Hoa Mộng Ảo epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 30
au khi rời khỏi thư viện, hai người vào một quán ăn gia đình ở gần đó. Sota mời Rino ăn tối vì anh muốn về nhà không cần ăn nữa. Khi về nhà, nhìn thấy mặt bà Shimako, anh định hỏi cả đống thứ nên chắc sẽ không có thời gian ăn tối.
Thế nhưng, bà Shimako không biết chuyện gì xảy ra chắc chắn vẫn sẽ chuẩn bị bữa tối, chờ con trai về nên Sota đành chạy ra ngoài để gọi điện báo với bà rằng tối nay anh ăn ở ngoài. Anh nghe trong giọng trả lời "Mẹ biết rồi" của mẹ có vẻ ngờ vực. Chắc chắn bà đang băn khoăn không biết con trai mình ở đâu làm gì vào cái giờ muộn như thế này.
Mấy chũ 'vụ MM' đã dâng tới cuống họng nhưng Sota nuốt lại. Chắc chắn đằng sau một loạt những sự kiện, sẽ có cả một câu chuyện dài đến mức không thể nói qua điện thoại được. Thay vào đó Sota hỏi bà một câu khác.
"Con hỏi mẹ một chút được không? Tên của ông là gì thế mẹ? Không phải ông nội mà là ông ngoại ấy."
Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi bà Shimako cất tiếng hỏi: "Tại sao con lại hỏi chuyện đó?"
"Chẳng có lý do gì đặc biệt cả. Tự nhiên con để ý thế thôi. Tên của ông ngoại là Shinichi phải không? Còn tên bà ngoại là Kazuko mẹ nhỉ?"
Đầu dây bên kia lại im lặng một lát. "Đúng thế." Mẹ anh trả lời. "Con nhớ nhỉ."
"Tự nhiên cứ in vào đầu thế thôi. Thế nhé mẹ."
"Con đừng về muộn quá nhé."
"Vâng!" Sota đáp rồi tắt máy.
Bà Shimako đã nói dối. Sota chưa bao giờ được biết tên của ông bà ngoại anh. Anh cũng chưa từng nghe thấy từ miệng bà Shimako. Hai cái tên Shinichi và Kazuko là anh lấy từ bài báo kia.
Anh về chỗ và kể lại cuộc nói chuyện với mẹ cho Rino nghe.
"Như vậy mẹ của anh Gamo đúng là người thân của nạn nhân trong vụ MM rồi..." Rino rụt rè nói.
"Đúng thế. Nhưng thật bất ngờ. Không phải bất ngờ mà là choáng váng mới đúng. Tôi đuổi theo một bí ẩn, cuối cùng không ngờ nó lại dẫn đến mẹ mình."
"Anh chưa bao giờ nghe được chuyện gì về ông bà ngoại mình à?"
Sota lắc đầu quầy quậy.
"Tôi hầu như chẳng nghe gì về ông bà ngoại. Không chỉ là tên tuổi mà còn cả việc họ sống ở đầu và làm gì nữa. Tôi chỉ biết cả hai người đã mất vì tai nạn từ khi mẹ tôi còn rất nhỏ nên mẹ tôi phải chuyển từ nhà họ hàng này sang nhà họ hàng khác, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không được nghe kể lại. Có lẽ bà không muốn kể cho con trai những chuyện đau lòng như thế trong quá khứ."
Rino mở bản photo tờ báo ra.
"Trong này chỉ ghi là bà Kazuko ở trong trạng thái hôn mê thôi. Vậy là sau đó thì bà ấy mất à?"
"Có lẽ thế. Vì vụ án này nên mẹ tôi mới thành trẻ mồ côi cả bố lẫn mẹ."
"Thật đáng thương." Rino thì thầm. "Nhưng mà như thế chẳng phải mình cũng đã hiểu thêm được một chút về hành động của anh trai anh đúng không?"
"Như thế nào cơ?"
"Có lẽ anh trai anh đang điều tra về vụ MM. Vì vụ án đó nên mẹ của các anh mới trở thành trẻ mồ côi. Con trai bà ấy điều tra về chuyện này cũng là lẽ đương nhiên rồi."
"Vậy thì tại sao mẹ tôi không nói gì với tôi? Anh Yosuke với mẹ tôi không có quan hệ máu mủ, tôi mới là con ruột của bà ấy."
"Chuyện này thì... tôi không biết." Rino ngập ngừng.
Còn một chuyện khác mà anh chưa giải thích được. Đó là Iba Takami. Liệu có phải cô ấy cũng đang theo đuổi vụ án MM không. Nếu đúng như thế thì lý do là gì.
Mặc dù rủ Rino đi ăn nhưng anh không có hứng ăn gì cả. Cuối cùng anh rời khỏi quán khi món cơm cà ri vẫn còn đến một phần ba.
"Anh có thể kể lại cho tôi sau khi nghe mẹ anh kể chi tiết được không?" Rino nói lúc hai người chia tay.
"Đương nhiên," Sota trả lời. "Hôm nay cảm ơn cô nhé."
Rino mỉm cười gật đầu rồi bước xuống cầu thang dẫn tới ga tàu điện ngầm. Đột nhiên anh nghĩ nếu có thể hẹn hò bình thường với cô chứ không phải để điều tra vụ việc này chắc sẽ thú vị lắm.
Hơn mười giờ đêm Sota mới về đến nhà. Anh dừng trước cổng, hít một hơi thật sâu, vẫn chưa biết phải đối diện với bà Shimako như thế nào. Anh đoán mình sẽ hỏi thẳng vào câu chuyện.
Anh định kéo cửa tiền sảnh nhưng cửa đang bị khóa. Chuyện này quả là hiếm với bà Shimako nhưng vì bây giờ đã muộn nên cũng hợp lý. Sota lấy chìa của mình để mở khóa rồi bước vào nhà. "Con về rồi đây," anh hướng vào trong nhà nói to.
Anh đoán bà sẽ sớm nghe thấy tiếng anh gọi nhưng không thấy có tiếng trả lời. Sota tháo giày rồi bước dọc hành lang. Anh thấy cửa phòng khách đang hé, ánh đèn từ bên trong hắt ra. Anh nhìn vào trong nhưng không thấy bóng dáng bà Shimako đâu cả.
Sota bước lên cầu thang, tuy nhiên đến giữa cầu thang anh nhận ra tầng hai tối đen. Anh lập tức quay trở lại phòng khách. Phòng đã được dọn sạch sẽ, thậm chí không có dấu hiệu bà Shimako đã ăn bữa tối một mình ở đó.
Có một tờ giấy màu trắng được đặt trên bàn ăn. Đó là một lá thư, anh nhận ra chữ của bà Shimako.
"Gửi Sota,
Mẹ biết con đang tìm hiểu nhiều chuyện và hôm nay chắc con cũng ra ngoài để đi tìm hiểu nhỉ?
Như mẹ đã từng nói với con trước đây, chúng ta chỉ mong cho con được hạnh phúc. Cả bố con và anh Yosuke đều đặt điều đó lên hàng đầu. Tất cả những gì chúng ta làm cho con đều là vì mong muốn này. Nhưng nếu như con cảm thấy khó chịu vì thế thì có lẽ chúng ta đã làm sai cách rồi.
Mẹ thật sự xin lỗi nhưng bây giờ mẹ không thể nói chuyện với con được. Mẹ không biết phải nói chuyện với con như thế nào và nói những chuyện gì.
Mẹ và anh con sẽ trao đổi với nhau về chuyện đó. Mẹ nghĩ con sẽ không phải đợi lâu đâu. Con hãy chịu khó kiên nhẫn một thời gian.
Mẹ."
Sota cầm lá thư ngồi phịch xuống cái ghế đặt ngay cạnh đó. Anh cảm thấy sức lực đã rời bỏ cơ thể mình.
"Chuyện này không thể nào..." Anh bất giác nói thầm.
Hoa Mộng Ảo Hoa Mộng Ảo - Higashino Keigo Hoa Mộng Ảo