Chương 32
rời vẫn mưa. Mưa suốt cả ngày. Fauve vừa nghĩ vừa nhìn qua khung cửa sổ căn phòng của Maggy, nơi 2 bà cháu đang ngồi từ khi nghe tin báo tử của Julien Marcues.
- Cháu có thể tránh mặt không gặp các nhà báo bao lâu nữa, Fauve? - Darcy dịu dàng hỏi Fauve. - có những tay ở tờ báo New York times, tờ Daily News, tờ báo tỉnh và những tay nhiếp ảnh và 2 đoàn nhà báo truyền hình. Người ta không cho họ vào nhà, nhưng theo bác thì họ vẫn bám riến, cho dù thời tiết xấu.
- Tại sao họ không cho cháu được yên? - Fauve rên rẩm.
- Bởi vì cháu thuộc phần ngon nhất trong tiểu sử Mercues., cháu yêu ạ. Fauve Lunel, con gái Mercues. Cái chết của ông ấy, tự nó đã thành 1 hiện tượng, nay lại cộng thêm chuyện mẹ cháu vào... Cháu hiểu vì sao họ muốn nói chuyện với cháu rồi đấy.
- Liệu cháu có thực sự cần phải trả lời những câu hỏi của họ không?
- Tôi không hiểu tại sao con Fauve cứ khăng khăng từ chối, Darcy à- Maggy xen vào - Ông có thấy là thật sự cần thiết không?
- Vì đó là cách tốt nhất để thoát khỏi tay họ.
- Thế họ sẽ đặt cho cháu những câu hỏi gì? - Fauve hỏi với vẻ lo lắng.
- Họ sẽ hỏi việc liệu cháu có đi dự lễ tang không... lần cuối cùng cháu gặp bố cháu là thời gian nào... cháu đã phản ứng ra sao... Đó là loại câu hỏi họ vẫn đặt ra với thân nhân người chết.
- Cháu không thể chờ đợi điều đó - Fauve nói chậm rãi
- Còn bà thì có đấy. - Maggy nói - Bà nhớ lại những câu hỏi của họ, ngày mẹ cháu qua đời. Chả có gì mà họ không hỏi và không đưa lên báo cả. Darcy này, có thể ông sẽ thảo 1 bản tuyên bố và đem đọc cho họ nghe được không, lấy lý do là Fauve đang đau buồn, không tiếp họ được.
- Cứ thử làm thế xem sao, có thể đấy.
- Nhưng xin chớ có nói là cháu sẽ đi dự đám tang, bởi vì cháu không hề có ý định sẽ làm việc đó. - Fauve nói.
Có 1 sự im lặng kéo dài Maggy và Darcy đưa mắt thật nhanh nhìn nhau.
- Để tôi vào thư viện thảo nội dung đó - Darcy nói.
Maggy ngồi xuống cạnh Fauve và nắm lấy tay cháu.
- Nghe đây Fauve, nếu cháu không đi dự đám tang, thì cháu lại càng gây ra những điều tò mò, nhiều gấp 10 lần. Dù cháu có giận ông ấy đến đâu thì bố cháu vẫn là người nổi tiếng toàn thế giới. Giả dĩ, Nadine Delmas và cháu, 2 đứa đều là con gái duy nhất của bố cháu. Cháu phải đi chứ - Maggy bình tĩnh nói. Từ sáng đến giờ, 2 bà cháu đều tránh không nhắc đến chuyện này, nhưng Maggy đã có thời gian nghĩ tới.
- Không phải chuyện giận hờn, Maggy, vấn đề còn lại nghiêm trọng hơn nhiều.
- Cháu yêu, bà không hiểu cháu đấy. Đám tang Julien sẽ cử hành trong 3 ngày nữa. Theo cuộc họp báo do Nadine triệu tập thì tất cả Paris hoa lệ sẽ có mặt. Cháu không thể không tới được. Nếu cháu muốn, thì bà sẽ đi với cháu. Mọi người sẽ càng chú ý đến ta, nhưng thây kệ họ.
- Không, Magali, dù có hay không có bà, cháu vẫn không muốn tới đó.
Maggy quàng tay lên vai cháu.
- Thôi khỏi cần nữa. Đơn giản là bà không hiểu nổi cháu, có vậy thôi.
- Cháu đã thề sẽ không nói với bà những việc bố cháu đã làm, tại sao cháu không muốn gặp ông. Nhưng giờ đây thì cháu thấy tốt hơn cả là kể hết với bà rõ. Bà càng hiểu rõ hơn tại sao cháu cứ khăng khăng không muốn đi dự lễ tang bố cháu. Vì công việc của mình, thứ công việc mà cháu hết sức tôn trọng, Magali, ông đã hy sinh khá nhiều người.
- Hy sinh? - Magali nhắc lại, kinh ngạc.
- Trong chiến tranh, khi người ta đang đánh nhau, ông ấy chọn công việc vẽ tranh. Ông không phải là người duy nhất có hành động như vậy, tất nhiên, nhưng ông đã cộng tác với bọn Đức. Khi có 1 nhóm du kích lấy tấm dra ông vẫn dùng để vẽ, ông đã tố cáo họ với 1 tên sĩ quanh Đức là bạn của ông. Bọn họ tất cả đã bị bắn chết và người ta đã mang trả lại dra cho ông và như thế, cái công việc gọi là thiêng liêng đã không bị đình trệ. Nhưng lại còn chuyện khác nữa, Magali. Trong suốt cuộc chiến tranh, ông đã đóng cửa không tiếp các bạn Do Thái của mình. Cứ mỗi khi có người dân tản cư nào đến bấm chuông xin ngủ nhờ qua đêm ông lại ra lệnh cho Marthe không được cho ai vào nhà. Họ toàn là dân Do Thái, những người đang tìm cách thoát hiểm, có thể bà cũng biết số người này, Magali. Thậm chí ông còn không cho cả Avigdor vào nhà. Ông có thể cứu được những người Do Thái này nhưng sợ họ sẽ cản trở công việc của ông. Với ông đó là điều không chấp nhận được.
- Thế nào kia? Thật thế ư?... Maggy nói.
- Chính Kate đã kể hết cho cháu nghe và ông đã không hề phản đối.
- Cháu muốn nói là ông ấy đã nhận cả?
- Vâng. Chuyện xảy ra hôm cháu bỏ đi. Cháu chẳng muốn để bà biết làm gì.
- Thế nhưng tại sao, cháu lại sợ đến nỗi không dám kể cho bà biết? Cháu chỉ là 1 đứa con nít... Đáng lẽ cháu phải nói ra chứ.
- Cháu quá xấu hổ. Và sau đó cháu chả còn lý do gì để kể cho bà nghe. Thế là hết. Ông ấy biết là sẽ không bao giờ con gặp lại cháu nữa.
- Xấu hổ? Tại sao lại xấu hổ?
- Bởi vì đó là bố cháu. Cháu hiểu giá trị ông ấy với tư cách là 1 con người. Cháu không thể còn chút kính trọng nào đối với ông ấy, Magali, cả với sự nghiệp của ông cũng vậy thôi. Có thứ công việc nào quan trọng hơn là cuộc sống con người?
Nadine mới chỉ thỏa mãn được 1 nửa, nhưng dù sao, buổi tang lễ cử hành trong khu nghĩa trang cổ Felice gió quét tơi bời cũng là rất ăn ảnh. Ông bộ trưởng văn hóa và những cộng sự gần gũi ông đều tham dự với tất cả dân làng, như mỗi lần có người của cộng đồng nằm xuống. Tất nhiên, ngoài Phillipe và mấy người bạn thân không quan trọng, chả có ai chịu đến đám tang. Tất cả những người ả muốn có mặt đều đi nghỉ hè và thật quá phức tạp với họ nếu phải tìm đến chỗ khỉ ho còn gáy này. Nếu như ông già có được cái thẩm mỹ cao mà chết được ở Paris vào tháng 10 thì sự thể đã khác rồi. Dù sao tang lễ vẫn được tiến hành hoàn hảo. Ngay trong 1 khu làng nhỏ vẫn có thể tin cậy được vào Nhà thờ công giáo để tổ chức được 1 đám tang hào nhoáng.
Quan tài đặt xuống huyệt xong, cánh nhiếp ảnh đã tản đi hết. Nadine cảm thấy vừa ngán ngẩm lại vừa nhẹ cả người. Lần đầu tiên kể từ khi loan báo cái chết của Marcues, cuối cùng ả thấy thư giãn tinh thần.
Nhưng điều đã khiến ả tức giận đến tột điểm, là thái độ của tay mỏ tòa. Làm sao viên thư lại thấp hèn này lại dám ngăn cấm ả mở cửa xưởng họa. Hắn tưởng đâu ả sẽ đánh cắp đi của cải chính mình? Ẳ đã hỏi hắn 1 cách mỉa mai như vậy, khi thấy hắn niêm phong cả 2 cánh cửa. Đó là luật định, hắn đã làu bàu 1 cách có lễ độ, 1 thể thức đơn giản trong khi chờ đợi các ngài ở Paris tới. Ẳ đã phàn nàn với Eitene Delage là người chuyên môn buôn tranh của bố ả. Lão trả lời: Cô không làm được gì đâu. Nhà nước sẽ quy định phần tài sản của cô được hưởng trước khi người ra đụng đến bất kỳ 1 thứ gì. Vậy là, qua bao năm rồi, ả vẫn còn phải chờ đợi. Và thật là chán ngán, tởm lợm khi thấy nhà nước cứ đụng vào mọi chuyện.
- Có gì vậy? - Nadien hỏi Marthe vừa xuất hiện trước cửa phòng khách.
- Có luật sư Bannette, chưởng khế Apt vừa đến. Ông ta muốn gặp cô, nghe nói có việc cần.
- Tôi chưa từng nghe nói đến lão này bao giờ. Ra nói với lão là tôi đang ngủ, tìm cách đuổi lão đi.
- Tôi đã thử cả rồi, cháu nhỏ ạ, nhưng ông ta nhất định không chịu. Ông ta nói có việc quan trọng lắm.
- Thôi... được rồi. - Nadine thở dài.
Ẳ biết là không thoát khỏi tay 1 chưởng khế. Ẳ đã từng đối mắt với cái chết, với thuế vụ, việc tiếp theo logic, đó là ngài chưởng khế.
Vẻ quan trọng của con người nhỏ thó bụng phệ và mặt đỏ ngày càng khiến ả lộn ruột.
- Ông gõ nhầm cửa rồi, thưa ông - ả nói khô khan.
- Cho phép tôi được tỏ lời chia buồn với bà, thưa bà. Tôi tin là bà sẽ hiểu tôi phải đến gặp bà càng nhanh càng tốt.
- Có việc gì vậy, luận sư... Babette.,.. có đúng không ạ.? Tại sao ông lại muốn gặp tôi.
- Thưa bà, chỉ có những bắt buộc nghề nghiệp mới có thể xô đẩy tôi phải đột nhập vào nhà bà trong thời điểm nặng nề này. Nhưng bà cần phải biết, đến tờ di chúc của ông Mercues. Bản chính đang nằm trong kho lưu trữ trung ương các ý nguyện cuối cùng ở Aix. Tôi mang đến bà xem bản photocopy.
- Di chúc? Nadine giật nảy mình - Ông ấy để lại di chúc? Tôi không biết đấy.
Ẳ lo lắng tự hỏi không biết ông già liệu có tình cờ để lại tiền cho 1 tổ chức từ thiện nào không. Không, ông ấy chẳng làm việc ấy đâu. Chắc chắn là không rồi.
- Ông nhà cách đây 3 năm có đến hỏi tôi, thưa bà về điều luật ban hành ngày 3 tháng giêng năm 1972. - luật sư Banette nói tiếp
- Điều luật nào? Năm 1972? Tôi không nhớ có 1 điều luật nào dính dáng đến việc chia tài sản cả. Nếu có thì luật sư của tôi đã cho tôi hay rồi.
- Chuyện này không liên quan đến tài sản của bà, thưa bà - luật sư Banette lắc đầu đáp. Năm 1972, Quốc hội đã thông qua điều luật cho phép, đây là lần đầu tiên ở nước Pháp được thừa nhận 1 cách chính thức những đứa con ngoài giá thú. Ông Marcues đã thừa nhận cô Fauve Lunel là con chính thức của mình.
Nadine nhìn chằm chằm vào ông ta.
- Với là di chúc của ông nhà còn đó. 1 tư liệu kỳ lạ, sự thực quả là có vậy. Lúc đầu, ông cụ muốn để lại tất cả của cãi lại cho cô Lunel. Tôi đã giải thích là làm vậy không được, người ta không thể tước đoạt hết của cải của 1 đứa con này để làm lợi cho 1 đứa con khác. Tôi đã gợi ý ông cụ chia đều tài sản cho cả 2 con.
- Chia tài sản?
- Bà yên tâm đi, thưa bà, đấy là 1 cuộc chia chác có lợi cho bà, bằng vào điều 760 của đạo luật thừa kế. Cô Lunel chỉ có quyền được hưởng 1 phần nửa số tài sản được chia nếu cô ấy là con chính thức, nghĩa là chỉ có 25% trong số 50%. Còn bà, thưa bà, bà sẽ được hưởng 75% còn lại, sau khi đã đóng thuế xong.
Lão ngừng lời, chờ xem Nadine có nhận xét gì nhưng ả vẫn lặng thinh.
- Bản di chúc được soạn thảo theo 1 thể thức mà tôi không mấy tán thành. Tôi đã có lời với ông Mercues nhưng ông cụ vẫn không thay đổi ý kiến.
- Fauve! - Nadine rít trong kẽ răng. Vẫn là Fauve.
- Đúng là vậy, thưa bà. Dường như ông cụ vẫn... đặt biệt quý mến cô này.
- Ông ấy đã nói sao? - Nadine rên rẩm - Ông đọc cho tôi nghe thử cái di chúc đó xem nào, lạy chúa!
- Đó cũng là ý định của tôi. - Lão nói và hắng giọng
Tôi Julien Mercues, muốn để lại toàn bộ tác phẩm của tôi cho con gái yêu của tôi là Fauve Lunel. Tuy nhiên do sự cấm đoán của luật pháp, tôi mong được để lại cho nó loạt tranh than nhan đề Cô gái tóc hung mà tôi đã mua lại vợ tôi là Katherine Brownign Mercues (kèm theo đây là biên bản bán tranh). Tôi muốn rằng con gái tôi là Fauve sẽ thừa hưởng tất cả các bức tranh mà tôi vẽ nó và mẹ đẻ nó là Theodora Lunel là người duy đàn bà duy nhất tôi vẫn yêu mãi mãi. Tôi cũng giao quyền thừa kế cho Fauve loạt tranh Cavillon mà con gái tôi đã tạo cho tôi cảm xúc để hoàn thành nó. Do có Fauve, cuối cùng, tôi cũng đã học được những bài học quan trọng nhất đời tôi, nhưng hỡi ơi, đã quá muộn rồi. Tôi hy vọng 1 ngày nào đó, nó sẽ hiểu ra rằng nó đã gây ảnh hưởng mạnh cho tôi đến nhường nào. Nếu con gái yêu của tôi là Fauve muốn thì tôi ưng được cho nó cái dinh cơ La Tourrello gồm tất cả các đất đai ở đây. Nếu nó không muốn thì chỉ việc bán đi. Trong bất kỳ trường hợp nào, La Tourrello và cái xưởng họa mà tôi vẫn làm việc trong đó không thể thuộc về sỡ hữu của bà Delmas. Theo chỗ tôi biết thì bà ta chưa hề bao giờ biết thưởng thức cả nghệ thuật lẫn thiên nhiên. Tôi cũng mong sao Fauve con gái tôi sẽ mang tên họ của tôi, nhưng tôi hiểu là nó sẽ không thích gì điều đó. Vậy thì 25% của cải tôi sẽ về tay con gái tôi. Phần còn lại, thì theo luật định, sẽ rơi vào tay bà Nadine Delmas và bà ta sẽ vội vàng tẩu tán nó đi - tôi tin chắc là như vậy - để tiếp tục cuộc sống trống rỗng, vô tích sự và ngớ ngẩn mà bà ta đã chọn.
- Đó, thưa bà, tất cả có vậy.
- Đồ con lợn! Đồ con lợn bẩn thỉu! - Nadine nổ ra tái mặt vì giận hờn- Không! Không bao giờ, tôi mà còn sống thì nó 1 xu cũng đừng hòng. Ông già này điên rồi! Tôi sẽ phá cái di chúc này.
- Đây không thể là vấn đề điên khùng, thưa bà. Nếu tôi có chút nào nghi ngờ về lý do của ông Mercues thì tôi đã không bao giờ chấp nhận tờ di chúc này. Nó hoàn toàn có giá trị pháp lý.
- Ông thì biết cái quái gì? Cút khỏi đây! Tôi sẽ gọi luật sư của tôi ở Paris. Đồ mất dạy huênh hoang, tỉnh lẻ, đồ con lợn. Tất nhiên, 1 tờ di chúc sai trái như thế nào phải bị bác bỏ. Cút đi! - Nadine đứng bật dậy, đột ngột và căm thù ghê gớm đến mức ông khách vội chộp lấy mũ và nhảy bổ ra cửa.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là câu chuyện hay nhất họ có thể nhấm nháp, kể từ lâu rồi - các nhà bào bình luận với nhau như vậy khi họ đã nắm được các chi tiết Đức hạnh và xấu xa của người mẹ Dân luật, điều 339, lâu rồi không ai nhắc tới bản dân luật này. Đức hạnh xấy xa của Teddy Lunel, cô người mẫu lớn nhất của mọi thời đại. Thật khó mà chứng minh đúng sai, 1 số nhà báo có vẻ như hiểu họ đang định nói gì thì cũng chỉ hạ được 1 lời bình luận tương tự, nhưng đây chỉ là cách duy nhất để tấn công và bản di chúc lạ lùng của Julien Mercues. 1 cái tin khá bất ngờ! Và tất cả bọn họ đều đinh ninh là câu chuyện sẽ chấm dứt trong 1 nghĩa địa ở Luberon. thế mà nó kéo dài hàng tuần! 1 phóng viên trẻ quá xúc động kêu lên 'Hàng tuần thôi ư? Phải nói là hàng tháng mới đúng' - người ngồi bên cạnh cãi lại.
- Dù Nadine Delmas không chứng minh được điều gì thì ả cũng trả thù bằng cách kéo lê tên tuổi Teddy vào đống bùn. - Darcy nói.
- Vậy là ông cho rằng ả ta sẽ lôi ra ánh sáng tất cả đời tư của mẹ cháu sao? - Fauve giận điên cuồng hỏi lại.
- Ông rất sợ điều ấy có thể xảy ra. Nếu không, tại sao nó đưa công khai bản di chúc. Nếu nó không dự định tấn công vào bản di chúc đó thì hà tất phải như vậy. Giờ đây thì mọi người đều hiểu là Mercues đã khinh nó đến mức nào.
Fauve bước quanh phòng khác của Maggy, 2 bàn tay nắm chặt, nếu Nadine có mặt trong phòng này, hẳn là nàng đã giết chết ả.
- Ngày mai cháu sẽ đi Avignon. Sẽ ngăn cản không xảy ra chuyện này. Không ai được xem mẹ cháu là con điếm. Nadine không thể làm như vậy được. Cháu không cho phép nó làm thế.
- Fauve... chuyện này đã xảy ra từ lúc cháu chưa ra đời kia. - Maggy nói.
- Cháu đi thu xếp hành lý đây - Fauve nói, như không nghe thấy lời bà ngoại.
- Ở đây có ai không, để cháu có thể hỏi han? Có người nào cháu đã có dịp làm quen trong những kỳ nghỉ hè và họ có thể giúp được cháu.
- Có đấy - Fauve trả lời thong thả, dừng lại ở trước bậc cửa. - Có người đấy. Tại sao cháu không nghĩ ra từ sớm hơn nhỉ.
Eric Avigdor đứng đợi ở sân bay Marseille. Anh biểu lộ thiện cảm với Fauve 1 cách miễn cưỡng vì anh nhớ nguyên cái cách 2 đứa chi tay nhau cách đây 6 tháng trước.
- Bố anh rất mừng vì em đã gọi ông. - anh nói và lái xe ra đường 1 chiều phía Nam theo hướng về Avignon.
- Chắc ông già ngạc nhiên lắm, em chỉ đơn giản hỏi số phone của ông ở bộ phận chỉ dẫn quốc tế, thế là nói được ngay với ông. Em hơi ngại vì lúc đó đã gần nửa đêm. Em quên mất múi giờ chênh nhau giữa 2 nước.
- Ông già không bao giờ đi nằm sớm cả.
- Em cũng thấy ông nói vậy, nhưng em sợ đó chỉ là do thể thức xã giao thông thường.
- Bố anh mà thế ấy à? Ông đánh rơi mất phép xã giao thông thường khi về nghỉ hưu rồi.
- Không biết ông đã tìm được cho em 1 luật sư chưa?
Nàng có vẻ bồn chồn.
- 1 luật sư giỏi nhất Avignon. Ông ta đang đợi em ở nhà bố mẹ anh. Đó là Jean Perrin. Bố anh và ông ấy trong chiến tranh đều ở chung 1 khu vực.
- Bố anh tốt quá!
- Ông ấy quý em lắm, em biết đấy!
Lần đầu tiên, Eric phác 1 nụ cười, và nàng cười đáp lại. Cứ nghĩ đến Adrien Avigdor là thấy ấm lòng.
Gặp ông luật sư, Fauve cảm thấy thất vọng. Cô tưởng Jean Perrin ít ra cũng phải suýt soát số tuổi của Adrien Avigdor. Hóa ra lại trẻ hơn nhiều. Nhỏ con, mảnh mai, nàng thấy ông tinh tế, sâu sắc và uyên bác vô cùng.
Beth Avigdor ôm hôn Fauve âu yếm.
- Chắc là cháu mệt lắm, Fauve tội nghiệp. Bác đã sửa soạn phòng riêng cho cháu rồi đây. Cháu sẽ đi nằm nghỉ khoảng 1h trước bữa ăn tối nhé?
- Không, cảm ơn, thưa bác. Cháu muốn được nói chuyện ngay với luật sư Perrin.
Fauve và luật sư ngồi ngoài hiên nhà nhô cao trên thành phố. Phía xa, nhìn thấy lâu đài các giáo hoàng.
- Thưa luật sư Perrin, ông có ưng giúp đỡ tôi không ạ?
- Tôi chỉ nghĩ đến chuyện đó từ khi Adrien gọi điện cho tôi. Sự thực là tôi đã để cả buổi sáng nay để nghiên cứu việc của cô,
- Thế cơ à? Trong khi chưa kịp trao đổi gì với nhau.
- Ồ, cũng chẳng rắc rối gì lắm đâu. Chỉ đơn giản tìm ra những người sẵn sàng làm chứng cho đức hạnh mẹ cô. Và tôi đã tìm được 1 nhân chứng.
- Chỉ 1 người ạ? - Fauve ngạc nhiên. - thế thì sợ không cân xứng với việc kết tội là Hạnh kiểm xấu hiển nhiên. Mẹ tôi 24 tuổi khi bà gặp bố tôi... Hiển nhiên bà đã từng trải qua sự đời, phải đâu là 1 ni cô. Bà đã có nhiều nhược điểm, ông rõ chứ ạ?
- Tuổi của mẹ cô không ăn nhằm gì lời kết tội này cả.
- Làm sao thế được? - cô kinh ngạc.
- Tôi đồ rằng cô chưa hề bàn bạc với 1 luật sư hoặc với 1 ông chưởng khế nào?
- Bà ngoại tôi đã điện cho lãnh sự quán Pháp ở New York vào ngày hôm tôi bay luôn.
- Những nhà ngoại giao không am hiểu về loại công việc này. CÔ thấy đấy, luật pháp của nước Pháp rất rõ ràng về điều khoản này: Việc kết tội là hạnh kiểm xấu hiển nhiên chỉ có thể áp dụng trong thời kỳ bố mẹ cô đang chung sống với nhau mà thôi, bởi vì đây chỉ có mối quan hệ cha con của Julien Mercues là trở thành điều nghi vấn. Theo chỗ tôi hiểu thì họ không hề rời nhau 1 ngày nào cho tới khi mẹ cô qua đời. Chỉ cần dựng lại sự kiện này, vì đó là điểm tôi sẽ đi sâu để làm nổi bật.
Fauve có vẻ xúc động đến nỗi Jean Perrin ngại ngùng phải quay mặt. Khi thấy nàng nức nở. Ông nhẹ nhàng đứng lên và lẻn vào nhà.
- Có chuyện gì vậy? - beth Avigdor lo lắng hỏi. Tôi phải ra ngoài ấy với cháu.
- Không, cứ để cô ấy ngồi 1 mình - luật sư khuyên.
Nhưng Eric đã chạy bổ ra. Co người trên ghế dài, Fauve nức nở mãi không thôi. Anh đỡ nàng đứng lên, ôm chặt nàng vào lòng và vỗ về nàng như trẻ con. Cuối cùng nàng ngẩng lên khuôn mặt đầy nước mắt.: Cho em mượn mùi xoa của anh Anh móc tay vào túi, chả tìm thấy gì. lấy áo anh mà lau mũi.
- Ồ không, em không thể làm thế được. - Fauve rên rẩm.
- Thế thì để anh lau cho em - anh vừa cười vừa tháo 1 cái mangset áo sơ mi ra - Đây, xịt mũi vào đây.
Nửa giờ sau, mặt đã rửa, và tóc đã chải lại, Fauve yên vị trong phòng khác với 3 người nhà Avigdor để nghe luật sư Perrin thuật lại chuyện trong ngày.
- Tôi chợt nghĩ đến 1 điều: đến những kẻ tự nguyện sống ở cùng trời cuối đấy, cách ly với mọi người, cứ vẫn phải ăn.
- Họ uống rượu vang - Adrien Avigdor chữa lại.
- Cả 2 chứ, bạn ơi, phải dùng cả 2. Thế họ ăn ở đâu? Tất nhiên là ở tiệm ăn rồi. Khi người ta đang mê nhau và người ta chưa có con cái thì không thể ngày nào cũng chén cơm nhà. Thế thì ở Avignon này, ông họa sĩ lớn nhất nước Pháp sẽ đi đánh chén ở đâu.
Ông ta ngừng lời và chờ đợi.
- Ở nhà hàng Hiely. - Fauve kêu lên.
- Làm sao mà cô biết được, thưa cô?
- Bố tôi thường dẫn tôi đến đấy mỗi khi muốn khao tôi 1 chầu - nàng giải thích. Thế rồi nàng ngừng bặt, ngỡ ngàng rồi đỏ mặt lên. Từ bao lâu rồi nàng không hề nói câu bố tôi, đến nổi nàng không tin nó lại vọt ra bất thần từ miệng nàng.
- Tất nhiên rồi, nhà hàng Heily... tiệm ăn 2 sao duy nhất ở Avignon. Không khó khăn gì để đoán ra điều này. Thế là sáng nay, tôi tìm đến đấy. Tôi yêu cầu được nói chuyện với ông Heily. Năm 1953, ông học nghề nấu ăn ở trong bếp nhà bố mình, nhưng ông ta thường vẫn khép hờ cánh cửa để ngắm mẹ cô. Ông ta còn nhớ rất rõ. Tôi yêu cầu được xem cuốn sổ vàng của nhà ông ta vì tôi chắc chắn rằng thế nào họ cũng đề nghị Julien Mercues ký vào đấy. Thế là tôi đã nhìn thấy chữ ký của họa sĩ. Còn hơn 1 chữ ký nữa. 1 ký họa rất đẹp vẻ bố già Hiely. Và bên dưới có cả chữ ký của mẹ cô nữa.
- Nhưng điều này... điều này đâu có chứng minh được gì? - Fauve lẩm bẩm.
- Nghe đã này... Gia đình nhà Heily có thói quen gửi thiếp Noel cho mọi khách hàng tốt của mình, cho nên họ có địa chỉ của bố mẹ cô. Tôi đã tìm thấy địa chỉ này ở Avignon trong sổ tay của họ. Thế rồi, tôi lập tức tìm đến nó, không kịp cả ăn trưa và Adrien chắc sẽ lấy làm lạ lùng lắm. Ngôi nhà ấy không thay đổi gì, và điều lạ lùng là vẫn bà gác cũ. Tôi ngờ rằng mụ Bette này sẽ vẫn cứ sống mãi đến năm 2000. Dù sao thì mụ cũng tỏ ra hết sức thân thiện.
- Bà gác cửa sẽ là nhân chứng của ông? - Fauve ngắt ngang.
- Không, cô đừng làm ra vẻ ngờ vực thế, nhân chứng về đạo đức sẽ không phải là bà gác cửa, mặc dù lâm thời ta vẫn có thể sử dụng được nhân chứng này. Bà Bette kể rằng bố mẹ cô hồi đó chơi thân với 1 ông thầy thuốc giờ đây vẫn còn ở tầng ngôi nhà đó. Lúc bấy giờ chưa đến 2h, tôi bèn đến làm quen với ông thầy thuốc và vợ ông ta. Họ nói họ rất biết bố mẹ cô. 2 nhà thường hay đến ăn ở nhà hàng Hiely hoặc nhà hàng Priupre và thỉnh thoảng còn đến các quán nhỏ ở vùng quê. Cả 2 đều quý mến mẹ cô. Từ khi mẹ cô qua đời, họ không gặp lại bố cô 1 lần nào nữa nhưng họ hiểu tại sao ông nhà lại đột nhiên biến đi như vậy. Họ nói rằng bố mẹ cô đã yêu nhau đến mức nào. Giáo sư Daniel nói.
- Giáo sư Daniel? Nhưng tôi quên ông này. - Beth nói.
- Tôi không lấy làm lạ về việc này, Beth nói.
- Tôi không lấy làm lạ về việc này, Beth ạ. Đây là 1 trong mấy nhân vật phẫn nộ về cái gọi là hạnh kiểm xấu hiển nhiên. Ông cảm thấy xúc động. Tất nhiên 2 vợ chồng ông sẵn sàng chứng thực rằng mẹ cô không hề gặp gỡ người đàn ông nào không phải bố cô trong suốt thời gian họ sống với nhau ở Avignon. Việc tấn công vào bản di chúc sẽ ngừng lại trước khi nó bắt đầu - Jean Perrin kết thúc với 1 nụ cười thắng lợi.
- Xúc động? - Fauve nói. - Tại sao ông ấy đến nỗi xúc động? Chỉ vì ông ấy là bạn của bố mẹ tôi?
- Không, còn 1 lý do khác nữa. Chính ông ấy đã đỡ cho cô ra đời.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió