Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 31
ình minh tới.
Mây đã tan biến cùng với cơn mưa. Bình minh tới thật rồi, những vết màu trên trời thoạt đầu biến đổi một cách huyền ảo, sau đó mang lại cho trời cao một diện mạo mới, một vẻ đẹp ngỡ ngàng mà không một hiện tượng nào có thể tạo nên được. Duy chỉ có một quả bom hạt nhân và đám mây hình đầu nấm cao vời vợi có khả năng tương ứng.
Tuy nhiên cả hai thứ đó vẫn có khả năng biến đổi vạn vật theo cách riêng của mình. Một thứ chiếu sáng thế giới, còn thứ kia bao trùm thế giới trong bóng tối. Một cú nổ của quả bom cũng ra trò lắm chứ. Sự dịch chuyển của mặt trời hóa ra cũng chỉ là một phép ẩn dụ để nói bóng tối đang chìm xuống hoặc ánh sáng đang lên.
Decker đứng bần thần bên lề đường, ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh này diễn ra. Mặc dù ánh sáng đang dần lấp ló nhưng sao tâm trạng của anh vẫn còn kẹt trong bóng tối sâu thẳm. Anh vẫn chưa chợp mắt được giây nào sau khi bỏ lại Bogart và Lancaster. Ngủ để làm gì chứ.
Cửa hàng tiện ích 7-Eleven nằm chềnh ềnh gần với mặt đường nhựa từ phía anh nhìn sang. Nó đang mở cửa. Lúc nào nó chẳng mở cửa. Qua lớp cửa kính, anh có thể nhìn thấy vẫn là nười phụ nữ ấy đang đếm từng bao thuốc lá. Chỉ có người lau sàn nhà là khác với mọi khi. Chắc là “Billy” đã chuyển cái xô hành nghề sang một thành phố khác. Hoặc có thể anh ta đang dưỡng sức sau một đêm tưng bừng với các cô gái.
Anh không biết sao mình lại đến đây sau khi bỏ lại Lancaster và Bogart. Nơi này cứ thu hút anh quay lại như miếng kim loại bị hút về phía nam châm.
Anh bước qua cánh cửa, tiếng chuông nhỏ kêu lên leng keng nhưng nghe như tiếng mũi khoan đang xoắn ầm ầm qua hộp sọ của anh.
“Anh ổn chứ?”
Decker định thần và trông thấy người phụ nữ đang nhìn anh chăm chú. Nét mặt cô ta thoáng chút hoảng sợ, khi anh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa gương của tủ làm mát soda, anh hiểu ngay lí do. Khuôn mặt man rợ và loạn trí, quần áo thì bẩn thỉu, còn đầu tóc thì nhếch nhác.
“Anh... anh hôm trước cũng đến,” cô ta nói. “Vẫn đang tìm người sao?”
Decker gật đầu và ngó ngàng xung quanh. “Billy đâu? Cái người lau sàn ấy?”
“Hôm nay anh ta làm ca chiều. Anh đã tìm thấy người anh đang tìm chưa?”
Decker lắc đầu. “Nhưng tôi sẽ tiếp tục tìm.”
“Nhìn bộ dạng anh lúc này có vẻ nên uống chút cà phê. Cà phê mới. Tôi vừa pha xong. Ở ngay sau thôi. Chỉ một đô một ly to. Hời lắm đấy. Có thể thêm chút đồ ăn nữa?”
Tiếng chuông cửa lại kêu leng keng, hai người đàn ông xỏ quần yếm, chân đi ủng, người mặc áo sơ mi nỉ mỏng, nặng nề bước vào. Một người bước về quầy thu ngân để mua thuốc lá. Người còn lại đi về phía vòi bơm soda và trút đầy một ly Coca lớn.
Trong khi người phụ nữ tiếp đón khách hàng mới, Decker luồn mình về phía sau cửa hàng, lấy một ly cà phê, chộp lấy một gói bánh ở trên kệ, và quay về quầy thu ngân. Anh đứng đợi phía sau người đàn ông đang hỏi mua thuốc lá, cũng đang muốn mua thêm vài tấm vé số có một dãy số nhất định. Decker đang chờ thì hai mắt bỗng chốc nhìn sạp báo bên cạnh quầy thu ngân. Tờ báo nằm phẳng phiu trên đó, nửa mặt trang đầu nằm lộ ra đầy đủ. Anh suýt nữa làm rơi ly cà phê và gói bánh. Anh đặt chúng xuống, giật lấy tờ báo và bắt đầu đọc.
Anh bắt đầu vô thức bước ra ngoài cửa hàng khi đọc tờ báo.
Người phụ nữ gọi với theo anh, “Này, anh phải trả tiền chỗ này chứ.” Cô ta chỉ vào ly cà phê và gói bánh. “Và tờ báo nữa.”
Decker thọc tay vào trong túi áo, lôi ra một tờ năm đô và đặt lên quầy thu ngân, rồi bước vội ra ngoài, để lại ly cà phê và gói bánh. Người phụ nữ và hai người đàn ông nhìn chằm chằm theo bóng dáng anh.
Anh loạng choạng bước qua đường rồi sẩy chân ngã ngồi xuống làm méo thùng rác nằm dưới cột đèn giao thông đang nhấp nháy.
Đó là câu chuyện dài, chi tiết, có kèm theo hình ảnh.
Hình của mình. Câu chuyện của mình. Không, không phải câu chuyện của mình. Phiên bản về chuyện của mình do một người khác kể lại, viết thiếu sự thật hơn cả lời đồn đại. Và toàn điều dối trá.
Anh liếc nhìn dòng chữ ghi tên tác giả mặc dù việc này không thực sự cần thiết. Anh vốn đã biết chủ nhân của bài báo này là ai.
Alexandra Jamison.
Anh bắt một chiếc xe bus quay về Residence Inn, xồng xộc lao về phòng, ngồi lên giường và đọc lại bài báo tới ba lần. Tất nhiên, câu chuyện vẫn không thay đổi. Thế nhưng cứ mỗi lần đọc lại, các chi tiết trong bài báo lại tác động mạnh hơn một chút vào đầu anh, như một con dao cứ đâm đi đâm lại vào da thịt.
Anh ngả vật người lên giường, cuối cùng cũng chợp mắt được một lúc. Khi anh tỉnh dậy, đồng hồ đã điểm gần chín giờ sáng.
Anh bước vào nhà tắm, vẩy nước lên mặt rồi đi xuống phòng ăn, chất đầy thức ăn lên dĩa, đổ liền ba ly cà phê đen, bưng hết ra bàn rồi ngồi xuống nhìn chằm chằm tất cả.
Mặt trời đã lên hẳn, ánh sáng tràn qua từng ô cửa sổ kính. Nguồn sáng ấy dường như chiếu đến anh rất gay gắt, cứ như anh là một diễn viên đang biểu diễn trên sân khấu, đang đứng dưới cái sức nóng đến héo hon của ánh đèn rọi.
Anh chờ đợi, nhìn chằm chằm vào dĩa thức ăn. Sau đó ánh mắt anh liếc qua tờ báo đã được đặt cạnh chiếc dĩa.
Chiếc điện thoại bỗng rung bần bật. Anh nhìn nó, bấm nút trả lời.
Lancaster lên tiếng, “Chết tiệt, Amos, anh đã làm cái quái gì vậy?”
“Chẳng làm gì hết. Vấn đề là chỗ ấy.”
“Bất cứ ai đọc bài báo này đều có suy nghĩ rằng anh đã thuê Sebastian Leopold giết gia đình mình.”
“Tôi cũng có cùng cảm nhận, dù tôi là người hiểu rõ sự tình.”
“Tại sao cô ta lại bám theo anh vậy?”
“Bởi vì tôi không tiếp chuyện cô ta.”
“Thế là anh không cho cô ta lựa chọn nào khác ngoài bịa cái chuyện chết tiệt kia sao?”
“Tôi có gặp Leopold.”
“Ý anh là ở trong tù.”
“ Sau khi hắn ra tù.”
“Cái gì?”
“Tôi đi theo hắn sau khi hắn được thả. Chính là bức hình trên bài báo đó. Chúng tôi ở trong quán rượu.”
“Anh đi theo hắn làm cái quái gì?”
“Bởi tôi muốn nói chuyện với hắn. Tôi muốn hiểu tại sao hắn lại nói với cảnh sát và với tôi rằng hắn đã giết cả gia đình tôi khi mà chắc chắn hắn không có khả năng đó.”
“Và hắn có nói với anh không?”
“Không. Hắn biến mất luôn.”
“Ý anh là anh mất dấu hắn?”
“Ý tôi là hắn đi vào trong xe và biến mất.”
“Anh tận mắt thấy?”
“Không, nhưng đó là khả năng duy nhất.”
Anh nghe thấy tiếng chị thở dài não nề. Anh đã từng nghe thấy Lancaster thở dài nhiều lần, thường là sau mỗi lần Decker làm chuyện gì đó hoàn toàn quái gở, dù cho sau rốt hành động đó cũng giúp lột trần sự thật trong vụ án mà họ đang điều tra.
“Amos, lắm lúc tôi thực sự không hiểu anh muốn gì.”
Anh cũng đã nghe câu này rất nhiều lần, anh biết chị không mong có câu trả lời và sự thật là anh cũng chẳng muốn đáp lại.
“Vậy là Leopold biến mất?”
“Hiện giờ là vậy,” anh nói.
“Người ta sẽ ăn tươi nuốt sống anh sau khi đọc bài báo kia mất thôi. Thậm chí con phù thủy kia còn kèm thông tin nơi anh đang sống nữa chứ.”
“Tôi còn có một chiêu đối phó cơ mà.”
“Chiêu gì?” chị tò mò hỏi.
“Chiêu kệ-mẹ-đời.”
“Amos, tôi không nghĩ anh hiểu--”
“Tôi phải đi đây.” Anh cúp máy và đặt điện thoại lên trên mặt bàn, cạnh một chồng đồ ăn vẫn chưa được đụng tới. Anh cứ đắm đuối nhìn đống trứng, xúc xích, thịt xông khói và khoai tây nướng lò, anh không nhìn thấy đồ ăn mà chỉ nhìn thấy bức hình chụp anh và Leopold đang ngồi trong quán rượu. Anh biết trong mắt người đời, bức hình đó quá lạ kì ki anh ngồi đó và uống bia với một kẻ đã thú nhận rồi sau đó rút lại lời khai đã giết chết gia đình anh. Nhưng nếu anh giải quyết hết những vụ giết người này, anh sẽ phải dấn thân vào bất cứ con đường nào hiện ra trước mắt. Và Leopold là một con đường như vậy.
Anh thở dài, đẩy dĩa thức ăn đi và ngước mặt lên. June đang đứng một bên, tay cầm một khay bánh muffin. Bà không nhìn Decker. Bà đang nhìn về phía cửa ra vào.
Decker nhìn theo hướng ấy. Và trông thấy cô ta.
Alex Jamison đang đứng ở cửa khu vực phục vụ bữa sáng. Cô ta mặc một chiếc quần âu đen, một chiếc áo khoác rộng đã sờn cũng màu đen, lấp ló bên trong là chiếc áo cổ lọ màu xanh ngọc lam. Mái tóc buộc túm đuôi ngựa, đôi giày cao gót khiến cô cao thêm được vài phân.
Cô bước tới bàn của anh rồi nhìn xuống tờ báo đang đặt bên cạnh dĩa ăn sáng.
“Tôi đoán là anh đã đọc rồi,” cô khẽ nói.
Decker không đáp lại. Anh cầm nĩa lên, kéo cái dĩa về phía mình và bắt đầu ăn.
Cô vẫn đứng bên cạnh bàn anh, trông rất kì quặc. Không thấy anh nói gì, cô lên tiếng, “Tôi cho anh một cơ hội nữa để nói chuyện với tôi.”
Decker vẫn tiếp tục nhai.
Cô ngồi xuống đối diện anh. “Không phải tôi muốn viết câu chuyện ra như vậy đâu.”
Anh đặt cái dĩa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, và nhìn cô, “Tôi thì lại thấy rằng người ta thường làm chính xác điều mà người ta muốn.”
Cô đập ngón tay bộp bộp lên tờ báo. “Anh vẫn có cơ hội để biến nó thành câu chuyện đúng.”
“Người khác muốn sửa mọi chuyện lại cho đúng là bởi họ làm sai. Còn tôi chẳng làm gì sai trái cả.”
“Anh đã gặp gỡ người đàn ông được cho là đã sát hại toàn bộ gia đình anh.”
“Được cho là ư. Thế là hiện tại mọi cáo buộc đã bị hủy bỏ rồi nhỉ, và cô cũng biết trước khi viết ra câu chuyện kia. Và cũng là điều tôi đã biết trước khi tôi gặp hắn ở trong quán rượu đó.”
“Tại sao anh lại gặp hắn?”
“Tôi có nhiều câu hỏi dành cho hắn.”
“Câu hỏi gì?” Cô lôi ra một chiếc máy ghi âm, một quyển sổ viết và bút, nhưng Decker giơ một tay lên chặn trước.
“Khỏi bận tâm.”
Cô ngồi dựa ra sau. “Anh không muốn chuyện của mình được biết đến sao?”
Decker gạt đĩa thức ăn sang bên, vừa tì vừa rướn người lên bàn và nói, “Tôi không có chuyện nào để kể lại hết.” Anh lại ngồi xuống, kéo chiếc dĩa về phía mình và tiếp tục ăn.
“Được rồi, tốt thôi. Nhưng anh có nghĩ Leopold có đồng phạm trong những vụ giết người không? Kể cả nếu cá nhân hắn ta không ra tay? Còn một sự thật nữa là cũng khẩu súng ấy được dùng trong vụ thảm sát ở trường trung học.”
Decker hằm hằm sát khí nhìn cô. “Brimmer có thể bị đuổi việc vì cung cấp thông tin này. Nó không được phép thông cáo báo chí. Cô cũng biết là không được phép, nếu không thì cô đã viết về chi tiết đó luôn rồi. Tôi có thể bắt cô ta chịu trách nhiệm giải trình việc này. Cô muốn nhìn thấy “nguồn thông tin” của mình mất sạch sự nghiệp chứ? Hay cô ấy chỉ được coi là một vật hi sinh để có được câu chuyện này?”
“Anh đúng là người cực kì khác thường.”
“Tôi chẳng có ngữ cảnh nào để đáp lại nhận định này của cô cả.”
“Cách nói năng như thế này càng chứng minh là tôi đưa ra nhận xét đúng, có phải không?”
Decker ngồi dựa lưng ra sau và nhìn cô. “Kể về bản thân cô cho tôi nghe,” anh bỗng nói.
“Gì cơ, tại sao?” cô đề phòng.
“Tôi có thể tự tìm ra, cũng dễ thôi. Mọi thứ về cuộc sống của mọi người đều có trên mạng. Nên là xin phép mượn lời cô, tôi đang cho cô một cơ hội để kể câu chuyện của cô đó.”
“Đây là lúc tôi phải thốt lên ‘anh bắt thóp được tôi rồi à’?”
“Cô có chuyện cần giấu sao?”
“Anh có không?”
“Không. Nhưng cô biết hết về tôi rồi.” Anh vỗ ngón tay lên tờ báo nằm cạnh dĩa đồ ăn sáng. “Bằng chứng là ngay ở đây. Thế nên kể cho tôi nghe về bản thân cô.”
“Anh muốn biết điều gì?”
“Quê quán, gia đình, giáo dục, sự nghiệp, các mục tiêu cuộc sống.”
“Chao ôi, anh hỏi ít quá,”
Decker chờ đợi. Anh không có vấn đề gì với sự im lặng và với việc chờ đợi. Tính kiên nhẫn, cũng giống như tâm trí anh, đều không có giới hạn.
Cô khoanh tròn hai tay lại trước ngực và nói, “Tôi đến từ Indiana, Bloomington. Tôi học ở Purdue, tốt nghiệp ngành Truyền thông đại chúng. Bắt đầu làm việc ở những tòa soạn báo nhỏ ở miền Trung Tây, nhiệm vụ cơ bản là mua cà phê, viết những chuyện vớ vẩn mà không ai khác muốn viết, và nhận những ca mà không ai muốn làm. Tôi đã thử làm báo trực tuyến và viết blog nhưng thấy ghét chúng.”
“Tại sao?”
“Tôi thích nói chuyện với mọi gnười, một cách trực tiếp, chứ không thông qua máy móc. Như thế không phải là báo chí thực thụ. Chúng chỉ là công việc quản lý dữ liệu được giao bởi những kẻ đáng khinh mà mình thậm chí còn không biết là ai. Đó là công việc báo cáo cho những kẻ lười biếng chỉ sống trong bộ quần áo ngủ. Không phải điều tôi muốn. Tôi muốn giải báo chí và văn học Pulitzer cơ. Nói thật là tôi muốn một rổ giải thưởng như thế.”
“Nên cô đến đây. Tại sao? Burlington có phải thủ phủ náo nhiệt đâu?”
“Nó lớn hơn bất cứ thị trấn nào tôi đã từng ở trước đó. Nó có tội phạm và nền chính trị thú vị. Chi phí sinh hoạt cũng thấp nữa, việc này rất quan trọng, bởi vì khi anh tăng giờ làm việc lên, tôi còn chẳng kiếm nổi mức lương tối thiểu. Thế là họ mặc tôi muốn làm gì thì làm và theo đuổi những câu chuyện của riêng tôi.”
“”Gia đình thì sao?”
“Một đại gia đình. Tất cả đều sống ở Bloomington.”
“Còn lí do nào khác lôi kéo cô đến đây không?”
“Không có lí do khác.”
Anh chỉ vào ngón tay bên bàn tay trái. “Ở đó có hai chiếc nhẫn. Vết hằn đã mờ bớt nhưng trông vẫn rõ. Nhẫn đính hôn và nhẫn cưới. Không còn đeo nữa.”
“Tôi đã li hôn rồi. Hoan hô chưa. Giống như một nửa dân số của đất nước này.”
“Bắt đầu lại từ đầu để quên đi người cũ ư?”
Cô xoa xoa vết hằn trên bàn tay. “Đại loại vậy. Được rồi, chúng ta chia sẻ xong chưa?”
“Cô có muốn tôi nghe xong không?”
“Anh thừa biết anh thực sự không đang chơi đùa tôi, phải không? Tôi đang rộng lượng thôi, kiểu như cứ xuôi theo mạch câu chuyện, để xem chúng ta sẽ bàn đến đâu.”
“Cô theo đuổi những câu chuyện của riêng mình, cô nói vậy nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Thế cô có ý định thử lần theo mối liên hệ giữa vụ sát hại gia đình tôi và vụ xả súng ở trường Mansfield không?”
“Tất nhiên.”
“Bạn bè hay gọi cô là gì nhỉ?”
“Anh nghĩ tôi có bạn bè sao?”
“Thế Brimmer gọi cô là gì nhỉ?”
“Alex.”
“Được rồi, Alexandra, để tôi nói rõ về vấn đề này hết sức có thể nhé.”
Cô đảo mắt một vòng và nhìn anh với thái độ khinh khỉnh. “Sao tôi ngửi thấy có mùi mặt dạy đời thế nhỉ?”
“Thế cô có muốn nghe tin sốt dẻo không?”
Biểu cảm trên khuôn mặt cô thay đổi. Cô cầm chiếc máy ghi âm lên. “Thông tin này thu vào máy được không?”
“Nếu cô để nguồn tin của mình ẩn danh.”
“Tôi xin hứa.”
“Cô có thường thề thốt nhanh lẹ như thế không?”
“Tôi xin thề,” cô chắc nịch nói.
“Một đặc vụ FBI đã bị giết tối qua, thi thể của cô bị treo ngang tầm phía trên đầu, ngay lối đi vào. Cô ấy là một đặc vụ liên bang có dày dạn kĩ năng và có vũ khí, một người thực sự có thể tự lo liệu cho mình. Hiện giờ cô ấy lại là nạn nhân bị sát hại, bị trừ khử nhanh gọn lẹ một cách dễ dàng như người ta giẫm nghiến một con bọ dưới chân.” Anh lại kéo chiếc dĩa sang một bên, với tay lên phía trước và bấm nút tắt chiếc máy ghi âm.
Cô không dịch chuyển người để ngăn anh lại.
“Tôi đã chứng kiến rất nhiều vụ trong suốt hai mươi năm hành nghề trong lực lượng, nhưng tôi chưa bao giờ từng thấy--” Anh dừng lại, chọn từ ngữ một cách khó khăn. “Tôi chưa bao giờ từng thấy mối đe dọa nào như vậy. Mà không chỉ có thể. Còn...” Anh lại dừng lại, đập các ngón tay lên mặt bàn và nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, anh lại nói tiếp, “Mối đe dọa kết hợp với đầu óc và sự xảo quyệt. Một sự kết hợp vô cùng nguy hiểm, Alexandra. Tôi muốn hỏi về gia đình cô là do tôi muốn biết cô sẽ còn có người thân thích nào để khóc tang thương xót cô khi cô bị ám hại hay không thôi. Bởi vì xin hãy thận trọng, hắn sẽ giết cô dễ như thổi tắt làn khói một điếu thuốc.”
“Nghe này, nếu anh đang cố--”
Decker không để cô nói hết câu. “Với những gì tôi biết, hắn ta có thể đang theo dõi chúng ta ngay lúc này, rồi đánh giá định lượng nơi nào và làm thế nào để hắn ta lên lên hoạch tước đoạt mạng sống của cô. Có vẻ như cũng là cách hắn muốn để hủy hoại tôi. Giết những người thân thiết với tôi hoặc hay giao tiếp với tôi. Cô đã viết một bài báo rất hay về tôi. Việc đó đã khiến tôi và cô lại có mối liên hệ với nhau theo cách mà gã kia yêu thích vô cùng. Tôi chắc chắn hắn sẽ lên kế hoạch để tiếp tục giết người cho đến khi hắn hạ được nạn nhân cuối cùng.”
Jamison không còn vẻ khinh khỉnh trên mặt nữa. Nét mặt cô trông kinh hãi dù đã cố không để lộ ra.
“Và người cuối cùng đó là ai?” Cô cố nói ra vẻ xấc xược nhưng giọng nói lại đứt quãng.
“Đó sẽ là tôi.”
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu