Chương 32 - Tiệc Trà Với Bà Douglas
ào tối thứ Năm đầu tiên của Anne ở Đường Thung Lũng, Janet rủ cô đi cùng đến buổi họp cầu nguyện. Janet ăn diện điệu đà như một đóa hồng khi đi dự buổi họp cầu nguyện đó. Chị mặc một chiếc váy muslin màu xanh nhạt lấm tấm hoa păng xê, chiếc váy có nhiều diềm đăng ten đến nỗi chẳng ai ngờ nàng Janet tiết kiệm lại dám phung phí như thế, chị còn đội một chiếc mũ rơm trắng đính hoa hồng màu hồng nhạt và ba chiếc lông đà điểu. Anne ngạc nhiên ghê gớm. Sau đó, cô mới phát hiện ra động lực ăn diện của Janet - một động lực xưa như vườn Địa Đàng.
Các buổi họp cầu nguyện ở Đường Thung Lũng dường như chỉ gồm toàn phụ nữ. Ở đó, có ba mươi hai phụ nữ, hai cậu choai choai và một người đàn ông duy nhất ngoại trừ viên mục sư. Anne để ý quan sát người đàn ông này. Ông ta không được đẹp trai, trẻ trung hay duyên dáng; ông ta có đôi chân dài thượt - đến mức chỉ có thể gập lại và cất dưới gầm ghế - và lưng còn bị gù nữa chứ. Bàn tay của ông ta to đùng, tóc cần đi cắt gấp, và bộ ria chẳng hề tỉa tót. Nhưng Anne nghĩ mình mến khuôn mặt của ông ta; khuôn mặt ấy tốt bụng, chân thành và dịu dàng; còn có một nét gì khác nữa ở đó - chỉ có điều Anne khó có thể xác định được nó là gì. Cô rút ra kết luận cuối cùng rằng người đàn ông này đã kiên cường chịu đựng nhiều đau khổ, và điều đó thể hiện rõ trên khuôn mặt của ông ta. Nét mặt ông có vẻ chịu đựng bền bỉ và hóm hỉnh, cho thấy ông sẵn sàng đấu tranh đến cùng nếu cần, nhưng sẽ luôn giữ vẻ hòa nhã cho đến khi không còn chịu đựng nổi.
Khi buổi họp cầu nguyện chấm dứt, người đàn ông này đi đến bên Janet và hỏi:
“Tôi đưa em về nhà nhé, Janet?”
Janet đưa tay khoác tay ông - “đoan trang và thẹn thùng như thể mới mười sáu tuổi, lần đầu tiên được bạn trai đưa về nhà,” sau này, Anne kể với các cô bạn ở Nhà Patty như vậy.
“Cô Shirley, cho phép tôi giới thiệu anh Douglas,” chị trang trọng nói.
Ông Douglas gật đầu chào và nói, “Tôi đã nhìn thấy cô trong buổi họp cầu nguyện, thưa quý cô, tôi đã thầm nghĩ cô đúng là một cô gái bé bỏng dễ thương.”
Một lời nhận xét tương tự của chín mươi chín phần trăm người khác sẽ khiến Anne bực bội chua chát; nhưng cách ông Douglas nói chuyện khiến cô cảm thấy mình đã nhận được một lời khen tặng vừa ý hết sức chân thành. Cô mỉm cười tán thành với ông và cố ý lùi lại đằng sau trên con đường lấp lánh ánh trăng.
Vậy là Janet có bạn trai! Anne rất vui mừng. Janet sẽ trở thành một người vợ mẫu mực - vui vẻ, tiết kiệm, khoan dung, và một đầu bếp hạng nhất. Nếu chị cứ tiếp tục là một cô gái già thì đó đúng là một sự lãng phí trắng trợn của thiên nhiên.
“John Douglas nhờ chị dẫn em đến thăm mẹ anh ấy,” chị Janet nói vào ngày hôm sau. “Bà ấy nằm liệt giường thường xuyên và chẳng bao giờ đi ra khỏi nhà. Tuy vậy, bà ấy vô cùng thích có khách đến chơi và luôn luôn muốn gặp các khách trọ của chị. Chiều nay em đi được không?”
Anne đồng ý; nhưng ngay ngày hôm đó, ông Douglas thay mặt mẹ tới mời họ đến uống trà vào chiều thứ Bảy.
“Ơ, sao chị không mặc chiếc váy đẹp đính hoa păng xê?” Anne hỏi khi họ rời nhà. Trời hôm đó nóng nực, và chị Janet đáng thương trông như bị luộc sống trong chiếc váy cashmere đen nặng nề và sự hồi hộp của bản thân.
“Chị e là bà cụ Douglas sẽ cho rằng nó cực kỳ phù phiếm và không phù hợp. Nhưng John thì thích chiếc váy đó lắm,” chị thêm vào vẻ ước ao.
Cơ ngơi lâu đời của nhà Douglas cách ‘Vùng Ven’ nửa dặm, nằm trên đỉnh một ngọn đồi lộng gió. Căn nhà rộng rãi thoải mái, đủ cổ xưa để khoác lên vẻ trang nghiêm, và nằm giữa rừng phong và vườn cây ăn trái. Đằng sau là chuỗi nhà kho ngăn nắp rộng rãi, mọi thứ đều mang đậm dấu ấn thịnh vượng. Anne tự nhủ, vậy là nét chịu đựng kiên nhẫn trên khuôn mặt ông Douglas dù là gì đi nữa thì cũng không phải do các khoản nợ nần gây nên.
John Douglas đón họ ngay cửa và dẫn họ vào trong phòng khách, nơi mẹ ông ngự trị trên chiếc ghế bành.
Anne cứ nghĩ bà cụ Douglas sẽ cao và gầy, vì ông Douglas cũng như thế. Trái lại, bà là một phụ nữ nhỏ con, đôi má hồng nhạt, đôi mắt xanh lơ và miệng chúm chím như em bé. Mặc chiếc váy lụa đen đẹp đẽ đúng mốt cùng chiếc khăn choàng lông màu trắng phủ lên vai, mái tóc bạc nằm gọn trong chiếc mũ ren đỏm dáng, bà trông chẳng khác gì một búp bê bà ngoại.
“Cháu thế nào, Janet thân yêu?” bà ngọt ngào hỏi. “Tôi rất vui được gặp lại cháu, cháu yêu ạ.” Bà đưa khuôn mặt già nua nhưng vẫn rất xinh đẹp cho Janet hôn. “Và đây là cô giáo mới của chúng ta đấy. Tôi rất vui mừng được gặp cô. Con trai tôi cứ khen cô rối rít cho đến khi tôi suýt phát ghen lên, và tôi chắc chắn Janet nên bắt đầu ghen tỵ đi là vừa.”
Janet đáng thương đỏ mặt, Anne nói vài câu ứng đối lịch sự cho qua chuyện, và sau đó mọi người ngồi xuống tìm chủ đề nói với nhau. Đó là một công việc khó khăn, thậm chí với cả Anne, bởi không ai có vẻ thoải mái ngoại trừ bà cụ Douglas, người rõ ràng không gặp vấn đề khó khăn gì khi trò chuyện. Bà buộc Janet ngồi kế bên và thỉnh thoảng lại vuốt ve tay chị. Janet chỉ biết ngồi mỉm cười, trông đầy ngượng ngập trong bộ váy xấu kinh khủng, còn John Douglas bộ mặt đăm đăm không chút nét cười.
Ở bàn trà bà Douglas nhã nhặn nhờ Janet rót trà cho mọi người. Mặt Janet đỏ bừng như chưa bao giờ được đỏ, nhưng rồi chị cũng rót trà. Anne viết thư mô tả bữa ăn đó cho Stella.
“Chúng tớ ăn món lưỡi lợn, gà và mứt dâu, bánh nướng nhân chanh, bánh hấp nhân chanh, bánh sô cô la, bánh quy nho khô, bánh bột đường, bánh trái cây - và một vài món khác nữa, tính luôn cả bánh nướng - à tớ nghĩ đó là bánh nướng caramen. Sau khi tớ ăn gấp đôi mức tớ nên tiêu thụ, bà Douglas thở dài và nói là rất tiếc vì chẳng có món nào vừa miệng tớ.
“‘Tôi sợ tài nấu ăn của Janet thân yêu đã khiến cô chẳng còn ăn được bất cứ món gì khác,’ bà ngọt ngào nói. ‘Đương nhiên chẳng ai ở Đường Thung Lũng dám cạnh tranh với cô ấy cả. Cô không muốn dùng thêm miếng bánh nướng nữa sao, cô Shirley? Cô chẳng ăn được tí nào cả.’
“Stella ạ, đấy là tớ đã ăn một phần lưỡi lợn, một phần gà, ba cái bánh quy, một lượng mứt lớn, một miếng bánh nướng, một cái bánh hấp và một góc bánh sô cô la!”
Sau bữa trà bà Douglas mỉm cười phúc hậu bảo John dẫn “Janet thân yêu” ra vườn và tặng cho chị ấy mấy đóa hoa hồng. “Cô Shirley sẽ ngồi chơi với mẹ khi các con ra ngoài chơi - phải không cô Shirley?” bà ai oán. Rồi bà an vị nơi ghế bành với một tiếng thở dài.
“Tôi là một bà già yếu ớt, cô Shirley ạ. Suốt hơn hai mươi năm trời, tôi phải chịu đựng bệnh tật. Trong hai mươi năm dài dằng dặc, tôi chết đi từng tấc từng tấc một.”
“Ôi chắc bà đau đớn lắm!” Anne đáp, cố gắng để lộ vẻ cảm thông nhưng chỉ làm cho mình cảm thấy ngốc nghếch.
“Có hàng chục đêm người ta đã nghĩ rằng tôi có thể chẳng còn sống đến lúc bình minh,” bà Douglas nghiêm nghị nói tiếp. “Chẳng ai biết những gì tôi phải trải qua - chẳng ai ngoại trừ bản thân tôi. Ôi, giờ thì không còn quá lâu nữa đâu. Cuộc hành hương mệt mỏi của tôi sẽ sớm trôi qua thôi, cô Shirley ạ. Tôi rất yên tâm khi biết John sẽ có một người vợ tốt để chăm sóc cho nó khi mẹ nó ra đi - hết sức yên lòng, cô Shirley ạ.”
“Janet là một phụ nữ đáng yêu,” Anne nồng nhiệt đáp.
“Đáng yêu! Tốt tính nữa,” bà Douglas nhấn mạnh. “Và là một bà quản gia hoàn hảo - điều mà tôi không bao giờ làm được. Sức khỏe của tôi không cho phép, cô Shirley ạ. Tôi thực sự biết ơn Chúa khi John đã có lựa chọn khôn ngoan. Tôi hy vọng và tin rằng nó sẽ được hạnh phúc. Nó là con trai duy nhất của tôi, cô Shirley ạ, và hạnh phúc của nó lúc nào cũng canh cánh bên lòng tôi.”
“Đương nhiên là thế,” Anne đáp lại một cách ngớ ngẩn. Lần đầu tiên trong đời, cô ngẩn ra chẳng biết làm sao. Nhưng cô không thể hình dung nổi lý do. Cô dường như hoàn toàn không có gì để nói với bà cụ ngọt ngào, tươi cười và thánh thiện đang thân mật vỗ vỗ lên tay cô.
“Lần sau nhớ đến thăm bác sớm nhé, Janet yêu quý,” bà Douglas âu yếm dặn dò khi họ ra về. “Cháu đến chẳng thường xuyên bằng một nửa mong muốn của bác. Nhưng bác nghĩ một ngày nào đó John sẽ đưa cháu đến ở nơi này mãi mãi.” Vô tình nhìn lướt qua, Anne giật nảy mình băn khoăn trước bộ dạng John Douglas khi mẹ ông nói điều đó. Ông trông như một người bị tra tấn cong người chuẩn bị nhận hình phạt khủng khiếp cuối cùng. Cô chắc là ông không được khỏe lắm và vội vã dẫn chị Janet đáng thương mặt đỏ bừng rời đi.
“Bà cụ Douglas thật hiền hậu phải không?” Janet hỏi khi họ đi trên đường.
“À ừm,” Anne lơ đãng đáp. Cô đang tự hỏi tại sao John Douglas lại có vẻ mặt như vậy.
“Bà ấy phải chịu đau đớn khủng khiếp,” Janet nói đầy cảm thông. “Bà ấy thường phát bệnh rất dữ dội. Điều đó khiến John lúc nào cũng lo lắng. Anh ấy không dám rời nhà vì sợ mẹ phát bệnh mà trong nhà chẳng có ai ngoại trừ cô bé giúp việc.”
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward