Chương 30: Carnevale
arnevale. Dinh Tổng trấn, cái bánh khổng lồ ấy, enfête 1. Cái mặt tiền trắng, tao nhã giấu những gian phòng âm u và ẩn mật bên trong. Chính tòa nhà cũng mang mặt nạ. Những nhân vật hóa trang, hoa hòe và rực rỡ, xoắn lấy những cây cột ở hành lang ngoài trắng như một sợi ruy băng lòe loẹt. Cao trên đầu họ, như một cái răng xám xịt nơi một nụ cười vô song, hai cây cột bạc màu nổi bật giữa đồng bạn của mình. Tương truyền rằng hai cây cột này thường xuyên lấm máu phạm nhân bị treo cổ và phanh thây ở đây. Những kẻ truy hoan chẳng nghĩ đến điều đó. Bọn họ cười đùa và quang quác như mấy con vẹt của người thổi kèn túi. Venice Serenissima, hôm nay, còn lâu mới trong lành. Ở đây một mặt trăng đang nô đùa nhảy nhót với một công chúa, ở kia một Pierrot [71] đang chuyện trò với một con voi. Hôm nay, một con mèo cũng có thể ngó ông vua.
Cạnh cây cầu ở Riva degli Schiavoni, một người đàn ông và một thiếu phụ vẫy một chiếc gondola. Người đàn ông ăn mặc như Sandro Botticelli, một cái mũ vải ôm sát trên mái tóc xoăn, và những lớp áo choàng thời Phục hưng. Thiếu phụ trông như vừa từ tác phẩm của ông bước ra, cô giống Nàng Xuân như tạc. Mái tóc vàng óng của cô tết bên gương mặt tiểu thiên sứ, và những sợi tơ bắt lấy ánh nắng. Cặp mắt xanh lá dưới rèm mi dày của cô là màu chai rượu, hai mắt sưng phồng vì điều hứa hẹn. Chiếc váy trắng điểm cành hoa nhỏ vương trong gió và người hộ tống thận trọng đỡ cô vào chiếc thuyền chòng chành - vì bụng cô đã to.
Leonora ngồi dựa lui trên nệm. Cô đã nghĩ Nàng Xuân là sự lựa chọn hiển nhiên cho trang phục Carnevale của mình. Vì chính Nàng Xuân cũng đang mang nặng đẻ đau Mùa Hè sắp chào đời. Leonora có thể tìm thấy sự thoải mái trong tà áo thướt tha. Chiếc váy rộng và thoáng, những tấm đệm mềm mại dưới lưng cô. Trái tim thủy tinh của cô nằm nơi lõm cổ; cái sức nặng tròn lạnh của nó là một sự trấn an thường trực mà cô cần hơn cô tưởng. Đứa con của cô cựa quậy bên dưới chiếc thắt lưng trên váy, và bàn tay cha nó nắm chặt bàn tay cô. Cô trông đầy đặn. Thuật ngữ "ra hoa" thường dùng có thể đã được tạo ra cho cô. Bề ngoài, cô cũng thanh bình như mặt phá phẳng lặng dưới nắng mùa đông. Nhưng bên dưới bề mặt của cô là bóng tối và xáo động trong thăm thẳm tận cùng. Hai con quái vật, từ quá khứ đến hiện tại, là nước triều túm chặt ruột gan cô. Cô nghi ngờ sự chung thủy của người đàn ông mà cô đang nắm tay đây. Và giữa hai bầu ngực căng phồng của cô là một bí mật cay nghiệt trong bức thư của Đại sứ. Cô nhớ lại giấc mơ ngày nắng ở đó ba người họ đi gondola. Phải, họ đây - đứa bé chưa ra đời nhưng đang trong bụng cô. Vì đứa bé, cô muốn một sự phân giải - cho cuộc tìm kiếm của cô và cho cả mối quan hệ của cô. Quá khứ, cho phù hợp, cần phải giải quyết trước. Cô bắt đầu trò chuyện. Cô kể cho Alessandro hết mọi chuyện. Về Corradino. Về Roberto. Về những tiết lộ trên tờ Il Gazzettino. Cô nhìn anh thật kỹ khi nhắc đến Vittoria, nhưng anh không biểu lộ sự ngạc nhiên, không ánh mắt đáng nghi hay đỏ mặt xấu hổ. Anh chỉ chau mày.
Vittoria chờ đó đã. Tạm thời lúc này mình muốn biết ý kiến anh như một chuyên gia.
Cô nói qua về Padovani, về những tìm hiểu của mình ở Sansoviniana. Leonora gỡ lá thư đã đọc biết bao lần ra, và đưa nó cho Alessandro. Bóng Ponte dei Sospiri dìm họ vào trong khoảng tối và với một cái nhướng mày giễu cợt, anh bắt đầu đọc, chỉ chờ cho cái bóng cây cầu đi qua.
Chú thích
1 Tiếng Pháp: có lễ hội, mùa lễ.
2 Nhân vật chú hề trong hài kịch ứng tác.
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano