Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Gian Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 32
T
ôi ngồi cùng Trọng Tôn Hoàng Gia trên Thái Hòa điện, giờ phút này chính là khoảng thời gian mà tôi cảm thấy vui mừng nhất hàng năm, năm nay cũng không ngoại lệ.
“Đại hoàng tử Trọng Tôn Cấp Duệ tấn kiến ─” thanh âm lanh lảnh của thái giám vang lên mang đến tin tức mà tôi chờ mong đã lâu, sau đó Trọng Tôn Hoàng Gia buông một chữ: “Tuyên” ngắn gọn, cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy Duệ nhi sau một năm xa cách.
Duệ nhi năm nay đã hơn năm tuổi, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng đã có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu. Cả người mặc hồng y (- trang phục màu đỏ) rực rỡ càng tôn lên khuôn mặt ‘phấn trang ngọc trác’ khôi ngô tuấn tú của con trai tôi. Nhưng điều khiến cho người khác phải khen ngợi nhiều nhất chính là khí chất thông minh của thằng bé. Tỏa sáng trên khuôn mặt khí phách hiên ngang kia là một đôi mắt long lanh, có thể đoán trước được, tương lai con trai tôi nhất định không phải là người tầm thường.
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, mẫu phi!” Ừm, không tệ, lễ tiết rất thành thạo, không hề trở nên gượng gạo vì nhiều năm sống bên ngoài.
“Miễn lễ, bình thân.” Tâm trạng Trọng Tôn Hoàng Gia hình như đang rất vui vẻ, cười nói: “Duệ nhi, mau tới đây để Trẫm nhìn kĩ nào, ở Định Châu mọi chuyện đều ổn cả chứ?”
“Nhờ hồng phúc của phụ hoàng, nhi thần vẫn bình an.” Duệ nhi khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, ngẩng khuôn mặt ngây thơ nhìn Trọng Tôn Hoàng Gia.
Tôi ngồi ở bên cạnh lạnh nhạt nhìn cặp cha con này đối đáp, trong lòng thầm cười giễu cợt, rõ ràng bọn họ không phải loại người có thể có thứ tình cảm cha con dạt dào thân thiết, thế nhưng lại cứ muốn ra vẻ, thật không biết là đang biểu diễn cho ai xem nữa.
Thật vất vả mới đợi cho hai cha con họ nói chuyện xong, lúc này tôi mới có thể mang Duệ nhi trở lại Tây Duệ cung, còn chưa kịp ngồi xuống, Mai Nhi và Lan Nhi đã ngay lập tức dọn lên một bàn đầy những món ăn mà Duệ nhi thích.
Duệ nhi nhìn tôi kéo dài giọng: “Nương ── “, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười miễn cưỡng kiểu vô cùng khó nói, không hợp với lứa tuổi của thằng bé chút nào.
Nếu không phải xuất hiện ở bên ngoài thì Duệ nhi luôn luôn gọi tôi là “Nương” chứ không phải là “Mẫu phi”, đây chính là “thành quả” tôi cố gắng rất lâu mới đạt được. Vốn dĩ tôi muốn thằng bé gọi tôi là “mẹ”, nhưng nó lại nói cảm thấy giống như đang kêu “tiếng mèo” nên nhất định thà chết cũng không gọi, làm tôi cũng đành phải nhường một bước để lần sau nó còn nghe lời.
“Ha ha…” Nhéo nhéo cái má – hình như còn mềm mại trơn láng hơn cả của mẹ nó – trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, không thèm để ý đến sự phản đối yếu ớt của cậu nhóc, tôi nói: “Duệ nhi ngoan, con xem các cô ấy thương yêu con như vậy, con phải nói cảm ơn chứ!”
“Cảm ơn” – tuy thằng bé có phần không cam tâm tình nguyện lắm khi cúi đầu xuống. Sau đó Duệ nhi lại khẽ nói với tôi: “Có một số chuyện sư phụ muốn con nói với người.”
Nghe ra ngụ ý của thằng bé, tôi cười nói: “Mai Nhi, Lan Nhi, các ngươi đi chuẩn bị nước cho Duệ nhi tắm rửa đi.”
“Vâng, thưa nương nương.” Hai người cũng ngầm hiểu ý, dẫn theo đám người hầu còn lại nhẹ nhàng lui ra, sau đó đóng cửa lại.
“Có chuyện gì thế?” Kéo Duệ nhi lại cùng ngồi trên chiếc ghế mềm tôi yêu thích nhất, tiện tay lấy một múi bưởi đã được bóc vỏ sẵn trên bàn bỏ vào tay nó.
Đón lấy múi bưởi, Duệ nhi do dự một chút rồi mới nói: “Diệp tiên sinh bảo con hỏi người, rốt cuộc là người có muốn làm hoàng hậu hay không?”
Hử! Sao ai cũng đều có ý nghĩ này hết vậy? “Muốn thì sao? Mà không muốn thì sao?” Tôi khá là tò mò, không biết nhà học giả nổi danh này có đưa ra ý kiến gì hay ho cho tôi không.
“Sư phụ nói, nếu như muốn thì không còn nghi ngờ gì nữa, cách làm của người hiện giờ là đang đùa với lửa, sớm hay muộn cũng sẽ… sẽ làm chính bản thân mình bị thương.” Thằng bé len lén đưa mắt nhìn tôi một cái, rồi mới nói tiếp: “Nếu như không phải, vậy thì người lại càng không nên tiếp tục làm thế này, bởi vì con đường phía trước tuyệt đối là sẽ đi vào chỗ chết.”
“Ừm” không thể không thừa nhận, con mắt của Diệp Thịnh Mân vô cùng chuẩn, “Còn gì nữa không?”
“Còn nữa, sư phụ nói người đã gặp qua vô số loại người, nhưng dù có là ông trời chắc cũng không nhìn thấu tâm tư của nương mất. Hoàng… phụ hoàng mặc dù có tình cảm với nương, nhưng thân là một đế vương, người tuyệt đối sẽ không để cho bản thân bị tình cảm khống chế. Ở vào vị trí của nương bây giờ, trừ khi… trừ khi là nương muốn đi đường ngang ngõ tắt, nếu không mọi việc cứ tiếp diễn như hiện nay rồi sẽ trở nên không ổn. Bởi vậy, sư phụ hy vọng người có thể tự thu xếp mọi chuyện thật thích hợp.”
Đường ngang ngõ tắt? Là ám chỉ chuyện “hành thích vua” à! Gật gật đầu, tôi cười như không có việc gì to tát cả, chưa ai có thể đoán được trong lòng tôi thật ra đang suy nghĩ điều gì, chỉ có Tư Đồ Lỗi có thể hiểu được một phần, mà tôi cũng không có ý định để cho người khác biết suy nghĩ của mình.
Vỗ vỗ đầu Duệ nhi, giống như đang ôm một chú cún con, tôi chọc ghẹo gọi nick-name của thằng bé: “Tiểu Ly Ly thông minh quá, mẹ rất trông đợi vào con đấy, giống y như ông cụ non vậy, không thể biết trí tuệ của con so với phụ hoàng hơn kém thế nào, nhưng mẹ tin chắc rằng Thiên Phách hoàng triều trong tay con sẽ càng thêm ‘phồn thịnh’, rạng rỡ hơn nữa.”
Trong mắt Duệ nhi có một tia sáng lóe lên, sau đó thằng bé liền bất mãn kêu lên: “Nương ─ con đã nói bao nhiêu lần không được gọi con là Tiểu Ly Ly mà!”
“Không gọi là Tiểu Ly Ly thì gọi là gì? Mẹ càng ngày càng thấy con giống một tiểu hồ ly nha!” Tôi cười gian xảo, khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, “Con cứ chuyên tâm đi theo Diệp tiên sinh học hành, nhưng lúc rảnh rỗi phải ra ngoài đi chơi nhiều vào, mẹ sợ vài năm nữa con sẽ ‘thân bất do kỷ’ (- thân thể không còn có tự do của chính mình).”
Vài năm nữa, tôi phải tính toán để Duệ nhi hồi cung thôi, bởi vì tôi càng ngày càng chán nơi này. Cứ theo ánh mắt ngày càng thâm trầm Trọng Tôn Hoàng Gia dành cho tôi, tôi nghĩ những tháng ngày tốt đẹp của mình cũng sắp kết thúc rồi.
“Nương?” Cho dù thông minh, nhưng tuổi vẫn còn quá nhỏ, thằng bé vẫn chưa có cách nào để hiểu được suy nghĩ trong lòng tôi. Tôi cũng sẽ không giải thích, chỉ cười rồi đổi đề tài, từ cuộc sống hàng ngày đến việc học tập của con, tôi muốn nhấm nháp thật kỹ niềm hạnh phúc mỗi năm chỉ có một lần này.
“Tiểu Duệ không hổ là con của cô.”
Tôi mang Duệ nhi đến Tê Hà cung thỉnh an “Thái hậu”, sau đó để Duệ nhi cùng hai đệ đệ và hai muội muội ─ công chúa tiếp theo do An Phỉ Vũ sinh hạ cho hoàng đế cũng bị mang đến Tê Hà cung ─ đi chơi, đương nhiên là theo lệ cũ, Tư Đồ Lỗi ọi người lui hết ra ngoài để thoải mái tán gẫu với tôi.
Tôi cười tự hào, dung mạo của Duệ nhi cực kỳ giống Trọng Tôn Hoàng Gia, chỉ duy nhất có cái miệng là thừa hưởng của tôi, lúc nào cũng mang một nụ cười như có như không, giống như muốn người khác phải bỏ tâm tư để mà nghiền ngẫm vậy.
“Ánh mắt của thằng bé rất giống cô, đặc biệt là lúc ở cùng với mấy đứa bé kia.” Tư Đồ Lỗi mím môi.
Tôi ngẩn ra, ánh mắt sao?
Giống như biết tôi không hiểu ý, anh ta “tốt bụng” bổ sung: “Tràn ngập âm mưu.”
…
“Tôi sẽ xem như đây là một điều khích lệ.” Tức tối lườm anh ta một cái, sau đó tôi lại bật cười, “Nhân lúc bọn chúng vẫn còn nhỏ, tâm tư còn thuần khiết, dùng một chút tình cảm nho nhỏ để mua chuộc thì tốt hơn là sau này lớn lên lại coi nhau như địch thủ.
Ngay từ đầu tôi đã dạy Duệ nhi, mỗi lần trở về nhất định phải chuẩn bị quà cho các em trai, em gái nhỏ của mình, lại còn phải đầu tư công sức tìm ra những thứ mà bọn chúng yêu thích nhưng khó có được. Kết quả không nằm ngoài dự đoán của tôi, vài năm trở lại đây mấy đứa nhóc kia vô cùng thích Duệ nhi, mỗi lần Duệ nhi trở về đều quấn quýt chơi đùa với nhau, mà đây cũng là điều tôi muốn thấy nhất.
“Tại sao cô lại chỉ cần tôi chăm sóc bốn đứa trẻ này?” Trong vài năm gần đây, ngoại từ An Phỉ Vũ sinh thêm một cô công chúa cho Trọng Tôn Hoàng Gia, còn có ba phi tần khác cũng sinh cho hắn thêm một trai và hai gái nữa, nhưng tôi lại không yêu cầu Tư Đồ Lỗi tiếp tục tiến hành “giáo dục tẩy não” với bọn chúng, có thể vì thế nên lâu nay anh ta vẫn thắc mắc.
“Là tôi tiết kiệm sức lực cho anh thôi!” Tôi cười, “Ngoài bốn đứa nhóc này, những đứa khác đều không tạo ra uy hiếp quá lớn. Hơn nữa tôi cũng muốn giữ lại vài đối thủ để giúp Duệ nhi đề cao cảnh giác một chút, không thể để nó nghĩ tất cả đều đã được sắp xếp mà không biết quý trọng được.”
Tư Đồ Lỗi cúi đầu cười, “Lần nào tôi cũng cảm thấy cái cách tư duy và hành động của cô khác hẳn với người bình thường, rõ ràng là người thông minh nhưng đôi khi lại làm vài chuyện ngu ngốc không ai hiểu nổi. Cô thật sự định tiếp tục đối đầu với Trọng Tôn Hoàng Gia như vậy sao? Hay là cô đã có dự định nào khác rồi?”
Nheo mắt nhìn anh ta, tôi không vừa lòng lắm với cái cụm từ “chuyện ngu ngốc” kia tý nào, tôi cũng không có ý muốn giúp anh ta giải tỏa sự hiếu kỳ nên bóng gió một câu: “Phật viết: không thể nói.”
“Cô không nói cho tôi biết thì làm sao mà sau này tôi có thể phối hợp hành động với cô được?” Anh ta kháng nghị.
Tôi cười tràn đầy tự tin: “Dựa trên sự ăn ý giữa anh và tôi thì căn bản là không cần phải nhiều lời, huống hồ kế hoạch của tôi cũng không thể để cho anh lún vào quá sâu được, nếu không sẽ khiến Trọng Tôn Hoàng Gia nghi ngờ, sau này lỡ có chuyện không hay xả ra với Duệ nhi sẽ khiến anh khó ăn khó nói.” Trọng tâm nằm ở Duệ nhi, chứ không phải là tôi.
“Cô đúng là tự tin thái quá, không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?”
“Dù có chuyện ngoài ý muốn xảy ra đi chăng nữa cũng sẽ do một tay tôi tạo ra.” Tôi mỉm cười, kế hoạch đã tính toán nhiều năm như thế, dù có chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ không thể bị ảnh hưởng lớn. Huống chi ngay cả ngày tháng cũng đã định sẵn, có nhiều việc ngoài ý muốn hơn nữa cũng không thể thay đổi được đâu!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Gian Phi
Lạc Lạc Đào Hoa
Gian Phi - Lạc Lạc Đào Hoa
https://isach.info/story.php?story=gian_phi__lac_lac_dao_hoa