Thiên Châu Biến epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 9: Tử Thần Cung (2)
hu Duy Thanh vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Tử Thần cung trong tay của Tiêu Sắt, lại nhìn nhìn Thượng Quan Băng Nhi, vẻ mặt hoang mang nói: "Doanh trưởng, đây là cung gì a! Thế nào cùng cung của chúng ta không giống nhau? Lẽ nào quân đội của chúng ta có thể tùy tiện dùng cung quét sơn sao?"
Thượng Quan Băng Nhi liếc mắt nhìn Chu Duy Thanh, tức giận nói: "Tiêu đội trưởng cho ngươi thử thì ngươi thử đi, không nên nói nhiều lời vô ích như vậy."
Chu Duy Thanh lúc này đã tiếp nhận Tử thần cung trong tay của Tiêu Sắt, trong lòng âm thầm cười nhạt. Đối với tử thần cung này, hắn có thể so với tinh thần cung bình thường càng thêm quen thuộc. Trước đây, để có thể kéo được Tử thần cung này, hắn đã luyện tập hai năm, lúc còn ở phủ nguyên soái, bình thường hắn luyện tập đều là dùng Tử thần cung. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngày đó khi Thượng Quan Băng Nhi làm cho hắn bắn tên thì lại bắn lệch, tinh thần cung bình thường làm hắn không thích ứng được. Trong hai năm đó, mỗi ngày đều luyện tập kéo cung, cánh tay của hắn không biết đã sưng lên bao nhiêu lần, cho dù là bão táp mưa sa, Chu đại nguyên soái đều không cho hắn nghỉ ngơi. Chu đại nguyên soái nguyên văn nói là: “Cho dù ngươi là phế vật, cũng là phế vật do Chu Thủy Ngưu ta sinh, nếu như ngay cả cái cung cũng không biết dùng, lão tử đem ngươi đánh thành hình cung.”
Trọng lượng của Tử thần cung hầu như đều là gấp hai lần tinh thần cung bình thường, chừng 20kg, tương đối nặng nề, nhìn qua Chu Duy Thanh có vẻ vô cùng gian nan dùng hai tay đem tử thần cung giơ lên, nghi hoặc hướng Tiêu Sắt nói: "Tiêu đội trưởng, cây cung màu tím này của ngươi nặng thật! Cái này dùng như thế nào?"
Tiêu Sắt hừ một tiếng xem thường, "Chỉ bằng ngươi cũng muốn kéo ra Tử thần cung của ta? Cho dù ngươi trở về bú sữa lần nữa, cũng không có sức lực đó. Ngươi cầm hẳn hoi cho ta, nếu như làm rơi, cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí."
"Nga." Chu Duy Thanh vẻ mặt thật thà, nhìn qua là muốn bao nhiêu thuần phác thì có bấy nhiêu thuần phác, giống như là thanh niên giản dị vừa từ nông thôn đến, chưa bao giờ bị con buôn thành thị ô nhiễm.
Một bên đáp ứng rồi, hắn một tay cầm cung, một tay kéo dây cung, chỉ thấy dây cung không nhúc nhích tý nào, mặt của hắn cũng đã phình đến đỏ bừng, dạng này, còn thật giống như là ngay cả khí lực bú sữa đều đã dùng đến rồi.
Tiêu Sắt ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Chu Duy Thanh một cái, quay đầu hướng Thượng Quan Băng Nhi nói: "Doanh trưởng, ngươi nhìn đi. Chu Tiểu Bàn này ngay cả Tử thần cung của ta cũng kéo không nổi, có tư cách gì làm thân binh của ngươi?"
Không đợi Thượng Quan Băng Nhi mở miệng, Mao Lợi trung đội trưởng lại nhịn không được nói, "Tiêu đội trưởng, Chu Tiểu Bàn vừa gia nhập quân đội không lâu, hắn có thể sử dụng trường cung bình thường, đã là tương đối tốt rồi, Tử thần cung đừng nói là hắn, cho dù các vị đang ngồi đây, cũng không dám nói tất cả đều có thể kéo ra."
Tiêu Sắt liếc hắn một cái, trong mắt rõ ràng toát ra một tia hàn ý, cũng hoàn toàn không để ý tới Mao Lợi, coi như hắn giống như là không khí vậy, ánh mắt như trước nhìn Thượng Quan Băng Nhi, chờ câu trả lời của nàng.
Thượng Quan Băng Nhi hiện tại thầm nghĩ làm một chuyện, đó là xông lên đi đánh Chu Tiểu Bàn một trận, tuy là nàng còn không biết lực lượng thể châu của Chu Duy Thanh có thể sử dụng hay không, nhưng lấy tình huống thân thể tăng phúc sau khi thức tỉnh Thiên châu của hắn, đừng nói là kéo ra Tử thần cung, coi như là hai, ba cây cũng kéo được. Thể châu tăng phúc này của hắn chính là lực lượng, thế nhưng hết lần này tới lần khác người này giả bộ thực sự là rất giống, nhìn khuôn mặt của hắn đỏ lên, dáng vẻ lo lắng, Thượng Quan Băng Nhi tức giận đến sắc mặt một hồi xanh, một hồi trắng.
"Tiêu đội trưởng, Chu Tiểu Bàn còn chưa có buông tay, chúng ta không ngại chờ một chút." Vừa nói, nàng cũng đứng lên, nhưng vẫn chưa bước phía trước, chỉ là ánh mắt nhìn Chu Duy Thanh rõ ràng trở nên ' hung ác ' lên.
Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy trong tai có chút ngứa, một tia thanh âm nhỏ như ruồi muỗi vo ve đã vang lên, "Chu Tiểu Bàn chết tiệt, ngươi còn giả bộ ta sẽ đánh ngươi đến cả sinh hoạt cũng không thể tự lo được."
Ở Thượng Quan Băng Nhi xem ra, sau khi trải qua uy hiếp của nàng, Chu Duy Thanh nhất định không dám giả bộ nữa, nhưng có ai biết, ngay ở nàng nói xong những lời này thì, Chu Duy Thanh lại buông tay ra. Hơn nữa, người này còn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, một bộ dáng hết sức mệt mỏi.
Tiêu Sắt khinh thường nói: "Doanh trưởng, ngài cũng thấy được thôi, hắn là không có khả năng kéo ra Tử thần cung, ta nghĩ, ngài cũng nên thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Thượng Quan Băng Nhi nắm tay thật chặt lại, nếu như không phải là cố kỵ thân phận, nàng cũng đã xông lên rồi.
"Ai nói ta không thể kéo ra cây Tử thần cung này, ta chỉ là vẫn chưa có khởi động thân thể mà thôi. Thử lại một lần nữa nhất định có thể được." Chu Duy Thanh một bên thở hổn hển, một bên không phục nói. Thậm chí ở trên trán còn có một tầng mồ hôi.
Tiêu Sắt ha ha cười, đặt hai tay ra sau, hiện ra bản sắc tự nhiên, "Cho dù để ngươi thử lại một trăm lần ngươi cũng kéo không ra, ngươi cho là, Tử thần cung là loại người hạ đẳng như ngươi có thể dùng được sao?"
Chu Duy Thanh vẻ mặt bi phẫn nói: " Người hạ đẳng thì làm sao vậy? Người hạ đẳng chẳng lẽ không phải người sao? Ai nói ta không dùng được, ta nhất định có thể kéo ra, ta cùng với ngươi cược, nếu như ta kéo không ra, ta sẽ lập tức đập đầu chết ở chỗ này."
Lúc này đây, Mao Lợi cũng không có hé răng, bởi vì, ngay cả hắn cũng đã nhìn ra tới một ít mánh khóe. Tuy rằng hắn cùng Chu Duy Thanh tiếp xúc không giống như Thượng Quan Băng Nhi nhiều như vậy, nhưng cũng biết tiểu tử này không là thứ gì tốt, hơn nữa, lúc sáng sớm hắn cũng đã thử lực lượng của Chu Duy Thanh là tương đối mạnh. Cho dù không thể đem tử thần cung kéo ra hết dây, thì kéo ra một ít cũng là có thể mới đúng.
Tiêu Sắt hừ lạnh nói: "Vậy ngươi kéo nữa đi, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi có dám chết ở chỗ này hay không." Hắn xem chết một binh lính bình thường cũng chẳng tính cái gì.
Chu Duy Thanh cầm lấy Tử thần cung định kéo, ngay khi hắn vừa mới chuẩn bị phát lực, người này giống như là đột nhiên lại nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn lại phía Tiêu Sắt, nói: "Nếu là đánh cược, phải có tiền cược chứ. Nếu như ta kéo ra được, ngươi dám chết ở chỗ này sao?" Hắn vốn nhìn lên thì đã thật thà, ngay khi hỏi ra loại vấn đề này, càng khiến người ta có một loại cảm giác rất là ngây thơ.
Tiêu Sắt thách thức nói: "Ngươi nghĩ ngươi là ai, mạng của ngươi cũng có thể so với ta sao? Bản tọa có tước vị tử tước, nếu như ngươi thật sự có thể kéo ra cây tử thần cung này của ta, cây tử thần cung này coi như là tiền đặt cược của ta. Nếu như ngươi kéo không ra, ta cũng không cần mạng của ngươi, chỉ cần ngươi quỳ ở chỗ này, gọi ta ba tiếng gia gia (ông), ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
Chu Duy Thanh nghe xong lời nói của Tiêu Sắt, rất là cố gắng lắc lắc đầu, "Mặc kệ, mặc kệ, mệt rồi. Cha ta có nói qua, nam nhi dưới gối có vàng. Cây cung này của ngươi nặng như vậy, nhưng cũng không phải là vàng. Nếu như ngươi thua, ngươi cũng phải quỳ xuống gọi ta gia gia mới được."
Tiêu Sắt tự nghĩ mình không có khả năng thua, lại nhìn vẻ mặt cố chấp của Chu Duy Thanh, xem thường nói: "Chỉ cần ngươi kéo ra, ta sẽ gọi ngươi là gia gia? Mau nhanh đi, đừng chậm trễ thời gian của ta."
"Tốt lắm." Chu Duy Thanh nở nụ cười, người khác thấy, hắn cười rất chất phác, nhưng ở trong mắt Thượng Quan Băng Nhi, đó chính là vô cùng giả dối cùng hèn mọn. Chỉ là, nàng cũng không có ngăn cản Chu Duy Thanh làm như vậy, trong lòng thậm chí rất là buồn cười.
Thiên Châu Biến Thiên Châu Biến - Đường Gia Tam Thiếu Thiên Châu Biến