cộng. “Ở đây phải ăn mặc đúng chuẩn.”
“Ăn mặc đúng chuẩn?” tôi nói.
“Veston. Cà vạt. Quần áo kiểu doanh nhân.”
Nhưng rồi người bảo vệ kia, một gã da trắng to như cái bồn rác, nhận ra Eamon.
“Không sao đâu Chris,” anh ta nói, nhấc cái dây nhung đỏ lên. “Anh khỏe không Eamon?”
Ai cũng cười. Vào đi vào đi. Tôi và gã bạn nổi tiếng của mình đi vào bóng tối bên trong club và đột nhiên tôi chưa bao giờ thấy mình tỉnh táo như thế này.
Khắp bar là những cô gái bán nuy xinh đẹp - hay đúng hơn là ba phần tư nuy, hay chín phần mười nuy - rên rỉ và cọ sát và nhảy sát mặt những doanh nhân đang ngồi, những người mà hai hàng lông mày đã chấm đầy mồ hôi và cơ thể phục phịch căng đơ vì khát khao và bia hơi. Tất cả những cô gái đều mặc đai móc bít tất lên quá nửa đùi. Những cái đai móc bít tất đều được nhét đầy những tờ mười bảng, hai mươi bảng.
“Đừng phấn khích quá,” Eamon nói. “Thâm nhập được đến đâu là ở cái ví của anh đó.”
Chúng tôi xuống tầng nơi một cô gái da đen mặc một loại váy xòe màu trắng ấn tượng đang mỉm cười và chào Eamon bằng tên. Cô dẫn chúng tôi đến một cái bàn cạnh sân khấu nơi có thêm các cô gái khác chỉ đi giày cao gót và mặc quần lót bằng chỉ nha khoa đang trượt lên trượt xuống các cột.
Họ - cùng những người chị em ăn mặc thiếu vải đang tra tấn những quản lý hạng trung ngồi rải rác khắp phòng - đang nhảy theo một trong mấy cô ca sĩ người Mỹ mà tôi không bao giờ nhớ nổi tên lúc này đang bô bô khoe mình vừa là một cô ả lẳng lơ vừa là một người tình. Một trong những bài hát nhạc trẻ. Tôi nhận ra hầu hết những bài hát tôi biết đều là nhạc cũ.
Một chai sâm banh xuất hiện. Tôi bảo Eamon là mình muốn một chai bia, nhưng cậu ta bảo chúng ta chỉ được uống sâm banh ở những bàn này. Sâm banh là bắt buộc ở nơi chúng tôi ngồi.
Một cô gái tóc vàng người đẹp như tượng mặc kiểu váy dạ hội dùng một lần xuất hiện. Cô cười với tôi như thể cô đã tìm kiếm tôi cả đời.
“Em là Venus. Anh có muốn nhảy một điệu không?”
Sao phải xoắn. Tôi chắc cũng nên nhảy chứ.
“Có chứ,” tôi nói, đứng dậy và bắt đầu lắc lư chân này sang chân kia, đây là thứ dở hơi mà người ta gọi là nhảy ở cái đất nước này. Tôi thấy vui. Cái bài hát về một cô ả lẳng lơ và một người tình hóa ra cũng chẳng tệ lắm.
“Không,” Venus sốt ruột nói. Tôi nhận ra là cô có giọng Birmingham. “Anh không nhảy. Anh ngồi yên đấy.”
Cô ra dấu về phía những doanh nhân đang sững sờ im lặng thèm khát trên những cái ghế rải quanh phòng trong lúc các cô gái gập đôi người lại và nháy mắt với họ từ giữa hai chân họ hay mạch máu vỡ trên những cái mũi đỏ au của họ suýt chạm một cái núm vú hoàn hảo. “Em nhảy cho anh, hiểu không? Anh ngồi đấy nhìn thôi. Không sờ mó. Một bài hát mười bảng. Tối thiểu.”
“Có lẽ để sau đi,” tôi nói, ngồi xuống và hớp một ít sâm banh. Venus biến mất.
“Thả lỏng đi Harry,” Eamon cười. “Anh không lo lắng. Anh phấn khích.” Cậu ta vỗ lưng tôi một cái và gầm lên. “Tôi yêu anh, anh bạn chó chết của tôi ạ. Anh thế chó nào rồi?”
“Tuyệt vời,” tôi nói. “Ông già tôi đang trong khu điều trị ung thư và vợ tôi - vợ cũ của tôi - muốn giành quyền nuôi con.”
Cậu ta nhìn tôi với vẻ lo âu thật lòng. Không dễ dàng gì khi có một ly sâm banh trên tay và các cô gái nuy đang nhảy nhót vây quanh.
“Cha anh thế nào rồi?”
“Ông đang ổn định,” tôi nói. “Đấy là cách các bác sĩ gọi. Thế có nghĩa là không suy yếu đi rõ rệt. Nếu ông cứ như thế này, thì có lẽ ông có thể về nhà. Nhưng ông không về nhà để bình phục.”
“Em nhảy cho anh được không Eamon?” một cô gái châu Á trẻ tuổi tóc chấm hông nói.
Cô là cô gái châu Á duy nhất trong cả câu lạc bộ. Ở đây có vài người đàn bà da đen nhưng phần lớn các cô gái đều tóc vàng, tự nhiên hoặc do nhuộm. Hơi giống như lật giở qua một tờ Playboy vậy. Đây là một trong những nơi mà tóc vàng hoe chiếm lĩnh thế giới.
“Để sau,” Eamon nói, quay về phía tôi còn mỹ nữ châu Á biến mất trong bóng tối chập chờn. “Chia buồn về chuyện cha anh, Harry à. Thật khổ là vợ cũ của anh hung hăng như vậy. Nhưng vui lên đi, gã điên ủ rũ này.” Cậu ta uống cạn ly của mình và tiếp tục rót đầy nó. “Ít ra thì anh còn có Cyd. Cô ấy tuyệt đấy.”
“Chuyện đó kết thúc rồi,” tôi nói.
“Anh có muốn nhảy không?” một tóc vàng hoe “ngực tấn công mông phòng thủ” hỏi tôi.
“Không, cảm ơn cô,” tôi nói. Cô đi mất, không lấy làm giận. “Tôi và Cyd - chúng tôi cũng có vấn đề.”
“Vấn đề?” Eamon nói. “Ở lễ trao giải, trông hai người có vẻ ổn mà.”
“Chúng tôi ổn khi chỉ có hai người. Nhưng cô ấy có một đứa con. Và tôi có một đứa con. Và chúng đều là những đứa trẻ tuyệt vời. Nhưng thế có nghĩa là cô ấy có chồng cũ và tôi có vợ cũ. Và nó quá - tôi không biết nữa - nó quá đông đúc.”
“Và đấy là vấn đề của anh?”
“Chậc, vấn đề lớn nhất là cô ấy đá tôi. Nhưng cô ấy đá tôi vì nhiều lúc tôi ủ rũ khi nhận ra nó đông đúc đến mức nào. Và vì cô ấy nghĩ rằng tôi muốn - nghe thật ngu ngốc - một kiểu tình yêu hoàn hảo nào đó. Và có lẽ cô ấy nói đúng. Cô ấy có thể cầm cự ổn thỏa với tình hình hiện tại. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không thể làm vậy.”
“Vì anh là một tay lãng mạn, Harry à,” Eamon nói. “Vì anh tin vào đủ những bài hát từ đời nảo đời nào. Và những bài hát từ đời nảo đời nào không giúp anh sẵn sàng đối diện với cuộc sống thật. Chúng làm anh dị ứng với cuộc sống thật.”
“Bài hát từ đời nảo đời nào thì có làm sao? Ít ra thì trong các bài hát từ đời nảo đời nào không ai nghĩ vừa làm một cô ả lẳng lơ vừa làm một người tình là một ý hay.”
“Anh yêu tình yêu Harry à. Anh yêu cái ý niệm về tình yêu. Cyd là một cô gái tuyệt vời - nhưng điều thực sự đặc biệt ở cô ấy là anh không thể có được cô ấy. Đấy mới là thứ cuốn hút anh.”
Đâu phải vậy. Tôi nhớ cô ấy. Tôi nhớ nhất cách cô quàng tay quanh người tôi khi chúng tôi ngủ. Hầu hết các cặp đôi, họ quay lưng lại với nhau một khi đến giờ đi ngủ. Cô thì không. Cô âu yếm và ôm ấp tôi và cố khiến cả hai hòa làm một. Thật ngớ ngẩn, tôi biết, đấy là một ước mơ phi lý. Nhưng đấy là giấc mơ cô khơi dậy trong tôi. Và thật không thể chịu nổi cái ý nghĩ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ ngủ như thế nữa.
“Cô ấy đặc biệt,” tôi nói.
“Nhìn quanh anh đi,” Eamon nói, cố rót đầy ly của tôi. Nhưng tôi úp bàn tay lên che ly. Tửu lượng của tôi không tốt và tôi đã say mèm rồi. “Bao nhiêu nhỉ? Cả trăm cô gái trong này?”
Tôi nhìn quanh. Ở phía ngoài phòng nơi các cô gái mặc váy xòe cầm đèn pin và khay của họ đứng đợi, hàng tá các cô gái lượn lờ ở những khu đông đúc của club. Hàng tá khác thì uốn éo theo nhịp điệu trước mặt các doanh nhân đang liếc mắt cười khúc khích giữa cái nhóm nhỏ của mình nhưng lại ngồi thẫn thờ ngượng nghịu - đúng vậy đấy - còn kính trọng nữa khi có một người trong số họ mua một điệu nhảy.
Xỏ mũi cánh đàn ông chúng tôi thật quá dễ dàng, tôi nghĩ, không thể tưởng tượng nổi có người đàn bà nào lại động lòng - trong lúc đồng thời chìa tay ra lấy tiền - khi nhìn thấy cặp mông của bất kỳ người đàn ông nào.
Nhìn mặt những người đàn ông đang nhìn đám da thịt đàn bà hoàn hảo ấy - da thịt săn chắc bởi tuổi trẻ và luyện tập, da thịt đã được chỉnh sửa bởi bàn tay của bác sĩ phẫu thuật - thật dễ tin rằng làm một người đàn ông cũng tương đương như là bị xích chung thân vào một kẻ ngu ngốc.
“Một... hai... ba,” Eamon nói, uống ừng ực sâm banh trong khi miệng bắt đầu đếm các cô gái. “... tám... chín... mười...”
“Ừ,” tôi nói. “Có lẽ là một trăm cô gái.”
“Họ đều đặc biệt cả, Harry à. Các cô gái đặc biệt nhiều đến nỗi tôi còn chẳng đếm nổi. Thế giới đầy những cô gái đặc biệt.”
“Không như Cyd,” tôi nói.
“Nhảm nhí,” Eamon nói. “Nhảm nhí bỏ xừ, Harry ạ.” Cậu ta uống cạn ly của mình, rồi cố rót đầy nó và có vẻ ngạc nhiên khi nhận ra chai rượu đã hết sạch. Cậu ta gọi thêm chai nữa và quàng tay quanh người tôi. “Anh thích nó, Harry à. Anh thích phải chịu khổ. Vì chịu khổ dễ hơn nhiều so với việc sống cùng một người phụ nữ.”
“Cậu say rồi.”
“Có thể là tôi say, Harry à, nhưng tôi hiểu phụ nữ. Có thể anh hiểu về truyền hình - và cầu Chúa hãy yêu anh và che chở cho anh bởi anh hiểu về truyền hình, bởi anh đã không chỉ một lần cứu lấy cái tính mạng của thằng Kilcarney này - nhưng tôi hiểu phụ nữ. Và tôi biết là anh sẽ thay đổi quan niệm về Cyd nếu anh sống với cô ấy trong bảy năm tới. Vì chúng ta luôn luôn làm thế.”
“Đâu phải luôn luôn.”
“Luôn luôn,” cậu ta nói. “Những bài hát từ đời nảo đời nào không bảo với anh điều đó. Những bài hát từ đời nảo đời nào nói về tình yêu được tìm thấy và tình yêu bị mất. Tình yêu anh hùng, tình yêu vĩnh cửu, tình yêu ngọt ngào và tình yêu cay đắng. Nhưng chúng không nói về tình yêu trở nên buồn tẻ và nhàm chán. Họ không viết những bài hát về chuyện đó.”
“Có chứ, họ có viết chứ,” tôi hét lên.
“Anh có muốn một điệu nhảy không?” một em đẹp như mộng mặc váy xuyên thấu nào đó nói.
“Không, cảm ơn cô,” tôi nói. “ ‘Tình ta nơi đâu?’, ‘Anh không gửi hoa cho em,’ ‘Anh đã mất cảm giác yêu thương’ - người ta viết hàng đống các bài hát về tình yêu nhạt dần.”
“Nhưng họ làm nó nghe có vẻ hoành tráng,” Eamon nói. “Nhưng đâu phải. Nó chán ngắt và ngớ ngẩn. Nhìn quanh anh đi Harry, hãy nhìn quanh phòng này mà xem - sao lại có người đàn ông muốn ổn định với chỉ một người phụ nữ chứ? Chúng ta sinh ra không phải để làm vậy.”
“Cậu sinh ra không phải để làm vậy,” tôi nói. “Nhưng đấy chỉ là vì tất cả những gì cậu quan tâm đến là cái con cu bé nhỏ kinh tởm của cậu và làm sao để nhét nó vào càng nhiều chỗ càng tốt.”
“Không phải con cu của tôi, Harry.”
“Xin lỗi Eamon à. Tôi xin nhấn mạnh. Cái con cu bé nhỏ kinh tởm của cậu.”
“Không phải con cu của tôi, Harry à. Hạt giống của tôi.”
“Được rồi, hạt giống của cậu.”
Cô gái châu Á tóc chấm hông bước đến ngồi lên đùi Eamon. Cô đặt một nụ hôn trong sáng lên cái má sẫm màu, chưa cạo của cậu ta.
“Em là Mem,” cô bảo tôi, và tôi nói, “Harry,” và chúng tôi bắt tay nhau, như thể chúng tôi đang chuẩn bị bàn về một giao dịch kinh doanh. Buồn cười thay, trong cái phòng đầy khói thuốc cũ và da thịt và mơ ước tuổi trung niên ấy, có rất nhiều lệ bộ trang trọng diễn ra, có rất nhiều những cái bắt tay, lời giới thiệu và danh thiếp được trao đổi lặng lẽ cùng với tiền.
Đấy là cái thần của nơi này - đám đàn ông được nịnh bợ để tin rằng họ thật sự có cơ hội, như thể những cô gái này khao khát được bao ăn tối ở một nhà hàng Pháp rởm dở ẹc nào đó trong khi họ có thể ở đây biến mỗi người đàn ông thành máy ATM riêng của mình chỉ bằng một cái nháy mắt, một cái lắc hông và một bài hát nhạc trẻ về việc làm một cô ả lẳng lơ và một người tình.
Mem bắt đầu nhảy cho Eamon, và khi cô kéo cái váy qua đầu và bắt đầu từ từ chuyển động cơ thể săn chắc nhỏ nhắn của mình trước mặt cậu ta, tôi có thể thấy tại sao cô gái châu Á bé nhỏ ấy - cô người đâu nhỉ? Indonesia? Thái? - lại đứng vững được trên hành tinh tóc vàng hoe này.
“Nó giống như tàu tốc hành Heathrow,” Eamon nói.
“Bây giờ thì cậu đang lảm nhảm cái chó gì thế?” tôi hỏi.
“Tàu tốc hành Heathrow,” Eamon nói. “Cái tàu đến sân bay ấy. Anh không để ý à? Nó ở ngay ngoài Paddington, ta đi quá một cái sân rộng mênh mông đầy những xe hơi mới tinh bóng loáng. Và chỉ đi thêm một đoạn ngắn nữa thôi, có một cái sân khác - nhưng sân này thì đầy những xe ô tô cũ gỉ, mốc, hỏng hóc xếp chồng lên nhau như một đống rác.”
“Tôi nghĩ là mình nghe thiếu gì đấy Eamon ạ,” tôi nói. “Cậu muốn nói rằng cuộc đời giống như tàu tốc hành Heathrow à?”
“Tôi muốn nói là các mối quan hệ như mấy cái xe ấy,” cậu ta nói, bàn tay rờ lên cặp đùi trẻ trung tuyệt diệu của Mem, cho dù luật ở đây nghiêm cấm động chạm. Một cái đùi Indonesia? Một cái đùi Thái? “Lúc đầu chúng đều bóng loáng mới toanh và nhìn như thể chúng sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng rồi cuối cùng thì chúng thành rác.”
“Cậu là một con quỷ,” tôi đứng dậy và nói. “Và tôi đang say.”
“Ôi, đừng đi mà Harry,” cậu ta van nài.
“Phải đi đón con trai từ nhà cha mẹ đây,” tôi nói. “À nhầm, từ nhà mẹ tôi.”
Tôi thơm cậu ta lên má và bắt tay Mem - vì một lý do nào đó mà như thế có vẻ đúng chiều, đúng hơn so với thơm Mem và bắt tay Eamon - và tôi đi được nửa đường ra cửa thì sực nhớ ra mình đã nghe cái tên đó ở đâu rồi.
Và tôi biết là Eamon đã nhầm. Nếu ta luôn thèm, luôn muốn, không bao giờ thỏa mãn, không bao giờ hài lòng với cái mình có thì ta sẽ có một kết cục lạc lõng và cô đơn hơn nhiều so với chỉ đóng vai một tay khù khờ đáng thương hại như tôi, tin rằng tất cả những bài hát từ đời nảo đời nào đều chỉ viết về một cô gái.
Những gã đàn ông lăng nhăng không tự do. Không hẳn. Cuối cùng thì họ trở nên tù túng hơn ai hết vì họ không bao giờ có thể ngừng nghi ngờ rằng những người đàn bà mà họ muốn cũng giống y xì họ. Phóng túng y xì, lật lọng y xì, sẵn sàng bỏ đi hay nhanh chân trốn chạy để làm nhân vật chính của một trong những bài hát nhạc trẻ.
Anh ta đang ở ngoài câu lạc bộ, đợi trong bóng tối cùng với tất cả những bạn trai khác của các vũ công. Bằng cách nào đó mà tôi biết chắc là anh ta sẽ ở đó.
Và tôi biết là nhìn anh ta sẽ giống họ, bất chấp những cái xe bóng nhoáng - hay trong trường hợp của anh ta, cái xe mô tô BMW khủng - mà họ đỗ ở lề đường. Trông anh ta không hạnh phúc. Không ai trong số những người bạn trai trông có vẻ hạnh phúc cả.
Họ đang đứng đằng sau những tài xế taxi chào gọi khách. Các bác tài xế đang nói chuyện với nhau và với đám đàn ông bước ra khỏi câu lạc bộ - cần taxi không thưa ngài? Anh đi đâu ạ? Mười bảng đến Islington nhé? - nhưng bạn trai của các vũ công thì im lặng, đứng yên và đơn độc. Nhìn họ như thể mơ ước của họ đã thành hiện thực, nhưng tất cả những gì nó mang lại cho họ là sự ghen tuông và ghê tởm.
Tôi nhìn thấy anh ta chờ đợi, cho dù anh ta không nhìn thấy tôi, nhìn thấy anh ta trầm ngâm trong đêm tối với cả đám những chàng điển trai đi xe phân khối lớn.
Jim Mason, chồng cũ bảnh trai của Cyd, đợi Mem của mình làm xong ca đêm nay.
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con