Chương 065 - 066
hương 65: Chọn lựa của Nguyệt Hạ Hương.
Vầng trăng vẫn treo nơi chân trời, nhưng ánh trăng non giờ đã hoá thành trăng già.
Thời gian bên nhau ngắn ngủi, chẳng mấy chốc đã đến lúc biệt ly.
Long Mạc, Y Vân tựa vào nhau trong suốt khoảng thời gian trở về am ni cô, nhưng mãi rồi cũng đi hết đoạn đường, giá như con đường này có thể dài thêm một chút thì tốt biết mấy.
Bóng đêm càng ngày càng thâm trầm, ánh trăng càng lúc càng mông lung, như một giấc mơ.
Long Mạc dừng chân bên Y Vân, ngây dại nhìn nhau, dường như muốn đem gương mặt trước mắt khắc sâu vào đôi mắt, ghi tạc ở trong lòng.
Thật lâu sau, Long Mạc lo lắng dặn dò, "Vân nhi, không nên tuỳ ý rời khỏi am ni cô, yên tâm chờ ta ở đây."
Kỳ thật, trong lòng Long Mạc vẫn có chút không yên.
Hoàng cung là một nơi phức tạp, hắn từ nhỏ lớn lên ở đây, nên hiểu rõ hoàng cung chính là nơi người người lừa gạt.
Có vài người có lẽ sẽ gây bất lợi cho Y Vân. Một là Quân Lăng Thiên, nhưng đã bị nhốt vào nhà lao, hắn còn chưa trở lại, Quân Lăng Thiên chắc chắn sẽ không được phóng thích. Người thứ hai là đại ca của hắn Long Phi, hắn biết đại ca vẫn chưa từ bỏ ý đồ, nhưng đại ca nhất định sẽ không làm hại Vân nhi. Thật ra người hắn lo lắng nhất chính là mẫu hậu. Chẳng biết vì sao mẫu hậu lại rất không thích Y Vân, lần đó ở trên đại điện, tình cảnh Y Vân sắp bị xử tử như vẫn còn trước mắt, giờ phút này khi nhớ tới còn khiến Long Mạc khiếp sợ.
Có điều, hắn đã đem chuyện của mình và Y Vân nói lên phụ hoàng, hy vọng người có thể cho phép hắn để thị vệ theo bảo vệ nàng.
Nhưng phụ hoàng lại không đáp ứng, người nói Vong Tình ở am ni cô không muốn bị quấy rầy, vì vậy hắn sẽ âm thầm phái người đi theo, như thế hắn mới yên tâm.
"Nếu có chuyện gì, có thể đi tìm phụ hoàng, dù gì ngươi cũng là ân nhân của phụ hoàng, người cũng đã chấp nhận lời thỉnh cầu của ta, sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Hoặc là tìm Kha Quý, lão thái giam kia mưa kế rất nhiều. Cũng có thể tìm Thanh Tâm, nàng dẫu sao cũng là công chúa, đối với hoàng cung quen thuộc hơn, nha đầu này cũng có chút năng lực, nếu như ngươi ở am ni cô có gì buồn chán, hãy đến Thanh Tâm, có nha đầu này, ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn..." Long Mạc lo lắng nhắc nhở, hết lần này đến lần khác, lúc này, hắn đúng là trông giống như một bà lão dài dòng.
"Uhm, Vân nhi đã biết." Dưới ánh trăng, nụ cười Y Vân không kìm được hé nở, sự quan tâm của Long Mạc làm trái tim nàng ấm áp, "Ngươi an tâm về đi. Chờ ngươi nói xong, trời cũng sáng mất rồi."
Lúm đồng tiền như hoa tựa ánh trăng trong vắt trên mặt hồ, Long Mạc có chút thất thần.
Hắn kìm lòng không được ôm lấy Y Vân, siết chặt nàng trong vòng tay như muốn đem Y Vân khảm vào trong thân thể của hắn.
"Ở trên chiến trường nhất định phải cẩn thận. Vân nhi sẽ ở trong am, mỗi ngày dâng hương cầu phúc, Bồ Tát sẽ phù hộ ngươi bình an trở về." Y Vân ở bên tai Long Mạc nhẹ nhàng nói, bọn họ kề sát vào nhau như vậy, Y Vân có thể nghe thấy nhịp đập kiên cường của Long Mạc.
Mặt nàng bỗng nhiên đỏ lên, như được phủ một tầng phấn hồng.
"Sáng mai phải lên đường rồi, nên sớm trở về đi thôi." Y Vân đẩy Long Mạc ra, nhẫn tâm nói, chứ cứ mãi đứng ở đây, chỉ sợ là sẽ đến lúc trời sáng mất thôi.
Long Mạc nhẹ nhàng cười, nụ cười của hắn thanh nhã mà cưng chiều, ai cũng có thể nhìn thấy tình cảm yêu mến trong nụ cười đó, "Ngươi vào đi, ta muốn nhìn thấy ngươi vào trong."
Y Vân có chút ngây người, có lẽ, được Long Mạc yêu thương cả đời như vậy là một việc tốt.
"Không! Ta muốn nhìn thấy ngươi đi." Y Vân nhẹ giọng nói, trong thanh âm có chút nũng nịu, ngay cả Y Vân cũng không nhận ra.
Nhưng mà Long Mạc lại cảm nhận được, hắn hạnh phúc nói, "Được rồi, tuỳ ngươi."
Long Mạc xoay người chậm rãi rời đi, ánh trăng nhàn nhạt, bóng dáng bạch y càng lúc càng xa, tan vào bóng đêm âm u.
Bạch y Đại ca ca của nàng, cuối cùng cũng rời đi.
Trong lòng Y Vân không nn nổi buồn rầu, mất mát.
Xoay người hướng vào trong am ni cô.
"Nhan Y Vân, ngươi đứng lại!" Bỗng nhiên một thanh âm sắc bén bay đến.
Y Vân kinh ngạc, chăm chú nhìn, chỉ thấy dưới thân cây dần hiện ra một bóng người.
Dáng người nhỏ nhắn, thân mặc quân phục.
Y Vân nhớ rõ nàng chưa từng gặp qua binh sĩ trong cung.
Người kia chậm rãi đi tới, ánh trăng mờ ảo soi rọi lên gương mặt hắn, hiện ra khuôn mặt được điểm trang cẩn thận che đi nét xinh đẹp, nhất là đôi mắt trông như hai lưỡi dao sắc bén, không chút lưu tình bắn về phía Y Vân.
Thấy rõ mặt mũi của nàng, Y Vân không khỏi kinh hãi.
Không phải là binh sĩ, mà là Nguyệt Hạ Hương, là biểu tỷ của nàng.
Nguyệt Hạ Hương vì sao lại mặc quân phục? Nàng đến đây vào lúc này để làm gi?
"Tiểu thư, ngươi sao lại ở đây?" Nguyệt Hạ Hương có lẽ vẫn chưa biết thân phận thật sự của Y Vân, cho nên nàng vẫn quen gọi tiểu thư.
"Vì sao ở đây? Ngươi cho rằng ta phải ở nơi nào? Mạc Vương phủ sao? Hay là Nguyệt phủ?" Nguyệt Hạ Hương oán hận nói.
Nàng hận Y Vân, hận vô cùng, nếu không phải nàng ta, nàng sớm đã trở thành Vương Phi của Long Mạc. Mà hiện tại, không những không thể sống ở Mạc Vương phủ, ngay cả Nguyệt phủ cũng không được, nàng không chịu được ánh mắt khác thường của bọn hạ nhân. Hôn lễ kia, làm nàng mất hết mặt mũi, kể cả thể diện của Nguyệt phủ cũng bị huỷ vì Long Mạc huỷ hôn. Nhưng nàng vẫn không muốn buông tay, nàng yêu thương Long Mạc, tình cảm sâu sắc như thế. Nghe nói hắn muốn xuất chinh, liền cải trang cùng phụ thân tiến cung, chỉ muốn gặp hắn một lần, nhưng không ngờ nàng lại nhìn thấy cảnh khiến nàng cả đời này không quên được.
Y Vân, là ngươi gây nên tất cả những sự tình này, thế mà lại ở đây cùng Long Mạc khanh khanh ta ta. Hình ảnh đó như muốn thiêu đốt đôi mắt nàng, lòng đnhư vạn tiễn xuyên tâm.
Y Vân im lặng, nhìn Nguyệt Hạ Hương bừng bừng lửa giận, nàng liền hiểu ra tiểu thư chắc là không chịu được khi thấy nàng và Long Mạc ở cùng một chỗ.
Chuyện này có thể trách được ai? Nàng từng cố gắng đẩy Long Mạc về phía Nguyệt Hạ Hương, nhưng mà tâm tư Đại ca ca lại không ở trên người tiểu thư. Nếu miễn cưỡng bên nhau, có lẽ sẽ không có hạnh phúc. Nguyệt Hạ Hương vì sao lại không buông tha cho nàng?
"Ngươi là ai? Thân phận của ngươi là gì? Chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, hãy nhớ kỹ thân phận của ngươi. Nói cho ngươi biết, cứ coi như hiện tại ngươi giữ được trái tim Nhị hoàng tử, nhưng căn bản ngươi không thể đường đường chính chính trở thành chính phi, cùng lắm chỉ có thể làm sườn phi, vị trí chính phi kia là của ta. Chỉ là một nô tì mà dám tranh đoạt phu quân với ta. Nhị hoàng tử chỉ là nhất thời mê đắm ngươi mà thôi, không lâu sau hắn sẽ biết được ta mới là thê tử mà số phận an bày cho hắn." Dáng vẻ Nguyệt Hạ Hương kiêu căng liếc nhìn Y Vân, trong lời nói không che giấu vẻ ngạo mạn, căm phẫn.
Nguyệt Hạ Hương rõ ràng là đang tức giận, nhưng Y Vân lười tranh luận cùng nàng.
Long Mạc rời đi khiến nàng vô cùng bi thương, nàng chỉ muốn một mình yên tĩnh trong giây lát.
"Tiểu thư, ta muốn vào trong." Y Vân nói xong liền tiến vào trong am.
"Ở lại am ni cô, việc ngu ngốc như thế ngươi cũng nghĩ ra được à, ngươi tưởng thế này là có thể ở lâu trong hoàng cung sao? Ngươi cứ ở am ni cô này mà chờ xem, ngày mai ta sẽ cải nam trang, cùng phụ thân xuất chinh, ta muốn ở trên sa trường, đem người vốn thuộc về ta đoạt lại."
Y Vân dừng chân, quay đầu nhìn Nguyệt Hạ Hương.
Ánh trăng nhấp nhô trên tầng mây, trong đôi mắt đen tuyền của Nguyệt Hạ Hương ẩn sâu vẻ kiên định cùng thê lương.
Nàng...một Đại tiểu thư điêu ngoa kiều diễm, lại muốn ra sa trường sao?
Tình yêu của nàng với Long Mạc sâu nặng như thế ư?
Mà trước đây Nguyệt Hạ Hương tổn thương nàng như thế nào, giờ phút này nàng lại rất xem trọng dũng khí của nàng ta.
Nàng không có lý do gì nói Hạ Hương sai, mọi người đều có quyền tự do theo đuổi tình yêu của mình, chẳng qua là cách thức của nàng ấy sai mà thôi. Không nên bởi vì đuổi theo tình yêu của mình, mà thương tổn đến người khác.
"Ta đây cũng sẽ cầu phúc cho ngươi lên đường bình an." Y Vân lạnh lùng, thản nhiên nói.
"Ngươi không sợ sao? Không sợ ta cướp đi hắn?" Nguyệt Hạ Hương dường như không bằng lòng với sự hờ hững của Y Vân, nàng cho rằng Y Vân hẳn phải sợ hãi, hoặc là phát điên lên, chứ không phải thờ ơ như thế.
"Tất nhiên là không sợ, bởi vì ta tin tưởng hắn." Nếu Long Mạc dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy, thì hắn cũng không thật sự yêu nàng.
Y Vân nói xong liền chậm rãi đi vào am ni cô.
Chỉ còn lại Nguyệt Hạ Hương lặng yên đứng trong bóng đêm vô cùng.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Mặt trời vừa mới treo cao, mây trắng đưa tình lững lơ.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Nhị hoàng tử Nam Long Quốc, tự mình đưa quân ra trận.
Tuy đang ở trong am ni cô hiu quạnh, nhưng, Y Vân cũng có thể cảm nhận được không khí khác với ngày thường.
Một đêm không ngủ, hiện tại dậy thật sớm, ngồi ở trong sân.
Không biết Long Mạc đã đi hay chưa, tiếc là nàng không thể xuất cung, không thể tiễn hắn một đoạn.
Bỗng nhiên, một hồi vó ngựa mạnh mẽ từ xa vọng tới.
Y Vân sửng sốt, chẳng lẽ Long Mạc đến đây? Không có khả năng, Y Vân nhẹ lắc đầu, lúc này hắn phải theo đại quân xuất phát.
Một tiểu ni hốt ha hốt hoảng chạy tới, thở không ra hơi nói, "Nhị hoàng tử, người...đến đây."
Trái tim Y Vân run lên, vội vàng chạy ra ngoài.
Cửa am ni cô mở ra, ánh mặt trời sáng rực nhanh chóng ùa vào, trong phút chốc Y Vân có chút mù mờ.
Bên tai, chỉ nghe thấy vó ngựa xé gió lướt tới.
Nheo mắt lại, dưới ánh nắng ban mai, Long Mạc cưỡi ngựa phi đến.
Bạch mã khoẻ khoắn, chắc nịch.
Hắn thân mặc áo giáp màu bạc, ánh lên ánh sáng lấp lánh dưới tia nắng mặt trời.
Dù vẫn là gương mặt anh tuấn nhã nhặn kia, nhưng ít đi một chút nho nhã, thay vào đó là vài phần oai hùng.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, như bóng đêm vô biên, nhìn thật sâu về phía Y Vân.
Hắn chỉ muốn liếc nhìn nàng một cái, chỉ liếc mắt một cái mà thôi.
Khoảnh khắc nhìn nhau, ai cũng không nói gì.
Lúc này không cần ngôn ngữ, chỉ cần ánh mắt, có thể hiểu rõ tấm lòng.
Chợt, Long Mạc đánh ngựa trở lại, lao vụt đi, chạy về phía ánh nắng rực rỡ.
Y Vân cảm giác như trái tim nàng cũng theo hắn bay đi.
Chương 66: Tâm tư Hoàng thượng.
Thời tiết từ từ trở nên ấm hơn, hoa xuân tàn tạ thế chỗ cho nhưng đoá hoa mùa hè nở rộ.
Lá cây trong am ni cô cũng dày hẳn ra, màu sắc đậm hơn, cả am được phủ bởi bóng râm xanh m
Mặt trời dần ngã về tây, những bụi chuối tây xam um ngoài cửa sổ, đứng yên trong bóng chiều. Đoá hoa Hải Đường nở to xinh đẹp, diễm lệ.
Y Vân ngồi một mình trong đình viện, trước mặt đặt một thư án nho nhỏ, bên trên trải một bức hoạ.
Đó là bức hoạ Y Vân vừa mới vẽ.
Trên nền giấy trắng tinh, là một nam tử anh tuấn khoác đao.
Bạch mã như tuyết, áo giáp màu bạc, dưới ánh nắng rực rỡ, cả người hắn như phủ một vầng hào quang dịu dàng. Ánh mắt sâu thẳm như hồ nước, khí thế hơn người.
Hắn khôi ngô mà oai hùng, ôn nhu mà sắc bén.
Y Vân mỗi ngày đều nhớ tới Long Mạc.
Long Mạc ra trận đã hơn nửa tháng, nhưng Y Vân chưa từng nghe thấy chút tin tức gì về hắn. Không biết đại quân đã tới biên ải hay chưa, chiến sự hiện như thế nào.
Hiện tại tình hình hoàng cung rất yên tĩnh.
Căn bệnh quái lạ của hoàng thượng trong suốt mười năm đã được mẫu thân chữa trị, hoàng thượng đã khôi phục lại phong thái của ngày xưa, mọi người trong cung cũng không dám làm xằng làm bậy gì. Nhất là hoàng hậu và Long Phi, vẫn chưa gây phiền phức gì cho Y Vân.
Mỗi ngày Y Vân một bước cũng không ra khỏi am, thời gian an nhàn này nàng tựa như một dòng nước nhỏ, chậm rãi chảy xuôi, yên ả mà thanh bình.
Nhưng mà cho dù mỗi ngày đều trôi qua bình yên như vậy, nhưng trong trái tim Y Vân một khắc cũng không an bình.
Ngày ngày, ở am ni cô cầu phúc cho Long Mạc, cầu hắn bình an vô sự, chờ ngày hắn thắng trận trở về.
Nàng luôn cố gắng nghe nghóng tin tức nơi tiền tuyến, có tin thắng lợi truyền về hay không, Long Mạc có bình an hay không.
Nhớ đến Long Mạc, tự nhiên nàng lại nghĩ đến viNguyệt Hạ Hương theo Long Mạc ra sa trường, nhớ đến Nguyệt Hạ Hương, trong lòng có chút lo sợ. Nàng không phải sợ Nguyệt Hạ Hương cùng nàng quang minh tranh đoạt Long Mạc, mà là sợ không biết nàng ta sẽ gây ra chuyện quỷ quái gì.
Người mặc dù ở trong cung, nhưng, trái tim lại bay tận chiến trường xa xôi. Nếu không phải mẫu thân còn ở trong cung, nàng cũng đã theo Long Mạc ra trận.
"Ngươi, khi nào thì mới trở về đây?" Y Vân nhìn bức hoạ Long Mạc dịu dàng nói, tay khẽ vuốt lên gương mặt của hắn.
"Y Vân tỷ, đang suy nghĩ gì đấy?" Thanh âm dịu dàng, trong vắt.
Hướng mắt nhìn lại, Thanh Tâm công chúa áo váy xinh tươi, gương mặt hồn nhiên.
Vẻ mặt sáng như ngọc, tươi cười hướng Y Vân đi tới.
Mấy ngày này, Thanh Tâm thường đến am ni cô làm bạn với Y Vân, tiểu nha đầu này, rất là khéo hiểu lòng người, giúp Y Vân giải toả không ít buồn tẻ.
"Có phải là đang nghĩ tới hoàng huynh thiên hạ vô song, anh tuấn kiệt xuất của ta phải không?" Thanh Tâm công chúa cười hì hì nói.
"Ta đâu có nghĩ tới hắn? Nhưng tiểu công chúa ngươi, hình như có việc mừng, nhìn vẻ mặt ngươi vui vẻ như vậy, có phải là muốn thành thân rồi phải không?" Y Vân đùa nghịch nói.
"Y Vân tỷ thật là xấu nha," gương mặt Thanh Tâm ửng đỏ, đôi má ửng hồng như ráng chiều, như phủ thêm một tầng son, làm nàng thêm phần xinh đẹp. "Vốn ở biên ải có tin tức gửi về, xem ra ngươi không nhớ đến hoàng huynh của ta, không nói cũng được ha." Vừa nói vừa cố ý nghiêm lại gương mặt nhỏ nhắn.
"Có tin tức sao? Nói ta nghe nào!" Trong lòng Y Vân lướt qua cảm giác run rẩy, vội vàng hỏi han.
"Không phải không nhớ sao? Nên ngươi có nghe thì cũng vậy, dù sao ngươi cũng đâu có quan tâm đến người ta." Thanh Tâm công chúa chu lên cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu mà nói.
"Không nói thì không nói, ta cũng lười nghe." Y Vân nhìn vẻ mặt Thanh Tâm công chúa liền biết là tin tốt lành, cho nên nàng mới có tâm tình trêu đùa.
Thanh Tâm công chúa hạ tầm mắt nhìn thấy bức họa Long Mạc, giữ ở trong tay nói, "Còn nói là không nhớ, ngay cả tranh cũng vẽ ra đây."
Sắc mặt Y Vân không khỏi hồng hồng.
Nhìn thấy dáng vẻ Y Vân như vậy, lúc này Thanh Tâm công chúa mới nở nụ cười thoả mản, hớn hở báo tin cho Y Vân, nàng đi theo phụ hoàng nên mới biết được tin tức chiến sự từ biên cương.
Trận chiến mở màn của đại quân đã giành được thắng lợi, lấy về một toà thành.
"Thắng lợi đang nằm trong tầm tay, có lẽ Nhị hoàng huynh ít ngày nữa sẽ chiến thắng trở về. Nhất định phải đem Nhật Hi Quốc đánh cho tơi bời, để xem bọn họ còn dám không biết lượng sức mình, một lần nữa gây rối biên cương hay không."
Loảng xoảng...
Trong am truyền đến tiếng chén vỡ vụn, lanh lảnh xuyên vào lòng người.
Không biết là vị tiểu ni nào không cẩn thận đánh vỡ chén bát.
Y Vân đứng dậy trở vào am ni cô, nhìn thấy mẫu thân ngơ ngẩn đứng bất động ở đấy, dưới chân là những mảnh sứ vỡ nằm rải rác, trên mặt người biểu hiện rất nhiều loại cảm xúc đan xen với nhau.
Vẻ mặt mẫu thân phức tạp, làm Y Vân kinh ngạc không nói nên lời.
Mặc dù thời gian nàng ở bên mẫu thân không lâu, nhưng Y Vân chưa từng nhìn thấy mẫu thân xúc động như thế.
Mẫu thân luôn luôn bình thản ung dung như áng mây lững lờ trên bầu trời, dường như bất kỳ một chuyện gì cũng không tác động đến nàng, trên gương mặt thủy chung chỉ có một loại biểu cảm lãnh đạm, giống như đang mang một chiếc mặt nạ bằng ngọc tinh xảo.
Nhưng hiện giờ vì điều gì, lại khiến vẻ mặt trước đây hoàn toàn vỡ vụn, hiện ra cảm xúc chân thật của người?
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, hình như đã ý thức được sự thất thốình, Nguyệt Như Thuỷ cuống quít thu lại cảm xúc trên gương mặt, khôi phục vẻ hờ hững ban đầu.
"Vân nhi, sao không tiếp công chúa, ta không sao, chỉ là không cẩn thận làm rơi cái chén." Nói xong, liền căn dặn tiểu ni đến quét tước.
Sau đó, người chậm rãi trở về phòng, bước chân có chút nặng nề.
Chẳng lẽ mẫu thân bởi vì lời nói của các nàng mà sửng sốt, nhưng các nàng vẫn chưa nói cái gì, mà mẫu thân cũng đã biết việc Nam Long Quốc đang đánh giặc.
Y Vân nhớ lúc nàng báo ẫu thân việc chiến sự thì người chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, hình như việc này với ngươi căn bản không có liên hệ gì.
Y Vân cẩn thận nhớ lại lời nói vừa rồi của Thanh Tâm công chúa, mới phát hiện mấu chốt nằm ở Nhật Hi Quốc. Lúc trước, mẫu thân chỉ biết là Nam Long Quốc đang giao chiến, cũng không biết là đánh với nước nào.
Y Vân tâm sự nặng nề tiễn bước Thanh Tâm, sau đó bước đến phòng mẫu thân.
Một tiếng đàn du dương từ trong phòng người vọng ra, Y Vân dừng chân ngoài cửa, chăm chú lắng nghe.
Tiếng đàn của người gián đoạn, bồng bềnh, không thể cất lên lời như tiếng khóc, như lời than, nhưng lại rất là bi thương. Cầm như tâm thanh *Tiếng đàn như tiếng lòng*, hiền nhiên tâm tình người đánh đàn cũng vô cùng nặng trĩu.
Thỉnh thoảng còn có những đoạn âm điệu bị lệch đi, thật ra tài đánh đàn của mẫu thân không thua kém gì nàng, sự thiếu sót này chắn chắc chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là tâm tình của người rất là rối loạn.
"Mẫu thân, Vân nhi có thể vào không?" Y Vân cách một cánh cửa hỏi.
Tiếng đàn rít một tiếng dừng lại.
Yên tĩnh trôi qua, thanh âm mẫu thân truyền đến có chút khàn khàn, "Vào đi."
Y Vân bước vào, chỉ cần liếc mắt một cái nàng liền có thể nhìn thấy vẻ mặt không chút sinh khí của mẫu thân, người lặng yên ngồi tr
"Mẫu thân, người có tâm sự, có thể nói với Vân nhi không?" Y Vân thật cẩn thận hỏi qua.
"Thanh tâm công chúa đi rồi?" Hỏi một đằng, mẫu thân lại trả lời một nẻo.
"Vâng, tất nhiên là đi rồi."
Đôi mắt Nguyệt Như Thuỷ ngước nhìn bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã đổ xuống, đêm tối lập tức kép tới.
"Vân nhi, đưa mẫu thân đi đến Long Ngâm Cung, mẫu thân muốn gặp hoàng thượng!" Nguyệt Như Thuỷ gằn từng tiếng một dường như người đã phải hạ quyết tâm rất lớn mới nói lên những lời này.
Y Vân không khỏi có chút sững sờ, mẫu thân lại muốn đi gặp hoàng thượng sao?
Tuy rằng đến bây giờ nàng vẫn chưa biết chuyện của mẫu thân, phụ thân cùng với hoàng thượng trước đây từng có gút mắc như thế nào.
Nhưng nàng nhớ rõ Kha Quý đã từng nói qua, Vong Tình đã mười mấy năm không ra khỏi am ni cô, cũng chưa bao giờ gặp hoàng thượng một lần.
Hiện giờ mẫu thân vì sao lại phá huỷ sự bình yên trong mười mấy năm, xuất am tiếp kiến.
Cho dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng mẫu thân vẫn không nói gì, có lẽ vẫn chưa tới thời điểm thích hợp để nói với nàng, trước đây Y Vân cũng rất nhiều lần hỏi qua, Nhan Hạo là ai, mẫu thân cũng chưa từng trả lời.
Bóng đêm mông lung, Y Vân cùng mẫu thân song bước ra khỏi am, nhân lúc bóng tối vẫn chưa bao phủ hoàn toàn, chậm rãi hướng Long Ngâm Cung đi đến.
Long Ngâm Cung, đèn đuốc sáng trưng.
Kha công công Kha Quý, nhìn thấy Nguyệt Như Thuỷ và Y Vân, lại không chút kinh ngạc, hình như đã sớm biết các nàng sẽ tới.
"Thánh Thượng ở trong cung đợi đã lâu, mời vào." Đối với Nguyệt Như Thuỷ, giọng nói Kha Quý cực kỳ tôn
Nguyệt Như Thuỷ không nói gì, gương mặt hững hờ đi vào trong.
"Kha công công, Thánh Thượng sao biết chúng tôi sẽ đến." Y Vân nghi hoặc hỏi, có phải thị vệ đã sớm đến báo tin?
"Thánh Thượng cũng không biết hôm nay các ngươi sẽ đến, nhưng Thánh Thượng dự đoán chắc chắn vào một ngày gần đây nhất, cho nên mỗi ngày đều chờ đợi." Kha công công chậm rãi nói, "Xin cô nương ra bên ngoài điện đợi."
Y Vân nhìn thấy đã có công công dẫn mẫu thân tiến vào trong điện, nàng liền ngồi ở trên ghế đợi.
Kha công công kia cũng không vào trong hầu hạ, lại giống như Y Vân, đứng đợi bên ngoài.
Lờ mờ nghe tiếng nói chuyện bên trong, nhưng lại không rõ là đang nói gì.
Y Vân nhìn về phía Kha công công, hắn chỉ cười ôn hòa.
“Công công, ngài cũng biết vì sao mẫu thân tới gặp Thánh Thượng?"
Gương mặt trắng nõn của Kha Quý nổi lên tia mỉm cười, nói, "Tất nhiên là vì cuộc chiến của Nam Long Quốc và Nhật Hi Quốc, cũng là vì phụ thân của ngươi."
"Chẳng lẽ, phụ thân của ta có quan hệ với Nhật Hi Quốc sao?" Y Vân hỏi.
"Hơn cả quan hệ, cô nương không biết ư? Họ Nhan là quốc họ của Nhật Hi Quốc, Nhan Hạo phụ thân của ngươi là Hoàng thượng của Nhật Hi Quốc."
Y Vân kinh ngạc không ít, nàng từng vô số lần đoán thân phận của phụ thân, vẫn cho rằng người chẳng qua chỉ là một kẻ bình thường, chưa từng nghĩ đến, người lại là hoàng đế của Nhật Hi Quốc.
Chẳng thể trách mẫu thân khiếp sợ như vậy khi biết Nam Long Quốc giao chiến cùng Nhật Hi Quốc.
Đại ca ca của nàng Long Mạc cùng cữu cữu Nguyệt Lãng đang giao tranh với phụ thân nàng nơi sa trường, cả hai bên đều là thân nhân.
Đã vào đầu hạ, không khí ấm áp, nhưng Y Vân lại cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập, giống như trong ngày hè chói chang bỗng nhiên ngã vào hố băng lạnh lẽo.
Y Vân cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác của mẫu thân lúc này.
Mẫu thân đến gặp Hoàng thường, chắc chắn là cầu hoàng thượng ngừng chiến, nhưng hoàng thượng có thể đáp ứng sao?
Vân Thường Tiểu Nha Hoàn Vân Thường Tiểu Nha Hoàn - Nguyệt Xuất Vân