Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoàng Hậu Lắm Chiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương Ngoại Truyện 1:
T
ử Nguyệt
Tử Nguyệt chống má nghiêng đầu ngồi trong một căn phòng thượng hạng ở Thanh Vân Lâu. Mấy tháng trước, nàng thừa lệnh người nàng gọi là chủ tử tiếp quản nơi này, trở thành chủ nhân của Thanh Vân Lâu.
Căn phòng xa hoa, ánh nến bấp bùng hắt bóng người lên vách tường. Tử Nguyệt để xõa mái tóc, tóc mái thật dài che đi một bên mặt được một miếng vải che đi. Mắt phải của nàng đã bị hỏng. Ngày ấy, khi chủ tử của nàng chết, nàng đã dùng tự tay mình tước bỏ một bên mắt, chôn cùng người. Nàng đã hứa với người, nàng sẽ sống thật tốt. Nhưng nàng hiểu, nàng chưa bao giờ quên được người, không bao giờ có thể quên được. Người đó, trong trời tuyết lạnh buốt, để mặc tuyệt rơi trên mặt, trên quần áo đắt tiền, tự mình xuống khỏi xe ngựa cứu nàng khỏi cái chết, đưa nàng về phủ, chăm sóc, nuôi dưỡng. Cũng người đó, bất chấp ánh mặt trời chói trang, bất chấp thân phận cao quý của mình, cùng nàng luyện võ, tự tay huấn luyện nàng. Vì người đó, nàng bất chấp mọi thứ. Người đó lợi dụng nàng cũng được, sử dụng nàng như một thanh kiếm cũng không sao. Chí ít, nàng có lòng tin của người, có sự tín nhiệm của người, thế là đủ rồi. Tử Nguyệt nàng đã thề, một đời một kiếp giao sinh mạng mình cho vị chủ tử đó, không bao giờ phản bội.
Tử Nguyệt thở dài. Nàng nhớ, có một ngày nào đó, người về phủ, tâm tình rất tốt, trên môi như có như không hiển hiện nụ cười nhẹ. Người nói:
-Nguyệt, kế hoạch của chúng ta sắp bắt đầu được rồi.
Nàng hiểu, kế hoạch của người là gì. Theo người từ lúc người còn nhỏ, lúc nào nàng cũng thấy người đơn độc một mình, bóng lưng nhỏ bé cô đơn dưới ánh chiều tà từ lúc nào đã trưởng thành rồi, trở thành một chàng trai tuấn mỹ tiêu sái đến vậy. Lớn rồi, người cũng nhiều suy tính hơn. Cũng vì thế mà người tự thu mình lại, không bao giờ bày ra bộ mặt yếu ớt của bản thân trước bất kỳ ai, lúc nào cũng là khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, thờ ơ, lãnh đạm với người đời. Hơn ai hết, nàng biết, chủ tử của nàng cũng là người, một con người với đầy đủ tình cảm, với khát khao muốn yêu thương và được yêu thương hơn ai hết. Từ nhỏ, Thái Hậu đã dành sự chú ý của bà vào Âu Dương Thần, bà muốn hắn ta trở thành Hoàng đế, lãnh đạo một nước, trở thành một vị minh quân nối tiếp Tiên Hoàng. Tử Nguyệt là người đứng ngoài, chứng kiến sự xa cách của chủ tử và Thái Hậu. Vì chuyện hạ độc Tiên Hoàng, chủ tử không muốn để Âu Dương Thần trở thành Hoàng đế, người luôn nghĩ rằng kẻ đó luôn được Thái Hậu nâng đỡ mới có thể lên ngôi, người không phục.
Người ta bảo:”Người ngoài cuộc thường sáng suốt hơn người trong cuộc.”, nàng luôn cảm thấy, dường như chủ tử chưa bao giờ ghét bỏ bất cứ ai, cả Thái Hậu hay Âu Dương Thần. Người ở chiến trường khi chiến đấu, khi nhận được thư trợ giúp của Âu Dương Thần cũng chỉ bình thản hừ lạnh, nhưng vẫn tầm ngầm tiếp nhận. Chuyện triều chính, vụ thảm án hậu cung kia, người ngoài nhìn vào sẽ bảo người độc ác, sát hại bao nhiêu phi tần, cuối cùng lại bỏ cuộc, không tranh quyền đoạt vị nữa. Nhưng sự thật, có ai biết được, người đang ngấm ngầm giúp đỡ Âu Dương Thần loại trừ mầm mống tai họa. Vị phi tử là công chúa Linh Lung Quốc, ai mà ngờ được cô ta là nội gián, đang lấy những thông tin mật thiết của triều đình cung cấp cho đất nước của cô ta chứ? Linh Lung Quốc có ý gây chiến, Âu Dương Thần không thể xuống tay giết Tuyết Phi, chỉ có thể đứng sau ngăn chặn cô ta. May mắn, những thông tin lọt ra ngoài cũng không quan trọng gì. Chủ tử của nàng dựa vào việc này thanh tẩy Hậu cung, vậy nên xét theo một mặt nào đó, huynh đệ họ đúng là nâng đỡ nhau rất tốt.
Thực ra, Tử Nguyệt là người hiểu người hơn ai hết, người không hề có ý soán ngôi Âu Dương Thần, người chỉ muốn tỏ ra không hề thua kém hắn trước mặt Thái Hậu mà thôi, người muốn chứng minh, người không phải là một đứa con nít non nớt trước mặt bà. Chủ tử của nàng, chẳng qua cũng chỉ là thiếu sự thấu hiểu của mọi người mà thôi. Thế nhưng, nàng không thể ngờ được, người lại động tâm.
Nàng nhớ, khi nàng báo cáo tình hình của người con gái đó, nói rằng người đó bị triều thần công kích, dồn ép, chủ tử dù ngoài mặt vẫn làm ra vẻ không có chuyện gì nhưng sâu trong đôi mắt có sự do dự. Người do dự sao? Từ trước đến nay, người vốn dứt khoát là thế, tại sao giờ lại do dự? Người đang không nỡ ra tay với người con gái đó sao? Nhớ lại khoảng khắc khi nghĩ đến đó, tim Tử Nguyệt như bị bóp nghẹt lại. Nàng yêu chủ tử, nhưng chỉ có thể chôn giấu, nàng chỉ có thể là tâm phúc của chủ tử, là thanh kiếm sắc bén mà chủ tử cần thôi. Cả người nàng đã nhuốm máu tanh, làm sao đủ sạch sẽ, cũng chẳng đủ tư cách bên cạnh người.
Tử Nguyệt nắm chặt ống tay áo, ánh mắt âm u như mông lung nhìn vào khoảng không vô định. Cửa sổ mở tung, gió ùa vào thổi tung mái tóc, hơi lộ ra đôi mắt đã hỏng. Nàng đưa tay lên mân mê đôi mắt phải đã không còn nhìn được, khẽ cười. Ngoài trời, sấm chớp lóe lên, báo hiệu sắp mựa. Mưa sao? Tử Nguyệt cười thành tiếng. Ông trời đúng là muốn trêu ngươi nàng. Nối nhớ người lại dội lên.
Nàng còn nhớ, một đêm, trời cũng mưa, nàng nấp trên lùm cây cao, để mặc mưa xối ướt hết cả người, lạnh ngắt làm nàng run lên vài cái. Thế mà, xa xa kia, trên mái điện Ngọc Tuyền Điện ở Tây Ngọc Cung, chủ tử của nàng vẫn ngồi đó, mặc kệ trời đang mưa ngày một lớn, Người cúi đầu làm mái tóc rủ xuống che đi đôi mắt. Người cứ ngồi như vậy, nghe hết khúc đàn bi thương của người con gái đó. Khi về đến phủ, cả người ướt nhèm nước mưa, tóc cũng ướt, người không thèm thay quần áo, vào phòng nhốt mình, đuổi hết người hầu trong phủ đi, không cho ai vào, đến cả nàng cũng không thể lại gần người. Ngày hôm sau, người đổ bệnh, sốt cao, cả người nóng hầm hập. Tử Nguyệt ngồi bên giường, tận tâm chắm sóc người. Người bảo không được phép gọi Thái y trong cung, Tử Nguyệt chỉ còn biết cách tìm một thầy thuốc tốt nhất trong kinh thành đến khám cho người. Đêm, khi chìm trong cơn hôn mê, người bất giác nắm chặt tay nàng, lẩm bẩm gì đó. Người không biết được, lúc ấy, tâm tư Tử Nguyệt tốt đẹp biết bao, hạnh phúc biết bao. Nghe rõ cái tên người gọi, tâm tư lại bị đạp xuống băng lạnh. Nàng tự cười giễu, đến tận khi hôn mê, người vẫn cứ gọi tên người con gái đó, nàng còn cái gì mà níu giữ đây?
Ngày người phát hiện ra Mai Phi có ý định hạ độc người con gái đó, người đã tức giận đến mức nào. Từ khi đi theo chủ tử, giận gì người cũng chỉ giữ lại trong lòng, có bộc lộ ra cũng chỉ là nụ cười lạnh, thế mà ngày hôm đó, người lại giận dữ đến nhường đó. Tử Nguyệt nhớ lại khuôn mặt sầm sịt như sắp mưa của ngươi, đôi mắt cũng như nổi lên nỗi giận không thể giập tắt, nàng lại đau lòng không thôi. Đâu thể ngờ, mấy canh giờ sau, chủ tử của nàng lại ra đi mãi mãi. Nhìn vết kiếm đâm trên người chủ tử, nàng lại càng muốn một lần phá lệ mà mắng người một lần cho rồi. Vết thương cộng với kiếm pháp mèo cào của Mai Phi, chủ tử của nàng dù có kiệt sức cũng vẫn né được, thế mà người lại đỡ lấy nhát kiếm đó. Người thật ngốc quá. Mai Phi là người bị chủ tử lôi vào cuộc đấu, nhưng cô ta cũng đâu phải loại trong sạch không có dã tâm, ấy vậy mà người vẫn coi rằng người nợ cô ta, để cô ta đâm lén. Cuối cùng, thấy được nụ cười thanh thản trên bờ môi lạnh ngắt của chủ tử, nàng mới nhận ra, nàng vẫn chẳng hiểu gì người cả. Người đã quá mệt mỏi rồi. Có sống nữa cũng chẳng thể từ bỏ được thân phận mà người đời gọi là “cao quý”, trước sau gì cũng bị lôi vào vòng xoáy tranh đấu Hoàng cung, rồi nịnh bợ, rồi lợi dụng, chi bằng chấm dứt được kiếp sống này. Người không muốn tiếp tục, người muốn một cuộc đời bình yên phẳng lặng, có người người yêu, cũng có người yêu người, vậy là tốt rồi.
Tử Nguyệt đứng dậy, đi đến bên của sổ, nhìn cơn mưa ngoài trời đang ào ào trút xuống. Tiếng nước mưa đập trên mái ngói, lách tách trên vòm cây, ồ ồ dưới lòng đường. Bầu trời vẫn tối đen như mực, trong cơn mưa, không trăng, mà cũng chẳng có sao, chỉ một màu đen tuyền. Dưới đường, đèn đóm ở các ngôi nhà cũng đã sáng. Khóe môi Tử Nguyệt khẽ nở một nụ cười, mắt nhắm hờ đón lấy cơn gió mang theo chút bụi nước mưa.
“Chủ tử, cuối cùng người cũng đã bảo vệ được người con gái đó rồi. Nàng ấy hạnh phúc, người có hạnh phúc không?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoàng Hậu Lắm Chiêu
Shellry
Hoàng Hậu Lắm Chiêu - Shellry
https://isach.info/story.php?story=hoang_hau_lam_chieu__shellry