Ngoại Truyện 2 - Part 07
goại truyện 2 - Phần 5 (tiếp)
Thẩm Gia Ngôn nhìn cô có chút thương cảm. “Đồ ngốc!” Anh vừa nói vừa tìm đôi môi mềm mại của cô, hôn thật sâu.
Anh nói nhỏ: “Anh hứa với em, từ nay về sau em muốn đi đâu, anh cũng đưa em đi.”
.
Ngày hôm sau, Ngô Tiểu Đồng vẫn kiên quyết quay về, yêu cầu duy nhất là muốn anh và cô cùng đi tàu hỏa.
Như thế thời gian họ ở bên nhau sẽ nhiều hơn một chút.
Thẩm Gia Ngôn không còn cách nào khác, nhưng cũng không cự tuyệt, thực sự có rất nhiều việc đợi anh về để xử lý. Cũng giống như cô nói, họ còn có rất nhiều thời gian, tương lai anh nhất định sẽ đưa cô đi bất cứ nơi nào cô muốn.
Do không phải mùa du lịch, người trên tàu không đông lắm, Ngô Tiểu Đồng và Thẩm Gia Ngôn bá chiếm hai hàng chỗ ngồi, dựa vào cửa sổ, im lặng nhìn đối phương.
Trong lòng tràn ngập hạnh phúc, cô như bỗng nhớ đến điều gì. “Hôn lễ làm thế nào?”
Thẩm Gia Ngôn ngồi bên cạnh cô, đặt tay trái của cô lên lòng bàn tay anh, vuốt ve tay cô, nói: “Ở đây hình như thiếu cái gì?”
Ngô Tiểu Đồng có chút bối rối, bất giác muốn rụt tay lại, nhưng lại cảm thấy sức mạnh trong tay anh, cuối cùng cũng không phản kháng nữa. Người ngồi trước mặt không còn là Thẩm Gia Ngôn ngày xưa nữa. Anh đã nói không buông tay thì sẽ không bao giờ dễ dàng buông.
“Chúng mình cưới nhau nhé!” Anh nhìn cô. Cảnh tượng mà cô đã từng mơ tưởng bao lần, niềm tin duy nhất của cô mười năm nay, thời khắc đó giờ đã thành hiện thực. Nhưng phương thức cầu hôn như vậy chẳng lãng mạn chút nào, trên một chiếc tàu hỏa cũ kỹ, không có nhẫn cưới, không có hoa tươi, anh không quỳ xuống, thậm chí không hỏi cô có đồng ý lấy anh không mà dường như chỉ đang trần thuật một việc bình thường.
Nhưng cô vẫn cảm động, thậm chí cảm thấy chấn động, cảm giác trong lòng khó có lời nào diễn tả được. Cô cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Nước mắt rơi trên mu bàn tay anh, Thẩm Gia Ngôn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, sau đó ngẩng đầu hôn lên dòng nước mắt đó, cảm nhận được vị mặn và chút đắng cay, nhưng anh cũng nếm được vị ngọt thuộc về cô.
“Này.” Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy cô im lặng, liền quay đầu cô, thổi khí nóng bên tai cô, giống như một đứa trẻ đòi kẹo. Ngô Tiểu Đồng bị anh làm cho ngứa ngáy, nghiêng mặt rụt đầu nói: “Thẩm Gia Ngôn, em...”
Cô rất muốn giống như trước đây, đồng ý với anh tất cả mọi việc, nói một câu “được”, nhưng nghĩ tới chân của chú Thẩm, bố cô, trong lòng lại cảm thấy hoảng loạn.
Từ khi họ ở bên nhau, những việc trong quá khứ, đều cố gắng không nhắc đến. Nhưng những điều đó đã là sự thật, không thể nào có thể trốn tránh được. Cô không muốn một mình anh gánh vác tất cả.
Trong đầu Ngô Tiểu Đồng là một mớ hỗn loạn, chỉ biết ôm chặt lấy anh tìm chút ấm áp, nói nhỏ: “Anh cho em một chút thời gian để suy nghĩ, được không?”
Thẩm Gia Ngôn dường như không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, vẻ mặt thoáng chút thất vọng, hỏi: “Em cảm thấy lời cầu hôn này chưa thỏa đáng hay sao? Thực sự anh...”
Ngô Tiểu Đồng vội vàng ngắt lời anh: “Không phải, em chỉ cảm thấy giờ vẫn chưa phải lúc...”
Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy vẻ hoảng hốt của cô, nói: “Thôi được, vậy để một thời gian nữa hãy nói. Dù sao trước hết, anh cũng có một số việc cần giải quyết.” Anh muốn trước tiên giải quyết những vấn đề còn sót lại.
Ngô Tiểu Đồng cười nũng nịu trong lòng anh, như muốn bù đắp điều gì, nói nhỏ: “À, lần sau, em nhất định sẽ nhận lời anh.”
Thẩm Gia Ngôn cười, ôm lấy cô, lại nghe thấy tiếng cô thầm thì: “Nhưng lần sau anh không được cầu hôn như vậy, không có chút lãng mạn nào. Ít nhất cũng phải có nhẫn chứ.”
Đúng, nhẫn. Thẩm Gia Ngôn rút một bàn tay, lấy ra một hộp vuông nhỏ trong túi. Ngô Tiểu Đồng kinh ngạc nhìn anh. Chắc anh sẽ không thể cầu hôn lần nữa?
“Yên tâm, đây không phải là nhẫn cầu hôn, chỉ là một phần lễ vật.” Thẩm Gia Ngôn mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn bạc đã bị xỉn, dường như cô đã thấy ở đâu.
“Cái này...” Ngô Tiểu Đồng nhíu mày.
“Em còn nhớ chiếc nhẫn này không?” Thẩm Gia Ngôn lấy chiếc nhẫn ra, để trước mặt cô.
Ngô Tiểu Đồng có chút nghi hoặc. “Hình như đã nhìn thấy ở đâu...” Cầm chiếc nhẫn nhìn kỹ, nhớ lại một lát. Dường như vừa nghĩ ra điều gì, cô kích động nói: “Anh đã mua lại nó à? Vậy cửa hàng đó...”
Thẩm Gia Ngôn mỉm cười gật đầu, đeo nhẫn giúp cô: “Đây là món tiền lần đầu tiên anh kiếm được, là món quà sinh nhật lần thứ mười tám của em, anh đã cất giữ bảy năm, bây giờ trả lại cho chủ của nó. Trước khi em còn chưa đeo nhẫn cưới của chúng mình, nó sẽ thay anh trói chặt em.”
Cô vẫn không quên, khi còn học phổ thông, có một lần cùng anh dạo phố, cô nhìn thấy chiếc nhẫn này, tuy là nhẫn bạc, nhưng đối với họ khi đó, vẫn là quá đắt, cô đành phải bỏ đi một cách tiếc nuối.
Hóa ra, từ rất lâu rồi, anh đã có kế hoạch trói chặt cô. Ngô Tiểu Đồng nhìn chiếc nhẫn trên tay, mỉm cười.
Đời này gặp được người tốt như vậy, cô còn cầu mong gì hơn?
Ngô Tiểu Đồng đứng dậy, nắm lấy cổ tay anh, dùng sức ấn vào cửa toa tàu, cửa sổ đầy hơi nước bỗng có hình một bàn tay to rất rõ, tiếp đó cô lại giơ bàn tay phải của mình, dùng sức làm một dấu tay bên cạnh dấu tay đó, tay to bên tay nhỏ.
Sau đó, cô quay đầu nhìn anh cười nói: “Đây là con dấu, từ nay về sau anh chỉ thuộc về em.”
Thẩm Gia Ngôn âu yếm kéo cô, hôn nhẹ lên mặt cô. “Được, anh cũng cho em một con dấu.”
Ngô Tiểu Đồng nhắm mắt lại, nằm trong lòng anh một cách thỏa mãn, nghe thấy Thẩm Gia Ngôn khẽ ngâm nga:
Khi em già, đầu bạc trắng đang nằm thiêm thiếp
Bên bếp lửa hồng mơ màng xin hãy lấy bài thơ.
Chầm chậm đọc, hồi tưởng tới ánh mắt ngày xưa.
Cùng hàng mi cong thuở nào mát rợp.
Em tươi vui trẻ trung khiến bao người yêu mãi.
Mến mộ sự giả dối hay chân thành đẹp đẽ của em.
Nhưng chỉ có một người yêu linh hồn hành hương nơi em
Yêu vết nhăn trên gương mặt già nua đau khổ.
Cúi đầu bên lò lửa lấp lánh ánh đỏ hồng.
Buồn bã kể về tình yêu đã không còn nữa.
Trên đỉnh núi bước chân đi thật chậm.
Đám sao trời che khuôn mặt ai kia.
Cô đã từng nói, rất thích bài thơ nay. Hai ngày trước, anh đã lén lút chép trên mạng, muốn đọc cho cô nghe khi cầu hôn, nhưng trong hoàn cảnh vừa qua, sao anh lại cảm thấy rất hợp tình.
Khi em đã già, đây là bài thơ của Diệp Chi, một bài thơ mà cô thích nhất. Cô như muốn khóc. Một câu thơ mềm mại, được anh đọc với giọng đầy ấm áp. Tình yêu của anh chính là tất cả sự mong đợi của cô.
Hãy cứ yêu như chưa từng tổn thương Hãy cứ yêu như chưa từng tổn thương - Mộc Cẩn Thiên Lam