Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phong Lưu Đạo Sĩ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 32: Cho Máy Kéo Vào!
L
ối ra vào bãi đỗ xe hộp đêm Thảo Nê Mã, Trần Cương đứng sau thanh chắn thấy bảo vệ đang ngẩn ngơ bèn quát lớn:
- Con mẹ mày! Mau nhấc thanh chắn lên để anh em của tao đi vào!
Giọng nói oang oang của Trần Cương quả thực lợi hại, ngay lập tức đánh thức bảo vệ đang ngẩn người.
- Thật xin lỗi, máy kéo không thể tiến vào bãi đỗ xe!
Bảo vệ mặc dù ngoài miệng nói rất lịch sự, nhưng trong mắt hiện lên rõ vẻ khinh bỉ. Hiển nhiên hắn đã cho rằng mấy người Trần Cương là đồ nhà quê từ núi Karla tới.
Kỳ thật điều này cũng không trách được hắn, dù sao thiên hạ không có ai lại lái máy kéo tới hộp đêm.
- Con mẹ nó, từ khi nào bãi đỗ xe có quy định này?
Trần Cương tức giận, từ trên máy kéo nhảy xuống, xông tới trước mặt bảo vệ làm loạn.
- Điều này…
Bảo vệ liền bó tay, hình như là bãi đỗ xe hộp đêm không có quy định cấm xe kéo đi vào. Vì vậy hắn liền sửa lời:
- Bãi đỗ xe dùng để đỗ xe, máy kéo đi vào sẽ ảnh hưởng tới hình tượng hộp đêm.
- Hình tượng là cái cứt gì. Máy kéo của bạn ta rất mất mặt sao?
- Có chút nha.
- Có có con mẹ mày! Ta và bạn tới Thảo Nê Mã tiêu phí, như vậy chúng ta chính là khách của nơi này. Mày đuổi chúng ta đi, vậy chính là đuổi khách của Thảo Nê Mã. Nếu như tao phản ánh chuyện này cho ông chủ hộp đêm, mày nói xem một tên bảo vệ tép riu như mày sẽ có kết quả gì?
Những lời này của Trần Cương rất dễ dàng lừa gạt tên bảo vệ kia hoang mang. Thiên Lộc tử và anh em Hàn gia đứng cạnh nghe được không khỏi trợn mắt há mồm.
Đến lúc này, bọn họ mới phát hiện tên Trần Cương này mồm mép lợi hại như vậy.
Tên bảo vệ kia không khỏi vã mồ hôi. Hắn hiểu rõ nếu mình dám đuổi khách đi, vậy chỉ có một kết quả chính là bị ông chủ cắt lương, sau đó là đá đít khỏi nơi này.
Dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vì miếng ăn hắn không thể không nhấc thanh chắn lên. Thổ hào hoành hành, không thể trêu chọc, tránh né vẫn tốt hơn.
Nào có ngờ, Trần Cương không có ý bỏ qua. Hắn móc một xấp tiền dày màu đỏ, rút một tờ ném cho bảo vệ, nói:
- Đưa xe của bạn ta vào.
Nói xong, Trần Cương đút số tiền mệnh giá lớn kia vào túi quần sau, phất phất tay nói:
- Lão tam, chúng ta vào thôi.
Thiên Lộc Tử nghe tiếng, đi theo, Hàn Phong và Hàn Sương thì chờ trên máy kéo.
Tên bảo vệ cầm tờ tiền hơn trăm nguyên, ánh mắt trợn trừng nhìn thân ảnh kia dần đi xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xấp tiền lộ một nửa ra ngoài kia.
Đi máy kéo, trên người tiền nhiều, chi tiêu hào phóng, đây mới là thổ hào nha. Tên bảo vệ sau khi nghĩ vậy xong, quay đầu nhìn máy kéo, không khỏi hoảng hốt, hắn không biết lái máy kéo nha!
Trong hộp đêm Thảo Nê Mã, Thiên Lộc Tử và Trần Cương vừa vào đã có một nhân viên lễ tân mặc sườn xám đi tới, hỏi:
- Xin hỏi hai vị muốn phục vụ khoản gì?
- Miễn đi, bạn của ta đã thuê một gian phòng.
Trần Cương khoát tay, ngạo mạn nói.
- Xin hỏi bạn ngài thuê phòng nào, để tôi dẫn hai người tới đó.
Mỹ nữ trước mặt có phần niềm nở nhiệt tính quá, bởi vì cô ta nhìn thấy xấp tiền màu đỏ dày cộp kia.
- Không cần, chúng ta từng tới đây, biết rõ đi thế nào.
Trần Cương trợn tròn mắt, bịa đặt.
Nhân viên lễ tân mặc dù có lòng tiếp cận, nhưng lúc này cô không có lý do gì để quấn quít khách hàng không thả. Vì vậy, chỉ có thể không cam lòng đi ra, trong lòng tiếc nuối không thôi.
Cự tuyệt nhân viên lễ tân quá phận kia, Trần Cương và Thiên Lộc Tử đi vào trong. Hai người cũng không nhìn đường, chỉ liều mạng đi lên, hay nói rõ hơn là họ không biết rõ đường.
- Lão tứ, chúng ta đi hướng nào đây?
Thấy Trần Cương đi loạn khắp nơi, Thiên Lộc Tử không nhịn được hỏi.
- Hậu trường! Thanh Bang là ông trùm giấu mặt của hộp đêm, chúng khẳng định có người ẩn núp ở hậu trường. Chúng ta chỉ cần tìm được người đó, liền có thể tìm được người của Thanh Bang.
Trần Cương khẳng định nói.
- Đã như vậy sao không để nhân viên lễ tân kia dẫn chúng ta đi?
- Như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, tên khốn kiếp Đường Hạo Nhân kia sẽ phát hiện ra có điều không đúng, sẽ di chuyển con tin đi. Khi đó chúng ta không chỉ vồ mồi hụt, còn sẽ bị bao vây.
Thiên Lộc Tử trầm mặc, hắn hiểu đạo lý trong đó. Vì thế không khỏi kinh ngạc vì Trần Cương lại cẩn thận như vậy. Người này nhìn qua lỗ mãng, nhưng thực ra trong lòng lại rất hiểu rõ.
Khi hai người nói chuyện đã đi vào một hành lang lờ mờ sáng, không có bất kỳ ai. Ở cuối hành lang có một bảng điện tử, phía trên viết: Văn phòng hậu trường, xin quý khách dừng bước.
Thiên Lộc Từ và Trần Cương thấy vậy, mỉm cười. Nhìn thoáng qua chung quanh, không thấy ai, hai người nhanh chóng vượt qua, vươn tay muốn đẩy cửa tiến vào.
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn từ phía sau truyền tới:
- Đứng lại, hai vị muốn đi đâu?
Trong lòng hai người cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên hành lang xuất hiện một nhân ảnh khôi ngô, trên thân mặc đồng phục bảo vệ, trên tay cầm bộ đàm, bước nhanh tới.
Thấy người cầm bộ đàm đi tới, Thiên Lộc Tử lập tức trong lòng định chuẩn bị ra tay. Người kia tay cầm bộ đàm, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi người tới, đến khi đó sẽ làm kinh động tới người Thanh Bang.
Trong lòng lo lắng, Thiên Lộc Tử cũng không cần quan tâm nhiều, định xông lên đánh chết bảo vệ. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị xông lên, Trần Cương lại kéo hắn lại.
Thiên Lộc Tử nghi hoặc nhìn về phía Trần Cương, chỉ thấy hắn lắc lắc đầu, nói với bảo vệ:
- Anh bảo vệ tới đúng lúc lắm, toilet ở chỗ nào vậy? Chúng tôi nén nhịn sắp chết rồi!
Khi Trần Cương nói hết lời, bảo vệ cũng đã đi tới chỗ hai người, nghe nói họ chỉ đi tìm toilet, hắn mới để bộ đàm lại vào đai lưng.
Bên trong là văn phòng hậu trường, các vị không thể đi vào, để tôi dẫn hai người tới toilet.
Bảo vệ nhìn hai người, cũng không phát hiện ra điểm khả nghi, lúc này mới quay người lại.
Ngay khi bảo vệ xoay người, Trần Cương lập tức ra tay, chặt mạnh vào ót đối phương. Một tiếng kêu vang lên, bảo vệ gục xuống.
- Hô, thật là nguy hiểm, may quá!
Trần Cương lôi tên bảo vệ đã hôn mê vào một góc hẻo lánh, sợ hãi nói:
- Vừa rồi nếu như ngươi ra tay, cho dù đánh chết được hắn, hắn cũng có đủ thời gian thông báo qua bộ đàm gọi người tới trợ giúp.
Thiên Lộc Tử gật gật đầu, không nói gì, bởi vì những điều Trần Cương nói là thật.
- Chúng ta vào thôi!
Trần Cương nói xong, đẩy cửa đi vào, Thiên Lộc Tử theo sát phía sau.
Vừa mới tiến vào, hai người thấy một thanh niên tóc vàng, trên tay có hình xăm rắn lục đang ngủ gật, hiển nhiên đây là người canh gác. Thấy người này, Thiên Lộc Tử đã cơ bản xác định đây chính là hang ổ Thanh bang.
Trần Cương rón rén đi tới, một tay bịt miệng đối phương, tay kia đấm mạnh vào bụng hắn.
Bụng dính đòn đau, thanh niên tóc vàng lập tức trợn trừng mắt, theo bản năng muốn kêu lên.
Nhưng miệng của hắn đã bị bịt chặt, căn bản không phát ra tiếng. Thanh niên tóc vàng chưa từng gặp tình huống như vậy, tay chân cùng động đánh về phía Trần Cương, muốn thoát khỏi khống chế.
Trần Cương dường như đã sớm dự liệu được thanh niên tóc vàng sẽ giãy dụa, liên tục đấm mạnh vào bụng đối phương. Ngay lập tức, thanh niên tóc vàng đầu đầy mồ hôi lạnh, tay che bụng, cong người như tôm.
Trần Cương lúc này mới thỏa mãn gật đầu, tay vẫn bịt mồm đối phương, thấp giọng quát:
- Nghe đây, mạng nhỏ của mày đang nằm trong tay tao. Tao có thể dễ dàng vặn gãy cổ mày! Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn thành thật trả lời mọi vấn đề. Đúng, gật đầu, còn sai thì lắc! Hiểu chưa?
Thanh niên tóc vàng chưa từng gặp tình hình như này, thấy hình thể to lớn của Trần Cương, hắn không hề hoải nghi lời của đối phương chút nào. Vì giữ mạng nhỏ., mặt hắn hoảng sợ, liên tục gật đầu.
Lúc này trên mặt Trần Cương mới hiện nụ cười hài lòng, thấp giọng hỏi:
- Đây có phải là đại bản doanh Thanh Bang hay không?
Không chút do dự, thanh niên tóc vàng liên tục gật đầu, sợ mình gật đầu chậm sẽ ăn đòn đau, thậm chí mất mạng.
Trần Cương thấy vậy, nhìn sang phía Thiên Lộc Tử, tiếp tục hỏi:
- Có phải là có một tên khốn kiếp tên Đường Hạo Nhân trốn ở tổng bộ Thanh Bang?
Thanh niên tóc vàng gật đầu, song lại lắc đầu, hai tay khua múa, như muốn biểu đạt ý gì. Trần Cương thấy vậy, cho rằng hắn muốn giở trò, giờ tay lên muốn đấm.
Thiên Lộc Tử thấy vậy, hiểu ý đối phương, ngăn Trần Cương lại, nhỏ giọng nói:
- Ý của hắn là có một người trốn ở tổng bộ Thanh Bang, nhưng không biết đối phương có phải gọi là Đường Hạo Nhân hay không.
Thanh niên tóc vàng nghe Thiên Lộc Tử nói vậy, liên tục gật đầu, thiếu chút nữa rơi nước mắt. Lúc này hắn đột nhiên phát hiện anh chàng đẹp trai bên cạnh con tinh tinh to lớn kia lại đẹp trai tới vậy.
- Lão tam, ta phát hiện ngươi đúng là một tên biến thái, ngay cả ngôn ngữ của người câm cũng biết, ngươi còn là người sao?
Trong tình hình này, Trần Cương vẫn không nhịn được trêu chọc.
- Ngươi mới là biến thái, chính sự quan trọng hơn!
Thiên Lộc Tử nhắc nhở, hắn có chút sợ tên Trần Cương không chút đáng tin này làm hỏng việc.
Trần Cương bộ dạng ta hiểu, gật đầu, sau đó hỏi:
- Có phải các người bắt một đôi vợ chồng hay không?
Thanh niên tóc vàng lại gật đầu.
- Họ bị giam ở đâu?
Thanh niên tóc vàng do dự một chút, giơ tay lên chỉ chỉ vào trong.
- Rất tốt, mày dẫn bọn tao qua. Chớ nên giở trò, nếu không tao lấy gậy bóng chày thông ass mày, cho đít mày nở hoa luôn!
Trần Cương vẫn bịt miệng đối phương không thả, nghiêm nghị quát, dùng chân đạp vào mông đối phương một cái.
Thanh niên tóc vàng cũng không để ý tới đau đớn, hai tay theo bản năng che đít, bị Trần Cương áp tải vào bên trong, hẳn là sợ gậy bóng chày thông ass.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phong Lưu Đạo Sĩ
Nhiệt Hỏa Hồng Liên
Phong Lưu Đạo Sĩ - Nhiệt Hỏa Hồng Liên
https://isach.info/story.php?story=phong_luu_dao_si__nhiet_hoa_hong_lien