Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Gả Cho Viên Lãng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.3 - Chương 20: Trà Lạnh Trường Đảo
Đ
àn ông ba mốt là một đóa hoa, đương nhiên Viên Lãng nhà tôi là một đóa hoa, đang lúc nở rực rỡ đẹp đẽ nhất.
Ý cười dịu dàng, Viên Lãng như đóa hoa thơm mùi mật, không nghi ngờ chút nào là sẽ dẫn tới rất nhiều ong bướm. Chi nên tôi cảm thấy người này quanh năm suốt tháng bị nhốt trong trụ sở là chuyện thật tốt, để tôi vô cùng yên tâm.
Dường như Viên Lãng biết rõ vấn đề của mình trong lòng nên lúc anh tiếp xúc với người khác phải rất chú ý giữ khoảng cách thích hợp, rất chú ý giọng điệu và cách diễn đạt. Dù sao anh có lòng có lực nhưng không có thời gian bắt chước người ta hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của các cô bé với mình.
Đối với lần này, tôi rất hài lòng. Nhưng rõ ràng tôi đã đánh giá thấp sức quyến rũ cá nhân của đồng chí Viên Lãng. Việc này khiến tôi buồn bực thật lâu.
Một người đàn ông quá thu hút, đến tột cùng là may mắn hay là bất hạnh?
Cuối tuần này, tôi quá mệt moit. Vừa sắp xếp xong một dự toán phức tạp, trong đầu tôi toàn là hồ dán, thực không định nấu cơm.
Lúc Viên Lãng về tôi đang dựa vào ghế sofa ngẩn người.
Thấy tôi như vậy, Viên Lãng treo mũ và áo khoác lên, xắn tay áo đi vào phòng bếp.
"Chồng, đừng nấu cơm, ra ngoài ăn đi." Tôi gọi Viên Lãng.
"Được, anh thay đồ đã." Viên Lãng đồng ý.
"Đói rồi, đừng tahy, mặc vậy cũng rất dễ nhìn." Tôi đứng dậy thay giày.
Trên thực tế, nếu biết Viên Lãng mặc quân trang sẽ xảy ra chuyện xưa sau đó, tôi thà rằng chết đói cũng để anh thay quần áo rồi mới đi.
Đi vào quán ăn, thấy trong đại sảnh ầm ĩ, tôi thuận miệng hỏi người phục vụ có phòng riêng không.
Tôi đáng bị thiêu chết. Đại sảnh thì không thể ngồi à? Ăn một bữa cơm mà thôi, thuê phòng riêng gì chứ.
"Còn một phòng trung, có thể ngồi khoảng bảy, tám người."
"Không còn phòng nhỏ à?"
"Không còn."
"Được, tính tiền đi."
Sao tôi lại phải xa xỉ vậy chứ? Dù cho tôi vừa lĩnh phần trăm chức vụ cũng không thể quên bản sắc gian khổ mộc mạc của gia đình quân nhân chứ.
Trên thực tế, tôi đã quên rồi. Cho nên đáng đời!
Ngồi trong phòng trung, tôi gọi hơi nhiều món Viên Lãng thích ăn, lại gọi thêm mấy món mình thích.
Người phục vụ hỏi thật cẩn thận: "Có phải hai vị gọi hơi nhiều không?" Đây chính là một trong những điểm khiến tôi thích quán ăn này. Người phục vụ sẽ nhắc nhở khách, gọi món thỏa đáng, tránh lãng phí không cần thiết.
"Đi đi! Ăn không hết thì tôi gói lại." Tôi không biết nên cắt bớt món nào.
Người phục vụ đi rồi, Viên Lãng hỏi: "Có phải đặc biệt mệt không?"
Tôi gật đầu. Viên Lãng rất hiểu tôi như tôi hiểu anh vậy.
Tôi lấy điện thoại ra, bắt đầu hẹn người ăn cơm.
"Tiểu Kim, tới dùng cơm, tôi mời..."
"Tiểu Tạ, tới dùng cơm, tôi đang ở...Gì? Có bạn nữa à? Kêu đi luôn đi."...
Gọi từng người từng người, nửa giờ sau, một bàn đồ ăn lớn, một bàn người lớn, có cả nam lẫn nữ, hi hi ha ha, ồn ồn ào ào.
Tất cả mọi người còn trẻ nên ầm ĩ chuốc rượu nhau, pha trò. Tôi ngồi ở vị trí chủ, xót xa cho hàng đơn vị trên tờ hóa đơn. Viên Lãng ngồi bên cạnh, cạnh anh là Tiểu Kim, một cậu bé mập mạp tròn tròn chơi rất vui. Một người bạn ngồi cạnh Tiểu Tạ, cô bé đặc biệt mềm mại đáng yêu, đôi mắt long lanh ngập nước.
Mọi người đều biết Viên Lãng có tửu lượng không tốt nhưng thế nào cũng phải uống mấy ly rượu khai cuộc. Chỉ lát sau Viên Lãng đã cởi cúc áo.
Tôi gọi người phục vụ vào: "Có đồ uống gì mới không?" Người phục vụ đưa menu rượu lên.
Tôi nghiêng đầu hỏi Viên Lãng: "Chồng, đừng uống rượu, uống chút đồ uống đi." Viên Lãng gật đầu, trên mặt hơi đỏ.
Tôi lật menu soàn soạt, đều là chút đồ uống bình thường.
Cô bé mắt ngập nước bên cạnh đề nghị: "Uống trà lạnh Trường Đảo đi, mùi vị không tệ."
Tôi vừa nghe: "Trà lạnh? Được, ột ly!"
Uổng cho Dư Bội tôi tung hoành trong giới ẩm thực nhiều năm, vẫn không thể nào tránh khỏi số phận lật thuyền trong mương.
Trà lạnh Trường Đảo! Thứ nổi tiếng như vậy, người ngốc cũng biết, đáng tiếc là tôi không ngốc nên không biết.
Một ly lớn, tôi nhìn cũng không nhìn liền đưa cho Viên Lãng.
Viên Lãng nếm thử một miếng: "Vị tạm được." Người khác lại mời rượu tiếp, anh liền ra hiệu mình không thể uống.
Tôi kêu bọn anh chị em ăn uống thoải mái. Quan niệm của tôi là ăn cơm uống rượu thì phải ăn tới mức thống khoái, không thì đừng ăn.
Qua hơn mười phút đồng hồ, tôi cảm thấy chuyện bất thường. Nhìn Viên Lãng có vẻ chóng mặt. Anh không uống thêm ly rượu nào mà, sao thế nhỉ?
Hình như Viên Lãng hơn nóng. Anh lảo đảo đứng lên, đi tới bên cửa sổ, lắc đầu một cái, cởi cúc áo đầu tiên ra, từ từ cởi từng cúc từng cúc một.
Tôi thật nghi ngờ. Viên Lãng đây là thế nào? Tôi nhìn ly trà lạnh, còn nửa ly.
Bưng tới nếm thử...Sắc mặt tôi thay đổi ngay lập tức. Viên Lãng không nếm ra được nhưng tôi từ nhỏ đã lớn lên trong làng nấu rượu, công việc lại tiếp xúc nhiều hơn, tôi nếm ra rất rõ rằng thứ trong ly kia là rượu London, Vodka, rượu brandy...
Ngoài Đặc Kỳ Lạp thì trên cơ bản các loại rượu mạnh phương Tây đều đủ. Vì để át đi mùi rượu nên bỏ thêm nước trái cây và hương liệu, uống thấy ngọt, cay cay nhưng trên thực
Gả cho Viên Lãng
Chương 20: Trà lạnh Trường Đảo
... tế là một ly rượu trộn loại mạnh. Viên Lãng không say mới là lạ!
Cô bé này còn nói mùi vị không tệ. Cô ta không biết đây là cocktail à? Tôi nghi ngờ liếc mắt ngập nước một cái. Cô ta đang rót đầy một ly nước. Ly nước che đi khuôn mặt của cô ta. Đáng tiếc, thật đáng tiếc, tôi ngồi trước mặt cô ta, có thể dễ dàng nhìn thấy ánh mắt liếc về phía Viên Lãng của cô ta.
Quá tập trung chú ý, hoàn toàn không phát hiện ra tôi đang nhìn cô ta.
Tôi tìm theo ánh mắt của cô ta: Viên Lãng mặt đỏ bừng bừng đang đứng trước cửa sổ hóng gió, cúc áo mở ra, lộ ra áo trong quân trang, mà anh đang rút vạt áo sơ mi đẫm mồ hôi từ lưng quần ra, từng chút từng chút.....
Mắt ngập nước đã quên uống nước, vẻ mặt si mê ngắm nhìn.
Tôi bỗng tức giận trong lòng, ruột gan lộn lên, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Tôi nhớ Tề Hoàn từng nói, lúc tôi có ý định hư hỏng gì thì nụ cười rất giống Viên Lãng. Bây giờ, tôi cảm thấy nụ cười của mình còn giống Viên Lãng hơn chính nụ cười của anh.
Viên Lãng phanh áo ra hóng gió, có lẽ rượu đã có tác dụng. Anh từ từ chuyển tới ghế sofa bên cạnh, ngồi xuống.
Mắt nhắm lại, lại mở ra, nhìn về phía tôi, nhếch lên một nụ cười, dùng khẩu hình nói: Anh ngủ một lát.
Tôi cười với anh, cũng dùng khẩu hình đáp: Được!
Bên cạnh xoảng một tiếng, ly của mắt ngập nước rơi xuống, nước tung tóe trên đất, ướt cả thảm trải sàn. Hừ hừ, không phải nhìn cô cười, cô hồi hộp cái gì?
Viên Lãng ngã vào sofa thiếp đi, tôi cố ý không tới chăm sóc anh.
Tôi muốn xem xem sẽ xảy ra chuyện gì.
Lát sau, mắt ngập nước rời khỏi bàn, mở TV hát K với Tiểu Hạ. Đương nhiên hiệu quả trong phòng riêng không bằng KTV nhưng gào hai tiếng thì cũng có thể.
Hát một bài, mắt ngập nước đưa mic cho người bên cạnh, mình thì tới ngồi trên ghế cạnh sofa.
Tôi vừa chiến đấu từ nam ra bắc với đám Tiểu Kim, vừa liếc cô bé.
Người hát K đứng cạnh cô ta, dường như cô ta có ý muốn nhường ghế, ngồi xuống sofa một cách tự nhiên.
Cô em, góc áo của cô đụng tới quần của chồng chị rồi!
Mắt ngập nước không thèm liếc Viên Lãng một cái, chăm chú nhìn màn hình TV, vỗ tay theo nhịp.
Dường như là nhìn lướt qua trong lúc vô tình, thuận tay cầm lên áo khoác không biết của ai trên lưng ghế, đắp cho Viên Lãng.
Gần như tôi muốn cười lớn, Viên Lãng, quả dưa leo già, lại còn có cô bé nhớ thương anh. Lần này anh đắc ý nhé.
Tôi liếm liếm môi, tuyên bố: “Tiểu Kim, chúng ta chơi trò khác. Chị thua thì uống một ly lớn, em thua thì phần thưởng là hôn chồng chị. Chị biết em thầm mến anh ấy đã lâu.” Cả nhà cười ầm.
Tiểu Kim nhìn mập mạp, bộ dạng như thể hành động chậm chạp nhưng thực ra là người tinh ý, lập tức đồng ý.
“Một con ong nhỏ bay tới bụi hoa.”
“Bay, chậc chậc.”
“Bayyyyyyyy.....”
“Bayyyy....”
Tôi thua, uống một ly lớn. Đấu lại.
“Một con ong nhỏ bay vào bụi hoa....”
Tiểu Kim thua, mặt cậu ta bi tráng, quẹt miệng một cái, đi về phía Viên Lãng.
Ôm đầu anh, hôn một cái thật kêu lên mặt anh. Viên Lãng say thật, không tỉnh.
Trong phòng vỗ bàn, giậm chân, hú lên quái dị, tôi thách: “Ai tới nữa?”
Phía sau tiếp trước giơ tay đăng ký.
Tôi chỉ đích danh: “Tiểu Chu!”
Tiểu Chu là thư ký phòng tiêu thụ, là một cô bé không hề có tâm cơ, cởi mở.
Tiểu Chu thua, mọi người hét ầm lên, cô cười khúc khích, bị đẩy qua.
Tôi nhìn trộm mắt ngập nước, vẫn giả vờ bình tĩnh nhưng ánh mắt đã khác thường.
Cô có muốn tới chút không? Tôi chống tay lên bàn.
Tiểu Chu lắc lư tới cạnh ghế sofa, đang lấy dũng khí thì Viên Lãng lật người một cái, mặt quay vào trong mà ngủ.
Tiểu Chu mờ mịt nhìn tôi: “Chị Sư, đây không phải là em chơi xấu nha.”
Tôi rộng lượng vung tay lên: “Qua!”
Đứng dậy: “Chị say rồi, đến đây là kết thúc, mọi người về nhà đi, chị cũng về ngủ.”
Mọi người dọn dẹp đồ đạc của mình. Tôi đánh thức Viên Lãng: “Chồng, về nhà.”
Trên đường đi, tôi không nhịn được mà cười vui vẻ, Viên Lãng không có biểu tình gì.
Tôi hỏi: “Ngủ thiếp đi thật à?”
Viên Lãng không nói gì, lấy tay quẹt quẹt chỗ bị Tiểu Kim hôn.
Tôi cười tới mức ngã vào lòng anh: “Căn bản là anh không ngủ.”
Viên Lãng thở dài: “Bị người ta nhìn chằm chằm nửa giờ, ai còn không tim không phổi mà ngủ được. Lại còn bị đàn ông hôn, anh thật oan ức.”
Về tới nhà, tôi thay đồ ngủ: “Anh tỉnh rồi? Tỉnh thật nhanh.” Bước tới bên cạnh anh: “Aizzz, lại uống trà lạnh Trường Đảo thôi.”
Viên Lãng cởi đồ: “Cảm ơn, không cần.”
“Thật ra thì mùi vị cũng không tệ lắm, qua đây uống một ly đi.” Tôi nhìn anh cởi thắt lưng, bàn tay cởi đồ, vòng eo dẻo dai như ẩn như hiện.
Viên Lãng thành khẩn từ chối, “Cảm ơn, thật không cần, thân thể không chịu nổi.”
Tôi cười sâu xa, đập đập giường rồi ngẩng đầu lên: “Cùng tắm đi...”
Viên Lãng liếc nhìn tôi: “Em muốn làm gì?”
Tôi nhìn anh cởi tất, cái quần lính từ từ trượt xuống mu bàn chân, ngẩn ra, híp mắt đánh giá từ dưới lên trên một cách tà ác: “Đêm này, trong bồn tắm...” Răng cắn vào môi dưới.
Viên Lãng đứng thẳng lên, duỗi lưng một cái: “Tiếp nhận khiêu chiến!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Gả Cho Viên Lãng
Tả Trứ Ngoạn Đích
Gả Cho Viên Lãng - Tả Trứ Ngoạn Đích
https://isach.info/story.php?story=ga_cho_vien_lang__ta_tru_ngoan_dich