Phi Trường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Phần III. 08
ới một ngoại lệ, những người được triệu tập đến văn phòng tổng giám đốc sân bay trên tầng lửng hành chính đã nhanh chóng đến đó. Các cuộc gọi cho họ - một số của Mel Bakersfeld, một số khác của Tanya Livingston - đã nhấn mạnh sự khẩn cấp, cần phải bỏ hết công việc đang làm và đến ngay lập tức.
Trưởng ban vận chuyển của Trans America - ông sếp của Tanya, Bert Weatherby - đến trước tiên.
Trung uý Ordway, đã bắt đầu cho cảnh sát tìm kiếm Inez Guerrero, mặc dù vẫn không biết tại sao, là người kế tiếp. Hiện tại, Ordway đã rời bỏ trách nhiệm của riêng mình, nhóm cư dân Meadowood khá lớn, vẫn đang tụ tập bừa bãi trong sảnh chính nhà ga, lắng nghe Luật sư Freemantle trình bày vụ kiện của họ trước máy quay TV.
Khi ông TBVC, Weatherby, bước vào văn phòng của Mel qua cánh cửa trước, ông ta hỏi một cách nhanh chóng, “Ông Mel, tất cả những thứ này là về cái gì?”
“Chúng tôi chưa chắc chắn, Bert, và chúng tôi chưa thể kết luận ngay được, nhưng có khả năng có thể có một quả bom trên Chuyến Hai của ông”.
Ông TBVC nhìn Tanya dò xét, nhưng không lãng phí thời gian để hỏi tại sao cô ở đây. Ánh mắt ông quay lại Mel. “Hãy kể chúng tôi nghe những gì ông biết”.
Nhắm vào cả ông TBVC và Ned Ordway, Mel đã tóm tắt những gì đã biết hoặc phỏng đoán cho đến nay: báo cáo của Thanh tra Hải quan Standish liên quan đến hành khách với chiếc cặp ngoại giao, kẹp kè kè theo cách mà Standish - một người quan sát có kinh nghiệm - tin là đáng ngờ; Tanya xác định người đàn ông với chiếc cặp là D.O. Guerrero, hoặc có khi là Buerrero; theo tiết lộ của nhân viên ở trung tâm thành phố mà Guerrero đã check-in là không có bất kỳ hành lý nào khác ngoài chiếc cặp nhỏ đã được đề cập; tại sân bay Guerrero đã mua bảo hiểm chuyến bay trị giá ba trăm nghìn dollar, mà y hầu như không có đủ tiền để trả. Như vậy y dường như đang bắt đầu cuộc hành trình năm nghìn dặm, không chỉ là không có nhiều quần áo thay đổi, nhưng cũng không có cả tiền; và cuối cùng - có lẽ là trùng hợp, có lẽ là không - bà Inez Guerrero, người thụ hưởng duy nhất trong khế ước bảo hiểm chuyến bay của chồng, đã đi lang thang trong nhà ga, dường như rất đau khổ.
Trong khi Mel đang nói, Thanh tra Hải quan Harry Standish, vẫn mặc đồng phục, bước vào, theo sau là Bunnie Vorobioff. Bunnie bước vào ngập ngừng sợ sệt, cô liếc nhìn những người xa lạ và khung cảnh không quen thuộc xung quanh. Những gì Mel đang nói chưa được hiểu ngay, dần dần hiểu ra cô tái mặt và tỏ ra sợ hãi.
Người không đến được là nhân viên trực cổng, người phụ trách ở cổng bốn mươi bảy khi Chuyến Hai rời đi. Một nhân viên giám sát mà Tanya nói chuyện vài phút trước đã báo với cô rằng người nhân viên trực cổng hiện đã hết ca và đang trên đường về nhà. Cô đưa ra chỉ dẫn trong một tin nhắn để lại, yêu cầu người nhân viên gọi ngay điện thoại khi anh ta về đến nhà. Tanya nghi ngờ khó đạt được bất cứ điều gì bằng cách bắt anh ta trở lại sân bay tối nay; vì một điều cô đã biết, rằng người nhân viên không nhớ tới Guerrero có lên tàu hay không. Nhưng người khác có thể muốn hỏi anh ta qua điện thoại.
“Tôi đã gọi cho tất cả mọi người, những người có liên quan đến đây”, Mel thông báo cho ông TBVC, “Trong trường hợp ông hoặc người nào khác có thắc mắc. Những gì chúng ta phải quyết định, tôi nghĩ - và đó chủ yếu là quyết định của ông - là liệu chúng ta có đủ cơ sở để cảnh báo cho cơ trưởng Chuyến Hai của ông hay không”. Mel được nhắc lại một lần nữa về những gì ông đã tạm thời không nghĩ đến: rằng chuyến bay được chỉ huy bởi em rể của ông, Vernon Demerest. Sau này, Mel biết, ông có thể phải xem xét lại về những hậu quả nhất định có thể xảy ra. Nhưng chưa phải bây giờ.
“Tôi đang suy nghĩ đây”. Ông TBVC trông hung tợn; ông ta quay lại Tanya. “Bất cứ điều gì chúng ta quyết định, tôi muốn Trực ban của hãng tham gia việc này. Tìm xem Royce Kettering có còn ở phi trường không. Nếu có, hãy đưa ông ta đến đây thật nhanh”. Cơ trưởng Kettering là phi công trưởng của Trans America tại Phi trường quốc tế Lincoln; chính ông là người đầu tiên đêm nay đã bay thử nghiệm chiếc N-731-TA, trước khi - với tư cách là Chuyến Hai, Du thuyền vàng - cất cánh đi Rome.
“Vâng, thưa ngài”, Tanya đáp.
Trong lúc cô gọi điện thoại đi, một cái khác reo. Mel trả lời.
Đó là người chỉ huy tháp. “Tôi có báo cáo ông cần trên Chuyến Hai Trans America”. Một trong những cuộc gọi của Mel vài phút trước là cho kiểm soát không lưu, yêu cầu thông tin về thời gian cất cánh và tiến trình của chuyến bay.
“Tiếp tục đi”.
“Nó cất cánh lúc 23:13 PM theo giờ địa phương”. Ánh mắt Mel ngước nhìn đồng hồ treo tường. Bây giờ là 00:10 AM sau nửa đêm; chuyến bay đã bay được gần một giờ đồng hồ.
Người chỉ huy tháp tiếp tục, “Trung tâm Chicago đã chuyển giao chuyến bay cho Trung tâm Cleveland lúc 00:27 AM giờ miền đông, Cleveland đã chuyển giao nó cho Toronto lúc 01:03 AM giờ miền đông; đó là bảy phút trước. Hiện tại, Trung tâm Toronto báo cáo vị trí của máy bay là gần London, Ontario. Tôi có thêm thông tin - đường bay, cao độ, tốc độ - nếu ông muốn”.
“Bây giờ thế là đủ rồi”, Mel đáp. “Cảm ơn”.
“Còn một việc khác, ông Bakersfeld”. Người chỉ huy tháp đã tóm tắt bản tin mới nhất của Joe Patroni về đường băng 3-0; sẽ không sử dụng được trong ít nhất một giờ nữa. Mel sốt ruột lắng nghe; tại thời điểm này, những việc khác có vẻ ít quan trọng hơn.
Sau khi gác máy, Mel lập lại thông tin về vị trí của Chuyến Hai cho ông TBVC.
Tanya cũng gác điện thoại. Cô báo cáo, “Trực ban đã tìm được cơ trưởng Kettering. Ông ấy đang đến”.
“Người phụ nữ ấy - vợ của tay hành khách”, ông TBVC hỏi. “Bà ta tên gì?”
Ned Ordway đáp. “Inez Guerrero”.
“Bà ta hiện ở đâu?”
“Chúng tôi chưa biết”. Người cảnh sát giải thích rằng những người của anh ta đang tìm kiếm khắp sân bay, mặc dù người phụ nữ có thể đã đi rồi. Anh ta nói thêm rằng trụ sở cảnh sát thành phố đã được cảnh báo, và tất cả các xe buýt từ sân bay vào trung tâm thành phố hiện đều được kiểm tra khi đến nơi.
“Khi bà ấy ở đây lúc nãy”, Mel giải thích, “Chúng tôi chưa biết gì cả…”
Ông TBVC càu nhàu “Tất cả chúng ta đều chậm chạp”. Ông liếc nhìn Tanya, rồi đến Thanh tra Hải quan Standish, người cho đến nay vẫn chưa nói gì. Ông TBVC, Tanya biết, đang nhớ lại một cách buồn bã những chỉ dẫn của riêng ông ta “Quên chuyện đó đi!”
Bây giờ ông ta thông báo cho cô, “Chúng ta sẽ phải nói với cơ trưởng của chuyến bay một cái gì đó. Anh ta có quyền biết nhiều như chúng ta, mặc dù cho đến giờ chúng ta chỉ có những giả định”.
Tanya hỏi, “Chúng ta có nên gửi một mô tả nhân dạng về Guerrero không? Cơ trưởng Demerest có thể muốn nhận dạng y mà y không hề hay biết”.
“Nếu làm như vậy”, Mel chỉ ra, “Chúng tôi có thể giúp. Có những người ở đây đã từng nhìn thấy người đó”.
“Tốt quá”, ông TBVC thừa nhận, “Chúng ta sẽ làm việc trên cơ sở đó. Trong khi đó, Tanya, gọi cho người điều vận của chúng ta. Nói với anh ta rằng có một tin nhắn quan trọng đến trong vài phút nữa và để sẵn đường dây Selcal nối cho Chuyến Hai. Tôi muốn điều này được giữ kín, không phát sóng cho tất cả mọi người. Ít nhất là chưa”.
Tanya trở lại chỗ điện thoại.
Mel hỏi Bunnie, “Cô là cô Vorobioff?”
Khi cô gật đầu lo lắng, đôi mắt của những người khác quay sang cô. Một cách tự động, những người đàn ông nhìn xuống bộ ngực đồ sộ của Bunnie; còn ông TBVC dường như sắp huýt sáo, nhưng kịp thời kìm lại.
Mel hỏi, “Cô có nhận ra người đàn ông nào chúng ta đang nói đến không?”
“Tôi… tôi không chắc lắm”.
“Đó là người tên D.O. Guerrero. Cô đã bán bảo hiểm cho ông ta tối nay, phải không?”
Bunnie gật đầu lần nữa. “Vâng”.
“Khi cô viết khế ước, cô có nhìn rõ ông ta không?”
Cô ta lắc đầu. “Không thực sự vậy”. Giọng cô nhỏ. Cô liếm môi.
Mel có vẻ ngạc nhiên. “Tôi nghĩ trên điện thoại...”
“Có rất nhiều người khác tối nay”, Bunnie định tìm cách thanh minh.
“Nhưng cô đã nói với tôi rằng cô nhớ ông khách đó”.
“Đó là một người khác”.
“Và cô không nhớ người tên Guerrero?”
“Không”.
Mel trông bối rối.
“Hãy để tôi, ngài Bakersfeld”. Ned Ordway tiến lên một bước; anh ta cúi mặt vào gần cô gái. “Cô sợ dính líu vào việc này phải không?” Giọng nói của Ordway là của một cảnh sát nghiêm khắc, hoàn toàn không phải giọng dịu dàng mà anh ta đã sử dụng tối nay với Inez Guerrero.
Bunnie nao núng, nhưng không trả lời.
Ordway vẫn cương quyết, “Này, phải vậy không? Trả lời đi”.
“Tôi không biết gì hết”.
“Có, cô biết! Cô sợ phải giúp đỡ mọi người vì sợ sẽ bị lôi thôi cho cô. Tôi biết loại người như cô”. Ordway thốt ra những lời khinh bỉ. Đây là một khía cạnh thô bạo, cứng rắn mang tính bản chất của viên trung úy mà Mel chưa từng thấy trước đây. “Bây giờ cô hãy nghe tôi, bé yêu. Nếu cô sợ gặp rắc rối, thì cô đã rước rắc rối ngay bây giờ rồi đấy. Cách để thoát khỏi rắc rối - nếu cô có thể - là trả lời các câu hỏi. Và trả lời nhanh! Chúng ta sắp hết thời gian”.
Bunnie run rẩy. Cô đã học cách sợ cảnh sát thẩm vấn trong môi trường nghiệt ngã ở Đông Âu. Đó là một trạng thái không bao giờ hoàn toàn quên được. Ordway đã nhận ra các dấu hiệu đó.
“Cô Vorobioff”, Mel nói. “Có gần hai trăm người trên chiếc máy bay mà chúng tôi quan tâm. Họ có thể gặp nguy hiểm lớn. Bây giờ, tôi sẽ hỏi cô lần nữa. Cô có nhìn rõ người đàn ông tên Guerrero không?”
Bunnie chậm rãi gật đầu. “Có”.
“Làm ơn mô tả ông ta đi”.
Cô ta đã làm như thế, ngập ngừng lúc đầu, sau đó tự tin hơn.
Trong khi những người khác lắng nghe, một chân dung của D.O. Guerrero dần hiện ra: hốc hác và lênh khênh; một khuôn mặt nhợt nhạt, vàng vọt với cằm nhô ra; cổ gầy cao; môi mỏng; một bộ ria nhỏ màu hung nhạt; bàn tay lo lắng với những ngón tay luôn máy động. Khi cô kể ra, Bunnie Vorobioff đã chứng tỏ cô là một người quan sát sắc sảo.
Ông TBVC, hiện ngồi ở bàn của Mel, đã viết các mô tả, kết hợp nó với một thông điệp cho Chuyến Hai do ông đang thảo ra.
Khi Burmie kể đến chuyện D.O. Guerrero hầu như không có đủ tiền - và không có cả tiền Ý; sự căng thẳng thần kinh, dò dẫm tìm từng đồng hào và đồng xu; sự phấn khích của y khi phát hiện ra một tờ năm dollar trong chiếc túi trong cùng, ông TBVC nhìn lên với một sự kinh tởm pha lẫn kinh dị. “Chúa ơi! Vậy mà cô vẫn bán bảo hiểm cho y. Cô có điên không?”
“Tôi định…” Bunnie bắt đầu bối rối.
“Cô định! Nhưng rồi cô không làm gì cả, phải không?”
Mặt cô kiệt sức và trắng bệch, Bunny Vorobioff lắc đầu.
Mel nhắc ông TBVC, “Bert, chúng ta đang lãng phí thời gian”.
“Tôi biết, tôi biết! Cũng giống như vậy...” ông TBVC nắm chặt cây bút chì đang dùng. Ông ta lẩm bẩm, “Đó không phải do cô ta, hay thậm chí là những người thuê cô ta. Đó là do chúng tôi - các hãng hàng không; chúng tôi phải tự trách mình rất nhiều. Chúng tôi đồng ý với các phi công về việc bán bảo hiểm chuyến bay tại sân bay, nhưng không có can đảm để nói ra như vậy. Chúng tôi cho họ làm công việc bẩn thỉu của chúng tôi...”
Mel nói một cách căng thẳng với Thanh tra Hải quan Standish, “Harry, ông có muốn bổ sung điều gì thêm vào mô tả về Guerrero không?”
“Không”, Standish nói. “Tôi không ở gần y như cô gái trẻ này và cô ấy đã thấy một số điều tôi không thấy. Nhưng tôi đã quan sát cái cách y giữ chiếc cặp, như ông đã biết, và tôi muốn nói điều này: Nếu những gì các ông nghĩ là sự thật, thì đừng có cố gắng giật chiếc cặp đó ra khỏi tay y”.
“Như vậy, ông có đề xuất gì không?”
Thanh tra hải quan lắc đầu. “Tôi không phải là chuyên gia, vì vậy tôi không thể nói với ông điều gì cả; trừ phi, tôi đoán ông sẽ phải lấy bằng được chiếc cặp với một số mánh khóe. Nhưng nếu đó là một quả bom, nó phải được đặt kín trong chiếc cặp, và điều đó có nghĩa là ở đâu đó có một nút bấm để kích hoạt quả bom, và rất có thể đó sẽ là loại mà y có thể bấm nút nhanh chóng. Bây giờ y đang giữ chiếc cặp. Nếu ai đó cố gắng lấy nó đi, y sẽ phát hiện ra y đã bại lộ và không còn gì để mất”. Standish thêm một cách dứt khoát, “Khi căng thẳng như vậy ngón tay kích hoạt có thể bị run lên mất kiểm soát”.
“Dĩ nhiên”, Mel nói, “Chúng ta vẫn không biết liệu người đàn ông đó là một người kỳ quặc bình thường, và tất cả những gì y có trong đó là bộ đồ ngủ của y hay không”.
“Nếu ông hỏi cảm tưởng của tôi”, thanh tra hải quan nói, “Thì tôi không nghĩ thế. Ước gì tôi đã khám xét y, vì cháu gái tôi cũng đi trên chuyến bay đó”.
Standish đã phỏng đoán một cách không vui: Nếu có chuyện xấu xảy ra, nhân danh Chúa, làm sao để báo tin cho em gái của ông ở Denver? Ông nhớ lại hình ảnh Judy cuối cùng của mình: cô gái trẻ ngọt ngào đó, đang chơi đùa với đứa bé ở ghế bên cạnh. Cô đã hôn ông. Tạm biệt, cậu Harry! Bây giờ, ông mong muốn một cách tuyệt vọng rằng ông đã dứt khoát hơn, đã hành động có trách nhiệm hơn, đối với người đàn ông mang chiếc cặp ngoại giao.
Thôi được, Standish nghĩ, mặc dù có thể đã muộn, nhưng ít nhất bây giờ ông đã xác định.
“Tôi muốn nói một chuyện nữa”. Đôi mắt của những người khác quay sang ông.
“Tôi phải nói với các ông điều này bởi vì không phải lúc khiêm tốn và chúng ta không có thời gian để lãng phí: Tôi có một linh cảm tốt trong việc xét đoán con người, chủ yếu là từ cái nhìn đầu tiên, và thường tôi có thể ngửi thấy những người xấu. Đó là một bản năng và đừng hỏi tôi nó hoạt động như thế nào vì tôi không thể nói với các ông được, ngoại trừ trong công việc của tôi, một số người trong chúng tôi đã trở nên như vậy. Tôi phát hiện ra người đàn ông đó tối nay, và tôi nói anh ta ‘đáng ngờ’; tôi đã sử dụng từ đó bởi vì tôi đã nghĩ đến việc buôn lậu, đó là cách tôi được đào tạo. Bây giờ, sau tất cả những sự việc mà chúng ta đã biết - thậm chí rất ít - tôi sẽ làm cho nó mạnh hơn. Tên Guerrero là nguy hiểm”. Standish nhìn thẳng vào ông TBVC của Trans America. “Ông. Weatherby - hãy để từ ‘nguy hiểm’ đó vào thông điệp gửi cho người của ông trên không”.
“Tôi cũng định như thế, Thanh tra”. Ông TBVC nhìn lên từ văn bản của mình. Hầu hết những gì Standish vừa nói đã được đưa vào thông điệp cho Chuyến Hai.
Tanya, vẫn bên điện thoại, đang nói chuyện với nhân viên điều vận của Trans America ở New York. “Vâng, đó sẽ là một thông điệp dài. Xin ông hãy ra lệnh cho ai đó ghi lại”.
Một tiếng gõ thình lình vang lên trên cánh cửa văn phòng và một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt nhăn nheo, dạn dày sương gió và đôi mắt xanh sắc sảo bước vào. Ông ta mang một chiếc áo khoác nặng và mặc một bộ vest bằng nỉ màu xanh trông giống đồng phục, nhưng không phải. Người mới đến gật đầu chào Mel, nhưng trước khi có thể nói được gì, ông TBVC cắt ngang.
“Royce, cảm ơn vì đã đến nhanh. Chúng tôi dường như có một số rắc rối”. Ông ta đưa ra quyển sổ ghi chép mà ông ta đang viết.
Cơ trưởng Kettering, phi công trưởng tại căn cứ của Trans America, đọc thông điệp dự thảo một cách cẩn thận, phản ứng duy nhất của ông ta là nghiến chặt hàm răng lại khi lướt mắt xuống trang giấy. Giống như nhiều người khác, bao gồm cả ông TBVC. Thật bất thường khi phi công trưởng có mặt tại sân bay vào tối muộn thế này. Nhưng sự bất ngờ của cơn bão kéo dài ba ngày, với nhu cầu quyết định điều hành thường xuyên, đã giữ ông ta ở đây.
Chiếc điện thoại thứ hai reo, phá tan sự im lặng tạm thời. Mel trả lời, rồi ra hiệu cho Ned Ordway, cầm lấy máy.
Cơ trưởng Kettering đọc xong. Ông TBVC hỏi, “Ông có đồng ý gửi nó đi không? Chúng tôi đã có nhân viên điều vận cùng với một đường liên lạc Selcal đang chờ”.
Kettering gật đầu. “Đồng ý, nhưng tôi muốn ông thêm vào: ‘Đề nghị quay lại hoặc hạ cánh tùy theo quyết định của cơ trưởng’, và nhờ nhân viên điều vận gửi cho họ dự báo thời tiết mới nhất”.
“Dĩ nhiên”, ông TBVC viết thêm vài chữ, sau đó chuyển cuốn sổ cho Tanya. Cô bắt đầu đọc thông điệp cho nhân viên điều vận qua điện thoại.
Cơ trưởng Kettering liếc nhìn những người khác trong phòng. “Đó là tất cả những gì chúng ta đã biết?”
“Phải”, Mel nỏi. “Tạm thời chỉ có thế”.
“Chúng ta sắp có thể biết được nhiều hơn”, Trung úy Ordway nói. Anh ta đặt điện thoại xuống. “Chúng tôi vừa tìm thấy bà vợ của Guerrero”.
* * *
Bức thông điệp của ông TBVC Phi trường quốc tế Lincoln gửi cơ trưởng chuyến hai Trans America bắt đầu như sau:
NHỮNG THÔNG TIN CHƯA ĐƯỢC KIỂM CHỨNG ĐÃ CHỈ RA RẰNG NAM HÀNH KHÁCH KHOANG DU LỊCH D.O. GUERRERO TRÊN CHUYẾN BAY CỦA CÁC ÔNG CÓ THỂ CÓ THIẾT BỊ NỔ TRONG CHIẾC CẶP CỦA Y. HÀNH KHÁCH NÀY KHÔNG CÓ HÀNH LÝ KÝ GỬI VÀ DƯỜNG NHƯ KHÔNG CÓ CẢ TIỀN, ĐÃ MUA BẢO HIỂM RẤT CAO TRƯỚC KHI KHỞI HÀNH. ĐÃ ĐƯỢC QUAN SÁT HÀNH VI KHẢ NGHI VỚI CHIẾC CẶP NGOẠI GIAO MANG THEO NHƯ HÀNH LÝ XÁCH TAY. MÔ TẢ NHƯ SAU...
Như ông TBVC đã thấy trước, phải mất vài phút để kết nối được thiết lập, thông qua đài radio của công ty, với Chuyến Hai. Kể từ khi có thông điệp Selcal lần trước cho chuyến bay liên quan đến bà già lậu vé Ada Quonsett, máy bay đã rời khỏi khu vực điều vận của Trans America ở Cleveland, vào khu vực New York. Bây giờ, thông điệp của công ty phải được chuyển qua một người điều vận ở New York để chuyển tiếp đến chuyến bay.
Thông điệp, như Tanya đã đọc, đang được một nữ nhân viên ở New York đánh máy. Bên cạnh nữ nhân viên, một nhân viên điều vận của Trans America đã đọc vài dòng đầu tiên, sau đó liên lạc bằng điện thoại trực tiếp cho một người điều hành tại ARINC - một mạng lưới thông tin liên lạc riêng được ủng hộ và cộng tác bởi tất cả các hãng hàng không lớn.
Người điều hành tại ARINC - tại một địa điểm khác ở New York - đã thiết lập một mạch liên lạc thứ hai giữa ông ta với nhân viên điều vận Trans America, sau đó bấm vào bàn phím máy chuyển mã bốn chữ cái, AGFG, là mã được gán riêng cho chiếc máy bay N-731-TA. Một lần nữa, giống như một cuộc gọi điện thoại đến một số duy nhất trên đường dây chung, tín hiệu cấp báo sẽ chỉ được nhận trên Chuyến Hai.
Một vài phút sau, giọng nói của cơ trưởng Vernon Demerest, trả lời từ trên cao Ontario, Canada, đã được nghe thấy ở New York. “Đây là Trans America Chuyến Hai trả lời tín hiệu Selcal”.
“Trans America Chuyến Hai, điều vận New York đây. Chúng tôi có một thông điệp quan trọng. Cho biết khi nào sẵn sàng ghi lại”.
Một lát tạm dừng, rồi lại giọng Demerest. “Được rồi, New York. Tiếp tục đi”.
“Gửi cơ trưởng Chuyến Hai”, nhân viên điều vận bắt đầu. “Những thông tin chưa được kiểm chứng đã chỉ ra…”
* * *
Inez vẫn ngồi lặng lẽ, ở góc gần quầy thực phẩm, khi chị cảm thấy có ai lay vai mình.
“Inez Guerrero! Có phải là bà Guerrero không?”
Chị ngước nhìn lên. Phải mất vài giây để tập trung suy nghĩ của chị, đã mơ hồ và trôi dạt đâu đó, nhưng chị nhận ra rằng đó là một cảnh sát viên đang đứng cạnh chị.
Anh ta lại lắc vai chị và nhắc lại câu hỏi.
Inez cố gắng gật đầu. Chị nhận ra rằng đây là một cảnh sát khác với người trước đó. Người này da trắng, và không lịch sự cũng không nhẹ nhàng như người kia.
“Chúng ta phải đi, thưa bà!” Viên cảnh sát siết chặt vai chị theo một cách đau đớn, và đột ngột kéo chị đứng dậy. “Bà có nghe tôi không? Đi nào! Người ta đang thét gọi bà ở trên lầu và mọi cảnh sát trong cái thùng này đang tìm kiếm bà”.
Mười phút sau, trong văn phòng của Mel, Inez là trụ cột của sự chú ý. Chị chiếm một chiếc ghế ở trung tâm của căn phòng mà chị đã được chỉ định khi bước vào. Trung úy Ordway đối mặt với chị. Người cảnh sát hộ tống Inez vào đã biến mất. Những người khác đã có mặt trước đó - Mel, Tanya, Thanh tra Hải quan Standish, Bunnie Vorobioff, ông TBVC của Trans America, Weatherby, và phi công trưởng, cơ trưởng Kettering, rải rác quanh căn phòng. Tất cả vẫn còn ở lại theo yêu cầu của Mel.
“Bà Guerrero”, Ned Ordway bắt đầu hỏi. “Tại sao chồng bà bay đi Rome?”
Inez nhìn lại ngây dại và không trả lời. Giọng nói của viên cảnh sát gắt gỏng, mặc dù vậy không thô bạo. “Bà Guerrero, hãy lắng nghe tôi cẩn thận. Có một số câu hỏi quan trọng mà tôi phải hỏi. Người ta quan tâm đến chồng bầ, và tôi cần sự giúp đỡ của bà. Bà có hiểu không?”
“Tôi… Tôi không chắc lắm”.
“Bà không cần phải chắc chắn về lý do tại sao tôi đặt câu hỏi. Sẽ có thời gian cho việc đó sau. Những gì tôi muốn bà làm là giúp tôi bằng cách trả lời. Bà có trả lời không? Xin vui lòng”.
Ông TBVC lập tức cắt ngang. “Trung úy, chúng ta không có cả đêm đâu. Chiếc máy bay đó đang xa dần chúng ta sáu trăm dặm mỗi giờ. Nếu chúng ta phải làm, hãy làm thật cứng rắn vào”.
“Hãy để việc này cho tôi, ông Weatherby”, Ordway nói sẵng giọng. “Nếu tất cả chúng ta bắt đầu la hét, sẽ mất nhiều thời gian hơn để có được một kết quả nhỏ hơn”.
Ông TBVC tiếp tục tỏ vẻ sốt ruột, nhưng giữ im lặng.
“Inez”, Ordway nói; “... tôi gọi bà là Inez có ổn không?”
Chị gật đầu.
“Inez, bà sẽ trả lời những câư hỏi của tôi hay không?”
“Vâng… nếu tôi có thể”.
“Tại sao chồng bà bay đi Rome?”
Giọng chị căng thẳng, chỉ hơn tiếng thì thầm. “Tôi không biết”.
“Gia đình bà có bạn bè hay người thân ở đó không?”
“Không... Có một người anh họ xa ở Milan, nhưng chúng tôi chưa bao giờ gặp anh ấy”.
“Chồng bà và anh họ đó có thư từ gì với nhau không?”
“Không”.
“Bà có thể nghĩ ra lý do nào khiến chồng bà đi thăm anh họ bất thình lình không?”
“Không có lý do nào cả”.
Tanya xen vào, “Trong bất kỳ trường hợp nào, Trung úy, nếu đi Milan thì họ sẽ không sử dụng chuyến bay Rome của chúng tôi. Họ sẽ bay hãng Alitalia, bay thẳng và rẻ hơn - và Alitalia cũng có chuyến bay tối nay”.
Ordway gật đầu. “Có lẽ chúng ta có thể loại trừ người anh họ”. Anh hỏi Inez, “Chồng bà có công việc gì ở Ý không?”
Chị lắc đầu.
“Chồng bà làm công việc gì?”
“Ông ẩy... đã là… một nhà thầu”.
“Nhà thầu những việc gì?”
Chầm chậm nhưng nhận thức được, sự hiểu biết mọi thứ của Inez đang quay trở lại. “Ông ấy đã xây dựng các cao ốc, nhà cửa, các dự án”.
“Bà nói ‘đã’. Tại sao bây giờ ông ấy không làm nhà thầu nữa?”
“Mọi việc… không được tốt đẹp”.
“Bà muốn nỏi về mặt tài chính à?”
“Vâng... Nhưng tại sao ông lại hỏi thế?”
“Xin hãy tin tôi, Inez”, Ordway nói, “Tôi có một lý do chính đáng. Nó liên quan đến sự an toàn của chồng bà, cũng như của nhiều người khác. Bà hiểu rõ lời tôi chứ?”
Chị ngước nhìn lên. Hai ánh mắt họ gặp nhau. “Rõ rồi”.
“Hiện giờ chồng bà gặp khỏ khăn về tài chính?”
Chị ngập ngừng chỉ chốc lát. “Đúng vậy”.
“Khó khăn lớn phải không?”
Inez chầm chậm gật đầu.
“Ông ấy bị phá sản? Mắc nợ phải không?”
Lại một tiếng thì thầm. “Phải”.
“Vậy, ông ấy đã lấy tiền đâu để mua vé đi Rome?”
“Tôi nghĩ...” Inez bắt đầu nói gì đó về chiếc nhẫn của mình mà D.O. đã mang đi cầm, sau đó nhớ đến hợp đồng thanh toán có thời hạn của hãng hàng không Trans America. Chị lấy tờ giấy màu vàng đã nhăn nhúm từ ví của mình và đưa nó cho Ordway, người đã liếc nhìn nó rồi đưa cho ông TBVC.
“Nó ghỉ tên là ‘Buerrero’”, ông TBVC nói. “Mặc dù chữ ký có thể là bất cứ ai cũng được”.
Tanya chỉ ra, “Buerrero là cái tên đầu tiên chúng tôi có trên bảng danh sách hành khách của chuyến bay”.
Ned Ordway lắc đầu. “Bây giờ điều đó không quan trọng, nhưng đó là một mánh khóe cũ cho bất cứ ai bị xếp hạng tín dụng xấu. Họ sử dụng sai chữ cái đầu tiên để đánh giá xấu không xuất hiện khi điều tra - ít nhất là không kiềm tra được ngay. Sau này, nếu phát hiện ra sai lầm, có thể đổ lỗi cho bất cứ ai đã điền vào mẫu đơn”.
Ordway vung mạnh tay về phía Inez. Anh ta cầm tờ giấy màu vàng trong tay. “Tại sao bà lại đồng ý với chuyện này khi bà biết chồng mình đang lừa gạt?
Chị phản đối, “Tôi không biết gì cả”.
“Vậy làm sao bây giờ bà có tờ giấy này?”
Ngập ngừng, chị liên hệ với việc đã tìm thấy tờ giấy tối nay ra sao, và đã đến sân bay, với hy vọng chặn được chồng lại trước khi khởi hành.
“Vậy là cho đến tối nay bà không hề hay biết rằng ông ấy sẽ đi phải không?”
“Không biết gì, thưa ông”.
“Không biết đi đâu cả?”
Inez lắc đầu.
“Không”.
“Ngay cả bây giờ, bà có thể nghĩ ra lý do nào để ông ấy đi không?”
Chị trông có vẻ ngơ ngác. “Không”.
“Chồng bà có bao giờ làm những điều phi lý không?”
Inez ngập ngừng.
“Tốt”, Ordway nói, “Có hay không?”
“Đôi khi, gần đây...”
“Ông ấy có tính khí thất thường phải không?”
Một tiếng thì thầm. “Phải”.
“Có hung bạo không?”
Bất đắc dĩ, Inez gật đầu.
“Tối nay chồng bà mang theo một chiếc cặp”, Ordway nói khẽ. “Một chiếc cặp ngoại giao nhỏ, và ông ta có vẻ đặc biệt thận trọng về nó. Bà biết có cái gì bên trong không?”
“Không, thưa ông”.
“Inez, bà nói rằng chồng bà là một nhà thầu - nhà thầu xây dựng. Trong quá trình làm việc, ông ta có từng sử dụng chất nổ không?”
Câu hỏi được đặt ra rất tình cờ và không có lời mở đầu nào, đến nỗi những người nghe dường như hiếm khi nhận ra ý nghĩa của nó. Nhưng khi phát hiện ra ý nghĩa cửa nó, có một sự căng thẳng đột ngột trong phòng.
“Ồ, có chứ”, Inez nói. “Thường xuyên”.
Ordway dừng lại đột ngột trước khi hỏi tiếp, “Chồng bà có biết nhiều về chất nổ không?”
“Tôi nghĩ vậy. Ông ấy luôn thích dùng chất nổ. Nhưng...” Bất thần, chị dừng lại.
“Nhưng sao, Inez?”
Bất thình lình, có một sự hoảng hốt trong giọng nói của Inez Guerrero mà trước đây chưa có. “Nhưng… ông ấy xử lý chúng rất cẩn thận”. Đôi mắt cô di chuyển khắp phòng. “Xin làm ơn... chuyện này là về cái gì?”
Ordway nói nhẹ nhàng, “Bà có một ý tưởng, phải không, Inez?”
Khi chị không trả lời, hầu như với sự thờ ơ, anh ta hỏi, “Bà đang sống ở đâu?”
Chị đọc địa chỉ của căn hộ South Side và anh ta viết nó vào sổ. “Chồng bà có ở đây chiều nay; đầu giờ tối nay không?”
Bây giờ hoàn toàn sợ hãi, chị gật đầu.
Ordway quay sang Tanya. Không cần cao giọng, anh ta hỏi, “Làm ơn gọi dùm đến trụ sở cảnh sát ở trung tâm thành phố; số này”. Anh ta viết nguệch ngoạc một số trên một tấm bảng. “Yêu cầu họ chờ máy”.
Tanya đi nhanh lại bàn của Mel.
Ordway hỏi Inez, “Chồng bà có để chất nổ nào trong nhà không?” Khi chị ngập ngừng, anh ta bất ngờ sẳng giọng. “Bà đã nói sự thật cho đến nay; bây giờ đừng có nói dối tôi. Có hay không?”
“Có”.
“Loại chất nổ gì?”
“Một số thanh cốt mìn... và kíp nổ... Chúng còn thừa lại…”
“Từ công việc thầu xây dựng của ông ấy?”
“Phải”.
“Ông ấy có bao giờ nói gì về chúng? Đưa ra lý do gì để giữ chúng không?”
Inez lắc đầu. “Chỉ một lần, rằng... nếu biết cách xử lý chúng... thì chúng an toàn”.
“Chất nổ được cất ở đâu?”
“Chỉ để ngay trong ngăn kéo”.
“Ngăn kéo ở đâu?”
“Phòng ngủ”. Một biểu hiện sốc bất ngờ lướt qua khuôn mặt của Inez Guerrero. Ordway đã phát hiện ra nó.
“Bà vừa nghĩ ra chuyện gì đó! Đó là chuyện gì?”
“Không có gì!” Nhưng sự hoảng loạn đã xuất hiện trong mắt và giọng nói của chị.
“Có, bà đã nghĩ ra chuyện gì đó!” Ned Ordway nghiêng người về phía trước, áp sát Inez, khuôn mặt hung hăng. Lần thứ hai trong căn phòng này tối nay, anh không biểu lộ lòng tốt; chỉ có sự man rợ thô bạo, cứng rắn của một cảnh sát cần một câu trả lời và biết rằng sẽ lấy được nó. Anh ta hét lên, “Đừng cố lảng tránh hay nói dối! Không được đâu. Nói cho tôi biết bà nghĩ ra điều gì”. Khi Inez thút thít: “Bỏ cái trò ấy đi! Nói ngay cho tôi”.
“Tối nay... tôi không để ý chúng trước đây... những thứ...”
“Cốt mìn và kíp nổ phải không”.
“Phải”.
“Bà đang lãng phí thời gian! Còn chúng thì sao?”
Inez thì thầm, “Chúng đã bị mang đi rồi!”
Tanya khẽ nói, “Tôi đã có cuộc gọi của anh, Trung úy. Họ đang giữ máy”.
Không ai trong số họ thốt lên tiếng nào.
Ordway gật đầu, mắt vẫn dán vào Inez. “Bà có biết rằng tối nay, trước khi chuyến bay của chồng bà cất cánh, ông ấy đã mua bảo hiểm sinh mạng với một số tiền lớn - thực sự rất rất lớn - cho bà là người thụ hưởng hay không?”
“Không, thưa ông. Tôi thề là tôi không hay biết gì cả…”
“Tôi tin bà”, Ordway nói. Anh ta dừng lại, cân nhắc, và khi anh nói lại, giọng anh ta gay gắt hơn.
“Inez Guerrero, hãy nghe tôi thật cẩn thận. Chúng tôi tin rằng chồng bà có mang theo chất nổ tối nay, mà bà vừa nói với chúng tôi. Chúng tôi nghĩ chúng được mang lên chuyến bay đi Rome đó, và, vì không thể có lời giải thích nào khác, rằng anh ta có ý định phá hủy máy bay, tự sát và giết hết mọi người khác trên máy bay. Bây giờ, tôi có thêm một câu hỏi, và trước khi bà trả lời, hãy suy nghĩ cẩn thận và nhớ đến những người khác - những người vô tội, bao gồm cả trẻ con - cũng đang trên chuyến bay đó. Inez, bà biết chồng bà; bà biết ông ấy rõ hơn bất kỳ người nào. Ông ta có thể... vì tiền bảo hiểm cho bà... ông ấy có thể làm những việc tôi vừa nói không?”
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của Inez Guerrero. Chị dường như gần sụp đổ, nhưng chậm rãi gật đầu.
“Có”. Giọng chị nghẹn ngào. “Có, tôi nghĩ ông ấy có thể làm chuyện đỏ”.
Ned Ordway quay đi. Anh cầm lấy điện thoại từ Tanya và bắt đầu hạ giọng nói rất nhanh. Anh đưa ra các thông tin, xen kẽ với một vài yêu cầu.
Khi Ordway dừng lại, quay trở lại với Inez Guerrero. “Căn hộ của bà sẽ bị lục soát và chúng tôi sẽ nhận được giấy phép nếu cần thiết. Nhưng sẽ dễ dàng hơn nếu bà chấp thuận. Bà có đồng ý không?”
Inez đờ đẫn gật đầu.
“Tốt lắm”, ngay lập tức, Ordway nói vào điện thoại, “Bà ấy đã đồng ý”. Một phút sau anh cúp máy.
Ordway nói với ông TBVC và Mel, “Chúng tôi sẽ thu thập các bằng chứng trong căn hộ, nếu có gì ở đó. Ngoài ra, hiện giờ, chúng ta không thể làm được gì hơn nữa”.
Ông TBVC nói một cách dứt khoát, “Không ai trong chúng ta có thể làm gì hơn được nữa, ngoại trừ có thể cầu nguyện”. Khuôn mặt căng thẳng và xám xịt, ông ta bắt đầu viết một thông điệp mới cho Chuyến Hai.
 Phi Trường  Phi Trường - Arthur Hailey  Phi Trường