Chương 31
racy và Kins ngồi trong một cái sảnh lớn có tất cả nét quyến rũ mà người ta mong đợi ở một tòa nhà văn phòng liên bang với đồ nội thất gọn nhẹ và những bức tường trắng ngà cùng các bức ảnh đen trắng giống như các tòa nhà chính phủ khác của Seattle. Nolasco đã sắp xếp một cuộc họp vào sáng nay với một chuyên gia tâm lý tội phạm đến từ FBI. Tracy chắc chắn ông ta làm vậy chỉ để chọc tức họ, vì ông ta hẳn phải biết họ đã có một đêm rất dài. Chẳng ai trong hai người họ buồn về nhà. Để xát muối thêm vào vết thương thì chuyên gia tâm lý tội phạm kia còn đang bắt họ phải chờ nữa.
“Chuyện này thật tào lao.” Tracy nói với Kins. Cô đã mặc nguyên một bộ đồ trong suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ, không được tắm, cảm thấy mệt mỏi và nặng nề, nói cách khác là không có tâm trạng tiếp tục chờ đợi.
“Cứ nghe cô ta nói thôi.” Kins lên tiếng, giọng mệt mỏi y như Tracy đang cảm thấy. “Sau đó chúng ta có thể ra khỏi đây trước khi hành động ngu ngốc lấn át lý trí, rồi kiếm thứ gì đó để ăn.”
“Kệ đời đi.” Cô vừa nói vừa đứng dậy. “Tôi không chờ nữa đâu.”
Tracy sắp sửa nói với nhân viên lễ tân là họ sẽ đi thì một cô gái trẻ có mái tóc ngắn, đeo khuyên tai tròn, với làn da màu sô cô la sẫm bước vào sảnh.
“Điều tra viên Crosswhite phải không? Tôi là Amanda Santos. Tôi xin lỗi vì bắt cô phải chờ. Tôi không thể gác máy cuộc điện thoại với DC.” Cái bắt tay của Santos vững vàng nhưng không phải cái bắt tay mạnh mẽ như một số đồng nghiệp nữ của Tracy.
“Không sao.” Kins nói, đột nhiên niềm nở hằn.
Santos mặc bộ vét đen được cắt may cẩn thận khiến Tracy thậm chí còn ý thức được hơn nữa vẻ ngoài phờ phạc của mình. Cô chỉnh lại cổ chiếc áo cánh mặc dưới áo khoác nhưng khi Santos dẫn họ đi xuôi theo hành lang.
“Tôi có thể gọi cà phê cho hai người không?” Cô hỏi.
“Cô có thể.” Kins nói. “Trừ khi cô có dụng cụ để tiêm caffeine vào tĩnh mạch.”
Khi Kins liếc nhìn Tracy, cô đang nhìn anh với ánh mắt kiểu Làm ơn đi, cô ta ngoài tầm với của anh, với lại anh kết hôn rồi đấy.
Nụ cười của Kins rộng đến mang tai.
Cầm theo cốc cà phê, họ bước vào phòng hội thảo với những chiếc đèn huỳnh quang, trần thạch cao và vẫn là các bức ảnh đen trắng thường thấy trong các tòa nhà chính phủ. Santos ngồi phía sau ba tệp tài liệu. Tracy và Kins ngồi phía bên kia bàn, đối diện cô ta.
“Vậy là cô có một cái tên cho chúng tôi sao?” Tracy hỏi. “Tôi có thể xin công tố viên xuất lệnh bắt giữ và tất cả chúng ta ra ngoài ăn sáng được không?”
“Tôi ước là mình có.” Santos nói, phô ra hàm răng trắng hoàn hảo.
Tất nhiên là vậy rồi, Tracy nghĩ.
“Không may là tôi không lạc quan rằng chuyện đó sẽ xảy ra sớm. Tôi không ghen tị với hai người đâu.”
“Tôi không ghen tị với chúng tôi đâu.” Kins nói.
“Sao cô lại nói vậy?” Tracy hỏi.
“Các vị có một tên sát nhân có tổ chức. Một tên sát nhân vô tổ chức sẽ rất bốc đồng và lóng ngóng. Những tên sát nhân vô tổ chức sẽ phạm sai lầm, để lại dấu vân tay, thất bại trong việc xóa dấu vết. Những tên sát nhân có tổ chức coi việc giết người là một nghệ thuật mà chúng luôn cố gắng hoàn thiện. Chúng không phạm sai lầm.”
Tracy nghĩ về Beth Stinson. “Cô nói cố gắng hoàn thiện nghĩa là sao?”
“Ý tôi là chúng có luyện tập. Hãy bắt đầu với cơ chế mà tên sát nhân của cô sử dụng để siết cổ các nạn nhân của hắn. Nó rất phức tạp và được suy tính kĩ. Không nghi ngờ gì tên sát nhân của cô đã hoàn thiện nó ngay từ lần đầu tiên hắn sử dụng, đặc biệt là khi hắn biết mình phải hành động thật nhanh trước khi nạn nhân lấy lại ý thức để kháng cự.”
Tracy vươn người về phía trước, lờ đi cốc cà phê của mình. “Vậy thì liệu có nạn nhân nào khác ngoài kia có khả năng không bị giết bởi cùng một dấu hiệu đặc trung không? Một dạng biến thể nhẹ?”
“Có thể có.” Santos nói. “Những kẻ sát nhân có tổ chức cực kỳ cố gắng để hòa nhập, để sống một cuộc sống trông có vẻ bình thường. Chúng không giết người vì đam mê hay sự nóng giận. Chúng hành động có trật tự và rất thông minh. Một vài kẻ có hiểu biết về cách thức làm việc của pháp y và cảnh sát, và, không giống những tên sát nhân khác, chúng không nói cho bất cứ ai điều mình đang làm. Chúng không muốn bị bắt.”
“Đó có phải lý do tại sao hắn không quan hệ với các nạn nhân của mình?” Kins hỏi. “Hắn không muốn để lại bằng chứng pháp lý?”
“Có thể, nhưng tôi không tin chuyện này là để thỏa mãn tình dục.”
“Vậy thì để làm gì?” Kins hỏi.
“Nó liên quan đến quyền lực, sự kiểm soát và thống trị. Có thể hắn tin những người phụ nữ mà hắn nhắm đến thấp hèn hơn hắn và hắn muốn các vị biết chuyện này không phải là một hành vi tình dục.”
“Hoặc có thể hắn bị bất lực.” Tracy nói.
“Tôi không nghĩ vậy.” Santos nói.
“Tại sao lại không?”
“Bởi vì tôi sẽ trông chờ được thấy vài kiểu hành vi tình dục khác, xâm nhập các nạn nhân, đại loại vậy.”
“Có lẽ hắn nhận được sự thỏa mãn qua việc tra tấn.” Tracy nói.
“Tôi chắc chắn hắn có thỏa mãn ở mức độ nào đó, nhưng không giống với những tên sát nhân hàng loạt khác tôi từng nghiên cứu, hắn không cố gắng giấu thi thể các nạn nhân. Hắn không lấy thẻ vũ công hay thẻ căn cước của họ. Hắn muốn mọi người biết nạn nhân là ai và họ đã chết thế nào. Điều đó nói lên rằng có kẻ nào đó đang cố gắng đưa ra một lời tuyên bố, và tôi nghĩ tuyên bố đó là: chuyện này không phải là về tình dục, và hắn không coi họ là nạn nhân; hắn coi họ là những kẻ xấu đáng bị trừng phạt.”
“Đó có phải động cơ thúc đẩy hắn không?”
“Hắn có thể có nhiều động cơ.” Santos nói. “Hoặc động cơ của hắn có thể phát triển qua mỗi vụ giết người.”
“Nếu cô phải đưa ra quan điểm.” Tracy nói. “Cô sẽ nói gì về động cơ của hắn?”
“Hắn trói ngược tứ chi họ.” Santos nói. “Cụm từ này bắt nguồn từ việc trói lợn. Quan điểm của tôi là hắn giận dữ và thù địch với nhóm phụ nữ này. Nó cũng có thể là một phần nghi thức tâm linh hoặc tâm thần học liên quan trực tiếp đến một vài ảo tưởng lệch lạc. Tên sát nhân của các vị có thể đã lên sẵn một kịch bản trong đầu. Khi Ted Bundy bị thẩm vấn, hắn đã nói với các điều tra viên mọi chi tiết về tội ác của mình cho đến những khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời các nạn nhân. Hắn coi những khoảnh khắc đó là sự thân mật giữa hắn và nạn nhân.”
“Theo cách nào?” Tracy hỏi.
“Chúng ta sẽ không bao giờ biết.” Santos nói. Bundy đã bị tử hình.
“Được rồi, thế kịch bản của tên này là gì?” Tracy hỏi.
“Hắn đang thích thú.” Santos nói. “Bất chấp sự thù địch, hắn sử dụng Rohypnol để trấn áp nạn nhân thay vì tấn công họ bằng thể chất, điều này phù hợp với hệ thống dây trói và việc dùng thuốc lá để đốt bàn chân họ.”
“Như thế nào cơ?” Tracy hỏi.
“Hắn không chạm vào họ. Hắn không giết họ. Họ tự giết chính mình. Tôi nghĩ đó là cách hắn chia tách bản thân khỏi sự việc và biện minh cho hành động giết người.”
Kins đặt cốc cà phê xuống. “Thế còn thực tế là giường được dọn và quần áo được gấp gọn gàng thì sao?”
“Chắc chắn là một hành động nghi thức.” Santos nói. “Đó là việc vặt nhàm chán thông thường mà rất nhiều trẻ nhỏ phải thực hiện.”
Kins cau mày. “Vậy là, gì nhỉ, tên này nghĩ hắn đang giết mẹ mình bởi vì bà ta bắt hắn dọn giường sao?”
Santos lắc đầu. “Tôi sẽ không quẩn quanh tìm hiểu về lý do tại sao hắn giết những người phụ nữ này. Điều mà chúng ta đã tìm hiểu được là những tên này giết người với một lý do phổ biến. Chúng tận hưởng chuyện đó.”
Bất chấp sự miễn cưỡng khi phải gặp một chuyên gia tâm lý tội phạm, Tracy bắt đầu thấy thích Santos.
“Hắn bị điên sao?” Kins hỏi.
Santos lắc đầu. “Tôi nghĩ hắn rất tỉnh táo, ý tôi là hắn chắc chắn biết phân biệt đúng sai. Thế này nhé, tôi có thể cho các vị một vài lời giải thích mang tính chuyên môn vớ vẩn về lý do tại sao kẻ nào đó lại chọn việc giết người là một quá trình phức tạp dựa trên các yếu tố về sinh lý, xã hội và môi trường, nhưng điều đó sẽ chẳng giúp ích gì. Và thẳng thắn mà nói, đó là lý do các chuyên gia tâm lý tội phạm bị cho là vớ vẩn. Chúng tôi cố gắng hết sức để tìm hiểu tại sao những kẻ đó lại giết người khi mà thật sự không thể xác định được tất cả các yếu tố khiến một cá thể trở thành kẻ sát nhân hàng loạt. Thử suy nghĩ về hàng tỉ thứ đã diễn ra trong suốt quá trình trưởng thành của các vị mà xem. Tôi không chỉ nói đến yếu tố di truyền hay sự giáo dục, hãy nghĩ về tất cả những gì các vị trải qua hằng ngày trong cuộc đời đã định hình nên con người các vị. Đó là lý do tại sao không có khuôn mẫu nào cho những kẻ này. Điều tốt nhất chúng ta có thể làm là cố gắng xác định ra một vài đặc điểm chung.”
“Những đặc điểm chung đó là gì?” Tracy hỏi.
“Hành vi chống đối xã hội từ thời thơ ấu.”
“Lột da con mèo nhà hàng xóm hoặc đốt đuôi chó.” Kins lên tiếng.
“Tham gia đánh nhau trong trường.” Santos nói. “Không có sự hối hận với những hành động xấu, nhẫn tâm với sự tra tấn hay đau đớn về thể xác. Và rồi, thường là sau tuổi hai mươi, thôi thúc phải kiểm soát và giết người trở nên quá mạnh mẽ khiến chúng khó có thể chống lại, và một khi chúng bắt đầu giết người, để hiện thực hóa những tưởng tượng, ảo ảnh của bản thân, bất kể là điều gì thì nó cũng sẽ thống trị.”
“Nhưng có những trường hợp kẻ sát nhân hàng loạt ngừng giết hại, vài kẻ còn ngừng đến hàng thập kỷ.” Kins nói. “Ridgway đã sát hại phần lớn nạn nhân của hắn trong khoảng từ năm 1982 đến 1984, và hắn đã không bị bắt trong hai thập kỷ.”
“Ridgway tuyên bố hắn đã giết khoảng mười tám phụ nữ.” Santos nói. “Ai biết được hắn dừng lại khi nào chứ? Hắn cũng đã kết hôn nhiều lần và có thể đã thỏa mãn một vài ảo tưởng và thôi thúc tình dục với vợ. Điều tương tự có thể cũng đúng với tên sát nhân BTK ở Kansas. Theo quan điểm của tôi thì thôi thúc giết người không bao giờ mất đi, và khoảng thời gian giữa các vụ giết người càng dài thì thôi thúc đó càng trở thành áp lực. Một khi chúng đã bắt đầu, chúng không thể dừng lại.”
“Vậy là chúng ta có thể giả định tên này vẫn đang tiếp tục giết người?” Tracy nói.
“Tôi e là vậy.”
Kins ngả người về phía trước. “Cho tôi hỏi cô vài điều. Nếu tên này trôi chảy thoát được các vụ sát hại những phụ nữ này, liệu hắn có thể rình rập một sĩ quan cảnh sát không?”
Santos nhìn Tracy. “Nếu là cùng một kẻ thì sẽ là bất thường, nhưng không phải chưa từng xảy ra. Điều tra viên Crosswhite đã xuất hiện trên bản tin. Những kẻ sát nhân hàng loạt có cái tôi rất lớn. Chúng muốn là trung tâm của sự chú ý. Hắn có thể thấy cô như đang bước vào ánh đèn sân khấu của hắn.” Santos dừng lời. “Hoặc hắn có thể coi cô như giải thưởng cuối cùng của mình.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng