Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 32
racy đã thành công trong việc giữ hai ghế ở cạnh lối đi, một ghế ở ngay trên đầu máy bay và một ghế ở phía sau, như vậy là cô sẽ không phải nói chuyện với Stan Fields trong suốt chuyến bay. Hắn khiến cho cô cảm thấy khó chịu ngay cả trước khi họ có một cuộc cãi vã nhỏ trong phòng họp về quyền tiếp quản vụ án. May mắn thay, chuyến bay đã kín chỗ, điều này khiến cho ý định của cô đỡ lộ liễu hơn, mặc dù cô nghĩ rằng Fields cũng chẳng để ý đến những chuyện như thế, mà nếu hắn có để ý thì cô cũng chẳng quan tâm.
Cô đã gọi một cuộc điện thoại và trò chuyện thật nhanh với Fields vào buổi chiều hôm trước để cung cấp cho hắn thông tin chuyến bay trước khi rời khỏi cơ quan để về nhà. Cả hai đều không nhắc tới lần đối đầu trước đây, có nghĩa là cả hai cùng chưa quên nhưng đều có ý định tránh tình huống không được lí tưởng cho lắm đó.
Tracy tới cửa lên máy bay vào khoảng năm giờ sáng.
Trong khi đó, đến tận năm giờ hai mươi phút rồi mà Fields vẫn chưa tới, và nhân viên mặt đất bắt đầu ra hiệu để máy bay khởi hành, Tracy đã mong rằng hắn sẽ lỡ chuyến bay này, nhưng không được may mắn như vậy. Cô thấy hắn chạy vội tới với một túi McDonald’s trong tay và kéo theo một cái va li đằng sau. Hắn ăn vận bình thường với một chiếc áo polo, quần jean cùng đôi giày tennis và cả một chiếc áo khoác trông giống kiểu áo Members Only.
“Anh mang theo hành lý để làm gì?” Cô hỏi khi Fields tới gần.
“Phòng khi cô nói đúng.” Hắn nói. “Và người dì biết được Strickland đang ở đâu. Một trong hai chúng ta có khả năng phải ở lại một tới hai ngày trong khi chờ lệnh bắt giữ.”
Nếu họ phát hiện ra Andrea Strickland vẫn còn sống, họ sẽ phải yêu cầu cảnh sát địa phương tạm giam cô ta trong khi lệnh bắt giữ từ tòa án đang được xem xét. Tracy không nói ra, nhưng cô biết rằng Fields khăng khăng muốn mình là người giải Andrea Strickland về Washington, nếu như cô ta chắc chắn còn sống, vậy thì quận Pierce có thể lấy công trạng. Thẳng thắn mà nói, cô không quan tâm đến công danh, và vì đó là một vụ án mất tích nên Fields có quyền.
Nhân viên mặt đất thông báo chuyến bay của các các hành khách ở khu vực một sắp cất cánh.
Tracy không thèm quay lại. “Cả hai chúng ta sẽ sớm biết thôi.” Cô nói.
Cô kiểm tra điện thoại di động xem có tin nhắn gì không trong khi chờ Fields từ trên máy bay xuống. Kins đã gửi một tin nhắn đề nghị cô cho anh biết kết quả của cuộc nói chuyện với Penny Orr. Ngay khi Fields xuống khỏi máy bay, họ lên một chiếc xe bus đưa họ tới quầy thuê xe ô tô và GPS của cô cho cô biết từ đây tới chỗ của Penny mất khoảng ba mươi phút đi xe, giao thông ở Nam California luôn luôn khó nắm bắt. Tracy chờ Fields đòi cô cung cấp cho hắn thêm thông tin, nhưng hắn vẫn im lặng. Cô hi vọng hắn biết càng ít thì khả năng hắn chen ngang khi cô thẩm vấn Penny Orr càng thấp.
Vào lúc chín giờ ba mươi phút, đường sá bắt đầu đông đúc nhưng các phương tiện vẫn di chuyển được với tốc độ chậm. Họ tới khu căn hộ phức hợp của Penny Orr vào khoảng mười giờ sáng. Tracy dẫn đường lên tầng hai và gõ cửa ba lần. Khi Orr mở cửa, trông bà ta rất tò mò, mặc dù không có vẻ gì là sốc, cũng có nghĩa là bà ta đã thấy họ qua mắt thần trên cửa.
“Điều tra viên? Hôm qua lúc cô gọi, tôi đã nghĩ là chúng ta có thể trò chuyện qua điện thoại.”
“Xin lỗi vì đã tới mà không báo trước.” Tracy nói, quay sang để giới thiệu Fields. “Đây là điều tra viên Stan Fields đến từ đồn cảnh sát quận Pierce. Họ vốn có thẩm quyền điều tra vụ mất tích của Andrea. “
Fields đưa tay ra và tự giới thiệu về bản thân.
Cả vẻ mặt và giọng nói của Orr đều khá bối rối. “Tôi xin lỗi, tôi đang không được khỏe lắm.”
“Chúng tôi vào nhà một vài phút thôi có được không?” Tracy nói.
Orr ngập ngừng, sau đó mở cửa và bước ra sau. “Tôi không có nhiều thời gian đâu. Tôi đang chuẩn bị đồ cho một chuyến đi.”
Tracy để ý thấy có hai chiếc va li lớn đang được đặt ở lối vào. “Chúng tôi sẽ cố gắng không làm phiền bà lâu.” Cô nói. “Bà sắp bay à?”
“Gì cơ?” Bà ta dừng lại một chút rồi nói tiếp. “À vâng, trong ngày hôm nay. “
“Bà chuẩn bị đi đâu vậy?” Fields hỏi.
“Florida.” Bà ta nói. “Để thăm một người bạn.”
“Bà mang nhiều quần áo tới Florida nhỉ.” Fields nói. “Phần lớn những người sống ở đó mà tôi biết chỉ mặc quần soóc và áo ba lỗ.”
Orr cười nhưng không hề trả lời. Căn hộ có mùi chanh tươi của thuốc khử trùng, và có vẻ như căn nhà vừa được vệ sinh công nghiệp. Ti vi đang phát tin tức địa phương. Orr lấy cái điều khiển trên bàn phòng khách và tắt nó đi.
“Hai người muốn uống gì?”
“Tôi nghĩ là không cần thiết đâu.” Tracy nói.
“Tôi đã uống cà phê trên máy bay rồi.” Fields nói.
Họ đi tới chỗ sofa. Orr ngồi ở chính chỗ mà bà đã ngồi trong lần gặp mặt trước đây với Tracy. Tracy ngồi trên chiếc ghế đối diện, Fields ngồi ở phía bên tay phải của cô.
“Cô nói rằng cuộc điều tra đã có tiến triển?” Orr nói. “Hẳn là quan trọng lắm nên cô mới phải đến tận đây.”
Lý do hợp lí nhất để một cảnh sát bay qua hai bang chỉ để nói chuyện với người nhà của nạn nhân là thông báo cho họ biết người đó đã thực sự tử nạn. Trông Orr dường như khá lo lắng, nhưng không có vẻ là bà ta đang chờ đợi một tin dữ.
“Chúng tôi nghĩ là vậy.” Tracy nói. Cô muốn tiếp cận Orr thật chậm, và cô muốn đẩy lên cao trào bằng việc hỏi về giấy khai sinh sau khi đưa ra một số cơ sở khiến cho Orr không có khả năng chối bỏ sự liên quan của mình đến vụ án mất tích của Andrea. “Chúng tôi đã nói chuyện với nhân viên tiến hành tìm kiếm Andrea thuộc Đội Cứu hộ và Tìm kiếm Núi Rainier. Anh ta tin rằng Andrea không hề chết trên núi.”
“Vậy à?”
“Phải. Anh ta cho rằng khả năng tìm thấy đồ đạc của cô ấy nhưng lại không tìm thấy xác là điều không thể xảy ra.”
“Vậy anh ta nghĩ chuyện gì đã xảy ra với cháu tôi?”
Một tiếng đập theo nhịp và tiếng kim loại vang lên khiến Tracy chú ý tới cái cửa kéo bằng kính, đó là nơi đã gây ra tiếng ồn. Công trình xây dựng đang diễn ra ở bãi đất bỏ trống ở bên cạnh. Từng nhìn thấy tất cả các công trình ở trung tâm Seattle, cô nhận ra đó là âm thanh của chiếc máy khoan đất.
“Tôi xin lỗi.” Orr nói. “Họ đang xây một khu căn hộ phức hợp nữa.”
“Không sao.” Tracy nói. “Như tôi đã nói, nhân viên đó nghĩ rằng khả năng cao là Andrea đã xuống núi vào sáng sớm hôm đó.”
Orr không trả lời ngay. Một lần nữa, Tracy lại hi vọng bà ta sẽ có phản ứng gì đó với tin mới này - phấn khởi, hi vọng hoặc lo lắng hơn. Cuối cùng Orr nói. “Nhưng cô không biết chuyện gì đã xảy ra với con bé phải không?”
“Hiện tại nhân viên này đang có một khoảng thời gian khá khó khăn để tìm hiểu xem làm sao mà Andrea có thể xuống núi mà không có ai giúp.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Có nghĩa là anh ta tin rằng có thể Andrea đã tự xuống núi, nhưng nếu cô ấy làm thế thì cô ấy sẽ phải cần đến phương tiện giao thông nào đó để trốn đi.”
“Nhưng đây chỉ là phỏng đoán thôi phải không? Anh ta thực sự không hề biết.”
“Có thể.” Tracy nói. “Nhưng anh ta khá chắc chắn là cháu của bà đã xuống núi rồi.”
“Vậy thì, có thể con bé đã thuê một chiếc xe hơi và để nó ở đâu đấy rồi.” Orr nói.
“Không thể nào.” Fields nói. “Theo dõi các hợp đồng thuê xe ô tô là việc đơn giản. Chúng tôi đã tìm kiếm bằng cả hai cái tên Andrea và Lynn Hoff, nhưng không thu được bất kì chứng cứ nào.”
Tracy thật sự không muốn nhắc đến cái tên đó quá sớm, nhưng thời điểm khi cái tên được đề cập đến, cô nhận thấy có sự khác biệt trong ánh mắt của Orr, cho dù có khả năng bà ta nhận ra cái tên ấy đã từng xuất hiện trong cuộc trò chuyện trước đây của hai người. Vì muốn lấy lại sự kiểm soát của buổi thẩm vấn, cô tiếp tục. “Bà đã nghe đến cái tên đó bao giờ chưa?” Tracy hỏi. “Lynn Hoff ấy?”
“Không, tôi nghĩ là tôi không biết.” Orr nói. “Cô ấy là ai thế.”
“Nhân viên kia tin rằng để xuống núi, Andrea cần sự trợ giúp, ai đó với một chiếc xe ô tô.”
“Và cô nghĩ đó là người mang tên Lynn Hoff?” Orr nói.
“Không” Tracy nói. “Lynn Hoff là một cái tên giả mà Andrea dùng.”
“Tên giả ư? Để làm gì?”
“Để lấy bằng lái xe ở Washington và mở tài khoản ngân hàng.”
“Có thể bạn con bé đã giúp nó.” Orr nói, tay để giữa hai đùi nhưng không giấu được chuyện bà ta đang cạy móng tay.
“Chúng tôi cho là vậy.” Tracy nói. “Nhưng Andrea không có nhiều bạn. Thực ra, theo như những người tôi từng nói chuyện, bao gồm cả bà, Andrea thực sự chỉ có duy nhất một người bạn - một người phụ nữ tên là Devin Chambers.”
“Cô đã nói chuyện với cô ấy chưa?” Orr hỏi.
Một lần nữa, Tracy lại xem xét cẩn thận xem có dấu hiệu nào cho thấy Orr cảm thấy thân thuộc với cái tên này không, nhưng cô chưa nhận thấy gì ngay lúc đó cả. “Chúng tôi không nghĩ là cô ấy có lý do để giúp đỡ Andrea.” Tracy nói.
Orr có vẻ đang gặp khó khăn trong việc nuốt nước bọt. “Tại sao lại không?”
“Chúng tôi đã điều tra một vài thứ về Devin Chambers, có vẻ như cô ta đã ngoại tình với chồng Andrea. Và cũng có thể là cô ta đã cố lấy tiền từ tài khoản tín thác của Andrea.”
“Thật tồi tệ.” Orr nói. “Cô ta phải bị bắt mới đúng. Cô đã xác định được vị trí của cô ta chưa?”
“Cô ta rời khỏi Portland cùng lúc Andrea biến mất.” Fields nói. “Cô ta nói với quản lý rằng cô ta đang định quay trở về nhà ở vùng Bờ Đông nhưng không phải.”
“Chúng tôi theo dõi và biết cô ta thuê một nhà nghỉ ở Renton, Washington.” Tracy nói. “Cô ta đã sử dụng cái tên giả Lynn Hoff.”
“Tôi tưởng cô nói đó là tên giả của Andrea.”
“Đúng vậy.” Tracy nói.
“Tôi thực sự không hiểu.” Orr nói.
“Có nghĩa là Devin Chambers đã biết về cái tên giả và số tiền.” Fields nói. “Cô ta sử dụng một phần số tiền để thay đổi ngoại hình. Chúng tôi nghĩ rằng cô ta chuẩn bị cuỗm hết số tiền và cao chạy xa bay.”
“Các người tạm giam cô ta chưa? Cô ta sẽ phải khai những gì?” Nếu Orr đang diễn thì bà ta đang có một màn trình diễn hoàn toàn hợp lí.
“Devin Chambers là người phụ nữ được tìm thấy trong lồng cua.” Tracy nói. “Người mà ban đầu chúng tôi nghĩ là Andrea. Bà hẳn phải biết chuyện đó qua tin thời sự rồi.”
Phía bên ngoài, tiếng đập theo nhịp vẫn tiếp tục. “Không!” Orr nói. Bà ta dừng lại. Sau một lúc, bà ta nói. “Tôi chẳng biết phải nói gì cả.”
“Bà nói với tôi rằng Andrea chưa bao giờ thực sự có ai đó là bạn khi cô ấy chuyển tới đây.” Tracy nói. “Cô ấy không có cha mẹ, phải rồi, và không có anh chị em. Chúng tôi đang cố gắng tìm hiểu xem ai là người có thể giúp cô ấy.”
“Có thể là ai đó mà con bé quen ở Santa Monica.” Orr nói. “Một cô bạn ở đó.”
“Có thể.” Tracy nói. “Nhưng đó là cả một sự mạo hiểm khi nhờ một người mà cô ấy không nói chuyện hay gặp mặt suốt mấy năm trời.” Cô dừng lại, quan sát Orr. Khi thấy Orr không nói gì, cô lại tiếp tục. “Chúng tôi nghĩ đó có thể là một người mà Andrea khá thân thiết. Một người hiểu hết những bi kịch mà Andrea phải chịu đựng suốt cuộc đời. Một người đồng cảm với cô ấy, muốn giúp cô ấy, hoặc cảm thấy bắt buộc phải giúp đỡ cô ấy. Chúng tôi có thể hiểu mà, bà Orr, chúng tôi hiểu tại sao bà muốn giúp cháu gái mình.”
“Tôi ư?” Orr ho vài tiếng và lắc đầu. Bà ta nhìn từng người một. “Mấy người nghĩ là tôi làm ư? Thật nực cười. Tôi đã nói là tôi không biết nó ở đâu… hoặc thậm chí là nó còn sống hay không. “
“Tôi biết và đó chỉ là những gì bà nói với tôi thôi.” Tracy nói. “Và tôi hiểu tại sao bà nói như vậy, nhưng Andrea có khả năng lấy được bằng lái xe ở bang Washington dưới cái tên Lynn Hoff bởi vì cô ấy có một bản sao có công chứng giấy khai sinh ở California của một người phụ nữ tên Lynn Hoff, một người phụ nữ được sinh ra ở ngay San Bernadino này.” Tracy nói. “Bà đã từng làm việc ở Ủy ban Định giá tài sản quận San Bernadino rất nhiều năm, phải không?”
Orr vẫn giữ sự điềm tĩnh mặc dù bà ta tiếp tục nghịch ngón tay của mình. “Phải.”
“Và Ủy ban Định giá tài sản đã được hợp nhất với với Văn phòng Lưu trữ thông tin và Văn phòng thư kí quận để cắt giảm chi phí. Có phải không?”
“Đúng vậy.” Orr nói.
“Vậy nên, bà có thể tiếp cận các loại giấy khai sinh.” Fields nói.
“Ai ở văn phòng mà chẳng tiếp cận được với các loại giấy tờ đó.” Orr nói. Giọng run lên.
“Đúng vậy.” Tracy nói. “Nhưng không phải ai cũng có liên quan tới một người phụ nữ đang muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”
“Chúng tôi có thể lấy trát hầu tòa.” Fields nói. “Và sẽ phát hiện ra bản sao giấy khai sinh có công chứng bị lấy đi từ số lưu trữ của văn phòng từ khi nào. Giả mạo thân phận là một tội đấy.”
Tracy không nhìn sang Fields nữa. Cô nhanh chóng thêm vào. “Nhưng chúng tôi không muốn làm vậy, bà Orr. Ai ở trong hoàn cảnh của bà cũng sẽ làm như vậy. Những gì đã xảy ra với Andrea thật kinh khủng. Nếu ai đó xứng đáng có được cơ hội có một cuộc sống mới thì chắc chắn cô ấy xứng đáng có được nó. Chúng tôi muốn tìm và nói chuyện với cô ấy.”
Nước mắt lăn dài trên má Orr. Bà ta nhắm mắt lại và tựa cằm vào ngực mình, chẳng buồn lau nước mắt. Phía bên ngoài, công nhân đào đường vẫn đang gõ từng hồi theo nhịp chậm rãi. Dần dần, Orr lắc đầu. Sau đó, bà ta nói với giọng run run như thể thì thầm.
“Tai sao?” Bà ta mở mắt và nhìn Tracy. “Con bé chưa đủ tổn thương sao? Tại sao người ta không thể để nó yên? Con bé không đáng phải chịu những thứ đã từng xảy ra với nó. Tại sao các người không thể mặc kệ nó?” Câu cuối của bà ta như một lời thỉnh cầu.
“Tôi xin lỗi.” Tracy nói, không thấy chút phấn khởi hay nhẹ nhỏm nào. “Tôi ước giá mà chúng tôi có thể làm vậy. Tôi xin lỗi Andrea, và xin lỗi cả bà nữa. Không ai đáng phải chịu những gì đã xảy ra với cô ấy cả, nhất là khi cô ấy còn quá trẻ. Tôi biết bà chỉ đang muốn bảo vệ cô ấy và trong lòng bà biết rõ những gì mình đang làm cho Andrea là tốt nhất cho cô ấy, nhưng còn các gia đình khác cũng cần phải được xem xét.”
“Con bé không thể làm khác được đâu.” Orr nói. “Nhất là sau khi chồng nó kí giấy bảo lãnh với ngân hàng dưới tên nó. Con bé chuẩn bị mất đi thứ còn lại duy nhất của nó, thứ duy nhất nó có thể sử dụng để trốn đi. Các người không hiểu sao? Đó là thứ duy nhất còn lại của con bé mà có liên quan tới bố mẹ nó.”
“Tôi hiểu mà.” Tracy nói.
“Không.” Orr nói, lên giọng và lắc đầu thật mạnh. “Không, cô chẳng hiểu gì cả.”
“Em gái của tôi bị sát hại khi tôi hai mươi hai tuổi.” Tracy nói. Trong tầm nhìn của mình, cô thấy được Fields đang nhìn cô chằm chằm. Orr có vẻ kinh ngạc. “Tôi mất cha mình sau đó không lâu. Ông ấy tự sát bằng súng. Nỗi đau đó là quá lớn với ông ấy.”
“Chúa ơi.” Orr nói. “Tôi xin lỗi.”
“Cùng lúc đó chồng tôi cũng bỏ tôi. Tôi mất cả một thị trấn và cả một quãng đường đời. Nên tôi hiểu tại sao bà làm vậy. Nhưng một số chuyện đã xảy ra vì sự mất tích của Andrea. Có người đã chết. Chúng tôi cần biết được tại sao. Đó là công việc của chúng tôi. Chúng tôi cần phải tìm hiểu lý do tại sao để thông báo cho người nhà của nạn nhân biết.”
“Cô nghĩ rằng theo cách nào đó Andrea cũng có trách nhiệm ư?” Orr dừng lại, nhìn lên cả hai người. “Thật vô lí! Andrea không làm hại ai đâu. Tất cả những gì con bé làm chỉ là đọc sách và leo núi thôi.”
“Chúng tôi vẫn cần nói chuyện với cô ấy.
Phải tới gần một phút, Orr chẳng nói gì cả. Bà ta ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa kính trượt. Một làn khói đen uốn lượn trong bầu không khí nóng nực. Cái máy vẫn tiếp tục đào. Fields nhìn sang Tracy đang lắc đầu chầm chậm. Cô mong hắn cảm nhận được rằng tốt nhất không nên nói gì vào lúc này.
“Tôi muốn ở đó.” Orr cuối cùng cũng lên tiếng. “Tôi muốn ở đó khi hai người nói chuyện với con bé.”
“Chắc chắn rồi.” Tracy nói, cảm thấy nhẹ nhỏm nhưng cũng thật hứng khởi. “Chúng tôi chỉ cần bà đưa chúng tôi tới chỗ cô ấy.
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt